Lòng mang ý xấu vừa ăn đồ ngọt vừa nhìn chằm chằm vào đũng quần của anh, cô bắt đầu nhiệt tình mời Hoắc tiên sinh đi dạo mua quần áo.

” Đều do con sâu mập này làm dơ quần áo của anh, tôi muốn mua đến anh một bộ mới.” Lý do của cô quả thực hoàn hảo không chê vào đâu được.

Nhưng thực ra, trong lòng cô tính toán kỹ, hiện tại không thể nhìn chằm chằm vào đũng quần của anh được, như vậy sẽ bị lộ kế hoạch. Lúc anh thử quần áo, cô có thể quang minh chính đại nghiên cứu kích cỡ của anh ta? Hoặc Tranh đang cho Trùng Trùng mập mạp uống nước, nghe thấy lời này, mơ hồ giật mình, đáp: “ Không cần, áo khoác của tôi không quá đắt.”

Thịnh Tử Du sửng sốt vài giây mới phản ứng lại, đa số cửa hàng quần áo nam trong trung tâm thương mại này đều là hàng hiệu chuẩn quốc tế, giá cả xa xỉ, sao có chuyện không quá đắt.

Thịnh Tử Du cúi đầu cười nhẹ.

Cô nghĩ đại khái bản thân thật sự thích vị Hoắc tiên sinh này.

Nếu là người khác nói như vậy, cô sẽ nghi ngờ rằng đối phương khinh thường cô nghèo, không đủ tiền trả. Nhưng Hoắc Tranh nói vậy, cô liền cảm thấy câu nói của anh hoàn toàn đơn thuần, không mang hàm ý gì.

Sự thật cũng không sao, dù gì cũng là tiền của Thịnh cẩn Thường, cô không cần quan tâm nó có đắt hay không đắt.

Bất quá Hoắc Tranh đã nói như vậy, cô chỉ có thể tạm thời bỏ qua ý tưởng này vậy.

Bên cạnh Trùng Trùng mập mạp đang nghe ma ma cùng chú Hoắc trò chuyện, không hiểu nhưng vẫn mạnh mẽ xen miệng vào:” Ông ngoại nói mama rất thích mua quần áo đắt tiền.”

Hoắc Tranh nén cười, sờ sờ đầu tóc của cậu bé, “Ma ma là phụ nữ, mua nhiều quần áo là chuyện bình thường.”

Nếu là bình thường, Trùng Trùng chắc chắn đã bị cô đánh, nhưng hôm nay xem như phá lệ bởi cô phát hiện Hoắc tiên sinh không những đơn thuần mà còn hiểu chuyện, tâm lý hơn người thường.

Một người đàn ông tốt như vậy, bỏ qua thật lãng phí, cô đang suy nghĩ đến việc lừa anh làm cha nuôi của con trai.

Trong lúc đang suy nghĩ, di động ở bên cạnh đột nhiên vang lên, cô nhấc điện thoại lên, hóa ra là ông cha già gọi đến.

Cô biết chắc chắn là ông nhớ đến cháu ngoại bảo bối của mình, nhưng cô lười để ông nói chuyện với Trùng Trùng, cô chậm rãi “Alo” một tiếng.

Âm thanh ôn hòa của Thình Cẩn Thường vang lên:” Quảng cáo chụp đến đâu rồi? Con cùng Trùng Trùng khi nào về đến nhà?”

Hiếm khi ông không la, không kêu đánh kêu giết, trong lòng Thịnh Tử Du có phần sợ hãi, cô cảnh giác đáp:” Có cần thiết phải quan tâm như vậy không? Làm gì? Trong nhà xảy ra chuyện gì rồi hay sao?”

“Trong nhà không có việc gì thì không được gọi cho con à. Mẹ nuôi con đến xem con và Trùng Trùng chụp hình, tất cả mọi người đều đang chờ con về ăn cơm, mau mau dẫn nó trở về nhà.”

Tròng mắt Thịnh Tử Du xoay xoay vài vòng, trong lòng nảy ra chủ ý. “Mẹ nuôi tới sao ba không thông báo sớm cho con? Được, con dẫn nó về liền.”

Tắt điện thoại, cô nặng nề “Hừ” một tiếng.

Nửa giờ trước mẹ nuôi đang cùng bạn bè trong giới đăng ảnh định vị ở Tahiti, ông cha già cho rằng cô không có não à, não của cô không phát triển hay sao mà đi lừa cô?”

Phi

Tuy Thịnh Tử Du không biết vì sao Thịnh Cần Thường lại muốn lừa cô về nhà, nhưng cô cảm thấy việc này không phải là chuyện tốt đẹp gì cả, nếu chuyện tốt, chắc chắn ông ta đã rêu rao rồi. Chắc chắn là chuyện xấu nên mới ấp a ấp úng dùng mẹ nuôi để lừa cô về.

Suy nghĩ một lát, cô quyết định rủ Hoắc tiên sinh đi ăn:” Buổi tối anh có rảnh không? Có thể cùng chúng tôi ăn cơm không?” Vừa quay đầu liền thấy, một lớn một nhỏ đang thì thầm to nhỏ, lúc này tay Trùng Trùng đã bỏ vào trong lồng ngực của Hoắc Tranh, cậu bé đang khoe với anh ta cái răng sữa của mình.  

Hoắc Tranh vừa dùng tay nâng khuôn mặt cậu bé lên, vừa trò chuyện với Thịnh Tử Du:

“Vừa rồi em bảo phải về nhà mà?”

“Vớ vẩn, anh không hiểu chuyện gì đâu.” Thịnh Tử Du không thể tự vạch áo cho người ta xem chuyện nội bộ trong gia đình được. “Ăn hay không ăn? Nói một lời nhanh gọn.”

Trùng Trùng mập mạp bất mãn nhìn chú Hoắc bị ma ma lôi kéo sự chú ý, cậu bé túm cổ áo chú Hoắc, sau đó liền ngẩng mặt, há to miệng, mơ hồ nói:”Chú xem xem”

Hoắc Tranh đang bị phân tâm liền không đáp ứng kịp, anh quay đầu qua, một tay nắm lấy cằm cậu nhóc, cúi đầu nghiêm túc nghiên cứu chiếc răng của cậu bé, thành thật đáp:”Ừ, răng không tốt.”

Trùng Trùng bày ra một dáng cười tủm tỉm:”Răng Trùng Trùng chính là răng sâu đó nha””

Thịnh Tử Du quả thực không quen nhìn bộ dáng ngây thơ của con trai, vừa định mở miệng trò chuyện, Hoắc Tranh liền quay đầu đáp,” Buổi tối em muốn ăn gì? Quay nhà anh đi.”

Tiến triển nhanh như vậy sao? Như thế liền về nhà? Chẳng lẽ qua đêm tại đó luôn sao? Trong lòng Thịnh Tử Du mừng thầm, tuy không lên tiếng trả lời, nhưng thân thể cô đã tự lôi Hoắc Tranh đi mua đồ ăn.

Dưới lầu có một cái siêu thị nhập khẩu, hai người dự tính xuống đó mua đồ, vừa vào thang máy xuống tầng, thang máy rất đông người, Trùng Trùng liền kêu một tiếng, ôm chặt lấy đùi của Hoắc Tranh để tránh bị lạc.

Hoặc Tranh sợ cậu bé bị dẫm phải, vì thế cúi người xuống bế cậu bé lên.

Thịnh Tử Du vẫn còn đang suy nghĩ đến việc đến nhà anh ăn cơm, không chú ý đến việc thang máy đông người, không cẩn thận bị đẩy liên tục lùi lại vài bước, lúc sắp ngã, phía sau có một bàn tay vươn, đặt ở trên eo cô.

Là Hoắc Tranh.

Tay Hoắc Tranh rất quy cũ, chờ cô đứng vững liền thu tay về. Thịnh Tử Du ngẩng đầu nhìn biểu cảm của vị Hoắc Tiên sinh, phát hiện trên mặt anh cũng không có gì khác thường, đúng là một quý ông thực thụ.

Cô thwujc sự không cảm lòng, bởi vì sự chen chúc của đám đông, cô liền nhích lại gần bên cạnh anh, vươn tay, nhẹ nhàng cào lòng bàn tay anh một chút.

Ban đầu Thịnh Tử Du chỉ là muốn đùa giỡn anh một chút, xem trên mặt anh có thể giả vờ bình tĩnh đến bao lâu, không nghĩ tới việc bị anh nắm lại, cô còn chưa kịp rút tay về mà.

Tuy Thịnh Tử Du chỉ muốn đùa giỡn anh một chút, nhưng khi bị anh nắm chặt tay, cô hơi hoảng sợ, mặt đỏ tai hồng rút tay về.

Không ngờ bàn tay của Hoắc Tranh lại càng khép chặt, đem tay cô nắm chặt trong lòng bàn tay anh.

Thịnh Tử Du ngẩng đầu lên liền đụng phái ảnh mắt của anh, trong ánh mắt mang theo một chút đùa giỡn, như đang chế giễu cô không biết tự lượng sức mình, lúc này cô ấm ức đến mức phải cúi đầu xuống.

Đúng lúc này, Trùng Trùng ở trong ngực Hoắc Tranh ngây ngô nói” chú Hoắc, con muốn ăn đậu nành hầm giò heo.”

Hoắc Tranh cười rộ lên:”Được, nghe lời con.” Thịnh Tử Du ở trong lòng khinh bỉ. “Con muốn xuống nữa sao?

Được, cô thừa nhận, nhìn một lớn một nhỏ hòa thuận vui vẻ, trong lòng cô có chút ghen tị. Nhưng thật ra, chính cô cũng không biết, rốt cuộc tại sao bản thân tại ăn giấm chua nữa?

Mặt ngoài Hoắc Tranh tự nhiên trò chuyện vui vẻ với cậu bé, nhưng phía dưới, bàn tay đang siết chặt tay cô một cách âm thầm, không chịu bỏ ra.

Cho đến khi thang máy xuống đến tầng B3, “Đinh” một iếng, đám người kia dần dần tản ra khỏi thang máy, anh mới nhẹ nhàng mà buồn tay Thịnh Tử Du ra.

Thịnh Tử Du chỉ cảm thấy hai má mình đỏ như con tôm luộc, cả người đều nóng hổi, Trùng Trùng mập mạp ở bên cạnh la lên:”Ma ma, mặt mẹ đỏ rồi nè. Mẹ sinh bệnh rồi.”

“Gì?” Hoắc Tranh dừng lại bước chân lại, quay đầu cười như không cười nhìn Thịnh Tử Du, “Mama sinh bệnh?”

“Tôi! Không! Có!” Thịnh Tử Du cắn răng nghẹn ra ba chữ này, sau đó lại trừng mắt nhìn cậu nhóc hư đốn mập mạp kia, “Con thích nói chuyện như vậy, chờ lát nữa cũng đừng ăn cơm! Để con nói hết!”

Trùng Trùng mập mặt đầy hoảng sợ chuyển hướng nhìn về phía Hoắc Tranh.

Hoắc Tranh nhanh sờ sờ mặt cậu bé, trấn an nói: “Mama dọa con thôi.”

Hoắc Tranh cảm thấy vui mừng vì trước đó đã quay về căn nhà này trang trí sơ qua, tuy rằng trước mắt vẫn còn đơn sơ, nhưng vẫn có thể làm một bữa cơm.

Hơn nữa hiện tại thời tiết nóng, vẫn chưa lắp máy điều hòa, cũng không đông lạnh được Trùng Trùng béo.

Xe một đường chạy vào đại viện không quân, Thịnh Tử Du tinh thần tỉnh táo một lần nữa nói: “Oa, bộ đội các người phúc lợi thật tốt, còn phân cấp nhà ở nha.”

Hoắc Tranh bật cười: “Có gì đâu.”

Đang nói, xe rẽ cong, tiến vào giữa một nhà dân cư chung.

Dừng xe xong, Hoắc Tranh một tay ôm Trùng Trùng mập đang ăn vạ trên người anh, một tay cầm mấy túi nguyên liệu nấu ăn lớn vừa mới mua từ siêu thị về.

Thịnh Tử Du cảm thấy có chút lỗi, “Trùng trùng xuống đi cho mẹ”

Không đợi Trùng Trùng trả lời, Hoắc Tranh đã đáp thay cậu bé: “Cậu nhóc này hẳn là mệt rồi.”

Đây thật là một ngày mệt mỏi, hôm nay cậu nhóc mập này không ngủ trưa, lại mệt mỏi cả một buổi chiều, còn nói cả một buổi, quả thực như một cú đánh lớn, lúc này thật khó xử mà vào tựa đầu vào Hoắc Tranh ngáp dài.

Thịnh Tử Du không muốn kêu cậu bé xuống nữa, chỉ biết chủ động tỏ vẻ mình có thể giúp Hoắc Tranh cầm một cái túi đồ.

Hoắc Tranh nghĩ nghĩ, sau đó từ túi đồ rút ra một lọ rượu gia vị đưa cho cô, “Em cầm cái này đi, để trong túi sợ va chạm làm vỡ.”

Thịnh Tử Du: “……”

Đi lên trên lầu, Hoắc Tranh hỏi Trùng Trùng trong lòng ngực: “Muốn đi ngủ hay không?”

Trùng Trùng gục xuống đầu, khóc chít chít “Hừ” một tiếng.

Hoắc Tranh bật cười, vì thế ôm cậu nhóc mập này vào phòng ngủ, giúp cậu cởi quần và giày, sau đó đặt trên giường.

Có lẽ là thật sự rất buồn ngủ, Trùng Trùng nằm vào trên giường rồi lập tức ngủ thiếp đi, Hoắc Tranh nhìn cậu bé, lại sờ sờ khuôn mặt mập mạp của cậu nhóc, sau đó mới xoay người đi ra ngoài.

Bên ngoài, Thịnh Tử Du đang ngồi xổm trên mặt đất của phòng bếp nghiên cứu con cá kia, Hoắc Tranh đi đến phía sau cô, hỏi: “Muốn ăn hấp hay om?”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện