THỨ BẢY, 21 THÁNG BẢY

Chiều

Một đám tụi mình đi chơi trò trượt nước. Cũng vui được một lúc, rồi mình thấy mệ và ngồi một chỗ coi bọn nó chơi. Chẳng có đứa nào trong bọn nó bị mệt nhanh như mình cả. Mình cố giấu giếm, nói là đang ''bị kẹt'' và chỉ có vậy thôi, nhưng lại thấy còn tệ hơn thế nữa. Nhưng tất nhiên là không phải vậy! Mình chỉ bị hoang tưởng thôi mà! Lúc nào mình cũng nhỏ con hơn và yếu ớt hơn đám con gái cùng trang lứa.

Lew nói anh ấy thích mình vì mình không tinh nghịch y hệt con trai như Red. Anh nhắc lại chuyện ở trường lúc tụi mình đi đến hồ nước để làm đề tài về sinh học, anh đã cõng mình trở lại xe buýt. Điều quan trọng là mình xách nhũng cái chai đựng đầy ếch. Mình nói với anh ấy mình đang lo công chuyện của mình... nhưng lúc đó mình thấy tức cười và bây giờ còn tức cười hơn.

THỨ TƯ, 15 THÁNG BẢY

5 giờ 59 phút chiều

Mẹ bảo trông mình xanh xao tiều tụy quá nên đã hẹn với một bác sĩ mà không cho mình biết. BS. Talbert là người đã đỡ cho mẹ sinh ra mình; ông gõ gõ lên ngực mình, chích thuốc gì gì đó, rồi lại gõ mạnh và nghe thêm một chút, rồi cho mình mấy thứ sinh tố, dặn mình phải giảm bớt một vài sinh hoạt. Ông ấy còn bắt mình hứa sẽ ăn các thứ rau quả và uống sữa, vân vân... làm như mình còn là nhóc tì vậy đó. Mình hứa sẽ luôn làm cho bác sĩ và Mẹ vui lòng. Còn hơn thế nữa, mình sẽ làm bất cứ điều gì để cho chính mình có cảm giác thật sự tốt lành trở lại. Mình giống như là cái bóng đèn, trước đây 100w, giờ đây chỉ còn có 40, 50, có khi chỉ 5w thôi. Đó là cảm giác kỳ lạ mà mình đã không cố giải thích cho BS. Talbert. Hẳn là ông ấy không hiểu đâu. Thậm chí với mình cũng chẳng thật sự có ý nghĩa. Mình vẫn còn phát ra ánh sáng và gì gì đó, chẳng một ai khác lưu ý nhiều tới chuyện đó, nhưng mình thì có! Mình muốn sáng trở lại như cũ!

THỨ NĂM, 26 THÁNG BẢY

Nhật ký thân yêu ơi,

Mình cần nói chuyện với bồ. Thật sự cần thiết. Rất vui vì có Nhật ký đây rồi. Mình cần biết có chuyện gì không ổn. Mẹ đã rời thị trấn đi lo việc kinh doanh, và Lew đã tới tận nhà cùng học với mình. Yên tĩnh và tốt đẹp quá, chỉ có ba chúng mình, Lew, mình và Imperical. Mình kể cho Lew nghe về Imperical... À, không phải mọi chuyện về Imperical, chỉ những chuyện tốt đẹp mà thôi.

Học xong chúng mình ra khoảng sân trước, ăn bánh Oreos, uống sữa trong hộp giấy và căng mắt đếm những vì sao. Cả hai chúng mình cùng nằm trên đi văng, và trong lúc đếm sao hai đứa càng lúc càng bị cuốn hút cho tới khi chúng mình... chúng mình suýt tí nữa đã làm... Rồi Lew ngồi bật dậy và nổi cáu với mình đến mức mình tưởng anh ấy định quẳng mình qua lan can hay làm gì đó. Nhưng Lew nói thật ra anh giận chính bản thân anh ấy nhiều hơn. Lew kéo mình đứng dậy, lôi ra khỏi căn hộ rồi xuống đường. Mình sợ quá nên nín thinh, dù biết anh ấy sẽ không bao giờ làm chuyện tầm bậy...

Lặng lẽ, Lew rảo bước thật nhanh tới đường Qủa Sồi rồi xuôi đường Mộc Lan, làm mình phải ráng chạy theo cho kịp. Lew nắm tay mình chặt quá đến đau nhói, nhưng mình chẳng dám nói gì cả.

Ở số 33 đường Mộc Lan có một nhà thờ lớn. Lew lôi mình vô trong. Mình thầm thì:

- Đây là nhà thờ của anh hả? Anh thì thầm đáp lại:

- Không, không phải nhà thờ của anh hay của em. Đây là nhà thờ của Chúa.

Lew lôi mình theo lối đi chính giữa rồi đẩy mình quỳ sụp xuống một băng ghế cầu nguyện.

- Bây giờ em và anh phải thề trước Chúa rằng sẽ không...

Anh ấy không nói hết câu, nhưng mình đã hiểu. Và mình đã hứa. Đã hứa thật sự. Chân thành, với bản thân mình.

Lew im lặng suốt trên đường trở về căn hộ nhà mình. Đến trước cửa anh ấy dừng và lạnh lùng bảo:

- Chúng mình sẽ không gặp nhau tong ba tuần nữa.

Mình muốn khóc và quỳ sụp xuống Lew mà van xin, nhưng mình đã không làm vậy. Có lẽ mình là kẻ gây nên cơ sự. Mình thấy lẻ loi vô cùng và cảm giác bị bỏ rơi. Chuyện gì sẽ xảy ra nếu mình đã giải thích về... không, không bao giờ! Lew sẽ không bao giờ được biết về Collin.

Hy vọng là anh ấy nói ba tuần nữa chúng mình có thể gặp lại nhau.

Có đúng không nhỉ? Phải vậy thôi! Mình chẳng thể nào sống thiếu Lew. Mình không chịu đâu!

THỨ BẢY, 28 THÁNG BẢY

5 giờ 53 phút chiều

Lew gửi cho mình lá thư dài nhất, ngọt ngào nhất, nhét vào khe cửa khi mình trở về từ văn phòng của Mẹ, là nơi mình đang ''đi làm'' chút việc. Mình đã bị một nỗi đau sâu thẳm, thầm kín gần như không chịu đựng nổi vì anh ấy cứ tránh mặt mình hoài. Hẳn mình chẳng thể nào chịu được nếu anh ''ao-xịt'' mình như vậy. Bị bầm dập một lần còn chịu được, chứ làm sao chịu nổi lần thứ hai. Dù sao lá thư cũng làm mình buồn kinh khủng, người lớn sẽ không bao giờ, không bao giờ có thể hiểu hay cảm nhận được nỗi buồn này đâu. Lew kể khi ba mẹ anh ấy thông báo là sắp sửa ly dị, ngay lúc đó và ngay tại đó anh đã hết sức long trọng cam kết sẽ không bao giờ quan hệ tình dục trước khi cưới vợ. Lew đã nghe ba mẹ lặp đi lặp lại với nhau cái từ '' tình dục'', mặc dù lúc ấy anh chỉ mới có mười tuổi. Và vào thời điểm đó, thật ra anh chẳng hiểu tình dục thật sự là cái gì, chỉ biết đó là một thứ làm gia đình anh tan nát. Ba anh quan hệ tình dục với những người đàn bà khác, cùng lúc với người mẹ đau ốm của anh và đủ thứ nữa, quả thật là khủng khiếp! Khủng khiếp quá!

Anh ấy muốn bằng cách nào đó họ cảm nhận được nỗi đau! Nhưng sự thực hình như họ chỉ cảm thấy tức giận mà thôi.

Lew biết giữ kỷ luật một cách tự giác và chín chắn vô cùng. Anh ấy là tất cả những gì mình hướng tới, và anh hiểu mọi sự quá hoàn hảo; ý nghĩ và cảm xúc của anh giống hệt như ý nghĩ và cảm xúc của mình. Y như anh đọc được cả trí óc và tâm hồn mình, nhất là khi anh nói:

- Anh tự hỏi vì sao Ba không nhậ thức được khi ông không chung thủy với vợ thì có nghĩa là cũng chẳng chung thủy với các con.

Lew tự hỏi sao ông ấy thông minh linh lợi vậy mà lại chậm hiểu. Mình có cảm giác như anh ấy đang nói về mình và ba mình vậy, và nước mắt mình rơi lã chã xuống trang thư hòa lẫn vào nước mắt của anh.

Lew nói anh vẫn hiểu và chịu đựng được nếu vì vậy mình muốn vứt bỏ anh, nhưng đó là cảm nhận thực sự và thường xuyên của anh ấy! Anh ấy nói đợi tới đám cưới đối với mình có lẽ không thích hợp, nhưng anh sẽ thông hiểu. Anh biết nhiều đứa vẫn làm cái chuyện đó, đã làm mãi rồi và sẽ làm hoài hoài, nhưng anh cũng có tự do chọn lựa y như tụi nó. Anh đã cam kết về một định hướng tương lai hơn là hiện tại!

Mình rất đỗi tự hào về Lew và quá kinh ngạc vì tài ba lỗi lạc cùng tính quyết đoán của anh. Mình muốn vuốt ve mái đầu anh, cầm tay anh để nói rằng mình yêu anh và cũng cảm nhận hệt như anh, nhưng mà sẽ phải đợi đến ba tuần sao chứ ! ! ! BA TUẦN DÀI ĐẰNG ĐẴNG ! ! ! BA TUẦN CÒN XA LẮM LẮM ! ! !

CHÚA NHẬT, 29 THÁNG BẢY

Còn mười tám ngày nữa

Lew mỉm cười khi nhìn thấy mình, nhưng chỉ thân tình như thể mình là một ai đó

quen biết sơ sơ. Mình muốn tới quỳ dưới chân anh ấy mà van anh hãy cư xử bình thường như trước, nhưng mình cũng phải học cách giữ kỷ luật tự giác nữa chứ, biết tự kiềm chế cảm xúc nữa. Cả hai đứa mình chẳng đứa nào có gì... bảo vệ cả vaò cái đêm mà chúng mình suýt... Gía như chúng mình đã... có lẽ mình... giờ này... cũng mang bầu như Kelly và Belinda rồi. Ôi, kinh tởm... đau đớn... căng thẳng... Mẹ... Ba... gia đình Lew... trường học... hôn nhân... phá thai? Không, không, mình sẽ chẳng nghĩ tới chữ A (ABORTION- PHÁ THAI) đó đâu.

Mình đâu có muốn ấy... với *&+=*, nhưng mình nghĩ có lẽ khi mình mười bảy hay mười tám, nếu có phương tiện phòng tránh mình sẽ... ấy. Hình như mọi người đều ấy cả.

MỌI NGƯỜI, TỨC LÀ TRỪ MÌNH VÀ LEW RA! Lew và mình! Ôi mình yêu chàng trai đó quá! Mình yêu anh, ngưỡng mộ, tôn thờ anh, muốn mãi mãi kết đôi cùng anh và SẼ XỨNG ĐÁNG VỚI ANH! SẼ THẬT SỰ THÀNH THẬT CHÂN THÀNH XỨNG ĐÁNG! SẼ KHIẾN ANH LUÔN TỰ HÀO VỀ MÌNH! SẼ DỌN MÌNH ĐỂ LÀM VỢ ANH SUỐT ĐỜI! MÌNH HỨA! MÌNH HỨA! MÌNH HỨA! TRƯỚC ĐÂY ĐÃ HỨA TRONG NHÀ THỜ, VÀ BÂY GIỜ LẶP LẠI LỜI HỨA MÃI MÃI THIÊNG LIÊNG ĐÓ!

1 THÁNG TÁM - Còn mười lăm ngày nữa

Mình lại bị viêm nhiễm gì đó hay là trong lồng ngực có cái gì đó. Mình cứ ho khan và khạc ra đờm hoài. Nó làm mình luôn buồn nôn. Đôi khi mình suýt làm chính mình ngạt thở trước khi tới được buồng tắm và làm ngập cả toa lét trong hki nôn ọe và khạc nhổ. Thật kinh tởm. Mình đã nhìn thấy mấy ông già làm vậy trong công viên, và những lúc ấy mình muốn nhắm mắt bịt tai ngay mà bỏ chạy thôi.

CHÚA NHẬT, 5 THÁNG TÁM

Mình đang dùng đủ thứ: đức tin, một khối pha lê, một con búp bê tà thuật cầu may mắn và khỏe mạnh, cả tinh thần lẫn thể xác. Mình tự hỏi Lew sẽ nói gì và làm gì khi gặp mình. Có lẽ nào trông mình cũng tệ hại như mình cảm thấy? Ôi mình hy vọng không phải vậy.

THỨ BA, 7 THÁNG TÁM - Còn chín ngày nữa

Mình thấy thiếu thốn đủ thứ.

Đã bệnh suốt cả tuần rồi mà chẳng thấy đỡ. Dù chẳng muốn thừa nhận, nhưng mình thật sự cảm thấy tệ hại hơn. Mình có thể giấu Mẹ, nhưng thật sự muốn một tuần nữa sẽ bình phục. Chỉ một tuần và hai ngày nữa thôi, và... thiên đàng sẽ mở cánh cổng cẩn ngọc trai... Mình sẽ gặp anh, vuốt ve anh... Mình tự hỏi ở đâu... Khi nào anh sẽ lại hôn mình? Anh còn muốn hôn mình nữa không. Dù sao mình vẫn yêu anh tới vô cùng vô tận.

THỨ BẢY, 11 THÁNG TÁM - Còn năm ngày nữa

Mình thấy đỡ nhiều rồi. Mình nghĩ đúng là thuốc kháng histamine đã có tác dụng tốt... Nhưng cũng có thể do mình phấn khởi vui vẻ lên khiến hệ miễn dịch cũng vui vẻ phấn khởi theo. Cóc cần biết do cái gì, mình vui vẻ phấn khởi vì đủ thứ... không khí, cỏ, bầu trời, làm các món ăn, lau chùi phòng mình, giúp đỡ Mẹ, vân vân, vân vân và vân vân. Mình thật sự, thật thật sự đang cố gắng làm hết sức mình lần đầu tiên trong dời vì mình và vì Lew. Lew là một học sinh hạng A. Anh là chủ tịch Hội Học sinh, một nhân vật quan trọng làm mọi việc quan trọng ở trường. Mình muốn làm cho anh tự hào về mình. Mình muốn trở thành một cái tôi tốt nhất... Quen biết Lew đã làm thay đổi cả cuộc đời mình. Mình đã giữ kỷ luật và kiềm chế như anh mong muốn. Mình đang làm những việc phải làm trước cả những việc mình muốn làm. Đó là một quan niệm rất chín chắn khiến mình thấy mình rất chín chắn.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện