Tiễn Lý Á Kiệt vào trường, Liễu Xuân Oánh liền theo đường cũ đến chợ, không ngờ lại bị một chiếc xe chạy nhanh tạt nước ướt hết người. Bộ dạng cô lúc này không thể xuất hiện trước mặt người khác, càng không nên xuất hiện trước mặt đàn ông.
Không có biện pháp, cô đành phải bước nhanh hơn, trước tiên về nhà tắm rửa sạch sẽ, sau đó mới đi chợ bán thức ăn. Nửa đường lại bị một chiếc xe vô cùng phong cách chặn đường, Đã nghèo còn mắc cái eo, cái xe này chặn ai không chặn, cố tình lại chặn cô, nếu người ta không đi thì hôm nay cô đừng mong làm ăn được gì.
Không có đầu vào, chỉ sống bằng tiền tiết kiệm, thiếu vốn làm ăn, muốn thoát nghèo không biết phải đến ngày tháng nào, quả là vòng tròn ác tính. Giáo dục là hạng mục đầu tư dài hạn, nhất là Liễu Xuân Oánh tính toán giáo dục Lý Á Kiệt thành tinh anh, càng cần một khoản tiền khổng lồ, không kiếm tiền không được.
Cố di chuyển thân hình mập mạp của mình nhanh hơn, tiết kiệm được bao nhiêu thời gian thì tốt bấy nhiêu. "Ai, bác gái! Xin chờ chút." Một giọng nói ôn hòa từ trong xe truyền đến.
"Bác gái? Tôi?" Xung quanh không ai, Liễu Xuân Oánh chỉ chính mình, có chút không thể tin được mình là bác gái, rõ ràng cái thân thể này mới có ba mươi tuổi. Cô nghe giọng cảm thấy hắn là người có tố chất, không ngờ hắn lại nói vậy, Trong lòng bực bôi, cô không để ý đến hắn nữa, vừa vặn bên cạnh có ngõ rẽ, liền đi vào.
Xe không thể đi vào, Triệu Nhiên Chi lại có có việc gấp. Anh cảm thấy hình như mình làm Liễu Xuân Oánh khó chịu, mà anh lại là người tử tế, nên nói một tiếng thật xin lỗi, cô muốn bồi thường bao nhiêu tiền cũng được. Có điều hiện tại người đã đi mất, anh cũng có việc phải làm.
Hai người chỉ cho rằng đây là lần duy nhất tiếp xúc, ai ngờ không lâu sau hai người lại gặp mặt, có điều hình tượng của Liễu Xuân Oánh thay đổi lớn, không ai nhận ra.
Người xui xẻo uống nước cũng nghẹn. Liễu Xuân Oánh bận rộn cả buổi sáng, vất vả bày biện xong cần câu cơm của mình thì lại nghe nói người quản lí đô thị tới.
Lần đầu tiên gặp phải chuyện này, cô không có kinh nghiệm, cả người ngẩn ra. Ông chú bán mì lạnh bên cạnh nhìn không nổi, sao lại có người đần như vậy, "Còn không mau thu dọn rồi chạy nhanh!" Vì sao á? "Chờ đến khi đồ dùng bị tịch thu, cô còn muốn kiếm tiền sao?"
Mấy ngày nay Liễu Xuân Oánh sợ nghèo, vô cùng mẫn cảm với tiền, lập tức bắt được trọng điểm, vội vàng thu dọn công cụ của mình. May mắn hôm không nhiều đồ, thu dọn cũng nhanh, cô đi theo mọi người khiêng đồ chạy.
Cô sợ bị bắt lại, chạy thật xa mới dừng lại, mệt chết mất, cô thực cảm tạ bài tập năm giờ mỗi ngày.
Thở hổn hển, cô cảm thấy hôm nay mình vận động đã vượt xa yêu cầu, năm giờ luyện tập thể thao cũng không cần thiết. Nhưng không có khả năng, muốn giảm béo phải kiên trì, nếu không là kiếm củi ba năm thiêu một giờ.
Vừa ngẩng đầu, cô mới phát hiện bản thân chạy tới một chợ đêm, nơi nơi đều là người. Bỏ ra năm đồng tiền phí thuê vị trí còn chưa tới một mét vuông, cô ở chỗ này bán khoai tây, tuy là ngày đầu, nhưng ở đây đông người, đại đa số là khách du lịch, người ta không quan tâm đến tư lịch, nên cô buôn bán cũng khá tốt.
Thậm chí có vài du khách cảm thấy hương vị không tệ, còn mua thêm một túi, cô rất nhanh liền bán xong. Cô nhớ tới trước kia ở thế giới thực cô từng nghe nói ở một huyện nhỏ có cặp vợ chồng chỉ dựa vào bán khoai tây mà có thể cho ba đứa con ra nước ngoài du học. Vì thế, có thể thấy bán khoai tây chiên có thể kiếm được tiền, nhưng tiền đề là phải có nguồn cung cấp đầy đủ, mà hiện tại Liễu Xuân Oánh căn bản không có khả năng đạt tới điều kiện như vậy.
Có điều, say chuyện hôm nay Liễu Xuân Oánh suy xét mình có nên đổi vị trí. Bán cho trẻ con ăn, cô cảm thấy có chút tội lỗi, phải mau chóng tự làm được bơ, cô mới yên tâm.
Vì thế, Liễu Xuân Oánh đổi chiến trường, dần dần ở con phố này có chút danh tiếng, rất nhiều khách hàng từng ăn khoai tây của cô đã giới thiệu với bạn bè. Cô làm ăn ngày càng tốt hơn, người đến muộn căn bản không mua được.
Để tiết kiệm thời gian, Liễu Xuân Oánh cùng thương lái bán khoai tây ký kết hợp đồng, mỗi ngày hắn cung cấp cho cô hai trăm cân khoai tây loại tốt, cô có nhiều thời gian gọt khoai hơn.
Nhưng sau đó cô phát hiện ra mình sai rồi. Lúc mới gọt xong màu khoai tây còn tốt, để lâu là đổi màu rất khó coi, không thể bán được. Vì thế, Liễu Xuân Oánh tổn thất mấy chục cân khoai tây, một ngày ba bữa đều phải ăn khoai.
Nhận được giáo huấn, Liễu Xuân Oánh học hỏi kinh nghiệm từ mấy người lớn tuổi. Kết quả ý tưởng của cô là đúng, ngâm nước có thể khiến khoai tây không bị đổi màu.
* Khoai tây bị đổi màu, giống như táo gọt xong để lâu bị thâm. Không phải do hóa chất hay gì đâu. Ngâm nước làm khoai ra nhựa, sau đó để lâu ngoài không khí sẽ không bị đổi màu.
Đây là kiến thức mà Liễu Xuân Oánh tiêu tiền như nước ở thế giới thực không biết, còn đối với nhiều người đó là chuyện hiển nhiên.
Một tháng, nói nhanh không nhanh, nói chậm không chậm, cứ như vậy đã qua, Lý Á Kiệt càng thêm thích Liễu Xuân Oánh. Chẳng qua là không biết có phải học được thêm nhiều thứ mà ở bên ngoài cậu càng có dáng điệu người lớn, trừ lúc Liễu Xuân Oánh ngẫu nhiên khen ngợi, cậu mới lộ ra biểu tình nên có ở lứa tuổi này. Biểu tình khó thấy này càng làm Liễu Xuân Oánh bùng nổ tình mẹ, không ngừng nuôi nấng cậu, hận không thể đem hết món ngon mình biết làm cho cậu.
Mà sau một thời gian nuôi dưỡng, Lý Á Kiệt cũng có chút thịt, nhưng do trước đây quá gầy, nhìn qua thấy thân thể có vẻ khỏe mạnh hơn, nhưng thực ra vẫn yếu ớt, cần một thời gian dài bồi bổ. Vì thế hệ thống lại giao cho cô nhiệm vụ, hoàn thành sẽ được hai mươi điểm. Nhiệm vụ lần này sẽ cung cấp các loại thực đơn, mỗi tối cô phải hoàn thành thực đơn đó trong hai giờ.
Liễu Xuân Oánh tất nhiên là nhận rồi. Nhìn Lý Á Kiệt gầy như vậy, trong lòng cô thấy không thoải mái, hơn nữa hiện tại cô dựa vào bán đồ ăn mà kiếm tiến, học tập nhiều một chút, nâng cao hương vị, đem vấn đề sức khỏe dung nhập vào, thích ứng với trào lưu của thế giới này, cô mới có thể kiếm được càng nhiều tiền.
Cũng may trong một tháng này Liễu Xuân Oánh thành công giảm 50kg, nháy mắt từ một người vô cùng béo trở nên thon thả, đứng cùng Lý Á Kiệt không quá đối lập, sẽ không làm người khác cảm thấy Liễu Xuân Oánh là một mẹ kế độc ác, ủy khuất Lý Á Kiệt. Ít nhất hình tượng đã hợp ý hệ thống, xem như cô đã thành công một bước, được thưởng mười điểm. Tính ra, Liễu Xuân Oánh có tất cả hai mươi điểm*, thật đáng mừng.
* Trong raw là hai mươi điểm, nhưng chương trước mình thấy nữ chính đã được mười hai điểm, giờ thêm mười là hai mươi hai. Nhưng nghĩ là có thể nữ chính đã tiêu mất hai điểm vào đâu đó nên mình tôn trọng bản gốc.
Giảm béo thành công cũng không nghĩa là Liễu Xuân Oánh muốn ăn gì thì ăn. Vì duy trì được dáng người không hề dễ dàng, hệ thống tiếp tục hảo tâm nhắc nhở. Mỗi lần cô ăn cái gì vượt quá lượng cho phép mỗi ngày liền bị giật điện. Cảm giác đấy không hề dễ chịu, Liễu Xuân Oánh không thể không để cái miệng mình chịu khổ.
Mà vì cái miệng đáng thương của mình, Liễu Xuân Oánh càng bỏ nhiều công sức, nỗ lực nghiên cứu thực đơn, tranh thư sớm làm ra đồ ăn vừa ngon vừa ít năng lượng, giải cứu cái miệng.
Sau khi Liễu Xuân Oánh gầy đi, rất nhiều người nói cô trở nên xinh đẹp. Liễu Xuân Oánh rất vui vẻ, nhưng Lý Á Kiệt thì không. Trước kia mẹ kế mềm như bông vậy, có điều, lúc không có ai, cậu vẫn thích dựa gần vào mẹ kế, bởi vì cảm giác ấm áp không hề thay đổi.
Trước kia lúc bán khoai tây căn bản chẳng có ai thèm nhìn cô, trừ bỏ ngẫu nhiên ở cổng trường gặp phải người quản lí đô thị. Hiện tại Liễu Xuân Oánh trở nên xinh đẹp, mỗi ngày có ít nhất một tên đàn ông dựa vào mua khoai tây mà nhìn cô chằm chằm, thậm chí lớn mật động chân động tay, vô cùng phiền phức.
Cô rất không quen, nhưng không tiện đổi đi, dù sao cũng là khách hàng, Cô cố gắng làm bộ không phát hiện, nghĩ là lui một bước trời cao biển rộng, không ngờ là lại xảy ra vấn đề.
-------------------
Thế là nam chính thế giới này đã xuất hiện. Anh quá có lỗi với chị rồi, cơ mà cũng không thể trách anh được. Còn vì sao anh lại thành nam chính thì không spoil đâu
┬┴┬┴┤・ω・)ノ
Không có biện pháp, cô đành phải bước nhanh hơn, trước tiên về nhà tắm rửa sạch sẽ, sau đó mới đi chợ bán thức ăn. Nửa đường lại bị một chiếc xe vô cùng phong cách chặn đường, Đã nghèo còn mắc cái eo, cái xe này chặn ai không chặn, cố tình lại chặn cô, nếu người ta không đi thì hôm nay cô đừng mong làm ăn được gì.
Không có đầu vào, chỉ sống bằng tiền tiết kiệm, thiếu vốn làm ăn, muốn thoát nghèo không biết phải đến ngày tháng nào, quả là vòng tròn ác tính. Giáo dục là hạng mục đầu tư dài hạn, nhất là Liễu Xuân Oánh tính toán giáo dục Lý Á Kiệt thành tinh anh, càng cần một khoản tiền khổng lồ, không kiếm tiền không được.
Cố di chuyển thân hình mập mạp của mình nhanh hơn, tiết kiệm được bao nhiêu thời gian thì tốt bấy nhiêu. "Ai, bác gái! Xin chờ chút." Một giọng nói ôn hòa từ trong xe truyền đến.
"Bác gái? Tôi?" Xung quanh không ai, Liễu Xuân Oánh chỉ chính mình, có chút không thể tin được mình là bác gái, rõ ràng cái thân thể này mới có ba mươi tuổi. Cô nghe giọng cảm thấy hắn là người có tố chất, không ngờ hắn lại nói vậy, Trong lòng bực bôi, cô không để ý đến hắn nữa, vừa vặn bên cạnh có ngõ rẽ, liền đi vào.
Xe không thể đi vào, Triệu Nhiên Chi lại có có việc gấp. Anh cảm thấy hình như mình làm Liễu Xuân Oánh khó chịu, mà anh lại là người tử tế, nên nói một tiếng thật xin lỗi, cô muốn bồi thường bao nhiêu tiền cũng được. Có điều hiện tại người đã đi mất, anh cũng có việc phải làm.
Hai người chỉ cho rằng đây là lần duy nhất tiếp xúc, ai ngờ không lâu sau hai người lại gặp mặt, có điều hình tượng của Liễu Xuân Oánh thay đổi lớn, không ai nhận ra.
Người xui xẻo uống nước cũng nghẹn. Liễu Xuân Oánh bận rộn cả buổi sáng, vất vả bày biện xong cần câu cơm của mình thì lại nghe nói người quản lí đô thị tới.
Lần đầu tiên gặp phải chuyện này, cô không có kinh nghiệm, cả người ngẩn ra. Ông chú bán mì lạnh bên cạnh nhìn không nổi, sao lại có người đần như vậy, "Còn không mau thu dọn rồi chạy nhanh!" Vì sao á? "Chờ đến khi đồ dùng bị tịch thu, cô còn muốn kiếm tiền sao?"
Mấy ngày nay Liễu Xuân Oánh sợ nghèo, vô cùng mẫn cảm với tiền, lập tức bắt được trọng điểm, vội vàng thu dọn công cụ của mình. May mắn hôm không nhiều đồ, thu dọn cũng nhanh, cô đi theo mọi người khiêng đồ chạy.
Cô sợ bị bắt lại, chạy thật xa mới dừng lại, mệt chết mất, cô thực cảm tạ bài tập năm giờ mỗi ngày.
Thở hổn hển, cô cảm thấy hôm nay mình vận động đã vượt xa yêu cầu, năm giờ luyện tập thể thao cũng không cần thiết. Nhưng không có khả năng, muốn giảm béo phải kiên trì, nếu không là kiếm củi ba năm thiêu một giờ.
Vừa ngẩng đầu, cô mới phát hiện bản thân chạy tới một chợ đêm, nơi nơi đều là người. Bỏ ra năm đồng tiền phí thuê vị trí còn chưa tới một mét vuông, cô ở chỗ này bán khoai tây, tuy là ngày đầu, nhưng ở đây đông người, đại đa số là khách du lịch, người ta không quan tâm đến tư lịch, nên cô buôn bán cũng khá tốt.
Thậm chí có vài du khách cảm thấy hương vị không tệ, còn mua thêm một túi, cô rất nhanh liền bán xong. Cô nhớ tới trước kia ở thế giới thực cô từng nghe nói ở một huyện nhỏ có cặp vợ chồng chỉ dựa vào bán khoai tây mà có thể cho ba đứa con ra nước ngoài du học. Vì thế, có thể thấy bán khoai tây chiên có thể kiếm được tiền, nhưng tiền đề là phải có nguồn cung cấp đầy đủ, mà hiện tại Liễu Xuân Oánh căn bản không có khả năng đạt tới điều kiện như vậy.
Có điều, say chuyện hôm nay Liễu Xuân Oánh suy xét mình có nên đổi vị trí. Bán cho trẻ con ăn, cô cảm thấy có chút tội lỗi, phải mau chóng tự làm được bơ, cô mới yên tâm.
Vì thế, Liễu Xuân Oánh đổi chiến trường, dần dần ở con phố này có chút danh tiếng, rất nhiều khách hàng từng ăn khoai tây của cô đã giới thiệu với bạn bè. Cô làm ăn ngày càng tốt hơn, người đến muộn căn bản không mua được.
Để tiết kiệm thời gian, Liễu Xuân Oánh cùng thương lái bán khoai tây ký kết hợp đồng, mỗi ngày hắn cung cấp cho cô hai trăm cân khoai tây loại tốt, cô có nhiều thời gian gọt khoai hơn.
Nhưng sau đó cô phát hiện ra mình sai rồi. Lúc mới gọt xong màu khoai tây còn tốt, để lâu là đổi màu rất khó coi, không thể bán được. Vì thế, Liễu Xuân Oánh tổn thất mấy chục cân khoai tây, một ngày ba bữa đều phải ăn khoai.
Nhận được giáo huấn, Liễu Xuân Oánh học hỏi kinh nghiệm từ mấy người lớn tuổi. Kết quả ý tưởng của cô là đúng, ngâm nước có thể khiến khoai tây không bị đổi màu.
* Khoai tây bị đổi màu, giống như táo gọt xong để lâu bị thâm. Không phải do hóa chất hay gì đâu. Ngâm nước làm khoai ra nhựa, sau đó để lâu ngoài không khí sẽ không bị đổi màu.
Đây là kiến thức mà Liễu Xuân Oánh tiêu tiền như nước ở thế giới thực không biết, còn đối với nhiều người đó là chuyện hiển nhiên.
Một tháng, nói nhanh không nhanh, nói chậm không chậm, cứ như vậy đã qua, Lý Á Kiệt càng thêm thích Liễu Xuân Oánh. Chẳng qua là không biết có phải học được thêm nhiều thứ mà ở bên ngoài cậu càng có dáng điệu người lớn, trừ lúc Liễu Xuân Oánh ngẫu nhiên khen ngợi, cậu mới lộ ra biểu tình nên có ở lứa tuổi này. Biểu tình khó thấy này càng làm Liễu Xuân Oánh bùng nổ tình mẹ, không ngừng nuôi nấng cậu, hận không thể đem hết món ngon mình biết làm cho cậu.
Mà sau một thời gian nuôi dưỡng, Lý Á Kiệt cũng có chút thịt, nhưng do trước đây quá gầy, nhìn qua thấy thân thể có vẻ khỏe mạnh hơn, nhưng thực ra vẫn yếu ớt, cần một thời gian dài bồi bổ. Vì thế hệ thống lại giao cho cô nhiệm vụ, hoàn thành sẽ được hai mươi điểm. Nhiệm vụ lần này sẽ cung cấp các loại thực đơn, mỗi tối cô phải hoàn thành thực đơn đó trong hai giờ.
Liễu Xuân Oánh tất nhiên là nhận rồi. Nhìn Lý Á Kiệt gầy như vậy, trong lòng cô thấy không thoải mái, hơn nữa hiện tại cô dựa vào bán đồ ăn mà kiếm tiến, học tập nhiều một chút, nâng cao hương vị, đem vấn đề sức khỏe dung nhập vào, thích ứng với trào lưu của thế giới này, cô mới có thể kiếm được càng nhiều tiền.
Cũng may trong một tháng này Liễu Xuân Oánh thành công giảm 50kg, nháy mắt từ một người vô cùng béo trở nên thon thả, đứng cùng Lý Á Kiệt không quá đối lập, sẽ không làm người khác cảm thấy Liễu Xuân Oánh là một mẹ kế độc ác, ủy khuất Lý Á Kiệt. Ít nhất hình tượng đã hợp ý hệ thống, xem như cô đã thành công một bước, được thưởng mười điểm. Tính ra, Liễu Xuân Oánh có tất cả hai mươi điểm*, thật đáng mừng.
* Trong raw là hai mươi điểm, nhưng chương trước mình thấy nữ chính đã được mười hai điểm, giờ thêm mười là hai mươi hai. Nhưng nghĩ là có thể nữ chính đã tiêu mất hai điểm vào đâu đó nên mình tôn trọng bản gốc.
Giảm béo thành công cũng không nghĩa là Liễu Xuân Oánh muốn ăn gì thì ăn. Vì duy trì được dáng người không hề dễ dàng, hệ thống tiếp tục hảo tâm nhắc nhở. Mỗi lần cô ăn cái gì vượt quá lượng cho phép mỗi ngày liền bị giật điện. Cảm giác đấy không hề dễ chịu, Liễu Xuân Oánh không thể không để cái miệng mình chịu khổ.
Mà vì cái miệng đáng thương của mình, Liễu Xuân Oánh càng bỏ nhiều công sức, nỗ lực nghiên cứu thực đơn, tranh thư sớm làm ra đồ ăn vừa ngon vừa ít năng lượng, giải cứu cái miệng.
Sau khi Liễu Xuân Oánh gầy đi, rất nhiều người nói cô trở nên xinh đẹp. Liễu Xuân Oánh rất vui vẻ, nhưng Lý Á Kiệt thì không. Trước kia mẹ kế mềm như bông vậy, có điều, lúc không có ai, cậu vẫn thích dựa gần vào mẹ kế, bởi vì cảm giác ấm áp không hề thay đổi.
Trước kia lúc bán khoai tây căn bản chẳng có ai thèm nhìn cô, trừ bỏ ngẫu nhiên ở cổng trường gặp phải người quản lí đô thị. Hiện tại Liễu Xuân Oánh trở nên xinh đẹp, mỗi ngày có ít nhất một tên đàn ông dựa vào mua khoai tây mà nhìn cô chằm chằm, thậm chí lớn mật động chân động tay, vô cùng phiền phức.
Cô rất không quen, nhưng không tiện đổi đi, dù sao cũng là khách hàng, Cô cố gắng làm bộ không phát hiện, nghĩ là lui một bước trời cao biển rộng, không ngờ là lại xảy ra vấn đề.
-------------------
Thế là nam chính thế giới này đã xuất hiện. Anh quá có lỗi với chị rồi, cơ mà cũng không thể trách anh được. Còn vì sao anh lại thành nam chính thì không spoil đâu
┬┴┬┴┤・ω・)ノ
Danh sách chương