Lúc Lý Nhai Tiết nhận được điện thoại của em gái Lý Nhã Khiết, cả người cậu ngây dại. Cậu thật sự không thể tin được vừa mới nữa mẹ kế còn ân cần hỏi han mình, lúc này đã bị đưa vào phòng cấp cứu. Toàn thân không ức chế được run rẩy, chân nhũn ra, không chống nổi trọng lượng cơ thể. Cậu rất vất vả mới cầm được chìa khóa xe, nghiêng ngả lảo đảo đi ra ngoài, rất nhiều lần va phải người đi đối diện.
Chu Tĩnh vẫn luôn thầm thích cậu thực sự không đành lòng, rốt cuộc lấy hết can đảm chạy đến bên người, đỡ lấy cậu nhanh chóng đi ra ngoài, mở cửa xe mình, đưa cậu đến bệnh viện.
Xe còn chưa dừng hẳn, Lý Nhai Tiết đã lao ra khỏi xe. Nếu không phải kỹ thuật lái xe của người đó vững vàng, thì thiếu chút nữa cậu bị đụng phải, làm Chu Tĩnh sợ đến mức tim muốn nhảy ra ngoài.
Chu Tĩnh vốn định đưa cậu đến bệnh viện rồi đi, nhưng thấy cậu không tâm trí cứ treo ngược lên, cô không yên tâm, kéo cậu tìm phòng cấp cứu.
Lúc nhìn thấy bố của Lý Nhai Tiết, cô rất thẹn thùng, chỉ là lúc này mọi người đều sốt ruột chú ý tình huống trong phòng cấp cứu, không chú ý đến cô. Cô có chút thất vọng, lại cũng lý giải, cô biết mình suy nghĩ nhiều rồi.
Đèn tắt, cửa mở, bác sĩ đi ra, khuôn mặt đầy mệt mỏi, nhưng trong mắt có chút hưng phấn, hẳn là đã thành công, nhưng lúc này ba người Lý gia đều đánh mất năng lực quan sát mà họ vẫn tự hào. Họ sốt rột tiến đến, vây quanh bác sĩ hỏi tình huống bên trong, có thể để họ vào xem hay không.
Không tận mắt nhìn thấy tình huống bên trong, bọn họ không thể yên lòng được.
"Bệnh nhân đã thoát ly nguy hiểm, có điều hiện tại còn không thể thăm hỏi. Bệnh nhân rất mệt mỏi, cần phải nghỉ ngơi. Tốt nhất là một người vào nhìn một cái rồi ra, chờ bệnh nhận nghỉ ngơi tốt, mọi người lại vào xem." Hôm nay có thể giải cứu bệnh nhân, bon họ cũng rất hưng phấn. Phải biết là vừa rồi tim của bệnh nhân đã ngừng đập, là bọn họ nỗ lức cứu sống cô, bọn họ thực sự vì bản thân mà cảm thấy kiêu ngạo.
Lý Lỗi đi vào nhìn, xác định không có việc gì, ba người Lý gia mới cảm thấy tim mình rốt cuộc đã đập trở lại. Lúc này Lý Lỗi và Lý Nhã Khiết mới chú ý tới cô gái xa lạ bên người Lý Nhai Tiết. Cô gái không phải dạng người đặc biệt chói mắt, cho người khác cảm giác rất thoải mái. Hai người cũng có chút tâm tư đùa giỡn, đồng loạt đưa mắt nhìn Lý Nhai Tiết, bảo cậu giới thiệu một chút.
Lý Nhai Tiết cũng hồi phục. Thành thực mà nói cậu cũng không biết cô gái bên người mình là ai. Ngày thường ở công ty cậu chỉ biết làm việc, ngoại trừ nhân viên cùng phòng ra, trên cơ bản cậu không quen biết ai nên chỉ có thể giới thiệu đơn giản là đồng nghiệp trong công ty.
Chu Tĩnh cảm thấy mình ở lại chỗ này đợi càng thêm xấu hổ, mặt đỏ bừng. Cô thấy Lý Nhai Tiết hồi phục, cũng không còn việc gì, liền lễ phép chào người Lý gia.
Lý Lỗi tự nhiên không đồng ý. Cô bé này vừa mới giúp đỡ con trai mình, bọn họ còn chưa nói lời cảm tạ đâu.
"Bệnh nhân tỉnh, người nhà có thể vào thăm." Sau khi đưa bênh nhân vào phòng bệnh vip, y tá tới thông báo cho ba người Lý gia. Ba người kích động, đưa cả Chu Tình vào.
Liễu Xuân Oánh vừa mở mắt liền thấy bốn gương mặt đầy quan tâm, có chút cảm động, nước mắt chảy ra. Lau khô nước mắt, lúc này cô mới phát hiện có khuôn mặt của người xa lạ, còn rất vui mừng.
Biết được cô gái này giúp đỡ con riêng nhà mình, ấn tượng của cô với cô gái đó càng tốt, nhiêt tình mời cô gái đến nhà bọn họ làm khách. Liễu Xuân Oánh còn rất yếu, tất nhiên là Lý Nhai Tiết thay cô truyền lại.
Cũng bởi vì vậy, Lý Nhai Tiết liền nhớ kỹ Chu Tĩnh.
Ăn tục duyên đan, thân thể Liễu Xuân Oánh tự nhiên không chuyển biến xấu, hai ngày sau bác sĩ kiểm tra, các chỉ sô thân thể đều bình thường, cô rốt cuộc có thể về nhà.
Về đến nhà, Liễu Xuân Oánh liền muốn động thủ thể hiện trù nghệ của mình, không biết mình có thể tự tay làm bao nhiêu lần nữa. Đáng tiếc là cô bị ba người còn lại nhất trí phản đối, bảo cô nghỉ ngơi cho khỏe.
Trước khi xuất viện, bác sĩ đã gọi ba người vào văn phòng, nói với bọn họ rằng lần này Liễu Xuân Oánh phát bệnh không hề có dấu hiệu, cũng không tìm được nguyên nhân phát bệnh, rất có khả năng lần tiếp theo cũng như vậy, mà lần sau có lẽ không có vận khí tốt như vậy nữa.
Bởi vậy, kẻ cuồng công tác Lý Nhai Tiết trực tiếp xin rời khỏi một tổ hạng mục quan trọng, mỗi ngày không tăng ca nữa, dành nhiều thời gian ở nhà bồi mẹ kế. Lý Lỗi thì xin từ chức, cả ngày ở nhà bồi bạn già của mình. Lý Nhã Khiết cũng tan học liền về nhà ngay lập tức.
Tất cả mọi người đều muốn bồi Liễu Xuân Oánh, sợ ngày nào đó bản thân sẽ hối hận.
Kỳ thật Liễu Xuân Oánh cũng rất rõ ràng. Lần này cô trở lại với bọn họ, tránh cho mình lưu lại tiếc nuối. Chương trình học trước cô rời đi quá đột ngột, ở mức độ nhất định, cô hẳn đã làm mấy người Lý Á Kiệt chậm trễ quá nhiều thời gian hưởng thụ hạnh phúc, lần này cô không muốn lại giống như vậy.
Cô hi vọng bọn họ có thể tùy tâm sở dục, tìm được một người vừa ý cùng nhau sinh hoạt.
Sáng sớm, Lý Lỗi nắm tay Liễu Xuân Oánh chậm rì rì đi đến chợ bán thức ăn. Tổ hợp mỹ đại thúc và hắc lão thái quá hấp dẫn sự chú ý của người khác, nhưng hai người đều lựa chọn ngó lơ. Nhìn thấy rau quả người kia thích ăn, hai người đều hứng thú bừng bừng chọn lựa hồi lâu, cho đến khi nào lựa được thứ mình cho là tốt nhất mới thôi.
Có điều, hôm nay hơi đặc biệt, bọn họ mời Chu Tình đến để cảm tạ, nên mua một ít đồ cô gái đó thích ăn, nhưng Liễu Xuân Oánh càn mua càng cảm thấy đây chính là đồ con riêng mình thích ăn.
Trong lòng cô bởi vì ý tưởng nào đó vui mừng hớn hở. Nếu thật là như vậy, cô gái kia không tồi, cô rất thích.
Lúc ăn cơm, Liễu Xuân Oánh trộm quan sát Chu Tĩnh, thấy cô gái luôn không tự chủ được nhìn con riêng của mình, suy đoán trong lòng cô đã được chứng thực. Điều càng làm cô vừa lòng hơn là cô gái ấy không chỉ biết xoay quanh Lý Nhai Tiết. Lúc con gái nói chuyện cùng, cô ấy đều rất kiên nhẫn nghe con bé nói.
Có tình cảm với Lý Nhai Tiết, đối xử với con gái mình không tệ, với trưởng bối thì có thái độ tôn kính, cô gái như vậy thực sự rất thích hợp về nhà. Kỳ thật, cô có thể tác hợp hai người bọn họ.
Nhưng cô cũng không muốn cưỡng ép, chỉ thường mời Chu Tĩnh đến nhà ăn cơm. Lý Nhai Tiết cùng cô ấy làm cùng công ty, tự nhiên sẽ đi về cùng nhau, dần đàn quen thuộc lên. Nếu hai người thật sự nguyện ý yêu đương, căn bản không cần Liễu Xuân Oánh nói gì, hai người sẽ thuận theo tự nhiên ở bên nhau.
Lý Lỗi cảm thấy còn quá nhiều áy náy với Liễu Xuân Oánh nên luôn nhân nhượng cô. Kỳ thật Liễu Xuân Oánh không muốn vậy, cô chỉ hy vọng anh có thể vui vẻ.
Để làm Lý Lỗi buông xuông, Liễu Xuân Oánh không có việc gì sẽ cùng anh đi leo núi, hoặc tham gia chuyến du lịch ngắn ngày, có khi thuận tiện "nô dịch" Lý Lỗi một chút, hiệu quả cũng không tệ lắm.
Lý Nhã Khiết là người cô khó buông xuống nhất. Cô chỉ có thể tận lực lưu lại dấu vết của mình bên người cô bé, đồng thời không ngừng tôi luyện, làm cô bé trở nên kiên cường.
Về sau, cô bé có anh trai và bố yêu thương, kỳ thật cô không lo lắng nữa.
Thời gian chậm rãi trôi, Lý Nhai Tiết bắt đầu cùng Chu Tinh yêu đương, Lý Lỗi cũng có thể thản nhiên đối mặt với quá khứ, còn Lý Nhã Khiết trở thành một nữ hán tử kiên cường. Phải chịu đau đớn, khóc lóc xong, cô bé có thể kiên cường đứng dậy, lạc quan đối mặt với thử thách lớn hơn.
Những gì nên có đều có, tựa hồ đã xong hết, mà kết quả cũng không khác dự tính là bao.
Lần này, Liễu Xuân Oánh rời đi thực nhẹ nhàng. Thương cảm, rồi sẽ qua đi. Người mình để ý, người mình yêu, ở nơi mình không nhìn thấy tiếp tục vui vẻ sinh hoạt, đó mới là vui vẻ thực sự.
Giống như vậy, Lý Nhai Tiết cùng Lý Lỗi bọn họ cũng tương đối có thể tiếp thu. Điều nên làm cũng đã làm, không có nhiều tiếc nuối, chỉ cần người đó vẫn ở trong lòng mình, vĩnh viễn không bị xóa nhòa.
Trở lại hệ thống, tâm trạng Liễu Xuân Oánh thương cảm, nhưng không có tiếc nuối. Cô chờ đợi tiến hành nhiệm vụ tiếp theo.
"Đinh, chúc mừng, trợ giúp Lý Nhai Tiết thoát khỏi tâm ma, bắt đầu hướng về con đường nhân sinh, tiền đồ vô lượng, đạt được năm mươi điểm. Bởi vì nhiệm vụ lần này đã kết thúc, cũng đã phát khen thưởng, năm mươi điểm sẽ không được tính vào nhiệm vụ lần này. Cô có thể dùng năm mươi điểm này làm điểm tồn trữ hoặc trực tiếp đổi lấy vật phẩm có giá trị tương đương."
Lời nói của hệ thống vẫn rập khuôn như cũ, nhưng nọi dung có thêm một vài điểm mới, cô không hiểu mấy cái tên đó lắm, "Điểm tồn trữ?"
"Điểm tồn trữ có ba cách sử dụng. Thứ nhất là tồn, chia làm có kỳ hạn và không kỳ hạn, lãi suất không giống nhau nên số điểm cũng khác nhau. Thứ hai là lưu trữ, có chức năng dự phòng. Nếu cô ở một chương trình học nào đó không thể đạt được một trăm điểm, cô có thể lấy số điểm tương ứng để bù vào. Thứ ba là mua, cô có thể dùng điểm tồn trữ để đổi lấy một số công cụ có khả năng dùng đến."
Liễu Xuân Oánh gật đầu, cảm giác khá giống ngân hàng, nhưng lại có chức năng như tiền. Nói thực có điểm như vậy rất không tệ, lúc đang ở trong chương trình học, áp lực sẽ ít đi một chút.
Cô gật đầu, lựa chọn đem năm mươi điểm kia làm điểm tồn trữ.
"Đinh, chúc mừng cô có năm mươi điểm tồn trữ, mục tiêu của chương trình học được bảo đảm, thỉnh không ngừng cố gắng. Xin nhắc nhở, mỗi điểm tồn trữ của một chương trình học chỉ có thể sử dụng một lần, thỉnh sử dụng cẩn thận."
Phun tào, cô có cảm giác bị lừa gạt. Giống như lúc đi dạo trung tâm thương mại, rõ ràng mình nhìn thấy giá có hai số thôi, kết quả lúc tình tiền mới biết mặt sau còn có một giá khác. Thật hố người mà! Phun tào thì phun tào, nhưng cô cảm thấy loại điểm này còn rất thực dụng, "Có thể đem số điểm vượt quá một trăm của mỗi lần đều đổi thành điểm tồn trữ được không?"
"Không thể. Điểm tồn trữ có tác dụng lớn, nhưng tính thao tác mạnh, không thể dựa vào phương thức dễ dàng như vậy để có được. Thỉnh không cần có ý tưởng không thực tế."
Cô có chút thất vọng. Cơ hội như vậy chỉ có thể gặp, không thể cầu, một lần có được đã là may mắn. Cô chỉ có thể tiết kiệm một chút, quyết định điểm này chỉ thời khắc mấu chốt mới sử dụng, như vậy mới có thể tận dụng được được chô tốt của nó.
"Đinh, hiện tại bắt đầu tiến hành đếm ngược, 10, 9, 8......2, 1. Chương trình học thứ ba, hình tượng mẹ kế lảm nhảm. Thình nói chuyện nhiều hơn!"
-----------------------------
Hết thế giới thứ 2 rồi \( ̄▽ ̄)/
Thế giới thứ 1 bị ép giảm béo cùng ăn kiêng trong đau khổ. Thế giới thứ hai bị ép phải nhẫn nhịn. Thế giới thứ ba Liễu tỷ sẽ bị hệ thống ép buộc theo kiểu mới nha (~ ̄▽ ̄)~
Mình vẫn chưa thi xong, nên làm được chương nào sẽ up luôn chương đó. Cảm ơn mọi người đã ủng hộ!!!
Chu Tĩnh vẫn luôn thầm thích cậu thực sự không đành lòng, rốt cuộc lấy hết can đảm chạy đến bên người, đỡ lấy cậu nhanh chóng đi ra ngoài, mở cửa xe mình, đưa cậu đến bệnh viện.
Xe còn chưa dừng hẳn, Lý Nhai Tiết đã lao ra khỏi xe. Nếu không phải kỹ thuật lái xe của người đó vững vàng, thì thiếu chút nữa cậu bị đụng phải, làm Chu Tĩnh sợ đến mức tim muốn nhảy ra ngoài.
Chu Tĩnh vốn định đưa cậu đến bệnh viện rồi đi, nhưng thấy cậu không tâm trí cứ treo ngược lên, cô không yên tâm, kéo cậu tìm phòng cấp cứu.
Lúc nhìn thấy bố của Lý Nhai Tiết, cô rất thẹn thùng, chỉ là lúc này mọi người đều sốt ruột chú ý tình huống trong phòng cấp cứu, không chú ý đến cô. Cô có chút thất vọng, lại cũng lý giải, cô biết mình suy nghĩ nhiều rồi.
Đèn tắt, cửa mở, bác sĩ đi ra, khuôn mặt đầy mệt mỏi, nhưng trong mắt có chút hưng phấn, hẳn là đã thành công, nhưng lúc này ba người Lý gia đều đánh mất năng lực quan sát mà họ vẫn tự hào. Họ sốt rột tiến đến, vây quanh bác sĩ hỏi tình huống bên trong, có thể để họ vào xem hay không.
Không tận mắt nhìn thấy tình huống bên trong, bọn họ không thể yên lòng được.
"Bệnh nhân đã thoát ly nguy hiểm, có điều hiện tại còn không thể thăm hỏi. Bệnh nhân rất mệt mỏi, cần phải nghỉ ngơi. Tốt nhất là một người vào nhìn một cái rồi ra, chờ bệnh nhận nghỉ ngơi tốt, mọi người lại vào xem." Hôm nay có thể giải cứu bệnh nhân, bon họ cũng rất hưng phấn. Phải biết là vừa rồi tim của bệnh nhân đã ngừng đập, là bọn họ nỗ lức cứu sống cô, bọn họ thực sự vì bản thân mà cảm thấy kiêu ngạo.
Lý Lỗi đi vào nhìn, xác định không có việc gì, ba người Lý gia mới cảm thấy tim mình rốt cuộc đã đập trở lại. Lúc này Lý Lỗi và Lý Nhã Khiết mới chú ý tới cô gái xa lạ bên người Lý Nhai Tiết. Cô gái không phải dạng người đặc biệt chói mắt, cho người khác cảm giác rất thoải mái. Hai người cũng có chút tâm tư đùa giỡn, đồng loạt đưa mắt nhìn Lý Nhai Tiết, bảo cậu giới thiệu một chút.
Lý Nhai Tiết cũng hồi phục. Thành thực mà nói cậu cũng không biết cô gái bên người mình là ai. Ngày thường ở công ty cậu chỉ biết làm việc, ngoại trừ nhân viên cùng phòng ra, trên cơ bản cậu không quen biết ai nên chỉ có thể giới thiệu đơn giản là đồng nghiệp trong công ty.
Chu Tĩnh cảm thấy mình ở lại chỗ này đợi càng thêm xấu hổ, mặt đỏ bừng. Cô thấy Lý Nhai Tiết hồi phục, cũng không còn việc gì, liền lễ phép chào người Lý gia.
Lý Lỗi tự nhiên không đồng ý. Cô bé này vừa mới giúp đỡ con trai mình, bọn họ còn chưa nói lời cảm tạ đâu.
"Bệnh nhân tỉnh, người nhà có thể vào thăm." Sau khi đưa bênh nhân vào phòng bệnh vip, y tá tới thông báo cho ba người Lý gia. Ba người kích động, đưa cả Chu Tình vào.
Liễu Xuân Oánh vừa mở mắt liền thấy bốn gương mặt đầy quan tâm, có chút cảm động, nước mắt chảy ra. Lau khô nước mắt, lúc này cô mới phát hiện có khuôn mặt của người xa lạ, còn rất vui mừng.
Biết được cô gái này giúp đỡ con riêng nhà mình, ấn tượng của cô với cô gái đó càng tốt, nhiêt tình mời cô gái đến nhà bọn họ làm khách. Liễu Xuân Oánh còn rất yếu, tất nhiên là Lý Nhai Tiết thay cô truyền lại.
Cũng bởi vì vậy, Lý Nhai Tiết liền nhớ kỹ Chu Tĩnh.
Ăn tục duyên đan, thân thể Liễu Xuân Oánh tự nhiên không chuyển biến xấu, hai ngày sau bác sĩ kiểm tra, các chỉ sô thân thể đều bình thường, cô rốt cuộc có thể về nhà.
Về đến nhà, Liễu Xuân Oánh liền muốn động thủ thể hiện trù nghệ của mình, không biết mình có thể tự tay làm bao nhiêu lần nữa. Đáng tiếc là cô bị ba người còn lại nhất trí phản đối, bảo cô nghỉ ngơi cho khỏe.
Trước khi xuất viện, bác sĩ đã gọi ba người vào văn phòng, nói với bọn họ rằng lần này Liễu Xuân Oánh phát bệnh không hề có dấu hiệu, cũng không tìm được nguyên nhân phát bệnh, rất có khả năng lần tiếp theo cũng như vậy, mà lần sau có lẽ không có vận khí tốt như vậy nữa.
Bởi vậy, kẻ cuồng công tác Lý Nhai Tiết trực tiếp xin rời khỏi một tổ hạng mục quan trọng, mỗi ngày không tăng ca nữa, dành nhiều thời gian ở nhà bồi mẹ kế. Lý Lỗi thì xin từ chức, cả ngày ở nhà bồi bạn già của mình. Lý Nhã Khiết cũng tan học liền về nhà ngay lập tức.
Tất cả mọi người đều muốn bồi Liễu Xuân Oánh, sợ ngày nào đó bản thân sẽ hối hận.
Kỳ thật Liễu Xuân Oánh cũng rất rõ ràng. Lần này cô trở lại với bọn họ, tránh cho mình lưu lại tiếc nuối. Chương trình học trước cô rời đi quá đột ngột, ở mức độ nhất định, cô hẳn đã làm mấy người Lý Á Kiệt chậm trễ quá nhiều thời gian hưởng thụ hạnh phúc, lần này cô không muốn lại giống như vậy.
Cô hi vọng bọn họ có thể tùy tâm sở dục, tìm được một người vừa ý cùng nhau sinh hoạt.
Sáng sớm, Lý Lỗi nắm tay Liễu Xuân Oánh chậm rì rì đi đến chợ bán thức ăn. Tổ hợp mỹ đại thúc và hắc lão thái quá hấp dẫn sự chú ý của người khác, nhưng hai người đều lựa chọn ngó lơ. Nhìn thấy rau quả người kia thích ăn, hai người đều hứng thú bừng bừng chọn lựa hồi lâu, cho đến khi nào lựa được thứ mình cho là tốt nhất mới thôi.
Có điều, hôm nay hơi đặc biệt, bọn họ mời Chu Tình đến để cảm tạ, nên mua một ít đồ cô gái đó thích ăn, nhưng Liễu Xuân Oánh càn mua càng cảm thấy đây chính là đồ con riêng mình thích ăn.
Trong lòng cô bởi vì ý tưởng nào đó vui mừng hớn hở. Nếu thật là như vậy, cô gái kia không tồi, cô rất thích.
Lúc ăn cơm, Liễu Xuân Oánh trộm quan sát Chu Tĩnh, thấy cô gái luôn không tự chủ được nhìn con riêng của mình, suy đoán trong lòng cô đã được chứng thực. Điều càng làm cô vừa lòng hơn là cô gái ấy không chỉ biết xoay quanh Lý Nhai Tiết. Lúc con gái nói chuyện cùng, cô ấy đều rất kiên nhẫn nghe con bé nói.
Có tình cảm với Lý Nhai Tiết, đối xử với con gái mình không tệ, với trưởng bối thì có thái độ tôn kính, cô gái như vậy thực sự rất thích hợp về nhà. Kỳ thật, cô có thể tác hợp hai người bọn họ.
Nhưng cô cũng không muốn cưỡng ép, chỉ thường mời Chu Tĩnh đến nhà ăn cơm. Lý Nhai Tiết cùng cô ấy làm cùng công ty, tự nhiên sẽ đi về cùng nhau, dần đàn quen thuộc lên. Nếu hai người thật sự nguyện ý yêu đương, căn bản không cần Liễu Xuân Oánh nói gì, hai người sẽ thuận theo tự nhiên ở bên nhau.
Lý Lỗi cảm thấy còn quá nhiều áy náy với Liễu Xuân Oánh nên luôn nhân nhượng cô. Kỳ thật Liễu Xuân Oánh không muốn vậy, cô chỉ hy vọng anh có thể vui vẻ.
Để làm Lý Lỗi buông xuông, Liễu Xuân Oánh không có việc gì sẽ cùng anh đi leo núi, hoặc tham gia chuyến du lịch ngắn ngày, có khi thuận tiện "nô dịch" Lý Lỗi một chút, hiệu quả cũng không tệ lắm.
Lý Nhã Khiết là người cô khó buông xuống nhất. Cô chỉ có thể tận lực lưu lại dấu vết của mình bên người cô bé, đồng thời không ngừng tôi luyện, làm cô bé trở nên kiên cường.
Về sau, cô bé có anh trai và bố yêu thương, kỳ thật cô không lo lắng nữa.
Thời gian chậm rãi trôi, Lý Nhai Tiết bắt đầu cùng Chu Tinh yêu đương, Lý Lỗi cũng có thể thản nhiên đối mặt với quá khứ, còn Lý Nhã Khiết trở thành một nữ hán tử kiên cường. Phải chịu đau đớn, khóc lóc xong, cô bé có thể kiên cường đứng dậy, lạc quan đối mặt với thử thách lớn hơn.
Những gì nên có đều có, tựa hồ đã xong hết, mà kết quả cũng không khác dự tính là bao.
Lần này, Liễu Xuân Oánh rời đi thực nhẹ nhàng. Thương cảm, rồi sẽ qua đi. Người mình để ý, người mình yêu, ở nơi mình không nhìn thấy tiếp tục vui vẻ sinh hoạt, đó mới là vui vẻ thực sự.
Giống như vậy, Lý Nhai Tiết cùng Lý Lỗi bọn họ cũng tương đối có thể tiếp thu. Điều nên làm cũng đã làm, không có nhiều tiếc nuối, chỉ cần người đó vẫn ở trong lòng mình, vĩnh viễn không bị xóa nhòa.
Trở lại hệ thống, tâm trạng Liễu Xuân Oánh thương cảm, nhưng không có tiếc nuối. Cô chờ đợi tiến hành nhiệm vụ tiếp theo.
"Đinh, chúc mừng, trợ giúp Lý Nhai Tiết thoát khỏi tâm ma, bắt đầu hướng về con đường nhân sinh, tiền đồ vô lượng, đạt được năm mươi điểm. Bởi vì nhiệm vụ lần này đã kết thúc, cũng đã phát khen thưởng, năm mươi điểm sẽ không được tính vào nhiệm vụ lần này. Cô có thể dùng năm mươi điểm này làm điểm tồn trữ hoặc trực tiếp đổi lấy vật phẩm có giá trị tương đương."
Lời nói của hệ thống vẫn rập khuôn như cũ, nhưng nọi dung có thêm một vài điểm mới, cô không hiểu mấy cái tên đó lắm, "Điểm tồn trữ?"
"Điểm tồn trữ có ba cách sử dụng. Thứ nhất là tồn, chia làm có kỳ hạn và không kỳ hạn, lãi suất không giống nhau nên số điểm cũng khác nhau. Thứ hai là lưu trữ, có chức năng dự phòng. Nếu cô ở một chương trình học nào đó không thể đạt được một trăm điểm, cô có thể lấy số điểm tương ứng để bù vào. Thứ ba là mua, cô có thể dùng điểm tồn trữ để đổi lấy một số công cụ có khả năng dùng đến."
Liễu Xuân Oánh gật đầu, cảm giác khá giống ngân hàng, nhưng lại có chức năng như tiền. Nói thực có điểm như vậy rất không tệ, lúc đang ở trong chương trình học, áp lực sẽ ít đi một chút.
Cô gật đầu, lựa chọn đem năm mươi điểm kia làm điểm tồn trữ.
"Đinh, chúc mừng cô có năm mươi điểm tồn trữ, mục tiêu của chương trình học được bảo đảm, thỉnh không ngừng cố gắng. Xin nhắc nhở, mỗi điểm tồn trữ của một chương trình học chỉ có thể sử dụng một lần, thỉnh sử dụng cẩn thận."
Phun tào, cô có cảm giác bị lừa gạt. Giống như lúc đi dạo trung tâm thương mại, rõ ràng mình nhìn thấy giá có hai số thôi, kết quả lúc tình tiền mới biết mặt sau còn có một giá khác. Thật hố người mà! Phun tào thì phun tào, nhưng cô cảm thấy loại điểm này còn rất thực dụng, "Có thể đem số điểm vượt quá một trăm của mỗi lần đều đổi thành điểm tồn trữ được không?"
"Không thể. Điểm tồn trữ có tác dụng lớn, nhưng tính thao tác mạnh, không thể dựa vào phương thức dễ dàng như vậy để có được. Thỉnh không cần có ý tưởng không thực tế."
Cô có chút thất vọng. Cơ hội như vậy chỉ có thể gặp, không thể cầu, một lần có được đã là may mắn. Cô chỉ có thể tiết kiệm một chút, quyết định điểm này chỉ thời khắc mấu chốt mới sử dụng, như vậy mới có thể tận dụng được được chô tốt của nó.
"Đinh, hiện tại bắt đầu tiến hành đếm ngược, 10, 9, 8......2, 1. Chương trình học thứ ba, hình tượng mẹ kế lảm nhảm. Thình nói chuyện nhiều hơn!"
-----------------------------
Hết thế giới thứ 2 rồi \( ̄▽ ̄)/
Thế giới thứ 1 bị ép giảm béo cùng ăn kiêng trong đau khổ. Thế giới thứ hai bị ép phải nhẫn nhịn. Thế giới thứ ba Liễu tỷ sẽ bị hệ thống ép buộc theo kiểu mới nha (~ ̄▽ ̄)~
Mình vẫn chưa thi xong, nên làm được chương nào sẽ up luôn chương đó. Cảm ơn mọi người đã ủng hộ!!!
Danh sách chương