Liễu Xuân Oánh thực tức giận, công việc của giáo viên là giáo dục học sinh, sao có thể bởi vì một học sinh nào đó không có năng lực liền kỳ thị học sinh đó. Cô tức giận đến mức cơm cũng không có tâm tư làm, ngồi chờ Lý Gia Kiệt về nhà liền lập tức nói cậu nhất định phải tham gia cuộc thi diễn thuyết.
Cô nói một đống lời với Lý Gia Kiệt, càng nói càng nhiều, Liễu Xuân Oánh bi ai phát hiện bản thân thật sự thích lảm nhảm, mà không nói lời nào, cô cảm thấy có cái gì sai sai.
Lý Gia Kiệt khẳng định gật đầu, cậu sẽ tham gia, cậu sẽ làm cho người khác biết cậu lợi hơn nhiều người.
Lúc về nhà Lý Lỗi biết chuyện này, ngược lại anh hơi không tán thành. Con trai anh biểu hiện không tốt trước mặt bạn học mới dần dần biến thành không thích nói chuyện, nếu vấn đề tương tự lại xảy ra, bệnh của con trai anh có thể tái phát hay không? Liễu Xuân Oánh cũng cảm thấy có thể có khả năng này, nhưng cô cũng không thể phủ nhận đây cũng là một cơ hội. Ngã ở chỗ nào thì phải đứng lên từ chỗ đó, đây mới là cách thật sự có thể khắc phục vấn đề này, sau này nó sẽ không còn là vấn đề nữa.
Lý Lỗi cảm thấy lời Liễu Xuân Oánh nói có chút đạo lý, nhưng việc này liên quan đến con trai mình, anh không có gan lớn như thế mà đặt cược.
Bản thân Liễu Xuân Oánh cũng hiểu rõ, nhưng quá trình tiếp xúc với Lý Gia Kiệt nói cho cô biết, có những thời điểm người ta phải nhẫn tâm. Nếu mềm yếu thuận theo, có thể làm giảm bớt vấn đề, nhưng không giải quyết triệt để. Nó giống như thuốc giảm đau vậy, nó chỉ có thể khiến chúng ta bớt đau đớn trong một thời gian nhất định, hơn nữa, dùng lâu rồi sẽ làm chúng ta nghiện, lúc dùng nó không có hiệu quả, chúng ta chỉ càng thêm không chịu nổi.
Hai người quan điểm không đạt được nhất trí, Lý Lỗi quyết định hoãn một chút, báo danh thời gian là một tuần, chậm trễ một ngày thời gian tự hỏi hẳn là tới kịp.
Nhưng chiều hôm sau về đến nhà, tâm tình của Lý Gia Kiệt rõ ràng hạ xuống rất nhiều, đôi mắt còn hồng hồng, vừa nhìn liền biết là bị bắt nạt. Liễu Xuân Oánh đau lòng muốn chết, cô đã rất lâu không thấy đứa bé có bộ dạng này.
Dò hỏi lý do, cô mới biết được hóa ra là vị giáo viên kia làm trò trước mặt toàn lớp, trực tiếp từ chối đơn đăng ký của Lý Gia Kiệt.
Bộ dàng này của ông ta ngay cả Lý Lỗi cũng cảm thấy không thoải mái, anh quyết định con trai nhất định phải tham gia cuộc thi, thậm chí anh còn muốn đổi lớp cho con, một giáo viên chủ nhiệm như vậy bọn họ thật sự không yên tâm giao con trai mình cho ông ta.
Người một nhà quyết định, nhất định phải tham gia! Giáo viên không nhận đơn đăng ký, bọn họ trực tiếp chạy đến trường học, tìm gặp hiệu trưởng.
Lý Gia Kiệt vì đủ các loại nguyên nhân mà bị khơi dậy ý chí chiến đấu, Lý Lỗi thấy cậu hào hứng như thế cũng tận lực xây dựng bầu không khí cho cậu, còn Liễu Xuân Oánh làm bạn với cậu trong suốt quá trình chuẩn bị, ngày ngày lắng nghe bài thuyết trình của cậu, không ngừng chỉ ra cho cậu chỗ nào nói chưa tốt, cứ như thế cậu tiến bộ từng chút một, rốt cuộc tới ngày tổ chức cuộc thi.
Lý Gia Kiệt rất khẩn trương, Liễu Xuân Oánh lại càng khẩn trương. Đây tuy chỉ là một cuộc thi nhỏ, nhưng lại có ý nghĩa đặc biệt.
Vận khí của Lý Gia Kiệt cũng không phải rất tốt, bốc thăm phải thứ tự cuối cùng. Lúc ấy tất cả mọi người đều đã mệt nhọc, căn bản không có đủ kiên nhẫn lắng nghe Lý Gia Kiệt nói gì. Nếu người diễn thuyết không có khả năng dùng lời nói của mình kéo lại bầu không khí của toàn hội trường, khả năng thất bại sẽ rất cao.
Giáo viên chủ nhiệm lớp cũ của Lý Gia Kiệt biết được thứ tự cậu bốc được, ông ta hừ một tiếng, "Chuẩn bị bị chê cười đi!"
Vị giáo viên này thật sự không có tố chất, may mắn là con trai bọn họ đã đổi giáo viên, chẳng sợ bởi vậy mà phải tốn nhiều tiền.
Biết Lý Gia Kiệt khẩn trương, Liễu Xuân Oánh dù có việc hay không có việc đều tìm cậu nói chuyện, ý đồ dời đi lực chú ý của cậu, làm cậu quên bản thân đang tham gia cuộc thi, giúp cậu thả lỏng.
Có điều, bởi vì cô khẩn trương nên theo thói quen cô liền nói nhiều. Đây là di chứng.
Với trình độ của các bạn nhỏ trên sân khấu, có một hai bạn đặc biệt xuất sắc, Liễu Xuân Oánh phân tích cho Lý Gia Kiệt một số kỹ năng để giành thắng lợi. Nói xong tất cả, Liễu Xuân Oánh dần bình tĩnh trở lại, cô cảm thấy rất có khả năng nắm chắc.
Rốt cuộc đến lúc Lý Gia Kiệt lên sân khấu, cô mới phát hiện ra bài diễn thuyết Lý Gia Kiệt nói hoàn toàn không phải bài mà cậu vẫn luyện tập với cô, đó là một bài cô chưa từng nghe qua.
Lý Gia Kiệt mới nói câu đầu tiên, Liễu Xuân Oánh liền cảm động, bởi vì tựa đề của bài diễn thuyết là "Cảm ơn mẹ Liễu Xuân Oánh của con." Cậu dùng ngôn ngữ vô cùng thuần thục, ngữ cảm phong phú, câu chuyện có buồn có vui, rất hấp dẫn sự chú ý của người nghe, so với những bài diễn thuyết trước chỉ có ca ngợi non song gấm vóc thì được đánh giá cao hơn không ít.
Liễu Xuân Oánh đột nhiên cảm thấy bản thân trả giá không có gì không đáng, bởi vì cô đã nhận được hồi báo. Không ít người vì bài diễn thuyết của Lý Gia Kiệt mà chảy nước mắt, cảm thụ khắc sâu, sôi nổi vỗ tay cho Lý Gia Kiệt.
Lý Lỗi nghe con trai mình cảm ơn Liễu Xuân Oánh, tay phải gắt gao cầm lấy tay Liễu Xuân Oánh. Bọn họ là người một nhà tương thân tương ái.
Bản thân Lý Gia Kiệt cũng không nghĩ tới mình sẽ đạt được hạng nhất. Cậu cảm thấy không thể tin được, nhưng cũng bởi vậy mà cậu cảm thấy nói chuyện trước mặt người lạ hình như không có gì ghê gớm cả. Vượt qua bờ vực, cậu tràn đầy tự tin, việc nói năng cũng tiến bộ thần tốc.
Một tuần sau, cậu nói năng không khác người thường là bao, người bình thường hoàn toàn không đoán ra được cậu từng nói lắp.
Đêm đó Lý Lỗi hứng thú bừng bừng, đem Liễu Xuân Oánh lật qua lật lại bù cho quá khứ, mà Liễu Xuân Oánh lại ngây ngốc trong không gian. Quan trọng nhất vẫn là...
"Đinh, chúc mừng, trợ giúp Lý Gia Kiệt vượt qua khó khăn, trở thành người khỏe mạnh, khen thưởng là số điểm sẽ trực tiếp tăng lên 50 điểm. Hiện tại tổng cộng là 50 điểm, thỉnh không ngừng cố gắng."
Lúc hệ thống nói lời này, số điểm của Liễu Xuân Oánh đã là 45, đồng nghĩa là cô bận rộn lâu như thế cũng chỉ được có 5 điểm. Cô muốn hộc máu, 5 điểm này thật quý.
Cò kè mặc cả, hệ thống cuối cùng bị cô nói cảm động, cảm thấy lương tâm bất an, trực tiếp tặng Liễu Xuân Oánh tư tàng của nó, một viên kim cương màu đỏ cực kỳ đẹp, có thể sử dụng ở thế giới thực.
Liễu Xuân Oánh lập tức nhận lấy, sự tình đã không thể thay đổi, có chút phần thưởng an ủi cũng được.
Học sinh nhận được khen thưởng, giáo viên chủ nhiệm cũng có thể nhận được số tiền thưởng nhất định. Giáo viên chủ nhiệm lớp cũ của Lý Gia Kiệt mặt dày coi Lý Gia Kiệt thành học sinh của lớp ông ta, không biết xấu hổ đi lĩnh tiền thưởng.
Nhà trường không cho, ông ta ngược lại nói trường học xử lý bất công, rõ ràng lúc đăng ký Lý Gia Kiệt vẫn là học sinh của ông ta nên tiền thưởng phải thuộc về ông ta.
Lúc biết chuyện, Liễu Xuân Oánh cảm thấy tam quan của mình bị phá hủy. Người này da mặt thật dày, quả là một kẻ không bình thường.
Nói đến việc không bình thường khiến Liễu Xuân Oánh nhớ tới Dịch Ngọc Mai. Trên thế giới này có lẽ không có ai có tin tức không bình thường hơn cô ta.
Sau khi cha cô ta bị bắt, cô không còn nhìn thấy cô ta. Có tin đồn nói bởi vì cô ta cũng tham dự vào chuyện của cha cô ta nên thuộc vào nghi phạm, cho nên bị bắt; cũng có tin đồn là cô ta đã sớm bỏ chạy ra nước ngoài, căn bản không có lá gan trở về.
Cho dù kết quả thế nào, không có Dịch Ngọc Mai quấy rầy, cuộc sống của bọn họ an tĩnh, ngọt ngào.
Lý Lỗi đến bây giờ vẫn luôn đặt chuyện của Dịch Ngọc Mai trong lòng, sợ xảy ra chuyện gì. Chưa hoàn toàn giải quyết chuyện này, anh không có cách nào thấy an tâm.
Nhắc tới người, người lập tức xuất hiện. Ngày hôm sau Liễu Xuân Oánh liền nhìn thấy cô ta.
Dịch Ngọc Mai hiện tại so với quá khứ rạng rỡ thì tiều tụy hơn rất nhiều, nhưng vẫn có chút điềm đạm đáng yêu. Nếu không phải biết rõ bản tính của cô ta, cô thật sự không thể móc nối hình tượng của cô ta với tính cách ngoan độc.
Nhìn thấy Liễu Xuân Oánh, Dịch Ngọc Mai lộ ra nụ cười. Trong khoảng thời gian này cô ta trốn đông trốn tây, cuộc sống thê thảm vô cùng. Lúc ấy cô ta đuổi theo thư ký, không ngờ thư ký càng đi càng nhân, cô ta bắt taxi đuổi theo nhưng căn bản không đuổi kịp.
Lúc cô ta tìm được nhà của thư ký, cô ta mới phát hiện thư ký cũng đã bị khống chế, mà bản thân lại bị truy nã.
Trốn đông trốn tây, cô ta tìm đến mấy người bạn. Rõ ràng mấy người này trước kia nói ngon nói ngọt trước mặt cô ta, bây giờ tất cả đều không chỉ rất ăn ý đen mặt từ chối cô ta, mà còn gọi điện thoại báo cho cảnh sát. Nếu không phải cô ta thông mình thì có lẽ đã sớm bị bắt.
"Xuân Oánh, chúng ta là bạn bè, cô để tôi ở lại nhà cô mấy hôm." Da mặt của Dịch Ngọc Mai vẫn luôn rất dày. Rõ ràng hai người đã sớm vạch mặt, cô ta còn có thể làm như không có việc gì xảy ra nói những lời này, Liễu Xuân Oánh tự nhận bản thân không làm nổi.
"Ai là bạn bè với cô?" Liễu Xuân Oánh trực tiếp chối bỏ cô ta, nghĩ đến giá trị vũ lực khủng bố của cô ta, cô cảm thấy tai mình lại ong ong. Cô xoa đầu khó chịu, nhưng vẫn đứng chắn trước cửa, không cho cô ta đi vào.
Vừa lúc đó Lý Gia Kiệt tan học về nhà, thấy Dịch Ngọc Mai ngăn mẹ kế của mình lại, nhớ đến lúc trước cô ta hung hăng tát mẹ kế một cái khiến cho mẹ bị điếc, tinh thần cậu khẩn trương cao độ, cậu trốn sang một bên, trực tiếp goi điện thoại cho Lý Lỗi, bảo anh chạy nhanh trở về, xử lý người xấu, bảo vệ mẹ kế.
Lý Lỗi vốn đang thu dọn văn kiện, nghe tin lập tức chạy đi, vừa đi vừa gọi điện thoại báo cảnh sát, để bọn họ mau đến bắt người.
Vụ án của cha Dịch Ngọc Mai rất được cấp trên coi trọng, anh tin tốc độ của bọn họ hẳn sẽ rất nhanh, nhưng anh càng tin tưởng bản thân hơn. Anh dùng toàn lực chạy tới, hi vọng có thể sớm về nhà một chút, bảo vệ Liễu Xuân Oánh.
Khỏng cách giữa Liễu Xuân Oánh và Dịch Ngọc Mai thực sự rất xa, vừa vặn nhìn thấy Lý Gia Kiệt. Cô vốn đã ổn định, bình tĩnh lại, tim đã lập tức giật thót lên. Sao hôm nay đứa nhoe lại về nhà sớm như vậy? Không phải cậu đang chơi bóng rổ với bạn sao?
Nếu nhìn thấy cậu, không biết Dịch Ngọc Mai có đánh chủ ý lên người cậu không.
Lúc thấy Lý Gia Kiệt rời đi, cô thở phào một hơi. Tốt quá, nhưng cô vẫn cảm thấy kỳ quái vì sao hôm nay Lý Gia Kiệt về sớm như thế.
Sau cuộc thi diễn thuyết, Lý Gia Kiệt không còn khúc mắc, tật xấu nói lắp được chữa khỏi, người cũng trở nên càng tự tin, dần dần, cậu có một vài bạn bè cùng thích thể thao, không có việc gì liền cùng nhau chơi bóng rổ. Liễu Xuân Oánh và Lý Lỗi đều cảm thấy trước đây Lý Gia Kiệt ở nhà quá nhiều, đi ra ngoài vận động nhiều một chút cũng tốt, cho nên hai người không hạn chế thời gian chơi ở ngoài của cậu, chỉ cần cậu hoàn thành việc của mình là được.
Một đám trẻ con cùng tuổi chơi với nhau, trò chơi rất nhiều, thường không chú ý đến thời gian. Mỗi ngày cậu đều về nhà tương đối muộn, cô nào biết hôm nay cậu lại cố tình về sớm.
Ngược lại với Liễu Xuân Oánh, Lý Gia Kiệt lại thấy vô cùng may mắn bởi mình đã vì một nguyên nhân đặc biệt nào đó về nhà trước, nếu không, nghĩ đến việc bản thân cũng có thể bảo vệ mẹ kế, cậu kiêu ngạo vô cùng, nếu bản thân có thể lợi hại hơn một chút thì càng tốt.
Cô nói một đống lời với Lý Gia Kiệt, càng nói càng nhiều, Liễu Xuân Oánh bi ai phát hiện bản thân thật sự thích lảm nhảm, mà không nói lời nào, cô cảm thấy có cái gì sai sai.
Lý Gia Kiệt khẳng định gật đầu, cậu sẽ tham gia, cậu sẽ làm cho người khác biết cậu lợi hơn nhiều người.
Lúc về nhà Lý Lỗi biết chuyện này, ngược lại anh hơi không tán thành. Con trai anh biểu hiện không tốt trước mặt bạn học mới dần dần biến thành không thích nói chuyện, nếu vấn đề tương tự lại xảy ra, bệnh của con trai anh có thể tái phát hay không? Liễu Xuân Oánh cũng cảm thấy có thể có khả năng này, nhưng cô cũng không thể phủ nhận đây cũng là một cơ hội. Ngã ở chỗ nào thì phải đứng lên từ chỗ đó, đây mới là cách thật sự có thể khắc phục vấn đề này, sau này nó sẽ không còn là vấn đề nữa.
Lý Lỗi cảm thấy lời Liễu Xuân Oánh nói có chút đạo lý, nhưng việc này liên quan đến con trai mình, anh không có gan lớn như thế mà đặt cược.
Bản thân Liễu Xuân Oánh cũng hiểu rõ, nhưng quá trình tiếp xúc với Lý Gia Kiệt nói cho cô biết, có những thời điểm người ta phải nhẫn tâm. Nếu mềm yếu thuận theo, có thể làm giảm bớt vấn đề, nhưng không giải quyết triệt để. Nó giống như thuốc giảm đau vậy, nó chỉ có thể khiến chúng ta bớt đau đớn trong một thời gian nhất định, hơn nữa, dùng lâu rồi sẽ làm chúng ta nghiện, lúc dùng nó không có hiệu quả, chúng ta chỉ càng thêm không chịu nổi.
Hai người quan điểm không đạt được nhất trí, Lý Lỗi quyết định hoãn một chút, báo danh thời gian là một tuần, chậm trễ một ngày thời gian tự hỏi hẳn là tới kịp.
Nhưng chiều hôm sau về đến nhà, tâm tình của Lý Gia Kiệt rõ ràng hạ xuống rất nhiều, đôi mắt còn hồng hồng, vừa nhìn liền biết là bị bắt nạt. Liễu Xuân Oánh đau lòng muốn chết, cô đã rất lâu không thấy đứa bé có bộ dạng này.
Dò hỏi lý do, cô mới biết được hóa ra là vị giáo viên kia làm trò trước mặt toàn lớp, trực tiếp từ chối đơn đăng ký của Lý Gia Kiệt.
Bộ dàng này của ông ta ngay cả Lý Lỗi cũng cảm thấy không thoải mái, anh quyết định con trai nhất định phải tham gia cuộc thi, thậm chí anh còn muốn đổi lớp cho con, một giáo viên chủ nhiệm như vậy bọn họ thật sự không yên tâm giao con trai mình cho ông ta.
Người một nhà quyết định, nhất định phải tham gia! Giáo viên không nhận đơn đăng ký, bọn họ trực tiếp chạy đến trường học, tìm gặp hiệu trưởng.
Lý Gia Kiệt vì đủ các loại nguyên nhân mà bị khơi dậy ý chí chiến đấu, Lý Lỗi thấy cậu hào hứng như thế cũng tận lực xây dựng bầu không khí cho cậu, còn Liễu Xuân Oánh làm bạn với cậu trong suốt quá trình chuẩn bị, ngày ngày lắng nghe bài thuyết trình của cậu, không ngừng chỉ ra cho cậu chỗ nào nói chưa tốt, cứ như thế cậu tiến bộ từng chút một, rốt cuộc tới ngày tổ chức cuộc thi.
Lý Gia Kiệt rất khẩn trương, Liễu Xuân Oánh lại càng khẩn trương. Đây tuy chỉ là một cuộc thi nhỏ, nhưng lại có ý nghĩa đặc biệt.
Vận khí của Lý Gia Kiệt cũng không phải rất tốt, bốc thăm phải thứ tự cuối cùng. Lúc ấy tất cả mọi người đều đã mệt nhọc, căn bản không có đủ kiên nhẫn lắng nghe Lý Gia Kiệt nói gì. Nếu người diễn thuyết không có khả năng dùng lời nói của mình kéo lại bầu không khí của toàn hội trường, khả năng thất bại sẽ rất cao.
Giáo viên chủ nhiệm lớp cũ của Lý Gia Kiệt biết được thứ tự cậu bốc được, ông ta hừ một tiếng, "Chuẩn bị bị chê cười đi!"
Vị giáo viên này thật sự không có tố chất, may mắn là con trai bọn họ đã đổi giáo viên, chẳng sợ bởi vậy mà phải tốn nhiều tiền.
Biết Lý Gia Kiệt khẩn trương, Liễu Xuân Oánh dù có việc hay không có việc đều tìm cậu nói chuyện, ý đồ dời đi lực chú ý của cậu, làm cậu quên bản thân đang tham gia cuộc thi, giúp cậu thả lỏng.
Có điều, bởi vì cô khẩn trương nên theo thói quen cô liền nói nhiều. Đây là di chứng.
Với trình độ của các bạn nhỏ trên sân khấu, có một hai bạn đặc biệt xuất sắc, Liễu Xuân Oánh phân tích cho Lý Gia Kiệt một số kỹ năng để giành thắng lợi. Nói xong tất cả, Liễu Xuân Oánh dần bình tĩnh trở lại, cô cảm thấy rất có khả năng nắm chắc.
Rốt cuộc đến lúc Lý Gia Kiệt lên sân khấu, cô mới phát hiện ra bài diễn thuyết Lý Gia Kiệt nói hoàn toàn không phải bài mà cậu vẫn luyện tập với cô, đó là một bài cô chưa từng nghe qua.
Lý Gia Kiệt mới nói câu đầu tiên, Liễu Xuân Oánh liền cảm động, bởi vì tựa đề của bài diễn thuyết là "Cảm ơn mẹ Liễu Xuân Oánh của con." Cậu dùng ngôn ngữ vô cùng thuần thục, ngữ cảm phong phú, câu chuyện có buồn có vui, rất hấp dẫn sự chú ý của người nghe, so với những bài diễn thuyết trước chỉ có ca ngợi non song gấm vóc thì được đánh giá cao hơn không ít.
Liễu Xuân Oánh đột nhiên cảm thấy bản thân trả giá không có gì không đáng, bởi vì cô đã nhận được hồi báo. Không ít người vì bài diễn thuyết của Lý Gia Kiệt mà chảy nước mắt, cảm thụ khắc sâu, sôi nổi vỗ tay cho Lý Gia Kiệt.
Lý Lỗi nghe con trai mình cảm ơn Liễu Xuân Oánh, tay phải gắt gao cầm lấy tay Liễu Xuân Oánh. Bọn họ là người một nhà tương thân tương ái.
Bản thân Lý Gia Kiệt cũng không nghĩ tới mình sẽ đạt được hạng nhất. Cậu cảm thấy không thể tin được, nhưng cũng bởi vậy mà cậu cảm thấy nói chuyện trước mặt người lạ hình như không có gì ghê gớm cả. Vượt qua bờ vực, cậu tràn đầy tự tin, việc nói năng cũng tiến bộ thần tốc.
Một tuần sau, cậu nói năng không khác người thường là bao, người bình thường hoàn toàn không đoán ra được cậu từng nói lắp.
Đêm đó Lý Lỗi hứng thú bừng bừng, đem Liễu Xuân Oánh lật qua lật lại bù cho quá khứ, mà Liễu Xuân Oánh lại ngây ngốc trong không gian. Quan trọng nhất vẫn là...
"Đinh, chúc mừng, trợ giúp Lý Gia Kiệt vượt qua khó khăn, trở thành người khỏe mạnh, khen thưởng là số điểm sẽ trực tiếp tăng lên 50 điểm. Hiện tại tổng cộng là 50 điểm, thỉnh không ngừng cố gắng."
Lúc hệ thống nói lời này, số điểm của Liễu Xuân Oánh đã là 45, đồng nghĩa là cô bận rộn lâu như thế cũng chỉ được có 5 điểm. Cô muốn hộc máu, 5 điểm này thật quý.
Cò kè mặc cả, hệ thống cuối cùng bị cô nói cảm động, cảm thấy lương tâm bất an, trực tiếp tặng Liễu Xuân Oánh tư tàng của nó, một viên kim cương màu đỏ cực kỳ đẹp, có thể sử dụng ở thế giới thực.
Liễu Xuân Oánh lập tức nhận lấy, sự tình đã không thể thay đổi, có chút phần thưởng an ủi cũng được.
Học sinh nhận được khen thưởng, giáo viên chủ nhiệm cũng có thể nhận được số tiền thưởng nhất định. Giáo viên chủ nhiệm lớp cũ của Lý Gia Kiệt mặt dày coi Lý Gia Kiệt thành học sinh của lớp ông ta, không biết xấu hổ đi lĩnh tiền thưởng.
Nhà trường không cho, ông ta ngược lại nói trường học xử lý bất công, rõ ràng lúc đăng ký Lý Gia Kiệt vẫn là học sinh của ông ta nên tiền thưởng phải thuộc về ông ta.
Lúc biết chuyện, Liễu Xuân Oánh cảm thấy tam quan của mình bị phá hủy. Người này da mặt thật dày, quả là một kẻ không bình thường.
Nói đến việc không bình thường khiến Liễu Xuân Oánh nhớ tới Dịch Ngọc Mai. Trên thế giới này có lẽ không có ai có tin tức không bình thường hơn cô ta.
Sau khi cha cô ta bị bắt, cô không còn nhìn thấy cô ta. Có tin đồn nói bởi vì cô ta cũng tham dự vào chuyện của cha cô ta nên thuộc vào nghi phạm, cho nên bị bắt; cũng có tin đồn là cô ta đã sớm bỏ chạy ra nước ngoài, căn bản không có lá gan trở về.
Cho dù kết quả thế nào, không có Dịch Ngọc Mai quấy rầy, cuộc sống của bọn họ an tĩnh, ngọt ngào.
Lý Lỗi đến bây giờ vẫn luôn đặt chuyện của Dịch Ngọc Mai trong lòng, sợ xảy ra chuyện gì. Chưa hoàn toàn giải quyết chuyện này, anh không có cách nào thấy an tâm.
Nhắc tới người, người lập tức xuất hiện. Ngày hôm sau Liễu Xuân Oánh liền nhìn thấy cô ta.
Dịch Ngọc Mai hiện tại so với quá khứ rạng rỡ thì tiều tụy hơn rất nhiều, nhưng vẫn có chút điềm đạm đáng yêu. Nếu không phải biết rõ bản tính của cô ta, cô thật sự không thể móc nối hình tượng của cô ta với tính cách ngoan độc.
Nhìn thấy Liễu Xuân Oánh, Dịch Ngọc Mai lộ ra nụ cười. Trong khoảng thời gian này cô ta trốn đông trốn tây, cuộc sống thê thảm vô cùng. Lúc ấy cô ta đuổi theo thư ký, không ngờ thư ký càng đi càng nhân, cô ta bắt taxi đuổi theo nhưng căn bản không đuổi kịp.
Lúc cô ta tìm được nhà của thư ký, cô ta mới phát hiện thư ký cũng đã bị khống chế, mà bản thân lại bị truy nã.
Trốn đông trốn tây, cô ta tìm đến mấy người bạn. Rõ ràng mấy người này trước kia nói ngon nói ngọt trước mặt cô ta, bây giờ tất cả đều không chỉ rất ăn ý đen mặt từ chối cô ta, mà còn gọi điện thoại báo cho cảnh sát. Nếu không phải cô ta thông mình thì có lẽ đã sớm bị bắt.
"Xuân Oánh, chúng ta là bạn bè, cô để tôi ở lại nhà cô mấy hôm." Da mặt của Dịch Ngọc Mai vẫn luôn rất dày. Rõ ràng hai người đã sớm vạch mặt, cô ta còn có thể làm như không có việc gì xảy ra nói những lời này, Liễu Xuân Oánh tự nhận bản thân không làm nổi.
"Ai là bạn bè với cô?" Liễu Xuân Oánh trực tiếp chối bỏ cô ta, nghĩ đến giá trị vũ lực khủng bố của cô ta, cô cảm thấy tai mình lại ong ong. Cô xoa đầu khó chịu, nhưng vẫn đứng chắn trước cửa, không cho cô ta đi vào.
Vừa lúc đó Lý Gia Kiệt tan học về nhà, thấy Dịch Ngọc Mai ngăn mẹ kế của mình lại, nhớ đến lúc trước cô ta hung hăng tát mẹ kế một cái khiến cho mẹ bị điếc, tinh thần cậu khẩn trương cao độ, cậu trốn sang một bên, trực tiếp goi điện thoại cho Lý Lỗi, bảo anh chạy nhanh trở về, xử lý người xấu, bảo vệ mẹ kế.
Lý Lỗi vốn đang thu dọn văn kiện, nghe tin lập tức chạy đi, vừa đi vừa gọi điện thoại báo cảnh sát, để bọn họ mau đến bắt người.
Vụ án của cha Dịch Ngọc Mai rất được cấp trên coi trọng, anh tin tốc độ của bọn họ hẳn sẽ rất nhanh, nhưng anh càng tin tưởng bản thân hơn. Anh dùng toàn lực chạy tới, hi vọng có thể sớm về nhà một chút, bảo vệ Liễu Xuân Oánh.
Khỏng cách giữa Liễu Xuân Oánh và Dịch Ngọc Mai thực sự rất xa, vừa vặn nhìn thấy Lý Gia Kiệt. Cô vốn đã ổn định, bình tĩnh lại, tim đã lập tức giật thót lên. Sao hôm nay đứa nhoe lại về nhà sớm như vậy? Không phải cậu đang chơi bóng rổ với bạn sao?
Nếu nhìn thấy cậu, không biết Dịch Ngọc Mai có đánh chủ ý lên người cậu không.
Lúc thấy Lý Gia Kiệt rời đi, cô thở phào một hơi. Tốt quá, nhưng cô vẫn cảm thấy kỳ quái vì sao hôm nay Lý Gia Kiệt về sớm như thế.
Sau cuộc thi diễn thuyết, Lý Gia Kiệt không còn khúc mắc, tật xấu nói lắp được chữa khỏi, người cũng trở nên càng tự tin, dần dần, cậu có một vài bạn bè cùng thích thể thao, không có việc gì liền cùng nhau chơi bóng rổ. Liễu Xuân Oánh và Lý Lỗi đều cảm thấy trước đây Lý Gia Kiệt ở nhà quá nhiều, đi ra ngoài vận động nhiều một chút cũng tốt, cho nên hai người không hạn chế thời gian chơi ở ngoài của cậu, chỉ cần cậu hoàn thành việc của mình là được.
Một đám trẻ con cùng tuổi chơi với nhau, trò chơi rất nhiều, thường không chú ý đến thời gian. Mỗi ngày cậu đều về nhà tương đối muộn, cô nào biết hôm nay cậu lại cố tình về sớm.
Ngược lại với Liễu Xuân Oánh, Lý Gia Kiệt lại thấy vô cùng may mắn bởi mình đã vì một nguyên nhân đặc biệt nào đó về nhà trước, nếu không, nghĩ đến việc bản thân cũng có thể bảo vệ mẹ kế, cậu kiêu ngạo vô cùng, nếu bản thân có thể lợi hại hơn một chút thì càng tốt.
Danh sách chương