“Ngươi lại đang dùng thủ đoạn gì?” Hành vi này, ngay cả Phong Ly Dạ cũng nhìn không hiểu.

Hắn vốn nhận định, sợi dây đỏ này là hung khí, mà Sở Khuynh Ca, tất nhiên là thủ phạm.

Nhưng, rốt cuộc là gây án thế này, ngay cả chính hắn cũng không nghiên cứu ra được.

Sở dĩ hắn buộc nàng nhận tội, thật ra nguyên nhân lớn nhất là do hắn đang tức giận.

Tức vì nàng lại có thể nghĩ ra những cách mà ngay cả hắn cũng không nghĩ ra được!
Phong Ly Dạ có loại cảm giác không thể nhìn thấu được nàng.

Loại cảm giác này, so với khi đánh trận bị thiệt thòi còn khiến người ta phiền muộn hơn!
“Ta không hề chơi thủ đoạn, Thế tử gia không hiểu, là do Thế tử gia ngu dốt thôi.


Sở Khuynh Ca quay đầu lại cười với hắn một tiếng, nụ cười kia mang theo vài phần khí tức ốm yếu, đúng là khiến người ta đau lòng.

Những nam tử ở đây khó tránh khỏi bị ý cười nơi khóe môi Công chúa cướp mất hô hấp.

Trong lòng Phong Ly Dạ cũng siết chặt.

Hận nhất là nàng cười đến hững hờ như thế.


Dường như không để ý đến bất kể điều gì, cũng như đang châm chọc gì đó.

Tóm lại, có một loại cảm giác bất lực khi không thể nắm bắt được.

Sở Khuynh Ca không nhìn hắn nữa, ánh mắt rơi vào trên bánh xe.

Nàng duỗi ra ngón tay tái nhợt, chỉ vào một đoạn dây đỏ khác đang đặt trên bánh xe.

“Nếu ta trực tiếp cột dây vào trên bánh xe, sau khi đại quân xuất phát không bao lâu, xe ngựa sẽ lập tức xảy ra chuyện, thời gian này, tất cả mọi người tất nhiên sẽ hoài nghi ta, người vừa xuống xe trước đó không bao lâu.


Mọi người nín thở ngưng thần, không dám mở miệng cắt ngang.

Tâm tư của Cửu Công chúa này kín đáo như thế, thật đúng là… có chút đáng sợ!
“Ta đặt sợi dây lên bánh xe, giữa dây và bánh xe chắc chắn sẽ có chút ma sát, thời gian dài thì sẽ luôn có cơ hội cuốn lên bánh xe.


“Đến lúc đó khi xe ngựa xảy ra chuyện, ta sẽ có chứng cứ không có mặt, dù sao ta vẫn luôn không rời khỏi xe ngựa của mình, chẳng phải sao?”
Phong Ly Dạ thế mà không tức giận, thậm chí lại còn nghe được vô cùng nhập tâm.

Nữ nhân này, nếu như thật sự phạm trọng tội, chỉ sợ sẽ thật sự khiến người khác không tìm được chứng cứ.


Hắn không phải tìm được chứng cứ, mà là nhờ vào cảm giác.

Đổi lại là những người khác, ai lại dám nhờ vào cảm giác mà đi bắt một vị Công chúa, vu oan giá họa?
Chiêu “không có mặt” này của nàng thật sự cao tay!
Ngay cả hắn cũng không thể không bội phục.

“Nhưng chỉ bằng vào sợi dây này mà có thể làm gãy trục bánh xe kiên cố? Phong Tứ vẫn không dám tin tưởng.

“Vậy làm phiền Phong Tứ tiên sinh, cứ thử đẩy bánh xe như cách xe ngựa chạy lúc trước đi?”
Sở Khuynh Ca đi đến, cầm một đầu dây lên, chậm rãi cột vào bánh xe.

“Vì tiết kiệm thời gian, ta trực tiếp cột lên đi, thật ra thì kết quả cũng như khi đi đường bị quấn lên thôi.


Dây thừng cột lại, Phong Tứ nhìn Phong Tảo một chút.

Phong Tảo đi qua kéo bánh xe, Phong Tứ lập tức lăn bánh xe nhấp nhô, mô phỏng như khi tiến lên.

Ban đầu cũng không có gì không ổn.

Dần dần, sợi dây siết chặt, thậm chí càng lúc càng chặt, sợi dây mảnh như thế, sau khi quấn vô số vòng, sức kéo cũng trở nên vô cùng lớn!
Ngay cả Phong Tứ cũng sắp không đẩy được bánh xe nữa.

Chân tướng cứ thế mà xuất hiện, Cửu Công chúa quả nhiên là hung thủ thật sự hại xe ngựa của Vân Quận chúa tan thành từng mảnh.

Nhưng giờ khắc này, không ai cảm thấy Cửu Công chúa quá đáng.

Trong lòng mọi người đều chỉ nghĩ một việc, đó chính là… Cửu Công chúa, quá ngầu!.


Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện