“Phong Ly Dạ, ngươi rốt cuộc muốn làm gì?” Sở Khuynh Ca là thật sự nổi giận.

Phong Ly Dạ biết.

Nếu không phải thật sự tức giận, nàng cũng sẽ không gọi hắn bằng cả họ lẫn tên.

Nhưng hắn vẫn không có biểu cảm gì, cầm bát thuốc đưa đến bên môi nàng: “Uống thuốc.


Sở Khuynh Ca nhìn hắn chằm chằm, hắn đáp lại bằng ánh mắt thanh đạm như nước.

Một lúc lâu sau, hai người cũng chỉ mắt to trừng mắt nhỏ như thế, không ai lên tiếng.

Cũng không biết đã qua bao lâu, Sở Khuynh Ca mới nhận lấy bát trong tay hắn, một hơi uống cạn thuốc trong bát.

Bát rỗng bị nàng ném xuống đất cái bộp, ánh mắt nàng nén giận, nhuộm đỏ khuôn mặt mình.

“Ta đã uống xong, Thế tử gia, có thể mời về chưa?”
Nàng không còn sức lực, sau khi buổi sáng quần nhau với hắn xong, bây giờ lại thêm một lần nữa.

“Ngươi luôn như thế à?” Lời này của Phong Ly Dạ lại khiến Sở Khuynh Ca có chút khó hiểu.


“Có ý gì?” Là muốn để nàng cũng như Sở Vi Vân, nịnh nọt hắn đủ đường?
Nàng cười lạnh: “Nếu đã khiến Thế tử gia thất vọng, vậy thì thật xin lỗi!”
“Nhất định phải dùng cách như thế để sống chung với ta?”
“Dám xin hỏi, Thế tử gia hi vọng ta dùng cách gì để ‘hầu hạ’ ngươi?”
Hai chữ hầu hạ này nàng nói rất nặng, hắn nghe được lại thấy có chút khó chịu.

Nhưng không rõ, đêm nay bản thân rốt cuộc đã xảy a chuyện gì.

Đến bây giờ hắn vẫn không rõ, trong khoảnh khắc khi nhìn thấy nàng hầu như đã bị gió mưa quật ngã, bản thân tại sao ngay cả suy nghĩ cũng không mà đã đi đến?
Hắn thậm chí còn nghĩ đến, sau này khi bọn họ ở chung!
Sau này là cái gì?
Hắn bỗng nhiên quay lưng về phía nàng, tấm lưng kia, lại trở nên lạnh lẽo nói không nên lời.

“Đừng tìm nàng gây sự nữa.

” Hắn lạnh lùng nói.

Lòng bàn tay Sở Khuynh Ca khẩn trương: “Đây coi như là lời cảnh cáo Thế tử gia cho ta, hay là tối hậu thư?”
“Có gì khác nhau à?” Hắn không quay đầu lại.


“Đây là mục đích ngươi đến đây tìm ta tối nay?” À, hóa ra tất cả đều là vì Sở Vi Vân.

Nàng không thèm để ý, ai lại để ý?
Lại chỉ là không cam lòng.

“Ngươi biết rõ đêm đó không phải lỗi của ta, nếu ta không phản kích, kết quả của ta sẽ còn thê thảm hơn nàng ta!”
Nhưng những lời này, đây là lần duy nhất nàng oán hận trước mặt hắn, cũng không khiến Phong Ly Dạ quay đầu lại.

Không quay đầu có nghĩa là hắn chưa từng mềm lòng với nàng.

Sở Khuynh Ca nằm nghiêng trên giường thấp.

Thế nhưng chỉ trong nháy mắt, oán niệm trên đôi hàng mi, đã không còn gì.

Nàng chỉ nhìn ngón tay của mình, cười đến lạnh nhạt: “Người không phạm ta, ra không phạm người, nếu người phạm ta, cũng đừng trách ta tâm ngoan thủ lạt.


Phong Ly Dạ bỗng nhiên quay đầu, ánh mắt lạnh lẽo mang theo lệ khí,, ánh mắt khóa thẳng trên mặt nàng.

“Ngươi đang gây hấn với ta?”
Nữ nhân này! Tại sao chưa từng biết chịu thua?
Trên đời này chưa từng có nữ tử nào giống như nàng!
Nàng chỉ cần không trêu chọc Sở Vi Vân, hắn sẽ không làm khó nàng! Nể tình nàng đã có cống hiến với bách tính Mạc Thành!
Sở Khuynh Ca giương mi mắt, cười cười với hắn: “Ta đối với ai cũng đều như thế, Thế tử gia, ngươi cho rằng ta là vì Sở Vi Vân có quan hệ với ngươi nên mới làm khó nàng ta?”
Sở Vi Vân không phải nữ nhân của hắn!
Nhưng lời này, sau khi nhìn đến gương mặt quật cường chết tiệt của nữ nhân, một chữ cũng không muốn giải thích!
Hắn phất tay áo rời đi, sau lưng chỉ để lại một lời nói lạnh như băng: “Ngươi cũng đừng ép ta, ta không muốn động thủ với một nữ nhân!”.


Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện