Xảo Nhi rất phiền muộn.

Sao Công chúa lại không tin nàng ấy?
Tối hôm qua thật sự là Thế tử gia ở bên cạnh Công chúa! Vết thương trên môi Công chúa nhất định là do Thế tử gia bất cẩn, cắn bị thương.

Đáng tiếc, Công chúa không tin.

Thế nhưng nói đi cũng phải nói lại, nếu không phải mình tận mắt nhìn thấy, tự mình canh giữ bên ngoài cửa, xác định Thế tử gia thật sự ở bên cạnh Công chúa hơn hai canh giờ, thì người khác nói lại chuyện này với nàng ấy, nàng ấy cũng không tin!
Thế tử gia bình thường, ghét phải đụng vào Công chúa đến mức nào chứ?
Chuyện xảy ra đêm qua là như thế nào?
Sở Khuynh Ca ăn bừa một chút gì đó, sau đó mang theo một đống đồ ăn ngon, đi về phía Phong Hoa Uyển.

Thế nhưng hôm nay, bọn hạ nhân của phủ Quốc công xảy ra chuyện gì thế?
Ánh mắt từng người nhìn Công chúa là lạ?
Mấy người phía trước bước nhanh đi qua, trong đó có một người là Phong Tảo, thị vệ thân cận với Phong Ly Dạ.


Phong Tảo dẫn theo hai đại phu, bước đi vô cùng vội vàng…
“Phong Tảo!” Sở Khuynh Ca gọi lại, nhìn thấy Phong Tảo dẫn theo đại phu, thần sắc khẩn trương, nàng cảm thấy có chút khó hiểu.

“Ai bị thương thế?” Chẳng lẽ là tên kia?
Ở trong phủ Quốc công làm sao lại bị thương?
“Không phải, không có gì, Công chúa, thuộc hạ vội…”
“Có phải Thế tử gia không?”
Không phải!” Phong Tảo trả lời khẳng định, Sở Khuynh Ca thở ra nhẹ nhàng.

Thế nhưng, Phong Tảo cũng không nhiều lời, sau khi hành lễ với nàng thì cũng lập tức dẫn hai đại phu đi.

Lo lắng như thế, chỉ sợ tình hình của người bị thương không tốt lắm.

Thế nhưng, không phải hắn…
“Công chúa, người rất quan tâm Thế tử gia nhỉ!” Xảo Nhi cũng có chút hiếu kì.

Nhưng nếu không phải Công chúa bị thương, cũng không phải Thế tử gia, vậy thì không có gì đáng lo lắng.

Trong phủ Quốc công, nàng lại không quen biết ai.

“Lam Vũ đâu?” Sở Khuynh Ca tỉnh người lại mới nhớ đến hôm nay Lam Vũ không có mặt.

“Bản vẽ lúc trước Công chúa cho huynh ấy, huynh ấy đã ra ngoài với Mộ Bạch tiên sinh rồi, không biết khi nào mới trở về.


Sở Khuynh Ca gật đầu.

Trong bản thiết kế lần này, cần phải dùng đến vật liệu có chút đặc thù, vật liệu thay thế thủy tinh.


Nàng không biết thời đại này phải dùng thứ gì cho phù hợp, có lẽ, Mộ Bạch sẽ có cách.

Nam tử áo trắng tuyệt sắc kia, luôn có thể mang đến cho nàng niềm vui bất ngờ.

Mà trong lúc lơ đãng, hai người đi đã đi đến cổng Phong Hoa Uyển.

Vừa đi vào, lại nhìn thấy dáng vẻ vội vàng của Phong Dụ Hoa, đi ra từ bên trong, dường như đang rất gấp.

“Tứ tiểu thư…” Xảo Nhi hô lên một tiếng, vị Tứ tiểu thư Phong gia này, hai hốc mắt có máu bầm, rõ ràng là bị người đánh.

Chẳng lẽ, đêm qua…
Nếu không phải sắc mặt Phong Dụ Hoa lo lắng, Sở Khuynh Ca cũng nhịn được không giễu cợt.

Thế nhưng, nàng rốt cuộc ngửi ra được, bầu không khí không thích hợp.

“Tứ tiểu thư, là ai mắc bệnh nặng?” Sở Khuynh Ca nghênh đón.

“Cô nhóc, người đến rồi?” Phong Dụ Hoa tỉnh lại cũng đã sai người chuẩn bị một bàn mỹ thực lớn, vốn muốn sai người mời nàng đến đây.

Ai ngờ, bỗng nhiên lại nghe đến một tin tức bất chợt như thế, dọa nàng ấy hoang mang lo sợ, bây giờ đang muốn chạy đi xem một chút.


“Rốt cuộc là ai mắc bệnh nặng? Rất nghiêm trọng à?” Kết hợp với hành vi khi nãy của Phong Dụ Hoa và Phong Tảo, Sở Khuynh Ca biết, nhất định là có một nhân vật nặng ký, bây giờ đang có nguy cơ hấp hối.

“Ta hiểu y thuật, ta có thể theo người đi nhìn xem.


Phong Dụ Hoa nhìn nàng một chút, vẻ mặt chần chờ.

“Làm sao thế?”
“Không phải… bị bệnh.

” Phong Dụ Hoa vẫn còn chút chần chừ: “Đại khái cũng… không nhờ được người.


Không thích hợp nha!
Nàng rất bất đắc dĩ, rốt cuộc sau khi thở ra một hơi, thấp giọng nói: “Vi Vân, nàng ta… nàng ta đêm qua uống thuốc động tự sát, bây giờ, đang hấp hối!”.


Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện