Yến Lưu Nguyệt không nói, Phong Ly Dạ cứ quỳ mãi trước linh vị của phụ thân.

Phong Thần Mặc muốn bôi thuốc cho hắn, mấy lần đều bị từ chối.

Nhưng nhìn vết máu trên lưng đại ca, trong lòng Phong Thần Mặc nóng như lửa đốt.

Không cầu được đại ca, chỉ có thể đi cầu mẫu thân!
Chỉ cần mẫu thân hơi tha thứ một chút, cho đại ca thêm mấy ngày, cũng cho đại ca đi về trước, để đại phu đến xử lí vết thương.

Nhưng Phong Thần Mặc không có cơ hội nhìn thấy mẫu thân, lại gặp phải Nhu Nhi đang khóc thương tâm gần chết ở ngoài cửa phòng Sở Vi Vân.

“Đại ca và Quận chúa, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”
Phong Thần Mặc ở bên cạnh Yến Lưu Nguyệt một khoảng thời gian rất dài trên núi Yến Đài, hắn ta hoàn toàn không biết những chuyện xảy ra gần đây trong phủ.


Nhu Nhi ngẩng đầu lên, suýt chút bị mỹ thiếu niên trước mắt sáng chói đến nỗi mở mắt không ra.

Tam thiếu gia đi theo Tướng quân phu nhân đến núi Yến Đài, một năm tròn cũng chưa trở lại.

Một năm không gặp, ngoại hình hắn ta càng thêm ngọc thụ lâm phong, kỳ trường tuấn dật.

Tuổi mười tám, tư thế này, gần như không thua kém Thế tử gia!
Một gương mặt tuấn mỹ, không hề lạnh lẽo cứng rắn như Thế tử gia, nhưng lại mang theo vẻ u buồn nhàn nhạt mà những nam tử khác không có.

Khiến người ta vừa nhìn thì đã không dứt mắt ra được.

Phong Thần Mặc ghét nhất cô nương dùng ánh mắt như thế nhìn mình, đang muốn đi hỏi người khác.

Nhu Nhi lập tức phản ứng kịp, lại khóc càng thêm thê lương hon.

“Tam thiếu gia, đều là… đều là lỗi của Công chúa, Quận chúa nhà chúng ta quá đáng thương!”
“Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?” Phong Thần Mặc hơi không kiên nhẫn.

Nhu Nhi chỉ có thể lau nước mắt, hít mũi, đè giọng xuống, nói: “Ai cũng biết, Thế tử gia và Quận chúa, vốn là một đôi được ông trời tác hợp…”
“Nói chuyện chính!”
“Vâng… vâng!”
Nhu Nhi có chút uất ức, những thiếu gia của Phong gia này, ngoại trừ Nhị thiếu gia tương đối ôn hòa, tính tình của Thế tử gia và Tam Thiếu gia đều không tốt.

Nhưng cho dù có tính tình thế này, cũng vẫn khiến người ta chết mê chết mệt! Thế tử gia là của Quận chúa, nàng ta không dám mơ tưởng, nhưng nếu có thể được Tam thiếu gia ưu ái…
Nhu Nhi đỏ mặt, thấp giọng nói: “Lúc ở Mạc Thành, không biết Cửu Công chúa đã cho Thế tử gia ăn thứ gì, để Thế tử gia ngủ lại trong phòng của nàng ta.


Thế tử gia tối nay bị Tướng quân phu nhân đánh một trận, chuyện này bọn họ không hề giấu diếm, tìm hạ nhân ra ngoài hỏi thăm một chút, đều có thể nghe thấy được một chút tin tức.

Nhu Nhi làm sao lại không biết phải nên nói như thế nào?
Giấu đi vẻ tinh nhuệ trong đáy mắt, nàng ta tiếp tục bộ dạng nhỏ yếu sợ hãi.

“Thế tử gia là người tốt, mặc dù thích Quận cháu, nhưng cũng không đành lòng để Cửu Công chúa buồn, đành bỏ tình cũ, Thế tử gia căn bản không biết, Công chúa cho ngài ấy ăn thứ không sạch sẽ.


“Đó là thứ gì?” Tuy rằng Phong Thần Mặc không hiểu, nhưng cũng có thể nghĩ đến.

Quả nhiên là thủ đoạn của yêu nữ kia!
Hắn ta vốn cũng không tin được đại ca sẽ thật sự thích yêu nữ.


Khó trách vừa rồi đại ca nói yêu nữ đã là người của huynh ấy.

Chính đại ca cũng bị che mắt!
“Quận chúa đáng thương nhà chung ta, đợi Thế tử nhiều năm như thế, kết quả là lại bị… bị Cửu Công chúa dùng thủ đoạn cướp mất Thế tử gia.

“Quận chúa, nàng ấy… nàng ấy đau lòng gần chết, mới có thể uống thuốc độc tự sát, òa…”
Nhu Nhi khóc lên, Phong Thần Mặc nắm chặt nắm đấm, ngực không ngừng phập phồng.

Phẫn nộ với Cửu Công chúa, đau lòng cho đại ca, áy náy với Quận chúa, khiến hai mắt hắn ta đỏ ửng.

Bỗng nhiên, xoay người đi khỏi Tinh Vân Uyển.

Yêu nữ làm hại đại ca, hắn ta quyết không thể để loại yêu nữ này tiếp tục làm hại Phong gia nhà bọn họ!.


Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện