Khi Lam Trù và Phong Thần Mặc gấp gáp trở về, đã thấy lưng Phong Ly Dạ máu me be bét.

Phong Thần Mặc bước nhanh đến, quỳ xuống trước mặt Yến Lưu Nguyệt, ôm lấy quân côn đang chuẩn bị rơi xuống lần nữa của bà ta!
“Mẹ! Không thể đánh nữa! Mẹ sẽ đánh chết đại ca!”
“Phu nhân!” Phó tướng Lam Trù đi theo bên người Phong Hồng Đào nhiều năm cũng tỏ vẻ lo lắng: “Phu nhân! Chuyện gì cũng từ từ!”
“Đứa con bất hiếu này!” Yến Lưu Nguyệt tức giận đến run rẩy cả người!
Bà ta chỉ vao Phong Ly Dạ, ngón tay run rẩy không ngừng: “Nói cho mẹ, có phải con đã quên hết rồi không?”
“Con chưa quên!” Phong Ly Dạ nhắm mắt lại, cố gắng đè xuống vị ngai ngái trong miệng.

Lúc mở mắt ra, cả người đã khôi phục lại vẻ thanh lãnh như trước giờ.

Trên lưng máu thịt be bét, trên thái dương và trên mặt đều là những giọt mồ hôi to như hạt đậu, vì hắn nhẫn nhịn mà bị ép ra.

Bị mẹ ruột đánh thành như thế này, hắn chỉ nắm chặt lòng bàn tay, không hề có chút oán niệm nào.

Lời rất khẽ, nhưng lại rất kiên định: “Đây là lỗi của Hoàng đế, nàng chỉ là một Công chúa, lúc chuyện xảy ra, nàng cũng chỉ là đứa trẻ, mẹ, nàng vô tội.



“Vô tội?” Lửa giận nhờ sự xuất hiện của Lam Trù và Phong Thần Dương mà khó khăn lắm mới hơi lắng lại của Yến Lưu Nguyệt, lại bởi vì một câu của con trai, mà tức giận đến tối sầm hai mắt.

Bà ta suýt nữa đã ngất đi!
“Người của Hoàng gia, có ai là vô tội? Con nói xem, con nói xem!”
“Mẹ! Đừng đánh nữa!” Mắt thấy Yến Lưu Nguyệt lại muốn rút quân côn về, Phong Thần Mặc ôm chặt lấy một đầu quân côn, nói gì cũng không buông tay.

“Mặc Nhi, con luôn là đứa nghe lời nhất, con cũng muốn đi theo đại ca con làm mẹ tức giận?”
“Con không dám!” Phong Thần Mặc xưa nay không dám chọc giận mẹ ruột của hắn ta!
Từ sau khi cha mất, hắn vẫn luôn ở bên cạnh Yến Lưu Nguyệt, hắn ta thương mẹ hắn hơn bất kì ai.

Thế nhưng, hắn ta cũng thương đại ca mình như thế, hắn ta không thể trơ mắt nhìn đại ca bị đánh chết!
“Mẹ, chuyện của Quận chúa, đại ca cũng không muốn, mẹ, đại ca sẽ đền bù cho Quận chúa, mẹ đừng đánh đại ca nữa!”
Đền bù!
Không sai, bây giờ, chuyện duy nhất có thể khiến trong lòng mọi người tốt hơn một chút, chính là phải đền bù Vân Quận chúa cho tốt!
Yến Lưu Nguyệt nhìn Lam Trù: “Đưa giấy bút cho nó!”
Trong lòng Lam Trù siết chặt.

Bộ dạng này của Thế tử gia, việc này… chỉ sợ là có hơi khó!
Nhưng ông ta vẫn cầm lấy giấy bút, đi đến trước mặt Phong Ly Dạ, nhẹ nhàng buông xuống.


“Thế tử gia, mối thù của chúng ta và Hoàng gia, không đội trời chung, chuyện hôn sự của ngài và Công chúa, cũng là người của Hoàng gia thúc đẩy.


“Bây giờ, nghe nói Công chúa lúc ở Mạc Thành, đã từng gọi nam kỹ vào trong lều, đã như thế, sao không nhân cơ hội này, ly hôn với Công chúa?”
Ánh mắt Phong Ly Dạ rơi vào trên giấy trắng.

Ánh mắt lạnh lùng, không chút cảm xúc.

Hắn đạm mạc nói: “Lúc Công chúa ở Mạc Thành, không hề gọi nam kỹ vào lều, đêm đó, con và Công chúa ở cùng nhau.


“Con nói cái gì?” Yến Lưu Nguyệt ngừng thở, tay lại run rẩy!
“Còn và nữ nhân kia ở cùng nhau? Đồ bất hiếu! Rốt cuộc con có ý gì? Con thật sự ở cùng với nàng ta? Nàng ta là nữ nhi của Hoàng gia!”
“Thật sự ở cùng nhau” Cho dù đêm đó không có, nhưng đêm tân hôn, bọn họ đúng là cũng ở cùng nhau rồi.

“Mẹ, nàng đã là người của con, đời này, con không thể phụ nàng.


“Đồ khốn! Tên khốn này!”
Yến Lưu Nguyệt đẩy Phong Thần Mặc ra, vung quân côn lên, đánh xuống lưng Phong Ly Dạ như bị điên.

“Mẹ muốn con viết thư bỏ vợ, mẹ muốn con rời khỏi nữ nhân kia! Con có viết không? Có viết hay không!”.


Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện