Một chưởng này rất là mạnh mẽ, chứa đầy chân khí.
Ý cười trên khóe môi Sở Khuynh Ca lập tức tắt ngấm, nàng nghiêng người muốn tránh.
Nhưng nàng không ngờ rằng một thiếu niên còn trẻ tuổi như vậy mà lại có nội lực thâm hậu đến thế.
Cho dù nàng đã trốn rồi, nhưng một chưởng gió đó vẫn xẹt qua trước ngực nàng.
Một tiếng “bực”, thắt lưng của bộ độ đã bị cắt đứt!
Chưởng gió quét qua vạt áo Sở Khuynh Ca, cần cổ trắng như tuyết không hề được che đậy hiện lên trong tầm mắt Phong Thần Mặc.
Sắc mặt Phong Thần Mặc thay đổi, lập tức xoay người, nghiêng mặt không dám nhìn!
Gương mặt đẹp trai lập tức đỏ hồng!
“Yêu nữ, mặc quần áo vào đi!” Chết tiệt! Dám tháo dây lưng áo trước mắt hắn ta, quả nhiên là yêu nữ!
Đại ca sẽ không thích loại yêu nữ này, nhất định là giống như lời của tỳ nữ kia đã nói, yêu nữ này đã cho đại ca ăn phải loại thuốc dơ bẩn nào rồi! Lồng ngực Sở Khuynh Ca không ngừng phập phồng, không ngờ máu trong người vẫn đang cuộn trào, suýt nữa thì đã phun ra một ngụm máu tươi.
Tuy rằng cuối cùng hắn ta đã thu một chưởng này về, nhưng, chân khí phóng ra quá nặng và quá hỗn loạn, lực của chưởng vẫn chưa đến, mà gió từ chưởng đã làm nàng bị thương.
Người thiếu niên xinh đẹp này thật sự muốn gϊếŧ nàng, chứ không phải chỉ nói giỡn!
Khó khăn lắm Sở Khuynh Ca mới đứng thẳng được, cúi đầu liếc mắt nhìn bản thân.
Vạt áo hơi xốc xếch, tuy không nhìn ra cái gì, nhưng vẫn có thể thấy được cần cổ, và một chút xương quai xanh hơi lấp ló.
Có điều, dường như thiếu niên này rất chú trọng những điều này, chỉ nhìn một cái đã hoảng hốt!
Đây chính là cơ hội duy nhất để nàng có thể phản công!
Đầu ngón tay siết chặt ngân châm, tay nàng đặt trên vạt áo của mình.
“Ta mặc quần áo xong rồi.
”
Trong tay Phong Thần Mặc lại vận sức một lần nữa, xoay người nhìn nàng: “Yêu nữ… Ngươi làm cái gì vậy?”
Hắn ta luống cuống! Đột nhiên quay mặt đi!
Cái ả yêu nữ đáng chết này, không chỉ không mặc quần áo lại đàng hoàng, vậy mà còn chỉnh cổ áo của mình, kéo rộng vạt áo ra.
Trong cơn hoảng loạn, rõ ràng hắn ta đã thấy được phần dưới cổ áo nàng là một mảnh trắng như tuyết.
Phong Thần Mặc lớn đến như vậy, đã bao giờ nhìn thấy nữ sắc như vậy đâu?”
Hắn ta luôn ghét những nữ tử lấy lòng, trước giờ chưa có nữ nhân nào có thể đến gần hắn ta như thế đâu!
Nhưng hắn ta không ngờ rằng, khi hắn ta vừa quay mặt đi, ngay khoảnh khắc đầu óc hoảng loạn, bàn tay Sở Khuynh Ca bỗng nhiên di chuyển, đầu ngón tay cầm ngân châm lập tức vung lên.
Hắn ta thật sự không ngờ được!
Vừa nhìn thấy mảnh tuyết trắng dưới cổ áo của nàng, hắn ta đã sợ tới mức quên hết phòng bị.
Lồng ngực trở nên đau đớn, Phong Thần Mặc chỉ cảm chân khí trong tay, lập tức bị tan mất hơn phân nửa.
Ở chỗ trái tim rất đau, đau đến mức gần như hắn không thể đứng thẳng lưng được.
“Yêu nữ…” Hắn ta mới vừa quay đầu lại, còn chưa kịp nhìn rõ, thì đã không cẩn thận nhìn thấy cổ áo mở rộng của Sở Khuynh Ca.
“Ngươi có võ nghệ cao cường, trước nay là là rồng trong loài người, nhưng, EQ quá thấp.
”
Sở Khuynh Ca dựa lên cái bàn, trong mắt đầy lạnh nhạt, không hề có chút thương hại và đồng tình nào.
“Ngân châm khóa tâm mạch của ngươi, nếu ngươi lại sử dụng chân khí, tâm mạch sẽ bị tổn thương.
”
“Ngươi…”
“Ta khuyên ngươi tốt nhất đừng nổi giận, càng nổi giận, sẽ càng bị thương nặng hơn.
”
Trước giờ nàng chưa từng nghi ngờ về thủ đoạn hạ châm của bản thân một chút nào cả đâu.
Quả nhiên, Phong Thần Mặc vừa muốn ngưng tụ chân khí lại, thì bỗng nhiên miệng hắn ta phồng lên, phun ra một ngụm máu tươi.
Hắn ta không có cách sử dụng chân khí, huyệt đạo của hắn ta đã bị đóng kín lại!
Chỉ cần hơi động, trái tim sẽ đau đến xé ruột xé gan!
Sở Khuynh Ca cũng đang ổn định lại hơi thở của mình.
Tuy rằng tâm mạch của hắn ta đã bị nàng dùng châm khóa chặt, nhưng nội lực vẫn còn rất mạnh mẽ, tuyệt đối còn khả năng phản công!
Quả nhiên, Phong Thần Mặc thở dốc mất một lúc, vẻ mặt bỗng nhiên trầm xuống, cắn răng một cái, phóng một chưởng cực mạnh qua chỗ nàng!
Người này! Thà chết cũng muốn gϊếŧ được nàng! Hắn ta hận nàng đến mức nào đây!
Sở Khuynh Ca lập tức lùi về phía sau, nhưng, đã không còn kịp rồi!.