“Phong Tứ?” Sở Khuynh Ca nhẹ nhàng đáp xuống từ trên cành cây.

Phong Tứ nhìn mặt nàng không đỏ không thở gấp, thì đã chấn động đến gần như không thể nói thành lời.

“Khinh công của người…”
“Cảm ơn ngươi đã dạy!” Đúng là nên cảm ơn người ta, nhưng bây giờ không phải là thời gian tốt để nói chuyện.

“Đi mau!” Sở Khuynh Ca giữ chặt tay hắn ta, nhảy dựng lên.

Phong Tứ nào dám nói nhiều.

Võ công Tam thiếu gia cũng không thua hắn ta, mà người này có thể đánh tam thiếu gia bị thương nặng đến mức đó, thì công lực của người nọ nhất định không tệ.

Hắn ta còn phải bảo vệ công chúa, không đi, e là sẽ không kịp.


Nhưng không ngờ rằng, bọn họ chỉ mới đi được vài dặm, đột nhiên đã cảm nhận được sau lưng có một trận gió lạnh đánh úp lại!
“Là ta đi quá chậm!” Vẻ mặt Sở Khuynh Ca hơi trầm xuống, vừa xoay người, tất ngân châm đồng loạt bắn ra ngoài.

Nam tử áo đen nghiêng người tránh đi, nhìn lại, hai người đã kéo dãn được một khoảng cách không tính là ngắn!
Đọc tiếp tại TАмliπh247.

me nhé!
Vậy mà khinh công của nữ nhân này có thể lợi hại như thế.

Tuy rằng không bằng hắn ta, nhưng so với người bình thường thì lợi hại hơn không ít.

Lần trước khi cướp nàng đi, nàng vẫn luôn té ngã lộn nhào suốt cả đoạn đường leo lên sườn núi.

Lần này chỉ mới nửa tháng ngắn ngủi, tại sao lại có thể tiến bộ lớn như vậy?
Có điều, với hắn ta mà nói, cũng chỉ là chút tài mọn.

Hắn ta không nhanh không chậm đi theo phía sau bọn họ.

“Phong Tứ, ngươi bị thương chưa lành, muốn cứu thoát nàng ta từ trong tay bổn tọa là điều không thể, bổn tọa khuyên ngươi nên trở về bảo thế tử gia nhà các ngươi tự mình đến đây, đừng để bản thân hy sinh vô ích.


Giọng nói kia, nặng nề vang vọng, mang theo nội lực thâm hậu, văng vẳng rõ ràng cả cảnh rừng này!
Giống như là đang vang lên bên tai vậy.

Hơi thở của Sở Khuynh Ca đã chậm hơn nhiều, suýt nữa thì đã ngã lăn xuống khỏi ngọn cây.

Phong Tứ đỡ lấy nàng, để nàng tiếp tục nhảy lên cây, nhưng không thể nghi ngờ vì làm vậy mà tốc độ của hai người đã chậm đi vài phần.


Sở Khuynh Ca nghiêng đầu nhìn hắn ta.

Hắn ta bị thương chưa lành? Bị thương lúc nào chứ?
“Không sao!” Phong Tứ đứng ở phía sau, dùng nội lực đẩy cô một phen.

Dưới chân Sở Khuynh Ca nhanh hơn, nhưng cơ thể vẫn có hơi mất khống chế, đã vài lần suýt nữa lăn xuống.

“Phong Tứ, ngươi không phải đối thủ của ta, ta cũng không muốn dính thêm rắc rối làm gì, quay về bảo Phong Ly Dạ tự mình tới.


Giọng nói kia vang lên ở sau lưng, giống như là cơn ác mộng vậy, vẫn luôn đi theo hai người.

Cho dù là trong lòng Sở Khuynh Ca hay là Phong Tứ thì đều biết rõ, nam tử áo đen muốn đuổi theo bọn họ chỉ là chuyện dễ như trở bàn tay.

Bỗng nhiên Phong Tứ cắn răng một cái, một chưởng mềm mại dừng trên người Sở Khuynh Ca: “Người trở về tìm Thế tử gia đi!”
Tuy một chưởng này ẩn chứa chân khí đậm đặc nhưng lại không hề làm tổn thương Sở Khuynh Ca.

Ngược lại, còn nhanh chóng đẩy nàng đi xa hơn vài trượng.

Nương theo chân khí của hắn ta tiếp tục đi về phía trước, trong khoảng thời gian ngắn tốc độ của nàng cũng có thể tăng hơn một chút!”

Nhưng mà hắn ta đã bị thương, mà lại chọn ở lại…
Sở Khuynh Ca đi đến một chỗ cách xa nơi đó hai dặm, vất vả lắm mới làm tan hết số chân khí mà Phong Tứ cho nàng, vừa quay đầu lại, trong màn đêm đen đặc, rõ ràng nàng còn có thể cảm nhận được hai luồng hàn khí đang giao đấu trong rừng.

Sở Khuynh Ca chỉ chần chừ mất nửa giây, rồi lập tức khom người rút một con dao găm trong giày ra, sải bước thật dài quay lại nơi đó.

Phong Tứ cũng không ngờ rằng vậy mà nàng lại còn dám trở về.

Đúng là lúc trước hắn ta đã bị nội thương, sau khi trải qua vài hiệp, hắn ta đã bị nam tử áo đen ép phải liên tục lùi về phía sau.

Một tiếng ầm, hai chưởng của hai người đã va phải nhau
Máu nóng quay cuồng trong lòng ngực Phong Tứ, không còn chân khí, lại còn bị một chưởng lực của đối phương đánh văng ra ngoài.

Cơ thể nam tử áo rất là đáng sợ, nháy mắt đã đuổi kịp đến được hai người, rồi đập một chưởng lên ngực của hắn ta.

.


Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện