“Ngươi cứ xem xem, ta có dám không?” Phong Li Dạ vung tay còn lại lên.

Con dao găm vừa nãy bị Sở Vi Vân làm rơi xuống đất, trong phút chốc đã rơi vào lòng bàn tay hắn.

Cổ tay hắn vừa xoay, mũi dao găm đã áp vào ngực nàng.
“Không được!”
Sở Khuynh Ca cuối cùng không nhịn được nữa, khuôn mặt giả bộ bình tĩnh đã hoàn toàn suy sụp.
“Không được… là lỗi của nàng ta trước, ngươi dựa vào cái gì trừng phạt ta? Buông ra!”
Nàng sợ, nàng thực sự rất sợ! Làm Sở Vi Vân bị thương là vì nàng ta đáng bị như vậy! Có điều, dựa vào cái gì muốn trừng phạt nàng?
Chẳng lẽ người khác bắt nạt nàng, nàng lại để người ta tùy ý ức hiếp, không cho phép nàng phản kháng sao?
“Buông ta ra!” Nàng tung một cú đá.
Chân vừa đưa ra đã bị hắn chặn lại, trực tiếp đè xuống.
Phong Li Dạ nghiêng người về phía trước, thân thể hai người dính chặt vào nhau mà không hề nhận ra.

Mũi con dao găm dường như áp sát nàng hơn.

Mũi dao gần như dính chặt vào làn da trắng như tuyết của nàng, chỉ cần hắn dùng một chút lực, mảnh trắng như tuyết đó sẽ lập tức bị nhuộm đỏ.

Ánh mắt Phong Li Dạ rơi xuống, cơ thể mảnh mai nhưng đầy đặn của nàng không ngừng nhấp nhô.

Trong đầu hắn chỉ còn lại một mảng trắng.

Bức tranh tuyết trắng dần biến thành cảnh tượng hai người.

Nam nhân vùi đầu vào ngực nữ nhân, như muốn nuốt chửng nàng…
“Không được…”
Mắt Sở Khuynh Ca đỏ lên, không biết là do sợ hãi hay ủy khuất.
“Tên khốn, ta không sai, ta không sai!”
Nhưng nàng không hề khóc, có chết cũng không khóc trong cảnh tượng này, thật không công bằng.
Hôm nay bọn họ lừa dối nàng, bắt nạt nàng, rồi sẽ có một ngày nàng nhất định trả lại gấp mười lần.

Sở Khuynh Ca nhắm mắt, chờ đợi cơn đau ập đến.
Cảm nhận rõ ràng mũi dao lạnh lẽo đâm vào da mình, chỉ cần hắn dùng lực, cơ thể nàng sẽ bị hủy hoại dưới tay hắn.

Nhưng, tại sao lại phải sợ?
Nữ nhân không phải sống dựa vào thân thể! Chỉ là nàng không cam tâm.
Đôi mi dài dày của nàng che đi đôi mắt, rõ ràng run lên vì sợ hãi.

Tuy nhiên, những giọt nước mắt ban đầu đọng lại ở đuôi lông mi đã biến mất.

Sự yếu đuối của nàng chỉ tồn tại trong phút chốc, hiện giờ nàng lại khoác lên mình một lớp ngụy trang mạnh mẽ.

Phong Li Dạ nheo mắt, khóa ánh nhìn trên khuôn mặt nàng.


Khoảnh khắc này, hắn muốn nghe nàng yếu ớt nói một lời van xin sự thương xót.

Nhưng nữ nhân này thật ngoan cố!
Hắn chưa từng thấy một nữ nhân như vậy, bộ dạng này nào có nửa điểm giống với Cửu công chúa trong lời đồn ư? Một giọng nói trầm thấp đột nhiên vang lên bên tai nàng.
“Ngươi thật sự là Sở Khuynh Ca?”
Sở Khuynh Ca mở to hai mắt.
Một tia hoảng sợ trong mắt vẫn không thoát khỏi đôi mắt đen của hắn.

Quả nhiên vẫn là sợ hãi, dù gì cũng là một nữ nhân.

Nhưng, quyết không muốn cúi đầu trước hắn.
Ánh nhìn men theo đôi mắt bướng bỉnh của nàng vô tình lướt đến làn da trắng như tuyết.

Đôi mắt hắn đờ đẫn, trong đầu hắn lại hiện lên cảnh tượng chính mình vùi đầu vào ngực nàng.

Như một lời nguyền, ánh mắt trong phút chốc càng trở nên sâu thẳm.
Ngay cả chính bản thân hắn cũng không nhận ra, hắn đang dựa sát vào nàng…
“Li thế tử thích thân thể của ta như vậy sao?”
Giọng nói lạnh lùng thốt ra giữa hai cánh môi xinh đẹp.


Cơ thể đang nóng bừng của Phong Li Dạ trở nên lạnh lẽo.

Thu tay lại, mũi dao găm đã cách xa cơ thể nàng.
Sở Khuynh Ca dùng lực đẩy mạnh hắn ra, chỉnh lại y phục của mình.
Không biết là đã qua bao lâu, Phong Li Dạ mới thu con dao găm lại.

Đôi mắt lạnh lùng lướt qua nàng một lần nữa.

Bị giam gần hết ngày, nàng tuy rằng có chút lúng túng, nhưng không hề đánh mất khí chất cao quý.

Quả thực như vậy, không chút nhiễm bụi trần.

Hắn quay người bước ra ngoài.
Vừa bước ra khỏi cửa đã thấy một cơn gió lạnh ập đến.
“Thế tử, gián điệp hồi báo, quân Bắc Tần đang tập kết, đến tối sẽ tấn công Mạc Thành!”.


Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện