“Li thế tử mang theo chiến mã đích thân xuất thành nghênh chiến!”
Trên tường thành, binh sĩ của Mạc Thành vừa căng thẳng vừa hưng phấn.
Tuy nhiên, sau khi nhìn thấy Sở Khuynh Ca đi lên, tâm trạng của mọi người đột nhiên trầm xuống.
Cửu công chúa xấu xa này đang làm gì ở đây?
Bọn họ đều là binh lính dưới trướng của Tần tướng quân, chuyện Cửu công chúa làm nhục Tần tướng quân, không biết là ai đã lan truyền tin trong quân trướng.
Bây giờ mọi người nhìn thấy Sở Khuynh Ca, từng người đều không khỏi nóng lòng muốn xé nát nàng ra thành từng mảnh! Nhưng khi trận đại chiến sắp ập đến, không ai có tâm trạng làm những chuyện rối loạn lòng quân.
Dù sao Cửu công chúa ở trên tường thành, binh sĩ lạnh lùng nhìn nàng, cũng không có người hành lễ với nàng.
Thậm chí, không ai có sắc mặt tốt.
Tri phủ vừa ngượng ngùng vừa bất lực.
“Công chúa, họ…”
“Bọn họ đều là người của phủ tướng quân, ta hiểu được.”
Sở Khuynh Ca nhẹ giọng nói, không để hành động bất kính của binh sĩ trong lòng.
“Công chúa, hay là chúng ta đi xuống đi, ở đây rất nguy hiểm.”
Bản thân tri phủ cũng chưa từng đích thân lên tường thành khi xảy ra chiến trận.
Ông chỉ là một quan văn, những chuyện đánh nhau như vậy, phải để cho binh sĩ làm! Ông chỉ phụ trách về cuộc sống của người dân ở Mạc Thành!
Sở Khuynh Ca căn bản không để ý đến ông, xua tay, tiếp tục đi về phía trước: “Ta không cần ông nữa, ông về trước đi.”
Trong tay Lam Vũ có lệnh bài của tri phủ, có thể huy động nhân lực cho nàng, thế là đủ rồi.
Công chúa vẫn còn trên tường thành, sao tri phủ dám rời đi?
Ông chỉ có thể từng bước theo nàng lên thành: “Công…”
“Trận chiến sắp bắt đầu rồi, tri phủ đại nhân, nếu ngươi sợ hãi cứ đi xuống đi, nếu không im miệng cho bản công chúa!”
Sở Khuynh Ca đứng ở nơi cao nhất trên tường thành.
Từ xa xa, dưới ánh trăng, nam nhân ngồi trên con ngựa cao lớn, một thân áo giáp màu bạc, uy nghiêm, lạnh lùng.
Ở khoảng cách xa như vậy, rõ ràng không thể nhìn rõ, nhưng dường như vẫn có thể nhận thấy tia sát khí lạnh từ hắn.
Trảm Nguyệt đao trong truyền thuyết, nặng hơn một trăm cân trong tay hắn lại nhẹ như một thanh kiếm! Nam nhân này, lực cánh tay của hắn phải mạnh đến mức nào, nghĩ đến đã thấy đáng sợ! Hôm nay nếu như con dao găm đó thực sự đâm vào ngực nàng…
Sở Khuynh Ca cảm thấy lạnh lẽo, hồi tưởng lại nỗi sợ hãi khi đó.
Nhân trung chi long (rồng trong đám người), từ này thực sự tồn tại.
Không cần phải nhìn rõ dáng hình, nhưng có thể cảm nhận rõ ràng khí tức khác người của hắn.
Nàng thu hồi ánh mắt của mình,
Dù có xuất chúng đến đâu cũng không phải là người tốt.
Dù họ từng là phu thê nhưng trong thâm tâm nàng chưa bao giờ thừa nhận sự tồn tại của của phu quân như hắn.
Hắn là nam nhân của người khác!
Nàng xoay người, lấy cung tên trong tay Xảo nhi.
“Công chúa…” Xảo nhi trông vẫn lo lắng.
Công chúa là ai chứ? Từ nhỏ đã được sống trong nhung lụa, thân thể ngàn vàng, nàng sao có thể kéo được cây cung? Cây cung tên này thật sự rất nặng, trên đường ôm đến đây nàng cũng mệt muốn chết.
Sau một hồi cũng là nhờ thủ hạ giúp đỡ mới mang được đến.
Nàng thật sự không hiểu, công chúa muốn ở đây làm gì?
Sở Khuynh Ca không quan tâm đến sự chế giễu của người khác, rất nhanh, một đội người xông lên ở đầu kia của bức tường thành.
Lam Vũ dẫn đầu, trong tay còn cầm một cây đuốc sáng trưng.
“Công chúa! Thuộc hạ dẫn người tới rồi!”.
Trên tường thành, binh sĩ của Mạc Thành vừa căng thẳng vừa hưng phấn.
Tuy nhiên, sau khi nhìn thấy Sở Khuynh Ca đi lên, tâm trạng của mọi người đột nhiên trầm xuống.
Cửu công chúa xấu xa này đang làm gì ở đây?
Bọn họ đều là binh lính dưới trướng của Tần tướng quân, chuyện Cửu công chúa làm nhục Tần tướng quân, không biết là ai đã lan truyền tin trong quân trướng.
Bây giờ mọi người nhìn thấy Sở Khuynh Ca, từng người đều không khỏi nóng lòng muốn xé nát nàng ra thành từng mảnh! Nhưng khi trận đại chiến sắp ập đến, không ai có tâm trạng làm những chuyện rối loạn lòng quân.
Dù sao Cửu công chúa ở trên tường thành, binh sĩ lạnh lùng nhìn nàng, cũng không có người hành lễ với nàng.
Thậm chí, không ai có sắc mặt tốt.
Tri phủ vừa ngượng ngùng vừa bất lực.
“Công chúa, họ…”
“Bọn họ đều là người của phủ tướng quân, ta hiểu được.”
Sở Khuynh Ca nhẹ giọng nói, không để hành động bất kính của binh sĩ trong lòng.
“Công chúa, hay là chúng ta đi xuống đi, ở đây rất nguy hiểm.”
Bản thân tri phủ cũng chưa từng đích thân lên tường thành khi xảy ra chiến trận.
Ông chỉ là một quan văn, những chuyện đánh nhau như vậy, phải để cho binh sĩ làm! Ông chỉ phụ trách về cuộc sống của người dân ở Mạc Thành!
Sở Khuynh Ca căn bản không để ý đến ông, xua tay, tiếp tục đi về phía trước: “Ta không cần ông nữa, ông về trước đi.”
Trong tay Lam Vũ có lệnh bài của tri phủ, có thể huy động nhân lực cho nàng, thế là đủ rồi.
Công chúa vẫn còn trên tường thành, sao tri phủ dám rời đi?
Ông chỉ có thể từng bước theo nàng lên thành: “Công…”
“Trận chiến sắp bắt đầu rồi, tri phủ đại nhân, nếu ngươi sợ hãi cứ đi xuống đi, nếu không im miệng cho bản công chúa!”
Sở Khuynh Ca đứng ở nơi cao nhất trên tường thành.
Từ xa xa, dưới ánh trăng, nam nhân ngồi trên con ngựa cao lớn, một thân áo giáp màu bạc, uy nghiêm, lạnh lùng.
Ở khoảng cách xa như vậy, rõ ràng không thể nhìn rõ, nhưng dường như vẫn có thể nhận thấy tia sát khí lạnh từ hắn.
Trảm Nguyệt đao trong truyền thuyết, nặng hơn một trăm cân trong tay hắn lại nhẹ như một thanh kiếm! Nam nhân này, lực cánh tay của hắn phải mạnh đến mức nào, nghĩ đến đã thấy đáng sợ! Hôm nay nếu như con dao găm đó thực sự đâm vào ngực nàng…
Sở Khuynh Ca cảm thấy lạnh lẽo, hồi tưởng lại nỗi sợ hãi khi đó.
Nhân trung chi long (rồng trong đám người), từ này thực sự tồn tại.
Không cần phải nhìn rõ dáng hình, nhưng có thể cảm nhận rõ ràng khí tức khác người của hắn.
Nàng thu hồi ánh mắt của mình,
Dù có xuất chúng đến đâu cũng không phải là người tốt.
Dù họ từng là phu thê nhưng trong thâm tâm nàng chưa bao giờ thừa nhận sự tồn tại của của phu quân như hắn.
Hắn là nam nhân của người khác!
Nàng xoay người, lấy cung tên trong tay Xảo nhi.
“Công chúa…” Xảo nhi trông vẫn lo lắng.
Công chúa là ai chứ? Từ nhỏ đã được sống trong nhung lụa, thân thể ngàn vàng, nàng sao có thể kéo được cây cung? Cây cung tên này thật sự rất nặng, trên đường ôm đến đây nàng cũng mệt muốn chết.
Sau một hồi cũng là nhờ thủ hạ giúp đỡ mới mang được đến.
Nàng thật sự không hiểu, công chúa muốn ở đây làm gì?
Sở Khuynh Ca không quan tâm đến sự chế giễu của người khác, rất nhanh, một đội người xông lên ở đầu kia của bức tường thành.
Lam Vũ dẫn đầu, trong tay còn cầm một cây đuốc sáng trưng.
“Công chúa! Thuộc hạ dẫn người tới rồi!”.
Danh sách chương