Phong Ly Dạ vẫn không lên tiếng, mồ hôi trên trán không ngừng túa ra.
Chỉ cần nhìn những giọt mồ hôi to bằng hạt đậu này, đã có thể biết rằng hiện tại hắn đang thực sự rất khó chịu.
Theo bản năng của người hành nghề y, Sở Khuynh Ca vô thức hỏi: “Có muốn ta xem qua cho chàng không?”
Vừa dứt lời, mặt nàng đã đỏ như gan lợn.
Làm thế nào...!làm thế nào mà nàng có thể xem cho hắn được?
Phong Ly Dạ nhướng mắt, hằn học liếc nhìn nàng!
Dùng tay bắt nạt hắn còn chưa đủ, còn dùng lời nói để khiêu khích hắn nữa sao?
“Ta không có ý gì khác? Ta chỉ...!quên mất chỗ chàng bị thương...”
Khuynh Ca chưa bao giờ xấu hổ như vậy, tự nàng ra tay nên nàng biết nặng nhẹ như thế nào, nhưng nàng thực sự không cố ý.
“Không phải...!chàng bị di chứng gì đó chứ?”

“Nàng hi vọng… bổn thế tử bị di chứng gì sao?” Phong Ly Dạ trừng mắt nhìn nàng, nghiến răng nghiến lợi.
Muốn hắn hoàn toàn bị phế, để tác thành nàng và Mộ Bạch, để cả hai cao chạy xa bay cùng nhau à?
Mơ đẹp quá nhỉ! Làm sao hắn có thể bị nàng hủy hoại dễ dàng như vậy?
“Ta không có ác ý.” Khuynh Ca lẩm bẩm cái miệng nhỏ, tại sao lại nhìn nàng bằng ánh mắt đáng sợ như vậy?
Tuy nhiên, giọng nói bây giờ của Phong Ly Dạ khàn khàn như thể bị bánh xe cán qua vậy.
Vì vậy, nàng không có định so đo với hắn.
“Chàng hãy thử hít thở sâu vài lần xem liệu nó có đỡ hơn không.”
Không ngờ, những lời này lại đổi được những ánh mắt lạnh buốt của Phong Ly Dạ.
Khuynh Ca chỉ có thể cắn môi và không nói gì.
Được thôi, nàng sẽ không nhiều lời về chuyện tôn nghiêm của nam nhân.
Dù sao, chỉ cần đợi một lát nữa là được.
Phong Ly Dạ đã đợi rất lâu, ngay cả bản hắn còn không nghĩ chỉ bị ấn có một cái lại đau đến như thế này.
Nhiệt độ trong nhà tù, bởi vì bị giày vò như vậy, là lúc cao lúc thấp.
Cuối cùng thì cũng đã trở lại sự bình yên.
Qua ánh nến xuyên thấu, mơ hồ có thể nhìn thấy khuôn mặt tuấn tú đầy những hạt mồ hôi trên trán của hắn.
Phong Ly Dạ vẫn cong chân, chặn tất cả tầm mắt có thể phóng tới.
Mặc dù hắn không chút biểu cảm, hắn cũng vẫn cố gắng làm cho mình trông có vẻ không quan tâm.
Nhưng mồ hôi trên mặt vẫn khiến hắn hoàn toàn bị bại lộ.
“Trước khi Nam Minh Nguyệt xảy ra chuyện, nàng có nói chuyện với nàng ấy không?”

Nếu đổi lại là người khác câu hỏi này, Khuynh Ca chắc chắn sẽ cảm thấy như mình đang bị thẩm vấn.
Nhưng đêm nay, hắn không hề tạo áp lực cho nàng.
Nàng không trả lời mà hỏi ngược lại: “Tại sao lại tin ta? Ta thực sự cũng có lý do để giết nàng ấy.

Ví dụ, nàng ấy có thể đã giết Thất Xảo.”
Hắn cũng biết chuyện đêm nay Thất Xảo đã biến mất.
Phong Ly Dạ liếc nhìn nàng một cái.
Khuynh Ca rụt cổ, xua tay: “Được rồi, ta chỉ là tò mò, ta không có ý nghi ngờ chàng.”
Nhìn hắn một lần nữa, trên y phục của hắn còn có vết máu.
Nàng đột nhiên thấy rằng mình dường như cũng có những lúc tùy hứng.
Hừm...!Đêm nay làm hắn bị thương quả thật là đã tùy hứng.
“Thật ra lúc đó, chàng có thể giải thích một chút.” Nếu hắn nói tại sao lại trên người của hắn lại có mùi thuốc của Thất Xảo, nhát kiếm này nhất định sẽ không đâm vào người hắn rồi.
“Một nữ nhân như nàng, bướng bỉnh và tự phụ, ta nói ra nàng sẽ tin sao?” Phong Ly Dạ lạnh lùng “hừ” một tiếng.
Chu Khuynh Ca xấu hổ trừng mắt nhìn hắn: “Có phải thế tử gia nên tự hỏi bản thân mình xem, bốn chữ bướng bỉnh và tự phụ chẳng lẽ không phải là rất thích hợp với thế tử gia sao?”

Hai người nhìn nhau chằm chằm, trừng mắt với nhau, không khí chung quanh nhất thời có hơi đông cứng lại.
Nhưng một lúc lâu sau, ánh mắt của Phong Ly Dạ dịu đi, Khuynh Ca không khỏi mỉm cười.
À!
Đúng vậy, cứng đầu và tự phụ!
Nàng như thế, mà hắn cũng như vậy!
Thực ra bọn họ đều kiêu ngạo, tràn đầy sự ngông nghênh và kiên cường, không ai tốt hơn ai!
Có phải lúc trước cũng đã vì quá tự phụ cho nên đã làm tổn thương lẫn nhau mà không biết hay không?
Ai có thể đổ lỗi cho ai?
Trên thực tế, bọn họ là cùng một kiểu người..


Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện