Trên con dao thực sự có cái gọi là đấu vân tay.

Cho nên Sở Khuynh Ca mới dùng vải, thực sự sẽ in dấu vân tay lên đó sao?
“Cho dù thực sự có dấu vân tay thì làm sao có thể tìm ra hung thủ?” Nam Khánh hỏi.

Sở Khuynh Ca ngẩng đầu nhìn bà ta nói: “Lúc nãy ta đã nói rồi, dấu vân tay của mỗi người không giống nhau, ngay cả dấu vân tay trên mười ngón tay của bản thân cũng khác nhau.


Nàng lấy miếng vải ra đặt lên giá gỗ nhỏ do Hàn Thượng cung chuẩn bị cho nàng sau đó mở nắp hộp dạ minh châu ra.

“Hàn Thượng cung, có thể che lại hết tất cả những viên dạ minh châu trong đại điện không?”
“Người muốn làm gì?” Che hết dạ minh châu lại thì đại điện sẽ trở nên tối mịt.

Hàn Thượng cung lo lắng có người sẽ nhân cơ hội hỗn loạn mà làm phản với bệ hạ.

“Nếu như Hàn Thượng cung lo lắng thì có thể đích thân đứng bên cạnh bệ hạ bảo vệ người là được.


Võ công của Hàn Thượng cung chắc chắn là thâm sâu khó lường.

Cho đến tận bây giờ chưa có ai thấy bà ấy ra tay.

Hàn Thượng cung nghĩ ngợi một lát rồi cuối cùng cũng trở lại bên cạnh Nam Khánh sau đó phất tay: “Che hết tất cả dạ minh châu trong đại điện lại.


Mấy cung nữ đi khắp mọi ngóc ngách rồi lần lượt che lại những viên dạ minh châu.


Cả đại điện nhanh chóng chìm vào trong bóng tối chỉ còn lại viên dạ minh châu trên tay của Sở Khuynh Ca.

“Cửu công chúa, rốt cuộc người muốn làm gì! ” Hàn Thượng cung còn chưa nói xong thì đột nhiên dừng lại.

Chỉ thấy một dấu vân tay rất lớn xuất hiện trên bức tường đại điện, đây là ánh sáng của dạ minh châu chiếu lên mảnh vải, dấu vân tay trên miếng vải đã ngấm nước thuốc rồi chuyển thành màu đen.

Lúc này vô cùng rõ ràng, sau khi phóng đại vô số lần thì nó phản chiếu lên tường.

“Mấy dấu vân tay này rõ nhất là ngón trỏ và ngón giữa, dấu vân tay này có vẻ là của tay phải.


Giọng nói của Sở Khuynh Ca vang lên: “Bây giờ, ta sẽ cho mọi người thấy vân tay ngón tay giữa và ngón trỏ của ta trông như thế nào.


Nàng chạm hai đầu ngón tay vào lọ thuốc rồi in lên miếng vải.

Miếng vải đã in dấu vân tay được đặt lên giá gỗ bên cạnh miếng vải vừa rồi.

So sánh hai dấu vân tay với nhau thì quả thật hoàn toàn khác nhau!
Mọi người đều rất sốc.

Hóa ra trên đầu ngón tay lại ấn chứa nhiều bí mật như vậy.

Cách điều tra như thế này thực sự chưa từng nghe qua cũng chưa từng thấy!
Chỉ nghe Sở Khuynh Ca lại nói: “Bây giờ, chúng ta cùng nhau xác minh dấu vân tay trên con dao rốt cuộc là của ai.



Phong Ly Dạ nghe thấy vậy bèn lập tức tiến lên một bước: “Để ta trước.


Khuynh Ca liếc nhìn hắn, biết hắn rất hiểu mình nhưng trái tim nàng cũng không hỏi đập loạn nhịp.

“Được.


Nàng lấy một miếng vải ra rồi làm tương tự in dấu vân tay của Phong Ly Dạ lên đó.

Sau đó lấy miếng vải của mình xuống rồi đặt miếng vải có dấu vân tay của Thế tử gia lên giá.

Sau khi được phóng to vô số lần dấu vân tay hiện lên bức tường, có giống hay không có thể nhìn thấy rất rõ ràng.

“Để ta.

” Mộ Bạch tiến lên một bước giơ ngón tay ra.

Khuynh Ca mỉm cười với hắn ta: “Đa tạ.


Lại là những bước đó và xác minh được dấu vân tay của Mộ Bạch vẫn không khớp với dấu vân tay trên hung khí.

Sau đó, mấy hoàng tử công chúa đều kiểm tra nhưng không tìm thấy.

Trên đại điện chỉ còn lại Nam Dương, Nam Bác Mẫn, Nam Khánh, Hàn Thượng cung và Sở Vi Vân.

Sở Vi Vân hừ lạnh một tiếng không hề có ý muốn phối hợp.

Khuynh Ca phớt lờ nàng ta lấy lọ thuốc và miếng vải đi đến trước mặt Nam Dương và Nam Bác Mẫn.

“Chẳng lẽ, ngươi nghi ngờ ta đã giết chính hoàng nhi của mình?” Nam Dương sa sầm mặt mũi, nàng tức giận tới mức đầu ngón tay run lên.

“Sở Khuynh Ca, ngươi dám sỉ nhục bổn cung?”.


Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện