Nỗi kinh hoàng đã bị Sở Khuynh Ca che giấu đi trong nháy mắt.

Phong Ly Dạ đè lên người nàng, khoảng cách này, nàng không tránh được.

Nếu đã không tránh được thì chi bằng không tránh.

“Ly thế tử đây là đêm qua còn chưa nhìn thân thể của ta đủ, bây giờ lại muốn đến nữa?”
“Phương thức giống nhau, ngươi đoán xem ta có mắc lừa lẫn nữa không?”
Mắt Phong Ly Dạ tối lại, lần này xem ra thật sự không dễ đối phó.

Nhưng Sở Khuynh Ca cũng không phải là người sẽ tùy tiện lùi bước.

“Hình như ta chưa nói cho Ly thế tử biết, ngày trước, nam tử mặc áo bào đen hình như đã nói qua những lời giống như thế, không biết Ly thế tử có muốn đoán thử kết cục của hắn ta không?”
Phong Ly Dạ không nói lời nào, hai mắt đen thẫm, nhìn chằm chằm vào mặt nàng.

Hắn không muốn đoán.


Chuyện của người khác, không liên quan gì đến hắn.

Thật sự là một tên nam nhân lạnh lùng vô tình!
“Ly thế tử, trước kia không phải ngươi đã nói là rất ghét thân thể của ta sao? Nhưng theo như ta thấy, sao ngươi lại khẩu thị tâm phi thế nhỉ?”
Nàng chỉ là muốn chọc hắn tức bỏ đi, ít nhất là phải đứng lên khỏi người nàng đã.

Không ngờ rằng, sau khi đôi mắt và ánh nhìn của Phong Ly Dạ rơi vào trên người nàng, thế mà lại chân thành gật đầu: “Ừ.


“Ừ?”
Đây là ý gì? Bây giờ hắn không ghét thân thể của nàng, thậm chí còn thích?
Tâm trạng Sở Khuynh Ca tâm tình phức tạp, đầu ngón tay vô thức căng lên, muốn đẩy hắn ra.

Một nam nhân đè lên người một nữ nhân, thừa nhận rằng mình không ghét thân thể của nữ nhân, đây là một tín hiệu vô cùng nguy hiểm!
“Đáng tiếc, ta không hứng thú với ngươi.

” Ánh mắt nàng tối lại.

Nhưng Phong Ly Dạ hôm nay, không cần biết nàng nói gì, dường như cũng sẽ không có ý định tức giận.

Cuối cùng, Sở Khuynh Ca từ bỏ!
“Ngươi rốt cuộc muốn làm gì?”
Giữa ban ngày, coi như thật sự có sắc tâm, cũng không thể nào gấp gáp đến mức này!
Mặc dù nàng không thích cái tên kiêu ngạo này, nhưng không thể không thừa nhận, hắn là một nam nhân cực kỳ cấ, dục!
Giống như hắn bây giờ, ngay cả khi đang đè lên nàng, nhưng đáy mắt hắn cũng không có bất kì du͙ƈ vọиɠ nào.

“Ngươi thật sự là Sở Khuynh Ca?” Vấn đề này, không phải là lần đầu tiên Phong Ly Dạ hỏi.


“Tuyệt đối không phải giả.


“Ngươi biết cưỡi ngựa bắn cung.

” Bàn tay hắn đột nhiên vung lên, chộp lấy tay nàng, kéo lên.

Năm ngón tay thon dài, trắng nõn như ngọc, vừa nhìn đã thấy là một đôi tay được sống an nhàn suиɠ sướиɠ.

Nhưng đôi tay này, không chỉ có thể kéo được cung chiến đấu mà nữ tử bình thường hoàn toàn không kéo ra được, mà còn có thể bắn bách phát bách trúng, không lệch một mũi tên nào!
Hôm nay trên tường thành, Phó tướng Trần đã cùng nàng đối phó với người bay Bắc Tần, bây giờ ông ta quả thật là sùng bái nàng sát đất.

Vừa gặp ông ta đã khen, kỹ thuật bắn cung của Cửu công chúa là thiên hạ vô song, một lần đã bắn rụng hơn trăm người bay, chưa từng thất bại!
Kỹ thuật bắn cung như thế này, tìm khắp toàn bộ quân doanh cũng không tìm ra được người thứ hai!
Nhưng bàn tay trước mặt này, tuyệt đối không phải là một đôi tay luyện cung kéo tiễn nhiều năm, trên tay nàng không hề có bất kì một vết chai nào!
“Ngươi dùng đôi bàn tay này, bắn hạ cả trăm tên người bay Bắc Tần?”
“Có đến trên trăm tên à? Ngại quá, ta không đếm qua.


Nàng muốn rút tay về, nhưng năm ngón tay hắn siết chặt, hoàn toàn không thể rút ra được.


Tên khốn này, tay còn chắc hơn kìm!
“Ngươi lại còn biết thứ y thuật kỳ quái.


Ánh mắt của Phong Ly Dạ lại càng âm u hơn.

Bỗng nhiên, hắn tự xé mở vạt áo của mình.

Phong Ly Dạ kéo vạt áo của mình sang một bên, trên đầu vai có ba vết sẹo, có thể thấy được rất rõ ràng!
Lòng Sở Khuynh Ca căng lên.

Đây là vết thương mà nàng khâu lại cho hắn.

.


Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện