“Hàn Thượng cung, Hoàng tổ mẫu đâu?” Hai ngày nay bởi vì được Nam Khánh khoan dung và cưng chiều, cho nên sự kiêu ngoại của Sở Vi Vân đã tăng lên không ít.

Cho dù ở trước mặt Hàn Thượng cung, nàng ta cũng đã bắt đầu trở nên vô lễ.

“Ta muốn gặp Hoàng tổ mẫu, ta muốn nói cho người biết, những người này ai nấy đều khi dễ ta!”

Hàn Thượng cung nhìn Trương Nham một cái, Trương Nham nói: “Tiểu điện hạ muốn xe ngựa, người không muốn cưỡi ngựa xuất chinh.”

Hàn Thượng cung sao lại không hiểu tính tình của Sở Vi Vân, trước kia thì õng ẹo nũng nịu, hai ngày nay thì là ngang ngược kiêu căng.

Advertisement

Bà ấy cung kính nói: “Tiểu điện hạ, hôm nay bệ hạ long thể bất an, người sẽ không đến để tiễn biệt tiểu điện hạ.”

“…”

“Tiểu điện hạ, người là điện hạ tương lai được lựa chọn, điện hạ của các triều đại Nam Tấn chúng ta không ai không phải là đại anh hùng.”

Hàn Thượng cung dắt ngựa đến, dắt đến trước mặt Sở Vi Vân.

Advertisement

“Tiểu điện hạ, nếu ngay cả ngựa người cũng không dám cưỡi, tương lai, làm sao người cưỡi ngựa đánh khắp thiên hạ?”

Sở Vi vân mím môi.

Ai muốn cưỡi ngựa để đánh khắp thiên hạ? Thiên hạ này cứ để cho người khác đến đánh giúp nàng ta, nàng ta trốn ở trong cung sống phóng túng là tốt rồi.1

Thân phận của nàng ta tôn quý như thế, chẳng lẽ thật sự muốn nàng ta đích thân đi đánh giặc sao?

Giống như lần xuất chinh này, nàng ta chẳng qua là đi ngang qua mà thôi.

Kẻ chân chính ra chiến trường là những binh lính thân phận hèn mọn kia, tính mạng của những kẻ đó không đáng kể, sao có thể so sánh với nàng ta?

“Hàn Thượng cung, ta phải ngồi xe ngựa, nếu không có xe ngựa, ta sẽ không xuất chinh!”

Lời này vừa nói ra, Trương Nham lập tức trợn mắt há hốc mồm, nhìn Hàn Thượng cung, hoàn toàn không thể hoàn hồn lại.

Tiểu điện hạ của bọn họ sao… Sao lại có thể như vậy?

Trương Nham không tiếp xúc nhiều với Sở Vi Vân, nhưng mấy ngày nay Hàn Thượng cung dường như là tiếp xúc hằng ngày.

Bà ấy cũng hơi tức giận, nhưng dù sao đối phương cũng là tiểu điện hạ tôn quý, bà ấy chỉ có thể tức giận mà không dám nói.

Bà ấy vẫn phải khuyên nhủ: “Tiểu điện hạ, đây là cơ hội tốt để người lập công, có Thế tử gia tương trợ, trận chiến này đương nhiên có thể đại thắng trở về.”

Bà ta tiến lại gần Sở Vi Vân, ôn tồn nói: “Chỉ cần tiểu điện hạ khải hoàn trở về, bệ hạ lập tức sẽ có đủ lý do phong người làm điện hạ.”

“Tiểu điện hạ, cơ hội này là ngàn năm có một, là cơ hội không thể bỏ qua.”

Sở Vi Vân vẫn có vẻ mặt mất hứng: “Ta muốn xe ngựa!”

Thật sự là không thể nghĩ tới, tính tình tiểu điện hạ lại là như thế… Tùy hứng.

Các tướng sĩ chung quanh đều trợn mắt há mồm.

Sắc mặt Hàn Thượng cung trở nên khó coi, bà ấy đang muốn nói cái gì đó thì lại nghe được một thanh âm trầm thấp cách đó không xa vang lên.

“Thế nào? Vân Nhi không muốn xuất chinh sao? Nếu không, để bổn cung thay ngươi đi đánh trận này?”

Trưởng công chúa Nam Dương!

Hàn Thượng cung và Trương Nham lập tức như gặp đại địch.

Sở Vi Vân lại trừng mắt nhìn Nam Dương đi tới, hừ lạnh: “Chuyện của bổn cung, lúc nào đến phiên ngươi quản?”

Bây giờ nàng ta đã trực tiếp vào ở điện Vĩnh An, không cần nhìn sắc mặt lão nữ nhân này nữa, sao phải sợ nàng ta làm gì?

Nhưng, Trương Nham và Hàn Thượng cung đột nhiên lại cảm thấy lạnh sống lưng, trong lòng hoảng hốt.

“Tiểu điện hạ…”

“A!” Chỉ thấy bóng người trước mắt chợt lóe, sau đó là bốp một tiếng.

Sau đó, Sở Vi Vân thét lên chói tai.

Mọi người giương mắt nhìn lại, ai nấy lập tức đều kinh hồn bạt vía!

Trưởng công chúa… Trưởng công chúa vậy mà đánh tiểu điện hạ… Tát tiểu điện hạ một cái!

Sở Vi Vân che chỗ mặt bị đánh, gắt gao trừng mắt nhìn Nam Dương, nàng ta chết cũng không thể tin được chuyện trước mắt này!

Nàng ta bị đánh!

Thân là tiểu điện hạ của Nam Tấn, nàng ta lại bị đánh!

Thực sự là bị đánh!

Thật mất mặt! Trước mặt mọi người lại bị đánh cho vang dội như vậy!

Chờ sau khi phản ứng lại, hai mắt Sở Vi Vân đỏ tươi, điên cuồng nhào về phía Nam Dương: “Tiện nhân, ngươi dám đánh ta! Ta sẽ giết ngươi!”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện