Phong Ly Dạ tức tối không nguôi, gương mặt bình thường không có biểu lộ gì nhiều, lúc này lại kéo mây đen dày đặc.

Sở Khuynh Ca nhíu mày nhìn hắn, có chút không tán đồng.

“Ly thế tử, vẻ mặt này của ngươi, ta có thể xem như ngươi đang ghen không?”
“Ngươi thấy thế nào?” Ghen? Chỉ vì nàng ta?
Sở Khuynh Ca thật muốn trợn trắng mắt, rõ ràng là biểu cảm ghen tuông, có điều, hắn sẽ ghen vì nàng?
Trừ khi, mặt trời mọc đằng tây.

Thôi, không tính toán với hắn nữa!
“Chuyện tối nay, ta đã quyết định phải làm, ngươi chỉ cần nói cho ta, ngươi có đồng ý phối hợp không.


“Tuyệt đối không!”
“Ly thế tử, ngươi thật sự là thích ta, thích đến mực không nỡ để ta gặp một chút nguy hiểm nào?”
Phong Ly Dạ lạnh lùng nhìn chằm chằm gương mặt kiêu ngạo của nàng: “Tự mình đa tình!”
“Không, ta cảm thấy không phải là ta tự mình đa tình, là ngươi thật sự thích ta, cũng có thể là… thích thân thể ta, không nỡ để ta bị thương.


“Nói hươu nói vượn.


“Đã nói là không phải thích, tại sao không đồng ý? Ngươi cứ sợ ta gặp nguy hiểm như thế à?”

Sở Khuynh Ca bước lên một bước, đứng trước mặt hắn, cố ý ưỡn người lên.

Khiến cho đường cong mà chính nàng cũng cảm thấy kiêu ngạo kia lắc lư trước mắt hắn.

Hai tai Phong Ly Dạ nóng lên.

Nữ nhân chết tiệt này, đúng thật là không biết xấu hổ!
“Thích thì ngươi cứ đến đi, ta không nói là ta không đồng ý, ta cũng rất muốn ôn lại chuyện đêm đó với Ly thế tử đấy.


Sở Khuynh Ca không chỉ bước đến một bước nữa, mà còn liếc mắt đưa tình với hắn.

Phong Ly Dạ đã suýt dùng một bàn tay đánh bay nàng.

Hắn nhất định là bị thứ gì làm mụ mị đầu óc, mới có thể cảm thấy người đứng trước mặt này không giống với Cửu công chúa trong lời chuyền tai nhau.

Hắn thậm chí còn xem là… xem là những lời kể trong quá khứ kia chỉ là lời đồn.

“Ly thế tử, ngươi thật thích ta như thế à?”
Sở Khuynh Ca không biết đã chạy đến trước mặt hắn từ lúc nào.

Nàng đã tắm rửa rồi, trên người tự có một mùi thơm ngát nhẹ nhàng.


Hương thơm bay đến, khiến đầu óc Phong Ly Dạ tỉnh táo lại trong chốc lát.

Nàng vươn tay, ngón tay thon dài đặt vào trên ngực hắn.

Vạt áo của hắn khi nãy chỉ là tùy tiện cài vào, cổ áo vẫn còn mở hơi rộng.

Đầu ngón tay của nàng thế mà lại câu nhẹ lên vạt áo của hắn một chút, sau đó lại nhanh chóng trượt đi.

“Ngươi!” Phong Dạ Ly nắm chặt cổ tay của nàng, đề phòng tay nàng lại làm bừa trên ngực hắn.

“Ta muốn Phong Tứ tối nay cùng đi ra ngoài với ta, ngươi có ghen không?”
“Ăn nói hàm hồ!” Hơi thể của Phong Ly Dạ lại càng lạnh hơn.

“Nếu ngươi không ghen, thì đồng ý giao hắn cho ta đi.


“Ngươi…”
“Ly thế tử, đêm đó cảm giác thế nào?”
“Tránh xa bổn thế tử ra một chút.

” Phong Ly Dạ đẩy nàng ra.

Trước khi nàng lại bước đến lần nữa, hắn lạnh mặt xuống, tức giận nói: “Ngươi muốn tìm chết, bổn thế tử giúp ngươi toại nguyện!”
“Được, Ly thế tử, nhất ngôn cửu đỉnh, tứ mã nan truy!”
Sở Khuynh Ca lúc này mặt mày hớn hở, vươn đầu ngón út về phía hắn: “Để tránh ngươi đổi ý, chúng tay ngoéo tay!”
Rầm một tiếng, cửa phòng đóng lại trước mặt hắn, nữ nhân bên trong lạnh lùng đóng cửa lại.

Trong khu viện cách đó không xa, mọi người dáo dác ngó nhìn, vô cùng hiếu kì với cảnh tượng trước mắt này—
Ly thế tử bị Cửu công chúa đuổi ra khỏi phòng!.


Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện