Cái gì? Vào lúc nghìn cân treo sợi tóc, tiễn Xuyên Vân lại không dùng được, không cách nào để phát tín hiệu cho Phong Ly Dạ?
Sở Khuynh Ca và Phong Tứ mắt to trừng mắt nhỏ, suýt nữa Sở Khuynh Ca đã nổi khùng lên!
Lúc này nếu không nhanh chóng thông báo cho Phong Ly Dạ, vậy không phải là sẽ lãng phí thời cơ tốt nhất sao?
Phong Tứ cũng không ngờ rằng vào thời khắc quan trọng, vậy mà mình lại bị rớt dây xích!
Không, không ngờ là tiễn Xuyên Vân của hắn ta lại không dùng được.

Phong Tứ mặt đỏ tai hồng, cho dù trong màn đêm đen đặc cũng không giấu được màu đỏ ửng.

Lại có lúc bị mất mặt thế này!
“Đỏ mặt có ích gì? Bây giờ còn có cách nào để thông báo cho Thế tử gia nhà các ngươi không?”
Lòng Sở Khuynh Ca nóng như lửa đốt.

Đồ của cổ đại đúng là không đáng tin cậy chút nào!
“Ta phái người ra roi thúc ngựa chạy về, nếu như thuận lợi sẽ mất khoảng hai nén nhang.

” Phong Tứ đang muốn sai người đi tìm ngựa.

Vì muốn tránh khỏi tai mắt của đại quân Bắc Tần, những con ngựa bọn họ cưỡi đã sớm bị thả chạy.

Đoạn đường sau cùng đều phải đi bộ.

Bây giờ muốn có ngựa, cần phải tìm được ngựa, rồi tốn thêm thời gian hai nén nhang để chạy về.


Nhưng mà, tìm ngựa cũng tốn rất nhiều thời gian!
Lâu lắm!
“Ngươi!” Sở Khuynh Ca nhìn Phong Tứ, càng vào lúc nguy cấp, nàng lại càng bình tĩnh.

“Dẫn theo huynh đệ của ngươi chạy từ con đường nhỏ phía Tây để xuống núi, nếu nhìn thấy binh lính Bắc Tần thì dẫn dụ bọn họ về hướng Tây.


“Còn nếu không phát hiện truy binh thì nhanh chóng chạy về.


“Còn người thì sao?” Phong Tứ sao có thể để mặc nàng? Trở về làm sao có thể ăn nói với Thế tử gia đây?
Huống chi, tuy rằng các huynh đệ không thích Cửu công chúa, nhưng dù sao nàng cũng là một nữ tử.

Một đại nam nhân như hắn ta nhất định không thể bỏ mặc nàng.

“Đương nhiên ta và Lam Vũ sẽ cùng xuống núi từ hướng Đông, rồi lén trở về, mấy chuyện đánh giặc đổ máu này ta không thèm quản.


Nghe đi, quả nhiên là mấy lời không có lương tâm.

Lúc này mới phù hợp với hình tượng của Cửu công chúa.


Để quân Long Kỵ bọn họ dẫn dụ binh lính Bắc Tần rời đi…
“Được, Lam Vũ, ngươi phải bảo vệ công chúa cho tốt, đi xuống từ hướng Đông, chúng ta sẽ dẫn dụ binh lính Bắc Tần rời đi.


Có thể làm thị vệ bên người Cửu công chúa, Lam Vũ nhất định cũng phải là cao thủ danh xứng với thực.

Có cao thủ bảo vệ như vậy, chỉ cần không đụng phải binh lính Bắc Tần, Cửu công chúa hẳn sẽ không gặp phải chuyện gì.

Còn nếu như bọn họ chia một nhóm về báo tin, còn một nhóm ở lại cản phía sau, người ở lại sẽ gặp nguy hiểm ngàn cân treo sợi tóc!
Phong Tứ dẫn dắt mười mấy người xuống núi, để lại vài huynh đệ có thân thủ tốt nhất, bảo vệ Cửu công chúa.

Mới vừa đi xuống, Phong Tứ đã nói: “Năm người các ngươi lập tức chạy trở về báo tin cho Thế tử gia! Ta và Phong Nhiễm, Phong Quý sẽ cản phía sau.


“Tướng quân…”
“Đây là mệnh lệnh!” Sắc mặt Phong Tứ trầm xuống.

Năm vị huynh đệ kia không còn cách nào khác, chỉ có thể lập tức lên ngựa chạy về hướng Mạc Thành.

Quân tình, quyết không thể chậm trễ!
Phong Tứ nhìn Phong Nhiễm và Phong Quý, trầm giọng hỏi: “Các ngươi có sợ không?”
Phong Nhiễm và Phong Quý biết, hắn ta đang muốn chủ động thu hút sự chú ý của lính gác Bắc Tần, dẫn dụ những người đó đến đây, để cho Cửu công chúa và Lam Vũ có cơ hội trốn về.

Đã không còn thời gian để do dự.

Phong Tứ “xoẹt” một tiếng, rút trường kiếm từ bên hông ra, đang muốn nghênh ngang đi về phía binh lính tuần tra Bắc Tần phía trước.

Không ngờ, khi Phong Nhiễm ngoái đầu nhìn lại, lại kinh ngạc hét lên một tiếng: “Tướng quân, ngươi xem, kia là gì?”.


Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện