“Vừa rồi trên đường ta đã thuận tay hái được chút thảo dược, tuy rằng có công dụng cầm máu, nhưng cũng không cách nào cầm máu hoàn toàn được.
”
Sở Khuynh Ca ngồi xổm dưới đất, nhặt mảnh vải bị ném dưới đất lên bỏ thảo dược đã chuẩn bị sẵn vào.
Giống như việc mình vừa bị Phong Tứ khiêng đi, Lam Vũ quyết tâm chịu chết chưa từng xảy ra vậy.
Nàng vừa ngẩng đầu đã nhìn thấy Lam Vũ ngơ ngác nhìn mình, không hề nhúc nhích.
Nàng nhíu mày: “Còn ngẩng ra đó làm gì? Nhanh nằm xuống đi, ta băng bó cho ngươi.
”
“Công chúa…” Trong lòng Lam Vũ mềm đi, con tim đã loạn thành một nùi.
Nàng không thể tiếp tục ở lại đây, nếu không sẽ không giữ được mạng!
Lý trí của hắn ta ra lệnh cho hắn ta phải nhanh chóng đuổi nàng đi.
Nhưng mà, về tình cảm, có trời mới biết, khoảnh khắc gặp lại công chúa, trong lòng hắn ta cảm động đến nhường nào! Một đại nam tử mà lại có lúc cảm động đến suýt nữa bật khóc.
“Nhanh lên đi! Bọn họ sắp đuổi đến rồi, không còn thời gian nữa!”
Sở Khuynh Ca nhẹ nhàng đẩy hắn ta một cái.
Nếu không phải vì bụng hắn ta bị thương, nàng thật sự muốn dùng chân gạt ngã hắn ta, thằng nhóc này mít ướt quá đi!
“Mau!”
Lam Vũ cũng không biết trong đầu mình đang nghĩ gì, ngay khi Cửu công chúa nén giận ra lệnh, hắn ta lại thật sự ngoan ngoãn nằm xuống.
Sở Khuynh Ca kéo quần áo hắn ta ra.
Như nàng dự đoán, da thịt bị rạch toạc, trên miệng vết thương lẫn lộn máu thịt.
Không có thời gian khâu lại.
Huống chi, hôm ấy nàng đã ném túi dụng cụ trong phủ tướng quân, không có cách nào để khâu miệng vết thương cho hắn ta.
“Công chúa…”
“Đừng nói chuyện!” Sở Khuynh Ca vò nát thảo dược, dùng sức vắt ra nước sau đó đắp lên miệng vết thương của hắn.
“Có hơi đau, ngươi cố chịu.
” Điều kiện không cho phép, không thể khử trùng cũng không có cách rửa sạch miệng vết thương, chỉ có thể rửa sơ miệng vết thương bằng thảo dược, sau đó lập tức băng bó cho hắn ta.
Lam Vũ nhìn sườn mặt nàng.
Công chúa thật sự rất đẹp, đẹp đến mức cứ như là tiên nữ.
Trong khoảnh khắc ấy, hắn ta thật sự rất muốn giơ tay lên chạm nhẹ lên gương mặt nàng.
Nhưng, hắn ta không dám.
Hắn ta chỉ là một thị vệ thấp bé, hắn ta không xứng!
“Công chúa, bọn họ… Thật sự đã sắp đuổi tới.
”
“Sợ cái gì? Cùng lắm thì lại xuyên qua lần nữa.
” Dù sao nàng cũng là người đã chết một lần.
Lam Vũ không hiểu "xuyên qua” có nghĩa là gì, nhưng hắn ta biết, ý của công chúa là muốn vào sinh ra tử với hắn ta.
Hắn ta, quả là rất may mắn!
Binh lính Bắc Tần đã sắp đuổi tới đây.
Sở Khuynh Ca còn đang băng bó cho Lam Vũ, tựa như là đám binh lính Bắc Tần đang sắp đuổi tới chỉ là ảo ảnh.
“Công chúa, có lẽ hôm nay chúng ta… Thật sự phải chết ở đây rồi.
”
Lam Vũ không muốn lãng phí trả giá và tâm huyết của nàng với mình, hắn ta không nỡ làm hỏng miệng vết thương vừa được băng bó xong.
Nhưng lần này, hắn ta đã nhẹ nhàng cầm lấy tay nàng.
Ngôn từ của hắn ta đầy da diết: “Công chúa, người ngồi ở bên cạnh ta đi.
”
Có lẽ hắn không đủ sức chiến đấu, nhưng ít ra, cho dù là ngồi hắn ta cũng muốn bảo vệ công chúa!
Chấp niệm, trung thành, đến chết không phai!
Trong lòng Sở Khuynh Ca hơi chua xót.
Ngay khi nàng còn ở thế kỷ hai mươi mốt, trong đội huấn luyện đặc biệt của nàng cũng có rất nhiều chiến binh chết không sờn thế này.
Nhưng, bọn họ đều là vì quốc gia.
Nhưng vào giờ phút này, công chúa đứng ở trước mặt hắn ta, giống như một chiến thần không gì ngăn cản được.
Dường như Lam Vũ có thể nhìn thấy trên người nàng tỏa ra tia sáng lóng lánh khiến người khác lóa mắt.
Nữ tử cong môi, khóe môi tuyệt đẹp nở một nụ cười dịu dàng: “Lần này, đến lượt ta bảo vệ ngươi.
”.
”
Sở Khuynh Ca ngồi xổm dưới đất, nhặt mảnh vải bị ném dưới đất lên bỏ thảo dược đã chuẩn bị sẵn vào.
Giống như việc mình vừa bị Phong Tứ khiêng đi, Lam Vũ quyết tâm chịu chết chưa từng xảy ra vậy.
Nàng vừa ngẩng đầu đã nhìn thấy Lam Vũ ngơ ngác nhìn mình, không hề nhúc nhích.
Nàng nhíu mày: “Còn ngẩng ra đó làm gì? Nhanh nằm xuống đi, ta băng bó cho ngươi.
”
“Công chúa…” Trong lòng Lam Vũ mềm đi, con tim đã loạn thành một nùi.
Nàng không thể tiếp tục ở lại đây, nếu không sẽ không giữ được mạng!
Lý trí của hắn ta ra lệnh cho hắn ta phải nhanh chóng đuổi nàng đi.
Nhưng mà, về tình cảm, có trời mới biết, khoảnh khắc gặp lại công chúa, trong lòng hắn ta cảm động đến nhường nào! Một đại nam tử mà lại có lúc cảm động đến suýt nữa bật khóc.
“Nhanh lên đi! Bọn họ sắp đuổi đến rồi, không còn thời gian nữa!”
Sở Khuynh Ca nhẹ nhàng đẩy hắn ta một cái.
Nếu không phải vì bụng hắn ta bị thương, nàng thật sự muốn dùng chân gạt ngã hắn ta, thằng nhóc này mít ướt quá đi!
“Mau!”
Lam Vũ cũng không biết trong đầu mình đang nghĩ gì, ngay khi Cửu công chúa nén giận ra lệnh, hắn ta lại thật sự ngoan ngoãn nằm xuống.
Sở Khuynh Ca kéo quần áo hắn ta ra.
Như nàng dự đoán, da thịt bị rạch toạc, trên miệng vết thương lẫn lộn máu thịt.
Không có thời gian khâu lại.
Huống chi, hôm ấy nàng đã ném túi dụng cụ trong phủ tướng quân, không có cách nào để khâu miệng vết thương cho hắn ta.
“Công chúa…”
“Đừng nói chuyện!” Sở Khuynh Ca vò nát thảo dược, dùng sức vắt ra nước sau đó đắp lên miệng vết thương của hắn.
“Có hơi đau, ngươi cố chịu.
” Điều kiện không cho phép, không thể khử trùng cũng không có cách rửa sạch miệng vết thương, chỉ có thể rửa sơ miệng vết thương bằng thảo dược, sau đó lập tức băng bó cho hắn ta.
Lam Vũ nhìn sườn mặt nàng.
Công chúa thật sự rất đẹp, đẹp đến mức cứ như là tiên nữ.
Trong khoảnh khắc ấy, hắn ta thật sự rất muốn giơ tay lên chạm nhẹ lên gương mặt nàng.
Nhưng, hắn ta không dám.
Hắn ta chỉ là một thị vệ thấp bé, hắn ta không xứng!
“Công chúa, bọn họ… Thật sự đã sắp đuổi tới.
”
“Sợ cái gì? Cùng lắm thì lại xuyên qua lần nữa.
” Dù sao nàng cũng là người đã chết một lần.
Lam Vũ không hiểu "xuyên qua” có nghĩa là gì, nhưng hắn ta biết, ý của công chúa là muốn vào sinh ra tử với hắn ta.
Hắn ta, quả là rất may mắn!
Binh lính Bắc Tần đã sắp đuổi tới đây.
Sở Khuynh Ca còn đang băng bó cho Lam Vũ, tựa như là đám binh lính Bắc Tần đang sắp đuổi tới chỉ là ảo ảnh.
“Công chúa, có lẽ hôm nay chúng ta… Thật sự phải chết ở đây rồi.
”
Lam Vũ không muốn lãng phí trả giá và tâm huyết của nàng với mình, hắn ta không nỡ làm hỏng miệng vết thương vừa được băng bó xong.
Nhưng lần này, hắn ta đã nhẹ nhàng cầm lấy tay nàng.
Ngôn từ của hắn ta đầy da diết: “Công chúa, người ngồi ở bên cạnh ta đi.
”
Có lẽ hắn không đủ sức chiến đấu, nhưng ít ra, cho dù là ngồi hắn ta cũng muốn bảo vệ công chúa!
Chấp niệm, trung thành, đến chết không phai!
Trong lòng Sở Khuynh Ca hơi chua xót.
Ngay khi nàng còn ở thế kỷ hai mươi mốt, trong đội huấn luyện đặc biệt của nàng cũng có rất nhiều chiến binh chết không sờn thế này.
Nhưng, bọn họ đều là vì quốc gia.
Nhưng vào giờ phút này, công chúa đứng ở trước mặt hắn ta, giống như một chiến thần không gì ngăn cản được.
Dường như Lam Vũ có thể nhìn thấy trên người nàng tỏa ra tia sáng lóng lánh khiến người khác lóa mắt.
Nữ tử cong môi, khóe môi tuyệt đẹp nở một nụ cười dịu dàng: “Lần này, đến lượt ta bảo vệ ngươi.
”.
Danh sách chương