Bóng người còn chưa đi tới cửa kia chợt dừng lại.
Trong phòng, tiếng trò chuyện của hai nữ tử vẫn lờ mờ truyền ra.
“Công chúa, ngài ấy là phu quân của người, sao người lại không thích ngài ấy?”
“Phu quân cái gì chứ? Trước kia là ta đầu óc không tỉnh táo, bản thân làm chuyện gì mà cũng không rõ ràng, chuyện thành thân kia chính ta cũng mơ hồ không rõ.
”
Giọng nói của nữ nhân chết bầm nghe còn mang theo vài phần ý cười, đúng là không có chút buồn bã nào!
“Bây giờ, đầu óc ta tốt rồi.
” Nàng cười hì hì, chỉ vào đầu của mình.
“Ta không thích nam nhân tính tình không tốt, ăn nói lại khó nghe kia, còn không đáng yêu bằng dao phẫu thuật của ta.
”
Phong Tảo bê một mâm thức ăn, nhìn nam tử dừng lại ở phía trước mình, trái tim cực kỳ căng thẳng.
Nam nhân tính khí không tốt, ăn nói lại khó nghe kia… lúc này trên mặt giăng đầy mây đen, sắc mặt hết sức khó coi!
“Thế tử gia…”
“Tự mang vào đi.
” Phong Ly Dạ hừ một tiếng, xoay người, lần này thật sự bỏ đi!
Phong Tảo có chút bất đắc dĩ.
Tuy rằng đúng là thế tử gia nhà bọn họ nói chuyện không dễ nghe, tính tình cũng quả thực không tốt như vậy nhưng thế tử gia vẫn rất tốt với Công chúa.
Chẳng phải đã tự mình đến phòng ăn, chọn một đống đồ ăn ngon cho nàng, chuẩn bị dùng bữa cùng nàng sao?
Kết quả, Công chúa lại nói thẳng là nàng không thích thế tử gia!
Không đúng! Hai người đã thành thân rồi, sao Công chúa có thể không thích Thế tử gia nhà bọn họ?
Ngoại trừ Thế tử gia, nàng còn có thể thích ai?
Phong Tảo thở hắt ra, cuối cùng vẫn đi tới, gõ cửa phòng.
Xảo Nhi đi ra mở cửa, có chút khó hiểu: “Ngươi… đến đưa đồ ăn?”
“Thật ra là thế tử gia nhà chúng ta…” Phong Tảo suy nghĩ một chút, vẫn là ngậm miệng, không giải thích.
Hắn ta gật đầu: “Đúng vậy.
”
Sau khi đưa đồ cho Xảo Nhi, hắn ta cũng rời đi.
Xảo Nhi mang đồ ăn vào, cười nói: “Công chúa, vừa mới nói muốn ăn đồ ngon, xem này, lập tức có người mang đến cho người.
”
… Hiện tại Sở Vi Vân cũng đang ở phủ Tri phủ.
Thật ra là nàng ta không ở lại phủ Tướng quân được nữa.
Những người phủ Tướng quân kia, ánh mắt mỗi người nhìn nàng ta đều giống như đang nhìn kẻ thù vậy.
Cho nên mặc dù vết thương còn chưa lành, Sở Vi Vân vẫn vội vội vàng vàng chuyển đến phủ Tri phủ.
Ít nhất người nơi này còn coi như tôn kính nàng ta.
Nhưng bây giờ nàng ta vẫn rất không vui, vô cùng không vui.
“Tại sao Dạ ca ca vẫn chưa tới thăm ta? Ngươi không nói cho Phong Tảo là ta đã không ăn gì hai ngày hai đêm rồi sao?”
Tuy rằng thật ra vừa ăn no không bao lâu nhưng chút công việc ngoài mặt vẫn phải làm đủ.
Nhu Nhi bị thương, hiện tại đang là Sương Nhi hầu hạ nàng ta, đồ ăn cũng là Sương Nhi lặng lẽ mang đến cho nàng ta ăn.
Về phần cơm nước do hạ nhân đưa đến thì thật sự không động tới một ngụm nào.
Thoạt nhìn giống như là Quận chúa đã không ăn gì hai ngày hai đêm!
Sương Nhi vội vàng nói: “Em đã ám chỉ công khai cho Phong Tảo mấy lần rồi nhưng Phong Tảo nói… Hắn nói Thế tử gia đang ở chỗ Cửu công chúa.
”
“Không phải, ta muốn ngươi thay ta đi làm một chuyện.
”
Thế là hai nén nhang sau đó, Sương Nhi chạy ra ngoài từ gian phòng của Sở Vi Vân, khóc lóc đập cửa phòng của Phong Ly Dạ.
“Thế tử gia, Quận chúa nhà ta tự nhốt mình ở trong phòng, mãi không chịu ra ngoài, nô tỳ sợ nàng muốn làm chuyện dại dột! Thế tử gia, van ngài đi xem Quận chúa một chút!”.
Trong phòng, tiếng trò chuyện của hai nữ tử vẫn lờ mờ truyền ra.
“Công chúa, ngài ấy là phu quân của người, sao người lại không thích ngài ấy?”
“Phu quân cái gì chứ? Trước kia là ta đầu óc không tỉnh táo, bản thân làm chuyện gì mà cũng không rõ ràng, chuyện thành thân kia chính ta cũng mơ hồ không rõ.
”
Giọng nói của nữ nhân chết bầm nghe còn mang theo vài phần ý cười, đúng là không có chút buồn bã nào!
“Bây giờ, đầu óc ta tốt rồi.
” Nàng cười hì hì, chỉ vào đầu của mình.
“Ta không thích nam nhân tính tình không tốt, ăn nói lại khó nghe kia, còn không đáng yêu bằng dao phẫu thuật của ta.
”
Phong Tảo bê một mâm thức ăn, nhìn nam tử dừng lại ở phía trước mình, trái tim cực kỳ căng thẳng.
Nam nhân tính khí không tốt, ăn nói lại khó nghe kia… lúc này trên mặt giăng đầy mây đen, sắc mặt hết sức khó coi!
“Thế tử gia…”
“Tự mang vào đi.
” Phong Ly Dạ hừ một tiếng, xoay người, lần này thật sự bỏ đi!
Phong Tảo có chút bất đắc dĩ.
Tuy rằng đúng là thế tử gia nhà bọn họ nói chuyện không dễ nghe, tính tình cũng quả thực không tốt như vậy nhưng thế tử gia vẫn rất tốt với Công chúa.
Chẳng phải đã tự mình đến phòng ăn, chọn một đống đồ ăn ngon cho nàng, chuẩn bị dùng bữa cùng nàng sao?
Kết quả, Công chúa lại nói thẳng là nàng không thích thế tử gia!
Không đúng! Hai người đã thành thân rồi, sao Công chúa có thể không thích Thế tử gia nhà bọn họ?
Ngoại trừ Thế tử gia, nàng còn có thể thích ai?
Phong Tảo thở hắt ra, cuối cùng vẫn đi tới, gõ cửa phòng.
Xảo Nhi đi ra mở cửa, có chút khó hiểu: “Ngươi… đến đưa đồ ăn?”
“Thật ra là thế tử gia nhà chúng ta…” Phong Tảo suy nghĩ một chút, vẫn là ngậm miệng, không giải thích.
Hắn ta gật đầu: “Đúng vậy.
”
Sau khi đưa đồ cho Xảo Nhi, hắn ta cũng rời đi.
Xảo Nhi mang đồ ăn vào, cười nói: “Công chúa, vừa mới nói muốn ăn đồ ngon, xem này, lập tức có người mang đến cho người.
”
… Hiện tại Sở Vi Vân cũng đang ở phủ Tri phủ.
Thật ra là nàng ta không ở lại phủ Tướng quân được nữa.
Những người phủ Tướng quân kia, ánh mắt mỗi người nhìn nàng ta đều giống như đang nhìn kẻ thù vậy.
Cho nên mặc dù vết thương còn chưa lành, Sở Vi Vân vẫn vội vội vàng vàng chuyển đến phủ Tri phủ.
Ít nhất người nơi này còn coi như tôn kính nàng ta.
Nhưng bây giờ nàng ta vẫn rất không vui, vô cùng không vui.
“Tại sao Dạ ca ca vẫn chưa tới thăm ta? Ngươi không nói cho Phong Tảo là ta đã không ăn gì hai ngày hai đêm rồi sao?”
Tuy rằng thật ra vừa ăn no không bao lâu nhưng chút công việc ngoài mặt vẫn phải làm đủ.
Nhu Nhi bị thương, hiện tại đang là Sương Nhi hầu hạ nàng ta, đồ ăn cũng là Sương Nhi lặng lẽ mang đến cho nàng ta ăn.
Về phần cơm nước do hạ nhân đưa đến thì thật sự không động tới một ngụm nào.
Thoạt nhìn giống như là Quận chúa đã không ăn gì hai ngày hai đêm!
Sương Nhi vội vàng nói: “Em đã ám chỉ công khai cho Phong Tảo mấy lần rồi nhưng Phong Tảo nói… Hắn nói Thế tử gia đang ở chỗ Cửu công chúa.
”
“Không phải, ta muốn ngươi thay ta đi làm một chuyện.
”
Thế là hai nén nhang sau đó, Sương Nhi chạy ra ngoài từ gian phòng của Sở Vi Vân, khóc lóc đập cửa phòng của Phong Ly Dạ.
“Thế tử gia, Quận chúa nhà ta tự nhốt mình ở trong phòng, mãi không chịu ra ngoài, nô tỳ sợ nàng muốn làm chuyện dại dột! Thế tử gia, van ngài đi xem Quận chúa một chút!”.
Danh sách chương