Xảo Nhi sợ đến mức lập tức quỳ xuống, khóc lóc lớn tiếng nói: “Xin, xin lỗi công chúa, là nô tỳ sai, nàng không thể nào là Vân quận chúa, nô tỳ nhận sai người! Xin công chúa thứ tội!”
Khắp hội trường càng thêm yên tĩnh.

Các tướng sĩ đều vẫn còn sững sờ, ly rượu trong tay, bỏ xuống không được, mà uống vào càng không dám.

Nữ tử hoàng gia!
Tuy rằng công chúa đã nói rất rõ ràng, Vân quận chúa chỉ là phong hàm mà Hoàng Thượng ngự ban cho, cũng không phải huyết mạch hoàng tộc thật sự.

Nhưng dù thế nào, mấy năm gần đây, Hoàng Thượng Thái Hậu đều cho nàng ta những đãi ngộ giống như là công chúa.

Bây giờ, một vị quận chúa hoàng tộc, lại mặc thành như vậy, chỉ vì để lấy lòng nam tử…
Lại nhìn đến Cửu công chúa đang ngồi ở vị trí chính!
Tuy nàng không trang điểm, nhưng cả người toát ra vẻ chính trực, kiêu ngạo không ai có thể sánh bằng!
Đây mới chính là khí thế nữ nhi hoàng gia nên có!
Giả quả nhiên giả chỉ là giả, dù có được phong hàm, cuối cùng cũng không phải người trong hoàng tộc.

Cũng không biết, thân phận quận chúa này có phải là dựa vào lấy lòng Hoàng Thượng và Thái Hậu, mới có thể đổi lấy hay không.


Hai phía đối lập, công chúa quả nhiên cao quý như mây, mà vị quận chúa này… Ăn mặc diễm lệ, tuy đẹp, nhưng bây giờ cũng chỉ là một vũ cơ!
Tất cả mọi loại ánh mắt đánh giá nàng ta, làm cho vẻ mặt Sở Vi Vân trắng bệch, suýt nữa đã bật khóc!
Vốn nàng ta cho rằng mình đã nắm chắc thắng lợi, nhưng không ngờ Sở Khuynh Ca chỉ nói mấy câu, vậy mà đã làm cho nàng ta trở nên đê tiện đến vậy!
Nữ nhân này, quá ác độc!
“Dạ ca ca…”
Nhưng lúc này, người nam tử cách đó không xa vẫn cầm cái ly, im lặng chăm chú uống rượu.

Dường như là chẳng quan tâm tất cả mọi thứ xung quanh.

Sở Vi Vân cắn răng, chỉ có thể chậm rãi bước đến bên cạnh hắn, bưng bình rượu lên, rót rượu cho hắn!
“Vân quận chúa này sao có thể làm vậy chứ?”
Ở phía dưới, có một vài thê tử và nữ nhi nhà quan nhỏ giọng phê bình: “Đây không phải trắng trợn quyến rũ Thế tử gia sao?”
“Đúng là vậy, mặc thành như vậy, vừa nhảy múa vừa kính rượu! Công chúa ngài ấy còn ngồi đây, Vân quận chúa này… Đúng là không biết xấu hổ!”
“Tội nghiệp cho công chúa mới uống nhiều mấy chén, bây giờ không biết chuyện gì cả!”
“Nhưng mà, loại nữ nhân này, đường đường là quận chúa ngự ban, tại sao nàng ta phải làm vậy chứ?”
“Hoàng gia có một quận chúa như vậy, đúng là mất mặt!”

“Thôi, đừng nói chuyện lớn tiếng như vậy, sẽ bị chém đầu đó!”
“Ta cảm thấy bất bình thay công chúa, Vân quận chúa đúng là không biết xấu hổ!”
“Ôi chao! Hồ ly tinh!”
Sở Vi Vân cắn môi, tuy rằng đứng cách xa nên nàng ta không thể nghe bọn họ nói gì.

Nhưng, qua ánh mắt ngập tràn oán hận và khinh thường của những nữ nhân đó nhìn mình, nàng ta đã biết những tiện nhân đó đang phê bình nàng ta!
Và cả những ánh mắt những nam nhân đó nhìn nàng ta chính là ánh mắt nhìn những ả vũ cơ!
Đời này Sở Vi Vân vẫn chưa nếm qua nỗi nhục lớn như vậy.

Không, từ sau khi Cửu công chúa không còn giống Cửu công chúa ngu xuẩn điêu ngoa trước, tủi nhục của nàng ta chưa từng kết thúc!
“Dạ ca ca… Uống rượu.

” Nàng ta đưa cái ly đến trước mặt Phong Ly Dạ.

Ý định quá rõ ràng, nhưng mà.

Đây là tin tức mà tất cả mọi người ở đây nhận được!
Sở Khuynh Ca thu ánh mắt lại, bưng ly rượu trước mặt mình lên, khi nàng định uống.

Thì Sở Vi Vân đang bên cạnh Phong Ly Dạ bỗng nhiên từ từ đi về phía nàng: “Khuynh Ca muội muội, ta cũng kính ngươi một ly.

”.


Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện