“Thế tử gia, người bình tĩnh một chút!”
Phong Tảo phóng như bay đuổi theo, chỉ sợ Thế tử gia kích động mà ra tay gϊếŧ Cửu công chúa.

Rồi sau đó, làm sao có thể ăn nói với hoàng gia đây!
Nhưng, ngoài dự đoán của Phong Tảo chính là, sau khi hắn ta vào cửa, vậy mà lại nhìn thấy… Cửu công chúa đang cắn hạt dưa với Xảo Nhi?
Sở Khuynh Ca chớp mắt, nhìn hai người xông vào trong như cơn gió, vẻ mặt rất vô tội.

“Làm gì? Sao dáng vẻ người như muốn ăn thịt người vậy? Ngươi cũng đói bụng sao?”
Nàng vươn bàn tay của mình ra, trên ngón tay nhỏ dài như ngọc đang cầm một cái hạt dưa đã lột sẵn.

Phong Ly Dạ không biết tâm trạng bây giờ của mình là gì.

Chỉ biết, hắn thấy rất muốn cười.

Thật sự, thật sự có hơi buồn cười.

Chính là cảm giác sau khi thả lỏng hoàn toàn, nhịn không được mà muốn bật cười.

Vừa rồi, hắn chưa bao giờ trải qua hoảng hốt như thế…
“Công chúa, không… không phải là người thấy không thoải mái sao? Sao người trở về mà lại… không nghỉ ngơi?”
“Ta không nói mình không thoải mái thì làm sao có cớ để rời khỏi buổi tiệc đó?”
Sở Khuynh Ca nhún vai, ném hạt dưa vào trong miệng, nhai nuốt.


“Loại yến hội này nhàm chán muốn chết, mấy trò hãm hại thì khắp nơi, ta ở lại chỗ đó làm cái gì?”
“Hãm, hãm hại?” Phong Tảo cảm thấy ngạc nhiên.

“Chẳng lẽ ngươi tưởng mấy gã đào kép đó là do ta chuẩn bị thật sao? Chuyện tổn hại danh dự thế này, dù ta có thích cũng sẽ không làm ra, ngươi cho rằng ta là con ngốc sao?”
Nửa câu đầu khiến cho Phong Ly Dạ nghe thấy hơi bực mình.

Cái gì mà là cho dù thích?
Nàng thật sự thích những gã đào kép đồi phong bại tục đó sao?
Nhưng, nửa câu sau làm cho hắn rơi vào trầm tư.

Phong Tảo chần chờ, nhưng cũng nhanh chóng hiểu ra: “Cho nên, Kinh Hồng vũ kia căn bản không phải do công chúa chuẩn bị sao?”
“Công chúa nhà chúng ta từ nhỏ đến lớn rất quý trọng bản thân, có điều từ nhỏ đến lớn luôn bị người khác vu hãm thôi.


Xảo Nhi bĩu môi, vẻ mặt đầy tủi thân: “Công chúa nhà chúng ta là dạng người như vậy sao? Các người đều đã ở chung, không phải đã tận mắt thấy sao?”
Biểu hiện gần đây của công chúa đúng là nên cho nàng thêm đùi gà, không hề nóng nảy, cũng không hề trụy lạc!
Quả thật giống như là thay đổi thành người khác.

Xảo Nhi cũng cảm thấy, công chúa nhà mình đã biến thành nữ nhi nhà lành!
Cho nên lúc nàng ấy nói lời này cực kỳ chắc chắn.


Phong Ly Dạ không nói chuyện, khuôn mặt vừa mới thả lỏng đã lập tức nhíu chặt lại.

Phong Tảo đứng ở phía sau hắn nhịn không được mà rùng mình một cái.

Vậy không phải là nói rõ có người muốn hãm hại Cửu công chúa sao?
Không ngờ Sở Vi Vân lại dám làm ra loại chuyện này, xem ra lá gan của Vân quận chúa đúng là càng lúc càng lớn.

“Bước vào!”
Phong Ly Dạ bỗng nhiên lạnh lùng nói.

Sương Nhi đang đứng ngoài cửa rõ ràng vẫn còn thở dốc, chứng tỏ nàng ta mới vừa chạy đến đây.

Nhưng bây giờ nàng ta đang muốn rời đi, bởi vì nàng ta đang rất hoảng.

Bị Phong Ly Dạ ra lệnh, hai chân đã mềm nhũn, “phịch” một cái ngã ngồi trên mặt đất.

“Ngươi nói những gã đào kép đó vào trong phòng công chúa sao?”
Phong Ly Dạ nheo đôi mắt lại, quay đầu, nhìn chằm chằm Sương Nhi đang run lên bần bật ngoài cửa.

“Bây giờ, mấy gã đào kép đó đâu?”
Sương Nhi suýt nữa đã bị ánh mắt lạnh lẽo của hắn dọa sợ té xỉu.

Phong Ly Dạ thu hồi ánh mắt khỏi khuôn mặt trắng bệch của Sương Nhi.

Trong đáy mắt ẩn hiện sát khí khiến cho không một ai dám nhìn thẳng.

“Kéo ra ngoài, dùng gậy đánh chết.

”.


Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện