Trong vòng một ngày liên tiếp bị ngất hai lần, nguyên nhân lại đều là một lời khó nói hết, trong cuộc đời nghề nghiệp của Hạ Xuyên cũng là lần đầu, quả thực là đổ máu xấu tám trăm đời.

Có thể gặp hai tầng đả kích “tai nạn trên biển” cùng với “lãnh một đập của cự thú tiền sử”, đổi thành người khác thì mười người có đến tám người trực tiếp thăng thiên, anh lại vẫn giữ được sự sống, vậy đại khái có thể coi như là trúng vận cứt chó vô cùng lớn.

Hai bên lộn xộn hỗn hợp, đầu choáng mắt hoa bị nện xuống, thế cho nên lúc Hạ Xuyên dần dần khôi phục ý thức, nội tâm ngoại trừ im lặng thì không tìm ra cảm xúc thích hợp thứ hai.

Đương nhiên, lúc Hạ Xuyên thật sự khôi phục tri giác, từ trong mê man mở mắt ra, đối với thứ cảm xúc này, anh hoàn toàn không có tinh lực cùng tâm tư để cảm thụ —— bởi vì trên người thật sự đau đớn muốn chết rồi!

Mùi vị kia, rất giống như đang nằm ở trên đường đầy đá vụn, bị mấy chiếc xe tải container nặng hàng tấn nghiền qua nghiền lại rất nhiều lần, xương cốt vỡ vụn so với bã đậu còn rời rạc hơn, tiện tay nắm một cái cũng có thể thành tro bụi.

Dù là người có năng lực kháng đau mãn cấp như Hạ Xuyên, cũng bị đun sống ra một thân mồ hôi lạnh.

Hai hàng lông mày anh nhíu chặt, sắc môi tái nhợt, con mắt khép hờ lại thủy chung không lo lắng, tầm mắt bị đau đớn khiến cho mơ hồ thành một mảnh, trừ bỏ màu sắc, cái gì cũng không thấy rõ.

Qua hơn nửa ngày, anh mới miễn cưỡng thích ứng với cảm giác đau đớn quanh thân giống như bị nghiền nát này, dần dần phân biệt ra hình dáng cảnh vật trong tầm nhìn ——

Chỗ nằm hiện nay của anh, hẳn là một thạch động, đỉnh rất cao, nhưng cũng không quá rộng, Hạ Xuyên tuy không thể động, tay chân lại có hơi tê, nhưng vẫn có thể cảm giác được chân mình vẫn chưa hoàn toàn duỗi thẳng đến vách đá.

Trong động này độ ẩm có hơi cao, nhất là góc nơi Hạ Xuyên nằm, trên vách đá đều ướt sũng, phủ một tầng hơi nước mỏng manh, ngửi thấy mùi biển không xua đi được, khiến Hạ Xuyên nhíu mày.

Mơ hồ có tiếng sóng biển đánh vào đá ngầm truyền đến tai anh, đứt quãng, lúc lớn lúc nhỏ. Khiến cho anh có thể kết luận, thạch động này hoặc là nằm ở trong biển, hoặc là liền với bờ biển.

Nhưng những điều đó đều không tính là gì, chân chính khiến Hạ Xuyên thần kinh căng thẳng sau khi tỉnh lại, là một đống lửa trong thạch động.

Đó là một đống lửa dùng một đống cành gỗ hỗn hợp, đặt cách Hạ Xuyên năm sáu thước, gần cửa của thạch động.

Đống lửa đó được dựng rất có kỹ xảo, không ngột ngạt không tiêu tan, cháy vang thành tiếng “lách tách”, thế rất vượng, ngọn lửa đung đưa bốc lên rất cao, nhìn theo góc độ Hạ Xuyên nằm, tưởng chừng như sắp liếm đến đỉnh thạch động, vừa vặn cản lại cửa động, thấy không rõ tình cảnh bên ngoài…

Tóm lại, nhìn ngang nhìn dọc, đống lửa đó là do người ngoài trừ anh dựng giúp anh, còn là một người từng có kinh nghiệm cuộc sống dã ngoại…

Ánh mắt Hạ Xuyên chậm rãi dời đến trên thân người nằm ở trong một góc khác, người nọ thân cao xấp xỉ với anh, đều là bộ dạng trên dưới một mét tám ba, ở trong đám người Âu Mĩ không tính là cao, nhưng tuyệt đối không coi là vóc dáng nhỏ. Có thể chỗ anh ta nằm nhỏ hơn Hạ Xuyên bên này một vòng, thế cho nên cả người anh ta đang lấy một loại tư thế cực kỳ chướng tai gai mắt cuộn ở nơi đó, vặn vẹo đến mức một mình một kiểu.

Đây không phải là ai khác, chính là Dennis lúc trước cái gì cũng chưa làm, chỉ mới nhìn thoáng qua thương long đã “gào” một tiếng ngất mất.

Hạ Xuyên: “…”

Anh liếc Dennis một cái vô cùng khẳng định, đống lửa có hàm lượng kỹ thuật không tệ này tuyệt đối không phải do tên này dựng ra…

Kỳ thật trong khoảnh khắc nhìn thấy đống lửa, trong lòng Hạ Xuyên mơ hồ nổi lên một ý nghĩ —— có lẽ cự thú tiền sử lúc trước nhìn thấy cũng chỉ là một giấc mộng trong lúc anh hôn mê, cũng giống với mấy gương mặt nổi từ dưới biển lên, chẳng qua xúc cảm quá chân thực mà thôi. Bọn họ vẫn ở trong thế giới bình thường, lúc sắp chết may mắn được người cứu, tạm thời ổn định ở trong thạch động này.

Nhưng mà ý niệm này vừa mới hiện lên trong đầu, anh nháy mắt đã khôi phục lại bình tĩnh, ép nó trở về một lần nữa, mà đồng thời, một tiếng “gào rú” mơ hồ từ chỗ rất xa đã chứng thực sự bình tĩnh của anh cũng không phải là không có đạo lý.

Tuy cực kỳ hoang đường, nhưng sự thật chính là, bọn họ thực sự đã đi tới một nơi có sinh vật tiền sử hoành hành.

Tam giác Bermuda nổi tiếng đã lâu, không ngừng có truyền thuyết, trong số đó cũng không thiếu những chuyện xuyên qua thời không tương tự, Hạ Xuyên nghe được không ít, tin lại không nhiều.

Nhưng anh không ngờ tới, chuyện như vậy lại sống chết rơi xuống đầu anh.

Sớm biết như thế, nửa tháng trước lúc công ty WES liên hệ với anh, anh nên quyết đoán rõ ràng nói mình tạm thời không có thời gian nhàn rỗi, dứt khoát từ chối nhiệm vụ “Bảo vệ thành phẩm nghiên cứu cùng nghiên cứu viên”.

Chính xác ra, nếu không phải WES nói ra “tiền thù lao” đặc biệt như vậy, thì anh dù thế nào cũng sẽ không chạy đi một chuyến này.

Nhưng mà bây giờ có nói gì thì cũng đã muộn rồi.

Hạ Xuyên cau mày lại nhìn lướt qua trong động, tính cảnh giác trong lòng càng lúc càng mạnh ——ở trong không gian dị giới khủng long khắp nơi này, theo chứng kiến của anh, ngày hôm qua xuất hiện người thường ở nơi này, cũng chỉ có hai người là anh và Dennis mà thôi.

Anh mới từ trong hôn mê thanh tỉnh lại, Dennis cách đó không xa vẫn còn đang vểnh môi, không có chút động tĩnh nào…

Vậy thì… Đến tột cùng là ai nổi lửa giúp các anh? Ngay cả việc xuyên qua thời không cũng đã xảy ra, Hạ Xuyên chỉ cảm thấy, cho dù hiện tại nói cho anh biết giúp bọn anh đốt lửa không phải người hay quỷ, anh đều không nói hai lời lập tức chấp nhận, lông mày cũng sẽ không nhăn lấy một cái.

Ý nghĩ này mới hiện lên, Hạ Xuyên đã nhìn thấy năm thước ngoài đống lửa đột nhiên khẽ rung lên, tiếp theo, cửa động bị ánh lửa chắn hơn phân nửa đột nhiên xuất hiện một cái bóng người mơ hồ, không hề báo trước, giống như từ khoảng không xuất hiện ra.

Hô hấp Hạ Xuyên chợt nhẹ đi.

Nếu đổi lại bình thường, anh trong chớp mắt đã sớm đem bản thân bí mật đến vị trí ổn thỏa, đổi thành tư thế công kích thích hợp, ngón tay móc lên cò súng.

Nhưng hiện tại quanh thân anh đau đến ngay cả một đầu ngón tay cũng nâng không nổi, chỉ có đầu ngón tay theo bản năng co rút một cái.

Hạ Xuyên nheo lại con ngươi, dưới ánh lửa chiếu rọi, đại khái thấy rõ bộ dáng của người  kia ở cửa động ——

Đó là một người đàn ông cực kỳ cao lớn, lúc tiến vào thạch động, phải cúi đầu mới có thể đi qua cửa động, thế cho nên Hạ Xuyên nhìn thấy đầu tiên, là mái tóc ngắn màu nâu đậm của hắn, ướt đẫm, giọt nước theo động tác của hắn vung vẩy ra chung quanh.

Sau khi hắn vào động ngẩng đầu lên, Hạ Xuyên mới nhìn rõ mặt của hắn, ngũ quan thật ra rất anh tuấn, chỉ là mặt mày thoạt nhìn có chút hung hãn.

Nhưng đó cũng không phải trọng điểm.

Trọng điểm là… Theo từng bước đi vào trong động của hắn, phần thân thể bị ánh lửa ngăn trở càng lúc càng ít, phần lộ ra càng ngày càng nhiều…

Hạ Xuyên phát hiện, người này ướt đẫm giống như thủy quỷ, toàn thân trên dưới ngay cả miếng vải cũng không có, cứ trần trụi như vậy, không chút che chắn đi tới trước mặt anh, biểu cảm hết sức thản nhiên, giống như căn bản không tồn tại thứ “mặt mũi” này, cho nên không sợ bị mất.

Hạ Xuyên: “…”

Anh lúc này nếu chân tay bình thường hoạt động tự nhiên, đảm bảo đã kìm chặt cái tên mắc bệnh thần kinh không biết xấu hổ ở trước mặt này trực tiếp ném ra khỏi động rồi.

Đáng tiếc anh không thể…

Cho nên anh chỉ có thể mặt không chút thay đổi nhìn người đàn ông có vóc dáng rất cao kia đứng lại trước mặt anh, cầm một cái thớt lớn mang theo trong tay “cạch” một cái giã ở trước người, rồi sau đó cúi đầu, mắt to trừng mắt nhỏ nhìn anh.

Biểu cảm đó Hạ Xuyên nhìn rất quen mắt —— một tuần lễ trước, lúc Dennis cách bể cá nhìn hai con cá anh ta mới mua, biểu cảm cũng giống hệt tên cao lớn này. Sau đó không đến hai ngày, Dennis không cẩn thận nuôi chết chúng nó…
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện