Thời tiết nơi này quả thực có chút tuỳ hứng, đang tốt đẹp đột nhiên nổi lên gió tà, sắc trời âm u, nhìn không tới trăng sao, một tư thế sốt ruột muốn mưa rơi. Nhiệt độ không khí vốn đã hơi lạnh, mấy trận mưa gió vừa quét qua, thì trở nên lạnh buốt, hơn nữa nơi càng gần biển không khí càng ẩm ướt, hai thứ thêm vào, khí lạnh đó càng giống như thủy triều chui vào khớp xương người.

Nguyên thủy đến nước này, hiển nhiên không cần trông cậy vào cái gọi là nhà trừ bỏ che gió che mưa ra, còn có công hiệu khác như là đông ấm hè mát. Trên thực tế, Hạ Xuyên và Thâm Lam hoài nghi gian phòng này thậm chí là trái lại—— đông lạnh hạ ấm. Bởi vì phòng ở này bất luận là cửa, hay là cửa sổ nhỏ hình ổ chó dùng để tản khói, cũng chỉ là buộc mấy nhánh cây cực kỳ thô ráp treo vài mảnh lá rộng làm vật che chắn.

Che chắn như vậy thật sự có cũng như không, ý nghĩa tượng trưng lớn hơn tác dụng thực tế. Cũng có thể ngăn chút mưa nhỏ gió nhẹ, chỉ cần thời tiết lại tồi tệ hơn, vậy tất nhiên là đã trúng gió lại chuốc mưa.

Trút gió lạnh một lúc lâu, trong phòng và ngoài phòng sẽ không còn chênh lệch nhiệt độ.

Hạ Xuyên và Thâm Lam nằm ở trên “giường” xem ra cực kỳ sơ sài, có chút hối hận không nghe theo đề nghị của Laura lấy chút củi đốt trở về, có một đống lửa trong phòng có thể ấm áp một khoảng lớn, ít nhất đi vào giấc ngủ là không thành vấn đề. Mà bây giờ, gian phòng ở này của bọn họ đại khái thành nơi âm u lạnh lẽo nhất trong cả thành vây, tối tăm lại ẩm ướt, duy nhất có thể lưu lại chút ấm áp, là tấm da lông dã thú cũ kỹ dưới thân.

Kiểu mẫu gian phòng ở này đối đám người nguyên thủy kia mà nói là rất thích hợp, nhưng đối với hai vóc dáng cao lớn như Hạ Xuyên và Thâm Lam mà nói thì hơi nhỏ, chính là cái “giường” bọn họ đang nằm. Cái đài cao coi như giường này để hai người nguyên thủy bình thường nằm ngủ thì không có vấn đề gì, nhưng Hạ Xuyên bọn họ nằm ở bên trên lại có chút chật chội tay chân, hai người gần như không có cách nào nằm thẳng, đành phải nghiêng thân, còn phải thuận theo bên cạnh, không thể đưa lưng về nhau.

Muốn nói lúc trước ở thế giới khủng long, hai người đều từng nằm ở trên đùi đối phương để ngủ, lúc này phải chen chúc ở trên một cái giường vốn cũng không tính là cái gì, nhưng xấu hổ là xấu hổ ở tư thế nghiêng người…

Hạ Xuyên không có thói quen mặt đối mặt với người khác đi ngủ, cho nên mới vừa nằm xuống đã chuyển người lại, mặt hướng vào vách tường hơi có hình cung, đầu gối hơi cong, tay phải làm tạm gối đầu. Thâm Lam cảm giác một chút mức độ nhỏ hẹp của cái “giường”, nên cũng quyết đoán chuyển hướng nằm nghiêng về phía Hạ Xuyên, ngực gần như để lưng Hạ Xuyên.

Có thể bởi vì khoảng cách quá thân cận, tay trái của hắn treo trên không trung nửa ngày cũng không tìm được khe hở thích hợp giữa hai người để buông xuống. Hắn nửa ngẩng đầu híp mắt quét qua lại giữa hai người mấy lần, lấy thị lực yếu kém của hắn cố gắng tìm trong chốc lát, vẫn không tìm được chỗ để, nên dứt khoát rơi xuống trên lưng Hạ Xuyên.

Rơi cũng rơi đi, cố tình hắn còn thuận thế điều chỉnh tư thế nằm nghiêng một chút. Tay khoát lên bên hông Hạ Xuyên cũng quét tới động đi theo, giằng co hai cái mới an phận xuống.

Hạ Xuyên: “…”

Phần eo của anh vốn sợ ngứa, xúc cảm rất bén nhạy, ngón tay cách thắt lưng còn có mấy cen-ti-mét đều có thể có từ trường cảm ứng, càng khỏi nói Thâm Lam khoác lên trên còn lộn xộn như vậy.

Thâm Lam cảm giác cơ thịt thắt lưng Hạ Xuyên dưới tay mình căng cứng, thân thể cũng rụt lại, còn tưởng là bị gió thổi vào nên lạnh, hắn không thấy rõ trạng thái Hạ Xuyên, nên dứt khoát lấy tay thay thế, bàn tay to khoát lên bên hông Hạ Xuyên giơ lên, sờ soạng hai cái ở cổ cùng với trên cánh tay lộ ra bên ngoài của Hạ Xuyên, nói: “Cậu lạnh à? Đều nổi da gà.”

Hạ Xuyên: “…”

Anh vốn định nói, nổi da gà này một nửa quả thật là bị gió thổi đông lạnh, phản ứng sinh lý, anh cũng không khống chế được. Một nửa khác thì lại là bị mấy móng vuốt của Thâm Lam sờ ra, bởi vì anh thật sự không có thói quen tứ chi tiếp xúc thân cận quá mức với người khác, kết quả Thâm Lam vừa đến đã sờ từ cổ đến eo, còn toàn động vào chỗ anh sợ ngứa, không nổi da gà mới có quỷ! Nhưng mà lời này nói ra luôn có chút không đúng vị, cũng đã sắp đến cổ họng, lại bị Hạ Xuyên với vẻ mặt không chút thay đổi nuốt trở vào, cuối cùng đổi thành một câu cứng rắn: “Không lạnh.”

Thâm Lam bĩu môi, không tin: “Mạnh miệng.”

Hạ Xuyên: “…”

Anh phát hiện trao đổi với người như Thâm Lam ít nhất có một nửa thời gian đều sẽ bị chết nghẹn, vì thế không nói gì một hồi, tức giận nói tiếp: “Lạnh thì lạnh, quản nhiều như vậy làm gì, ngủ của anh đi.”

Thâm Lam đương nhiên không có khả năng bị lời này của anh đâm cho thật sự ngậm miệng đi ngủ, hắn ngược lại lấy tay ma sát ở trên cánh tay Hạ Xuyên hai lượt, trượt đến bên hông vòng lại, rồi sau đó kéo cả người Hạ Xuyên đều hướng vào trong lòng ngực của mình, quấn lại thật chặt, nói: “Dựa vào sát chút không phải ấm áp rồi, phương pháp sưởi ấm đơn giản nhất cậu đều đã quên à?”

Lời này ngữ khí nghe vô cùng thản nhiên, đúng lý hợp tình đến mức Hạ Xuyên đều ngượng ngùng tránh khỏi lòng ngực của hắn, giống như di chuyển chính là tư tưởng không đủ thuần túy nghĩ quá nhiều. Thế cho nên anh cương thân thể, cực không tự nhiên nằm kề thân thể Thâm Lam một lúc lâu…

Kết quả phát hiện, phương pháp sưởi ấm đơn giản nhất giữa bọn họ dường như có hiệu quả cũng không lớn.

Thân thể Thâm Lam là nhiệt độ ổn định, nhưng nhiệt độ cố định của hắn thấp hơn nhiệt độ cơ thể của người bình thường, cho nên đối với Hạ Xuyên mà nói, xúc cảm thân thể Thâm Lam là hơi lạnh. Ôm chặt nhau trong khoảng thời gian ngắn được lợi nhiều hơn là Thâm Lam, đối với Hạ Xuyên mà nói, chỉ là có người hỗ trợ chặn gió lướt qua trên làn da anh.

Đương nhiên, lấy tính cách hơi thiếu tâm nhãn của Thâm Lam, trong lúc nhất thời sẽ không nghĩ tới điều này. Mà Hạ Xuyên vốn còn có chút không được tự nhiên muốn tìm cơ hội giãy ra, sau khi phát hiện điểm này, trái lại đè ý tưởng giãy ra trở về.

So với việc được bảo hộ, kỳ thật anh càng quen làm một người bảo vệ. Nếu như có thể khiến một đêm này Thâm Lam ngủ được ấm áp một ít, cái gọi là không được tự nhiên cùng cảm giác xấu hổ hoàn toàn có thể ném đi thật xa. Huống chi, lúc đó anh không được tự nhiên và xấu hổ căn bản không phải bởi vì bài xích Thâm Lam tiếp xúc…

Bên ngoài gió vẫn thổi lạnh lẽo, lá cây che trên cửa sổ bị gió thổi va chạm lẫn nhau, phát ra tiếng vang xào xạc, cùng tiếng kêu to tất tất tác tác của trùng đêm nào đó không biết tên trong hoang dã, trái lại có mấy phần hiệu quả thôi miên.

Hạ Xuyên trong lúc cần nghỉ ngơi dưỡng sức, luôn có thể trong thời gian ngắn nhất điều chỉnh bản thân đến trạng thái thích hợp nhất đi vào giấc ngủ, sau đó lấy trạng thái nửa cưỡng chế chìm vào trong mơ.

Nhưng mà đêm hôm nay, anh lại giống như không cần tự mình cưỡng chế, buồn ngủ thì tự nhiên mà vậy cuốn đến. Cũng không biết có phải bởi vì nguyên nhân rốt cục có mái ngói che thân, đồng loại làm bạn hay không…

Có cùng cảm giác hiển nhiên không phải một mình anh, Thâm Lam ôm chặt lấy anh dường như còn buồn ngủ hơn anh, không quá bao lâu, Hạ Xuyên cũng cảm thấy cái trán Thâm Lam để ở trên ót anh, chóp mũi nhẹ nhàng chạm vào sau cổ anh, hô hấp bằng phẳng mà dài lâu từng chút một hạ xuống, dừng ở trên làn da anh, so với nhiệt độ cơ thể hơi lạnh của Thâm Lam, hô hấp của hắn ấm áp hơn nhiều lắm, quét đến trên cổ Hạ Xuyên một trận hơi ngứa.

Ngưa ngứa không dày không nhạt, vừa vặn làm cho người ta nảy sinh ra một cỗ tê tê, trực tiếp vào não, trộn lẫn toàn bộ thứ rõ ràng, chỉ để lại từng mảnh bóng dáng không thành quy luật, vô cùng hài hòa với cảm giác buồn ngủ, làm cho người ta rất nhanh thì không hay biết cũng không phát giác…

Đây đại khái là giấc ngủ mà Hạ Xuyên ngủ được thoải mái thả lỏng nhất, thiếu chút không tỉnh dậy nổi, mãi đến khi anh nghe thấy một trận ồn ào không thể xem nhẹ.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện