Vừa mới đeo nhẫn xong thì đằng sau có người hối thúc. Kỷ Thời Diễn buông tay ra, xoay sang cầm lấy bản đồ và vé đặt trên máy quét.
Kỷ Ninh chắp tay sau lưng, lặng lẽ lấy ngón cái vuốt ve chiếc nhẫn.
Cô hơi lúng túng, giống như không biết phải dùng bàn tay này như thế nào mới ổn, vừa nặng trịch vừa ngứa ngáy.
Dọc đường đi, chiếc nhẫn bóng bay cũng thu hút nhiều ánh nhìn. Kỷ Ninh rất xấu hổ, ôm bóng bay trước ngực.
Người đàn ông liếc nhìn cô, “Như vậy thì tôi sẽ không tìm được em.”
Cô đành phải thả tay ra, để bóng bay bay lên.
“Em cũng không phải là đứa trẻ…” Cô nói ấp úng.
Em cũng không đi lạc, không cần phải luôn tìm em, em có thể tự lo.
Anh xuống giọng, không biết có phải do không nghe rõ hay không, “Hửm?”
Kỷ Ninh nói thật ra suy nghĩ trong lòng: “Chúng ta như thế này rất giống ông bố dắt con.”
“…”??? Khóe miệng của người đàn ông bỗng chốc khép lại mà vốn dĩ còn đang vui vẻ, hình như ngay cả chân mày cũng phủ một tầng mây đen, “Cái gì… và cái gì?”
Ngẫm nghĩ lại, cô cảm thấy không đúng lắm, sửa lại câu nói, “Đàn anh chăm sóc đàn em.”
Kỷ Thời Diễn đặt lưỡi lên hàm trên, nheo mắt lại, “… Ý là chê tôi già?”
Kỷ Ninh không hề đoán trước được anh sẽ nghĩ đến khía cạnh đó, vội vàng lắc đầu, “Không có, dĩ nhiên không phải. Em đang nói anh xem em là đứa trẻ.”
“Tôi chỉ không muốn để em sống mệt mỏi như vậy.” Người đàn ông thuận miệng nói.
Cô hơi sửng sốt.
Bước vào giới này từ rất sớm, phải cố gắng ló đầu lên dưới sự chèn ép của các nhà tư bản, cô gần như đã tạo thành thói quen làm việc liên tục, vất vả, lúc nào cũng phải tỉnh táo và thận trọng khi làm việc, bị vô số cặp mắt theo dõi và phải đưa ra đáp án rõ ràng để tạm thời buông lỏng cấm đoán dư luận.
Ai bảo cô không có hậu thuẫn, không có ê kíp, còn bị con gái của ông chủ đối đầu gay gắt.
Ngay cả cô cũng dần dần cảm thấy mọi thứ đều quá bình thường. Không ngờ lại có người đứng trước mặt cô, nói muốn để cô thoải mái hơn.
Thoải mái —— Đã bao lâu rồi cô không nghe được từ này?
Lâu như một đời người, trôi qua rất dài, rất dài.
“Cửa quay mở rồi.” Kỷ Thời Diễn quan sát, xoay người lại nhắc nhở cô, “Đi thôi, cẩn thận bậc thang.”
///
Trò chơi đầu tiên khá nhẹ nhàng, trò chơi thứ hai hơi gây cấn.
Lúc đi vào cửa quay, nhân viên nghiệp vụ nhắc nhở Kỷ Ninh tháo bóng bay và chiếc nhẫn trong tay ra, để tránh xảy ra nguy hiểm.
Kỷ Ninh cũng làm theo vì sự an toàn, đặt chiếc nhẫn trên tủ gửi đồ, lấy ly nước chèn lên.
Lúc trò chơi thứ hai sắp bắt đầu, Kỷ Ninh nghe thấy có tiếng ồn cách đó không xa, nhưng không để ý mấy. Vừa mới đi ra thì thấy một nhân viên nghiệp vụ đi tới với vẻ mặt áy náy.
Đại ý là có một nhân viên nghiệp vụ khác không biết chuyện đi ngang qua, cầm ly nước lên định mang qua khu ăn uống. Kết quả là không nhìn thấy bóng bay, bóng bay không có đồ chèn lên đã bay mất.
Nhân viên nghiệp vụ không chụp kịp, chiếc nhẫn bị vướng ở giữa hồ nước, đã sai người đi vớt lên.
Kỷ Ninh nghe xong còn hơi mơ hồ, không ngờ mình mới chơi trò ghế quay*, vừa đi ra thì bóng bay và chiếc nhẫn đều bay mất.
*Trò ghế quay: xem hình minh họa
Cô nghi ngờ rốt cuộc có phải do tổ chương trình cố tình sắp đặt không, làm vậy để tạo ra một số đảo lộn và khó khăn.
Dù sao chương trình êm xuôi quá cũng không có gì để xem.
Lúc cô Kỷ Thời Diễn đến hồ nước nhìn thì phát hiện chiếc nhẫn bị kẹt trong một khe nứt đá, một đống nhân viên nghiệp vụ đang vây quanh thử khều nó ra.
Kỷ Ninh không mấy lạc quan, ngồi xổm xuống ôm đầu gối, lầm bầm: “Có thể lấy ra được không?”
“Nhìn có vẻ không được.” Kỷ Thời Diễn nói: “Chỗ đó là góc chết, rất khó khều ra. Cho dù có cạy đá ra, chiếc nhẫn cũng sẽ bị mài hư.”
Kỷ Ninh cụp mắt xuống, uể oải suy nghĩ: Lúc nãy quên mất chiếc nhẫn sẽ bị mài hư. Cho dù nhân viên nghiệp vụ có thể cạy chiếc nhẫn ra, chiếc nhẫn chắc chắn sẽ bị mài mòn.
Vật có ý nghĩa kỷ niệm lại bị ấn định ý nghĩa không nguyên vẹn, thậm chí không thể lấy ra được. Cô không còn hứng thú, giọng nói cũng đã thều thào.
“Vậy thôi bỏ đi.”
Nếu cầm chiếc nhẫn bị trầy xước trong tay thì chẳng thà để nó lại đó theo tự nhiên.
Kỷ Thời Diễn cũng có ý đó, xoa tóc cô, an ủi: “Không sao, lần sau đổi cho em cái khác.”
Nỗi buồn bỗng chốc biến mất, Kỷ Ninh ngẩng đầu lên, “Cái khác?”
“Ừ.” Chẳng phải chiếc nhẫn bị mất sao?
“Cái gì khác?” Cô truy hỏi.
“Em cũng thật tò mò.”
Người đàn ông nhìn cô chằm chằm một hồi, nhìn cô chậm rãi đứng dậy, mỉm cười, “Trước hết phải giữ bí mật.”
Xùy.
Cô nhíu mũi như phê bình úp mở, nhưng thực sự không còn lo nghĩ về chuyện khiến mình không vui nữa, cầm ly nước lên uống một hớp.
Ban đầu trà bưởi mật ong hơi đắng, sau khi uống vào có vị ngọt nhàn nhạt nơi đầu lưỡi.
Hình như cũng… không bị lỗ.
Cuối cùng bọn họ nói nhân viên nghiệp vụ đổ đầy mồ hôi bên kia dừng lại, nhân viên liên tục xin lỗi. Để đền bù tổn thất, bọn họ đã mở một sân khấu nhỏ riêng cho hai người.
Khu vui chơi có sân khấu biểu diễn, đúng 6 giờ ngưng hoạt động. Suy xét về tình huống đặc biệt của hôm nay, chủ sân khấu đã làm thêm một màn trình diễn sau 6 giờ, chỉ có hai người họ được vào, trình diễn riêng cho hai người.
Máy lạnh vẫn bật đầy đủ trong nhà hát rộng lớn, có lẽ vẫn chỉnh theo nhiệt độ cho hơn 500 người. Kỷ Ninh vừa đi vào đã cảm thấy hơi lạnh, rúc vào trong cổ áo.
Cô khoanh tay, rụt cổ lại.
Nhạc kịch bắt đầu sau khi màn sân khấu được kéo ra. Kỷ Ninh nhìn các diễn viên trên sân khấu vừa hát vừa nhảy, không hiểu tại sao lại nhớ tới Kỷ Thời Diễn đứng trên sân khấu ra mắt từ rất lâu trước đây.
Lúc đó cô vẫn chưa thích anh, rất nhiều video được nhồi nhét sau này. Chẳng qua thấy một đoạn ngắn trước mắt vẫn có chút tôn trọng, bồi hồi suy nghĩ họ đều là người yêu sự nghiệp. Cho dù chỉ có một khán giả, họ vẫn cố gắng thể hiện màn trình diễn hay nhất.
Sau phần múa hát sôi động, chương trình dần dần yên tĩnh. Kỷ Ninh càng cảm thấy ớn lạnh, không nhịn được phải chà xát đôi tay, nhìn xuống chiếc váy của mình.
Nếu biết trước đã không đổi chiếc váy này theo nghi thức.
Trên sân khấu, vở kịch tình cảm đang đến phần nỗi buồn triền miên. Kỷ Ninh nghiêng đầu qua, phát hiện người đàn ông đang cởi cúc áo từ cổ họng xuống dưới bằng đầu ngón tay thon đẹp của mình.
Cô nắm chặt tay một cách khó xử.
… Idol độc thân bền vững của cô thấy nóng à?
Kỷ Ninh xoay người lại, giả vờ chăm chú xem kịch nói. Thật ra cô không biết trên đó đang biểu diễn cái gì, thính giác đều dồn lên người đàn ông bên cạnh.
Trong chốc lát, cô cảm thấy có chất vải mềm mại khoác lên vai mình. Cô nhúc nhích muốn điều chỉnh theo bản năng thì giọng nói trầm thấp của Kỷ Thời Diễn vang lên trên đỉnh đầu cô, “Em tập trung xem vở kịch đi.”
“… Ồ.”
Kỷ Ninh không thể tập trung đành phải tập trung xem vở kịch, nhưng tâm trí vẫn trôi lơ lửng.
Kỷ Thời Diễn chỉnh lại áo trên vai, xác nhận đã che kín cô mới đứng dậy đi ra ngoài.
Cô rúc người vào chiếc áo rộng lớn của anh, cảm nhận sự mềm mại của chất liệu áo và cánh tay chạm vào nhau, dường như chỗ tay áo còn vương lại hơi ấm của anh.
Cô phát hiện chiếc váy này hơi ngắn, thành ra vừa xê dịch thì chiếc váy khó khăn lắm mới che đi bắp đùi lại bị giật lên.
Kỷ Ninh đưa tay ra chỉnh lại váy, dùng tay chặn lại.
Lúc nữ nghệ sĩ hoạt động thường xuyên bị như vậy, chiều dài váy vừa đủ, nhưng ngồi xuống là chân váy bị giật lên. Mặc dù đã mặc quần trong bảo vệ, nhưng ở đâu cũng có máy quay, sợ bị lộ hàng, vì vậy chỉ có thể giữ chặt lấy.
Người đàn ông mới rời đi đã quay trở lại, cầm theo một tấm chăn vuông nhỏ.
Anh nói: “Bọn họ không có cái lớn hơn, dùng cái này đắp đi.”
Kỷ Ninh bất ngờ nhướng mày lên, nhưng vẫn điềm nhiên nhận lấy tấm chăn đắp lên người. Cô định nói gì đó, nhưng lại nghĩ đến bản thân anh là người tỉ mỉ, làm hành động này cũng không làm người ta bất ngờ.
Hơn nữa, sự quan tâm không để lại dấu vết không làm người ta cảm thấy đó là gánh nặng, cũng không tạo áp lực cho người ta.
Kỷ Ninh hoàn toàn không nhớ gì về vở kịch của ngày hôm đó, chỉ nhớ rõ ánh đèn trong nhà hát chiếu bóng dáng của anh lên người cô. Áo của anh vẫn có mùi hương gỗ trầm hương đen dễ chịu như mọi khi.
///
Mấy tập gần đây của 《Nhật Ký Nụ Hôn Đầu》 đã áp dụng hình thức hôm trước ghi hình, hôm sau phát sóng. Ngoài số lượng nhân viên hậu kì và tất cả nhân viên thức khuya tăng gấp đôi, có thể nói đó là tin vui của tất cả mọi người.
Kỷ Ninh đoán không sai, bỏ chiếc nhẫn vào trong hồ nước đúng là “tác phẩm” của tổ chương trình. Có điều bọn họ chỉ vì độ chủ đề và tính chất vòng vo của cốt truyện, không hề biết chiếc nhẫn đó rất có ý nghĩa với Kỷ Ninh.
Có điều cân nhắc đến việc người nào đó đã đồng ý mua cái mới cho mình, cô cũng không truy cứu nữa.
Nhưng phải nói rằng tổ chương trình đi nước cờ này rất đúng. Chỗ bóng bay đáp xuống nhanh chóng trở thành điểm thu hút khách du lịch trong khu vui chơi. Không chỉ có fan ở nước Pháp chạy đến check-in, mà còn có khán giả nước Pháp đến chụp hình chung, có fan cặp đôi đi du lịch còn phải đến đó khám phá cho bằng được.
Các đài truyền hình địa phương bị sốc vì thu hút số lượng lớn người đến chụp hình chung. Thậm chí chuyện này còn được đưa lên thời sự của mạng lưới bên ngoài, còn là một làn sóng tăng thêm độ nổi tiếng và độ nhận biết tự nhiên.
Năm ngày sau, Kỷ Ninh được mời đến ghi hình chương trình 《Sống Động Như Thật》.
Chương trình như tên gọi, 《Sống Động Như Thật》 là một chương trình ghi hình có liên quan đến âm thanh, với mục đích thể hiện sức hấp dẫn của diễn viên khi đọc lời thoại.
Với sự phát triển nhanh chóng của thời đại, cố gắng diễn hay giống như chuyện ngu xuẩn, phí sức mà không được cám ơn. Hầu hết các bộ phim truyền hình trên thị trường đều giống như mì ăn liền, trên nắp viết “Thức ăn nhanh”.
Càng ngày càng ít diễn viên chịu chăm chỉ bỏ công nghiên cứu lời thoại. Suy cho cùng nền tảng lời thoại có dở đi chăng nữa, tìm một diễn viên lồng tiếng hay là đã bù đắp vào khe hở. Dù sao kiếm được rất nhiều tiền, lấy tiền hối lộ đoàn làm phim, tiếp tục bưng bít mới là quy luật cai trị.
Cho dù lời thoại và kỹ năng diễn xuất dở tệ vô biên, dựa vào hình tượng hòa nhã và thu hút fan trong show truyền hình cũng có thể nhảy lên hàng đầu. Bọn họ không cần tự trau dồi nghề diễn viên, dù sao mục đích của người ta cũng không phải là làm một diễn viên giỏi.
Chương trình 《Sống Động Như Thật》 này là một cơ hội nghề nghiệp cho các diễn viên có thực lực, để bọn họ được thị trường hay soi mói và bóp méo nhìn thấy.
Trong các tập trước của chương trình, những người được mời đều là diễn viên chính kịch, ít khi đụng tới minh tinh đông fan. Kỷ Ninh không ngờ mình sẽ được mời, nghĩ ngợi có thể học thêm nhiều kinh nghiệm nên đã đồng ý.
Hôm đó cô đến rất sớm, trang điểm xong thì ngồi trên ghế sô pha nhỏ trong phòng nghỉ xem kịch bản, giống như người tàng hình.
Một lúc sau, các khách mời lần lượt đến. Có cô nhân viên nghiệp vụ khẽ nhiều chuyện trong lúc dọn bàn.
“Cô nói xem tại sao Kỷ Ninh vẫn chưa tới?”
“Vẫn chưa tới hả?! Còn nửa tiếng nữa là bắt đầu quay rồi.”
“Ừ đấy, tôi nghe nói cô ta rất tự cao tự đại, phải có phòng nghỉ VIP cực lớn của riêng mình, nếu không sẽ không diễn. Cô nói xem có phải cô ta tranh cãi với đạo diễn vì chuyện này không…”
“Cô nghe được từ đâu?”
“Tôi quên rồi. Dù sao hôm nay tôi vẫn luôn tìm cô ta, tôi muốn xem ngoài đời cô ta trông như thế nào…”
“Vậy có lẽ cô nghe nhầm rồi.” Kỷ Ninh sau lưng các cô ấy giơ kịch bản trong tay lên, “Tôi đã ở đây từ ba tiếng trước.”
Cô gái đang dọn bàn sửng sốt, ánh mắt đờ đẫn từ từ chuyển sang kinh ngạc, “Đến, đến rồi à? Tại sao ngồi yên ở đây? Bên trong có phòng nghỉ cho nghệ sĩ!”
“Lúc nãy có người đang quét dọn, hơi ồn.” Kỷ Ninh trả lời: “Cho nên đi ra đây.”
Cô không thích nơi nào quá ồn trong lúc xem kịch bản, huống hồ ngồi đâu cũng vậy.
Sau đó, Kỷ Ninh bị đạo diễn gọi đi tổng duyệt chương trình. Hai cô gái nhìn theo bóng lưng của cô, hoài nghi về cuộc sống.
Cô gái lúc nãy nói cô tự cao tự đại lắc đầu, “Không kiêu căng chút nào, cười lên rất xinh. Tại sao tôi hơi trở thành fan rồi?”
Người kia cũng nhìn về phía cô, “Tôi cũng vậy. Dáng người rất đẹp, còn gầy hơn trên TV.”
…
Nửa tiếng sau bắt đầu ghi hình.
Trong một tập sẽ có ba khách mời, màu sắc chỗ ngồi khác nhau đại diện cho từng khách mời. Màu ghế mà khán giả lựa chọn sẽ đại diện cho khách mời họ ủng hộ.
Cuối cùng giám khảo trong chương trình sẽ quyết định thứ hạng của ba vị khách mời, khán giả tương ứng với khách mời giành chiến thắng cũng sẽ nhận được quà. Trong mỗi lượt, khán giả có thể thay đổi chỗ ngồi, đó cũng là quyền lợi của người ủng hộ.—— Về cơ bản, bạn cảm thấy ai có thể giành hạng nhất thì ủng hộ người đó, dù sao đoán đúng sẽ có phần thưởng.
Trong tập này, ngoài Kỷ Ninh còn có hai nữ diễn viên chính kịch. Mặc dù không có lượng fan hùng hậu, nhưng cũng thuộc dạng có tiếng tăm.
Theo thường lệ, màu đại diện của Kỷ Ninh là màu vàng.
Trước khi bắt đầu biểu diễn, khán giả có thể tự do chọn lựa vị trí của mình, đồng nghĩa với việc đoán đại. Sau mỗi vòng khách mời biểu diễn xong, bọn họ cũng có thể dựa vào thực lực của khách mời để lựa chọn có muốn sang nhóm khác không.
Kỷ Ninh được xem là một minh tinh đông fan duy nhất. Lúc phát hiện khu vực của mình có ít người ủng hộ nhất, thật ra cô cũng không cảm thấy thất vọng mấy.
Dù sao trong thời đại này, dường như phái đông fan đã vạch ra dấu khác nhau với phái thực lực từ lâu. Cô bị đối xử “bất công” như vậy cũng rất bình thường.
Diễn viên chính kịch Hứa Niệm là người đầu tiên lên sân khấu, phối hợp đoạn ngắn mẹ đi tìm con trong phim truyền hình kinh điển.
Cảm xúc rất đúng chỗ, tiếng vỗ tay dưới sân khấu vang lên. Có người trong khu vực khán giả của cô ấy còn lớn tiếng reo hò.
Người thứ hai là diễn viên chính kịch Triệu An An. Phần thể hiện của cô ấy là một đoạn biểu diễn sự đau khổ sau khi nữ chính phát hiện người yêu của mình đã chết.
Tiếng hoan hô vẫn như nước thủy triều lên xuống.
Kỷ Ninh hơi bị áp lực, lòng bàn tay đổ mồ hôi.
Màn trình diễn xuất sắc của hai đàn chị khiến cô hơi bị áp lực. Nhưng điều khó khăn hơn là phần trình diễn cô chọn là người điên.
Người mẹ bị rối loạn tâm thần thành năm người, đối thoại với năm nhân cách của mình trong tù.
Nữ diễn viên nổi tiếng phái đông fan muốn biểu diễn phân cảnh khó nhằn đó, nghe rất buồn cười.
Nặc Nặc đã từng khuyên cô, đạo diễn cũng liên tục hỏi xác nhận cô đã quyết định chắc chắn chưa.
Nhưng cô vốn dĩ là người mới không được đánh giá cao nhất trong chương trình, không chiến đấu tới cùng thì làm sao có thể gặt được tia hy vọng hồi sinh.
Cho dù người khác có như thế nào, cô không muốn mình bị gắn mác là bình hoa* theo thời đại. Chỉ khi thử thách bản thân ở mức cao nhất mới có thể xua tan các nghi ngờ lớn nhất.
*Bình hoa: diễn viên có gương mặt xinh đẹp, nhưng lại không có khả năng diễn xuất hoặc diễn xuất rất kém, thiếu tự nhiên. Thay vào đó, họ chỉ biết phô diễn ngoại hình bắt mắt trên những thước phim, chẳng khác nào một vật trang trí để làm đẹp cho bộ phim.
Sự thay đổi sau khi kết thúc vòng này sẽ để khán giả đánh giá chính xác về thực lực của cô.
Có thể làm quần chúng thay đổi cách nhìn hay không thì phải xem phần tiếp theo. ——
Kỷ Ninh điều chỉnh tai nghe, hít một hơi thật sâu, cầm lấy micro, “Có thể bắt đầu.”
Nhạc nền từ từ vang lên.
Người đầu tiên xuất hiện là nhân cách con gái trong tưởng tượng của nhân vật chính, “Con rất sợ, tối quá, đây là đâu?”
Vì từng tự tay giết chết con gái mình, nhân vật chính đang phân chia nhân cách dưới sức ép tự trách và nhiều cảm xúc đan xen. Nhân cách bé gái đầu tiên đã ra đời như vậy.
Giọng nói của Kỷ Ninh vốn dĩ to rõ, phối theo bé gái cũng không có gì bất thường, rõ ràng và trong sáng, hướng về ánh sáng của cuộc sống.
Kiểu lồng tiếng này vốn dĩ không thể chứng minh đẳng cấp người diễn viên. Bên dưới có người cười, cho rằng đó là tài nghệ thực sự của phái đông fan, chỉ diễn được vai con nít là xong.
Nhân cách thứ hai là thiếu nữ nhút nhát cần được bảo vệ. Hàm răng của Kỷ Ninh run lên, nắm chặt bàn tay, giọng nói bớt ngây thơ, “Tôi không muốn bị nhốt trong này cả đời, thả tôi ra, thả tôi ra…”
Cô khóc nức nở, biểu cảm cũng nhập vào vở kịch. Lúc nhân cách thứ hai mở miệng khóc nức nở, cô cũng bật ra tiếng khóc sợ hãi.
Khóc cũng không ăn khớp nhau, nhưng cô diễn vừa phải, lời thoại rõ ràng, không lấn át cái chính, có cảm xúc của nhân vật.
Rõ ràng bên dưới có nhiều khán giả sửng sốt.
Đây là… một người diễn được nhiều vai ư?
Phải biết rằng trong chương trình trước đây cũng chỉ có một khách mời dám thử thách diễn nhiều vai mà thôi.
Nhân cách thứ ba là kẻ giết người. Nhân vật chính đổ hết mọi thứ xấu xa lên người nhân cách thứ ba. Nhân cách này ngập tràn suy nghĩ xấu xa.
Kỷ Ninh bỗng ngưng khóc, đổi thành giọng khàn khàn, căm hận, đáng sợ, cắn răng rồi trợn mắt nhìn, “Chết chung đi, chết tại nơi tối tăm này đi. Chúng ta đều đáng chết, chúng ta đều là người có tội!”
Lúc phát ra một tràng cười đáng sợ, khán giả đều xoa cánh tay.
Tốc bộ thay đổi nhanh chóng và nhập vai thần sầu khiến bọn họ dần dần thay đổi cái nhìn về tiểu hoa đán xinh đẹp này.
Nhân cách thứ tư giữ vững sự tỉnh táo, nhưng vẫn hơi đáng sợ, “Mày đã giết con bé, tụi tao vô tội, dựa vào đâu mà muốn tụi tao chết chung với mày?”
“Dựa vào đâu? Các người còn hỏi tôi dựa vào đâu?!” Cảm xúc của nhân cách thứ ba ngày càng mãnh liệt, “Vậy các ngươi dựa vào đâu mà giết chết tôi? Lúc cố chấp tạo ra tôi, các người có từng hỏi tôi có muốn được tạo ra không?! Dựa vào đâu lại tạo ra tôi rồi giết chết tôi? Dựa vào đâu cô ta được sống mà tôi phải chết? Đẩy mọi thứ xấu cho tôi rồi sau đó xóa sạch tôi —— đó là ý nghĩa của tôi hả?!”
Cảm xúc bỗng thay đổi, cô cười khẩy, chủ nghĩa cực đoan vừa khùng điên như ma, vừa có lý trí, “Vậy mọi người chết chung với nhau đi, mãi mãi… ở bên nhau.”
Nhân cách cuối cùng được tách ra là vì người chồng bỏ đi của nhân vật chính. Người chồng phát hiện cô giết chết đứa con và mắc chứng rối loạn tâm thần nên kiên quyết ly dị và bỏ trốn. Ký ức của nhân cách thứ năm đã xóa đi những thước phim này, mãi mãi dừng tại thời điểm vui vẻ khi kết hôn.
Dường như cuộc tranh cãi và nỗi sợ hãi của các nhân cách không liên quan đến cô, cô cũng không thèm đếm xỉa tới.
Cô chỉ quan tâm tới chồng mình tan làm lúc 5 giờ rưỡi mỗi ngày, về nhà lúc 6 giờ rưỡi. Lần đầu tiên gặp nhau tại sân khấu kịch mà anh thích nhất, lúc cô quay người lại khẽ ngâm nga, hai người đã yêu nhau.
Anh thích nghe cô hát kịch nhất.
Kỷ Ninh thoát ra khỏi nỗi buồn oán trách của nhân cách thứ ba, dùng thời gian tạm nghỉ nhanh chóng thả lỏng người, xoa nắn ngón tay, hát thay nhân vật chính để kéo dài thời gian, “Nàng đẹp như sắc hoa, năm tháng như nước chảy —— ”
Âm cuối kéo dài vô tận, rồi dần dần trở nên êm nhẹ, giống như ca ngợi tình yêu của ai đó, hoặc giống như là nỗi đau của tình yêu không hồi kết.
Hoặc giống như mọi thứ hùng vĩ lại trở thành một tiếng thở dài trống rỗng.
Trong khoảnh khắc dừng lại, thậm chí Kỷ Ninh không thể ngăn được cơn sóng trong lòng. Cô hít thở mạnh, khóe mắt còn đọng lại những giọt nước mắt.
Không biết là nỗi sợ của con gái hay là sự tự trách của người mẹ, hay là lời sám hối của kẻ giết người, cô chỉ muốn rơi nước mắt vì các nhân vật.
Dưới sân khấu im lặng ba giây.
Suốt ba giây lặng im như tờ, không ai mở miệng nói chuyện. Toàn bộ khán giả và giám khảo đều cứng đơ và bất động, mọi người đều nhìn chằm chằm vào cô.
Ba giây sau, tiếng vỗ tay vang lên như sấm dậy.HẾT CHƯƠNG 38
Danh sách chương