(Giải thích tựa chương: Nghĩ mật tín, không đánh mà còn lấy lại quân...)

Mùa Xuân sang năm sẽ bàn chuyện Tôn Sách cưới Đại Kiều, Chu Du cưới Tiểu Kiểu, kết làm đồng hao.

Đầu mùa Xuân, Viên Thuật mượn binh mã của Hung Nô Ư Phu La, công phạt Cửu Giang, hạ gục quận Cửu Giang, treo cổ Dương Châu Thứ sử Trần Ôn, khí thế bừng bừng, không ai cản nổi.

Nhưng Kỳ Lân lại biết rõ chẳng mấy nữa Viên Thuật sẽ rơi đài. Tôn Sách nhận được chiếu của Viên Thuật, lệnh phải xuất binh tương trợ, được Kỳ Lân hiến kế uyển chuyển chối từ, ăn ý đứng cùng trận tuyến với Chu Du, hai người đoàn kết thuyết phục Tôn Sách.

Tôn Sách nói: “Viên Thuật hứa hẹn một khi chiếm được Cửu Giang, sẽ để ta nhậm chức Thái thú Cửu Giang, thêm một vùng đất có gì không tốt chứ?”

Kỳ Lân mỉm cười: “Hắn sẽ không thực hiện đâu, không tin ngươi chờ xem.”

Chu Du cười: “Mục tiêu lâu dài chính là Giang Đông, cần gì phải ở lại đây tranh giành Cửu Giang? Đối thủ lớn nhất của ngươi chính là Viên Thuật, chẳng bao lâu nữa người người đều oán trách hắn, mạo phạm thiên hạ, binh mã phân tán bị tiêu diệt từng chút một, bây giờ mang binh sĩ đi chịu chết liều mạng với Trần Ôn không đáng.”

Tôn Sách nửa tin nửa ngờ, mười ngày sau có tin, đường huynh của hắn là Tôn Bí theo Viên Thuật xuất chinh, vừa đắc thủ Cửu Giang, bị Viên Thuật lật lọng, phải chạy về Đan Dương.

Tôn Bí mặt xám mày tro, quân đội hao tổn gần nửa, Tôn Sách thì chiêu binh mãi mã, phát triển một phương, như mặt trời giữa trưa.

Tháng ba năm đó, Tôn Sách, Chu Du thành hôn.

Băng tuyết mới tan, Kỳ Lân ngồi ở trước hành lang, khoác áo choàng đỏ của Tôn Sách lên cổ, Chu Du cầm kéo trong tay, nhìn vào bản vẽ trên tường, giúp Kỳ Lân hớt tóc theo mẫu.

Tôn Sách ở bên cạnh chỉ trỏ: “Đàn ông đàn ang gì mà không chịu cài trâm, cắt ngắn như hòa thượng, cũng không chịu cạo sạch, coi có giống ai không?”

Kỳ Lân nói: “Ta thích, kệ ta, nói nhiều.”

Chu Du cười cười, nói: “Hắn thích, ngươi nói nhiều quá.”

Tôn Sách cuộn cuộn tay áo, nhìn thêm một chút lại nói: “Rốt cục là ngươi từ đâu tới vậy? Người Cửu Nguyên làm gì có tục lệ như thế?”

Kỳ Lân cười nói: “Người Cửu Nguyên không có, nhưng ta có, ngàn vàng khó mua được niềm vui của ta đó.”

Chu Du cười xòa.

Tôn Sách khó lắm mới có một ngày rảnh rỗi, trở về hậu viện cùng chu Du và Kỳ Lân nói chuyện phiếm, rất giống một con khỉ to đầu qua một ngày bận rộn, về nhà tìm thê thiếp trêu ghẹo, lại nói: “Buổi tối phải thành hôn, Công Cẩn cũng chỉnh đốn lại cho ca một chút đi.”

Chu Du hơi nhíu mày, “ừ” một tiếng. Chiều hôm đó, đầu tiên Chu Du cắt tóc cho Kỳ Lân, rồi lấy dao nhỏ, chấm chút nước, để Tôn Sách ngồi xuống, giúp hắn cạo mặt.

Ngày xuân, hoa nở khắp vườn, ánh chiều ấm áp, Tôn Sách nhẹ khép mắt, để mặc lưỡi dao trên ngón tay Chu Du lướt trên khôn mặt tuấn tú, thoải mái rên khe khẽ.

“Xong rồi.” Chu Du tiếc nuối nói: “Đến lượt ta, hay là gọi thợ cạo đến đi, để hai người các ngươi đỡ làm bậy.”

“Gì???? Cần thợ làm gì? Để ta!”

“Ta làm ta làm!”

Kỳ Lân và Tôn Sách ép Chu Du ngồi xuống, bắt đầu tranh giành, Chu Du nổi giận nói: “Coi chừng cắt trúng tay kìa!”

Tôn Sách thắng, hắc hắc cười gian, cầm dao nhỏ múa tới múa lui, ngón tay cũng không yên, bóp mặt Chu Du liên tục.

Kỳ Lân đến đánh cờ với Tôn Quyền, Chu Du nói đứt quãng: “Lần này Viên Thuật công phạt Cửu Giang rồi lật lọng, ngày sau nếu xưng đế… chẳng mấy ai ủng hộ.”

Ngón cái và ngón trỏ của Tôn Sách bóp mặt của Chu Du, nói: “Tối nay chúng ta thành thân, đừng nói đến thiên hạ đại sự nữa được không?”

Miệng Chu Du bị bóp méo mó, khó khăn lắm mới quay đầu chỗ khác được, oán hận nháy mắt với Kỳ Lân.

Kỳ Lân và Tôn Quyền đồng loạt cười vang, Kỳ Lân tiếp nhận ý của Chu Du, nói: “Là mạnh ai nấy thành thân, chứ không phải “các ngươi” thành thân.”

Tôn Sách cười tủm tỉm: “Cũng vậy.”

Kỳ Lân nói: “Hai người bọn ta đã thương lượng qua, lần này Viên Thuật lại đi đánh ai nữa thì đến lượt ngươi ra trận.”

Tôn Sách bóp một lát làm Chu Du chảy nước miếng, sẵn dùng tay áo lau miệng cho hắn, thờ ơ nói: “Tại sao?”

Kỳ Lân lại đặt thêm một quân lên bàn cờ, Tôn Quyền trầm ngâm suy nghĩ, vò đầu bức tai, Kỳ Lân nói tùy ý: “Nếu lần đầu đã thất tín, thì lần thứ hai khởi binh người muốn đi theo hắn không có mấy. Lúc này ngươi xung phong nhận việc, dẫn binh đi trước, chọn đúng thời cơ…”

Tôn Sách trầm tư, ánh mặt trời soi nghiêng, tay cầm dao vừa đúng lúc chạm vào động mạch cổ của Chu Du.

Tôn Quyền và Kỳ Lân làm như hai tên ngố la hét sau lưng Tôn Sách: “Giết! Giết!”

Tôn Sách: “…”

Chu Du: “…”

Đêm đó, Nhị Kiều xuất giá, Tôn mẫu đích thân đến dự, cùng với cậu của Chu Du là Chu Cảnh ngồi trên cao đường, chờ con dâu dâng trà, nhi tử hợp hàm(1), Đại Kiều Tiểu Kiều mở khăn che mặt ra mắt chú em chồng.

Tiệc rượu linh đình, nến đỏ chiếu ngời, rọi lên gương mặt hai người Tôn Chu đỏ hồng. Chân mày Chu Du nhíu chặt, chẳng ra dáng tân lang gì cả, cùng Tôn Sách kính rượu.

Đại Kiều diễm lệ hoa quý, xinh đẹp không thể tả; Tiểu Kiều e lệ thanh nhã, đẹp như cỏ chi cỏ lan, hai người đích thân thổi trà, đưa cho Tôn Quyền.

Tôn Quyền mới mười tuổi bị kẹp giữa, nhìn hai mỹ nữ Giang Đông, còn đang xấu hổ không biết làm sao đã bị Tiểu Kiều che miệng cười lên.

Tôn Quyền ngại ngùng nhận trà của từng người theo thứ tự, mỗi ly uống một hớp, rồi lúng túng chạy đi, nhanh như một cơn gió.

Đại Kiều cười như không, nghiêm túc nói: “Tam thúc, mời ngồi.”

Kỳ Lân nói: “Hả?”

Tiểu Kiều kéo Kỳ Lân ngồi xuống chỗ Tôn Quyền vừa ngồi, Kỳ Lân không hiểu gì cả, hạ nhân đã đổi hai chung  trà nóng.

Kỳ Lân chợt hiểu, trong lòng cảm động không thể tả.

“Lúc trước dưới trướng Lã Bố, việc hôn sự của hắn với Điêu Thiền là do ta chủ trì.” Kỳ Lân cười nói, nhận lấy chung trà của Đại Kiều uống cạn: “Cũng chưa thấy Điêu Thiền dâng trà cho ta.”

Tiểu Kiều dịu dàng nói: “Chu lang và tỷ phu đã dặn dò trước, tuy tiên sinh làm khách ở Giang Đông, lại một lòng tính toán cho tỷ phu, lúc lão thái thái bị vây ở Ngô Quận, may mà có tam thúc ra sức giúp đỡ, mọi người tình như tay chân, tuy nói không cần để ý lễ tiết, nhưng mà…”

Kỳ lân cười nói: “Các tẩu tử làm lễ lớn như thế này, ta làm sao nhận nổi? Mối nhân duyên của hai người ngày sau sẽ trở thành giai thoại thiên cổ.”

Kỳ Lân uống trà xong, đứng lên vái chào Nhị Kiều, trong lòng cảm động, thong thả đi ra ngoài.

Khi tiệc rượu đã tàn, khách mời bắt đầu ồn ào ra về, Tôn Sách là kẻ tha hương, mọi thứ đều làm đơn giản, Ngô thị cũng về phủ. Bọn hạ nhân bắt đầu dọn dẹp, Đại Tiểu Kiều đã về phòng riêng chờ tân lang.

Kỳ Lân đứng trong đình, thở dài, nhìn ánh trăng sáng phía chân trời, dường như trở về cái đêm thành thân của Lã Bố và Điêu Thiền.

Hắn lại lấy huân ra, xa xăm thổi, chỉ tiếc rằng lần này không có ai ở bên cạnh dùng sáo Khương hòa vào tiếng huyên của hắn.

Trong phòng Tôn Quyền cũng truyền ra tiếng huân đứt quãng, hòa vào tiếng huân của Kỳ Lân.

“Tôn Quyền, ngủ đi thôi.” Kỳ Lân nói.

Tôn Quyền đáp một tiếng, rồi tắt đèn trong phòng.

Đại Kiều ở Đông sương, Tiểu Kiều ở Tây sương, hai bên cách nhau một cái hành lang, đèn trong phòng vẫn sáng.

Còn chưa động phòng nữa à? Hai tên kia đâu rồi? Kỳ lân chợt nhớ ra từ lúc cộng lao(2) xong tới giờ không thấy hai người Tôn Chu đâu cả, thấy cũng gần đến canh hai, đèn trong phòng tân nương vẫn sáng.

Tiểu Kiều mở cửa sổ, hơi lo lăng nói: “Kỳ Lân.”

“Biết rồi, để ta đi xem thử.” Kỳ Lân đi ra vườn hoa tìm người.

Tìm thấy Chu Du ôm bình rượu, say bí tỉ không còn biết gì, nằm dài trên bàn đá trong đình.

Tôn Sách ở trần bên cạnh, nói làm nhảm: “Uống nữa đi, cạn!”

“Tôn lang…” Trong mắt Chu Du hiện giờ đã có đến bốn Tôn Sách.

“Ơi ơi— hiền đệ–” Tôn Sách lung la lung lay giơ tay xoa mặt Chu Du.

Chu Du hất ra, Tôn Sách ngã, bộp bộp lăn xuống lương đình.

“Hai người các ngươi, trở về ngủ đi chứ.” Kỳ Lân cười nói: “Các tẩu tử bảo ta đi tìm các ngươi đấy.”

“Ngươi… Kỳ Lân.” Chu Du chỉ mặt Kỳ Lân, trừng mắt nói: “Lại đây… uống cùng đi.”

Kỳ Lân yên lặng trong chốc lát, nói: “Một đời người, có nhiều chuyện không thể thỏa mãn, tương lai còn dài, sao phải để trong lòng chuyện một thời một khắc này?”

Chu Du thở dài, ôm theo hủ rượu, lảo đảo về phòng.

Chu Du uống say mèm, nhìn kỹ trái phải, định đi đến phòng Tiểu Kiều.

Kỳ Lân cũng lơ mơ, khoa tay múa chân chỉ loạn xạ, dường như còn đang phân biệt coi bên nào là Đông bên nào là Tây, cuối cùng vẫn thấy không đúng, hô: “Bên đây phải không?”

Chu Du: “?”

Chu Du nhìn quanh, say choáng váng, gật đầu nói: “À.” Rồi xoay người đi về phía phòng Đại Kiều.

Tôn Sách ngáy như sấm, Kỳ Lân nói: “Bá Phù, dậy đi, về ôm vợ đi kìa!”

Tiếng ngáy của Tôn Sách im bặt, mắt điếc tai ngơ, tiếp tục ngáy.

Kỳ Lân nói: “Người đâu, mang thùng nước lạnh tới đây.”

Nháy mắt Tôn Sách ngồi thẳng dậy, cười nói: “Lúc nào rồi!” Hỏi xong tự trả lời luôn: “À, thành hôn rồi!” Nói xong xoay người chạy đi, đầu va vào cột đình u lên một cục, kêu đau ầm ĩ.

“Mặc áo lại coi.” Kỳ Lân cười nghiêng ngả.

Tôn Sách loạng choạng đi qua vườn hoa, đầu váng mắt hoa đứng trên hành lang, nhìn một lát, lẩm bẩm: “Công Cẩn đâu?”

Kỳ Lân lại chỉ trái chỉ phải một hồi,  phân biệt Đông Tây, nói: “Công Cẩn đi hướng kia, đó là Đông sương hay Tây sương?”

“Ngươi say rồi.”

Tôn Sách cảm thấy là lạ, nhưng mà nếu Chu Du đi bên kia rồi, mình hẳn là… Hắn quay đầu đi về Tây sương.

Lúc Tiểu Kiều thét chói tai, Tôn Sách ở trần chạy từ Tây sương ra, vừa chạy vừa đòi đá Kỳ Lân.

Kỳ Lân vẫn còn đứng trong đình, bỗng nhiên ý thức được mình nhầm hướng, vội vàng chạy trốn.

“Kỳ Lân! Ngươi cố ý!” Tôn Sách mắng theo.

Chu Du vào nhầm phòng Đại Kiều cũng mặt mũi đỏ bừng đi ra, kéo áo khoác, va phải Tôn Sách, vội kéo tay một cái rồi buông ra, mạnh ai nấy về phòng.

Lát sau, Tôn Sách từ trong phòng ló đầu ra nói: “Kỳ Lân, trễ rồi đấy, ngươi cũng đi ngủ đi!”

Kỳ Lân đáp lời, hai gian phòng kia cuối cùng cũng chịu tắt đèn, trăng sáng treo cao, vằng vặc chiếu soi khắp đất trời, chỉ còn lại tiếng huyên của Kỳ Lân, một khúc ‘Nguyệt Tiền Thương’ du dương kỳ ảo, quanh quẩn giữa thiên không.

Không tới một tháng sau tân hôn, Viên Thuật phát ra chiếu lệnh lần nữa, triệu tập quân tiên phong của Giang Đông, tiến đánh Từ Châu.

Ngày này cũng đến, sáng sớm, Tôn Sách nhận được tin, Viên Thuật đã phái Kỉ Linh đi Từ Châu trước, chặn đánh Lưu Bị.

“Các ngươi nói thử coi, nên là gì đây?” Tôn Sách truyền đạt lại tin tức của Viên Thuật cho mọi người.

Kỳ Lân vừa ngủ dậy, ngáp một cái: “Không phải đã bàn rồi sao, sáng sớm đã kéo người ta dậy… làm gì…”

Chu Du cũng mới ra khỏi giường, tóc còn chưa kịp vấn, đầu cổ bù xù, hỏi: “Tín sử đâu?”

Trương Hoành trả lời: “Viên Thiệu là một tên bội tín, nhìn vào chuyện của Tôn Bí cũng thấy tầm nhìn thiển cận, thời điểm này việc chính yếu là Bá Phù cần phải mở rộng thực lực bản thân, không thể tùy tiện xuất binh.”

Vẻ mặt Tôn Sách nghiêm túc, tất nhiên là đang do dự, Trương Hoành lại nói: “Hơn nữa, hai huynh đệ ngươi mới thành hôn không bao lâu, cũng không phải là chuyện nguy cấp như lửa bén đến lông mày, càng không nhất định phải lên chiến trường, làm gì có chuyện xuất binh chinh phạt dễ dàng như thế?”

Kỳ Lân lấy nước trà súc miệng: “Các ngươi đừng đi, để ta đi, cho ta một ngàn binh, lúc về trả lại ngươi bốn ngàn.”

Tôn Sách nghe mà buồn cười: “Làm sao mà đi một ngàn về bốn ngàn được vậy? Ngươi giải thích ta nghe coi.”

Sáng sớm mới thức dậy, còn chưa rửa mặt chải đầu, nha hoàn theo tới phòng khách, trước hết giúp Chu Du vấn tóc cài trâm, chủ mẫu Đại Kiều đến bảo dọn điểm tâm, Tiểu Kiều trang điểm xong, nâng vạt áo đi ra tiền thính, lấy lược gỗ, nói: “Để ta làm.”

Kỳ Lân giải thích: “Bộ hạ cũ của cha ngươi còn trong tay Viên Thuật, viết cho ta một phong thư mang theo, để hắn giao lại binh mã cho ta làm quân tiên phong, binh mã đó vốn thuộc về Bá Phù ngươi còn gì.”

Ánh mắt Tôn Sách chợt lóe kích động, nói: “Như vậy quá tốt! Ngươi có thể đưa Trình Phổ, Hoàng Cái cùng mấy vị lão tướng khác về cùng luôn không?! Đợi ta viết hai phong thư, một phong gửi cho Viên Thuật, nói ta mới thành hôn không bao lâu, không tiện rời nhà. Một phong khác giao cho Hoàng Cái lão tướng quân…”

Chu Du gật đầu cảm ơn Tiểu Kiều, cắt lời Tôn Sách: “Ban đầu quả thật có tính như thế, vừa không để cho Viên Thuật hoài nghi, vừa có thể đem bộ hạ cũ về. Nhưng mà Kỳ Lân, khi Kỉ Linh đoạt lại binh phù rồi, ngươi phải ăn nói thế nào?”

Kỳ Lân hơi suy nghĩ: “Ta tính thế này. Kỉ Linh giao chiến với Lưu Bị, Lã Bố sẽ không mặc kệ ngồi nhìn, ta cảm thấy hắn sẽ ra mặt hòa giải.”

Tiểu Kiều vừa vấn tóc cho Chu Du vừa dịu dàng hỏi: “Nếu Ôn Hầu không hòa giải thì sao?”

Kỳ Lân hơi ngạc nhiên, không ngờ Tiểu Kiều sẽ lên tiếng, ở bên Lã Bố lâu như vậy, lúc chủ công bàn chuyện mà có nữ nhân nói chen vào Kỳ Lân cảm thấy rất lạ.

Tôn Sách không để ý nhiều, nói: “Đệ muội nói phải, chuyện gì cũng có một phần vạn không như ý.”

Kỳ Lân cũng không phiền: “Với hiểu biết của ta với hắn, nhất định hắn sẽ làm như vậy.”

Đại Kiều dặn dò xong chuyện trong phủ, đi thẳng vào chính sảnh, ngồi xuống bên cạnh Tôn Sách, nghe Tôn Sách nói: “Hai người cũng ý kiến thử xem.”

Đại Kiều suy nghĩ chốc lát, đáp: “Kỳ Lân muốn dẫn binh?”

Kỳ Lân gật đầu, chờ xem bọn họ định thế nào.

“Nếu Ôn Hầu đứng ra hòa giải thật thì thế nào?”

Kỳ Lân đặt ly trà lên bàn, “Hòa giải hay không không quan trọng, mục đích của ta là móc nối với Trần Cung, nhờ hắn nhằm lúc Kỉ Linh rút quân thuyết phục Lã Bố xuất binh tấn công đại quân Viên Thuật.”

Mấy người ở đây đều bị tác động, Tôn Sách hỏi: “Vì sao?”

Kỳ Lân giải thích: “Lúc nhổ trại, quân tiền phương sẽ biến thành hậu trận, khi ấy ta sẽ dẫn bộ hạ cũ của cha ngươi lui lại phía sau, về đến Thọ Xuân, lúc này để cho Trần Cung xuất binh chặn đánh.”

Chu Du khen: “Ý kiến hay! Ôn Hầu đánh nghi binh, giả vờ tiến công, quân ta vờ bại lui, rút khỏi đại quân của Viên Thuật, sắp xếp người chết thành toàn quân bị diệt, là có thể an toàn rút lui toàn bộ.”

Kỳ Lân gật đầu: “Tiếp sau đó, ta theo đường khác trở về Đan Dương, còn các ngươi phao tin ta chết trận. Chuyện này hoàn thành, ta cũng không tiếp tục ở lại Giang Đông nữa, đến lúc phải về rồi.”

Tôn Sách nghe Kỳ Lân thình lình nói như vậy, lớn tiếng hỏi: “Kỳ Lân?! Bá Phù ta đối đãi ngươi có chỗ nào không phải?!”

Kỳ Lân nói: “Ngươi đãi ta còn tốt hơn Lã Bố, ta rất biết ơn.” Xong lại thở dài: “Trước khi về, để ta thể hiện chút thành ý, coi như cảm ơn.”

Trong phòng vô cùng yên tĩnh, sau một lúc lâu, Chu Du mới lên tiếng: “Ngươi nghĩ kỹ rồi đấy à?”

Kỳ Lân cười.

Tiểu Kiều nhẹ giọng nói: “Chu lang theo hắn đi, giúp hắn mang binh mã về.”

Đại Kiều cũng nói: “Hoặc là Tôn lang đi, dù sao thì trong hai người phải có một người đi, để Kỳ Lân đi một mình, các tẩu tử không an tâm.”

Kỳ Lân cảm động gật đầu,  Tôn Sách bối rối trong lòng, nặng nề đặt chung trà xuống, vẫn không quyết định được, sau đó nói: “Năm trước may mà có ngươi, mẫu thân ta và Tôn Quyền mới có thể ra khỏi Ngô Quận, thật lòng ngươi không cần nói đến chuyện cảm ơn. Nếu ngươi vẫn còn nhớ cố nhân, qua mấy ngày nữa, chuẩn bị lộ phí lại cử người đưa ngươi về Bắc mới phải.”

Kỳ Lân cười nói: “Ta không có ý đó, cứ như thế đi, chúng ta đều là bạn bè, có việc gì có thể gửi phong thư liên lạc, ta chỉ muốn giúp ngươi thôi.”

Mắt Tôn Sách hơi đỏ, điểm tâm cũng không ăn, phất tay áo về phòng, có vẻ như khó chấp nhận điều Kỳ Lân nói.

Ngay đêm đó, Tôn Sách viết ba phong thư, phong thứ nhất gửi cho Viên Thuật, đại ý là gia phụ mất sớm, bạn bè cố tri vẫn có người còn ở Thọ Xuân, binh lực Đan Dương yếu mỏng, nay phái hai người là Kỳ Lân, Chu Du dẫn một ngàn binh, tình nguyện trở thành quân tiên phong của Kỉ Linh tướng quân, mong Viên Thuật giao bộ hạ cũ của Tôn Kiên cho hai người dẫn dắt.

Kỳ Lân và Chu Du là ai, từ đâu lòi ra, Viên Thuật đến nghe cũng chưa từng nghe. Cho rằng Tôn Sách mới thành hôn không bao lâu, sa vào ôn nhu hương, mê đắm mỹ sắc, khi thuộc hạ đòi điểm binh đi tiên phong chịu chết, tất nhiên không thể không đồng ý.

Nhiều lắm thì đợi khi thu binh kiểm kê nhân số, lấy lại quân Thọ Xuân, sẵn tiện nuốt trọn cả binh của Tôn Sách luôn.

Một phong thư khác gửi cho các vị lão tướng Hoàng Cái, Trình Phổ, ủy thác toàn quyền cho Chu Du và Kỳ Lân, nếu lúc rút quân nếu gặp phục kích, không được kích động, cứ rút lui theo Chu Du là được.

Phong thư thứ ba vậy mà lại gửi cho Lã Bố.

Trong thư có nhắc đến việc Kỳ Lân làm khách ở Giang Đông, đơn giản gửi gắm Kỳ Lân, thuận tiện thể hiện sự kính ngưỡng đối với Ôn Hầu, mời Phấn Vũ tướng quân có rỗi rãi thì ghé qua Giang Đông, đến chơi Đan Dương, Tôn Bá Phù nhất định tận tình tiếp đón.

Tôn Sách ở trong phòng chơi trò tự kỷ, hôm sau, Chu Du điểm binh, lúc muốn từ giả, Tôn Sách lại nổi tính trẻ con, không chịu ra tiễn biệt.

Bên bờ Trường Giang, trường đình mười dặm(3), cỏ non chạm chân trời, nước sông cuồn cuộn như phủ một lớp lụa mỏng mông lung, mưa xuân như tơ, phiêu tán giữa thiên không như một tấm lưới mềm mại tinh tế, nhẹ nhàng rơi xuống.

Đại Tiểu Kiều cùng với Tôn Quyền, đem áo choàng tới đưa: “Cả đêm qua Tôn lang không ngủ, bị phong hàn, còn nằm trên giường chưa tỉnh nữa.”

Kỳ Lân nói: “Xuân hàn nhớ chú ý sức khỏe.”

Tiểu Kiều nói: “Chu lang xuất binh cũng phải chú ý đến bản thân nhé.”

Chu Du không yên trong lòng nhưng vẫn đáp ứng.

Kỳ Lân đưa một phong thư, “Thư này gửi Bá Phù, nhờ đại tẩu nhận giúp hắn, khi hắn muốn giết người đầu tiên, thì mở ra xem.”

Trong thư là những điều Kỳ Lân biết, định mệnh cả đời Tôn Sách, có giết Hứa Cống, chém Vu Cát, Tôn Sách treo cổ Hứa Cống, mấy năm sau học trò của Hứa Cống đến báo thù, bị một mũi tên bắn trúng mặt, không bao lâu sau vết thương nứt toác ra mà chết. Trong thư, Kỳ Lân viết rất cặn kẽ rõ ràng, hắn hy vọng Tôn Sách có thể thoát khỏi kiếp nạn này.

Nhưng nếu Tôn Sách không chết sớm, vị thế của Giang Đông sẽ rất khác, thậm chí trận Xích Bích cũng bởi vì đó mà ảnh hưởng, hiện tại, Kỳ Lân cũng không biết tiếp theo là họa hay là phúc, đành mặc cho số phận đi thôi.

Đoàn người đi trong cơn mưa nhẹ như khói tỏa rời khỏi Đan Dương, tiến về Thọ Xuân.

Ba ngày sau khi Kỳ Lân xuất chinh, như đã lường trước, Viên Thuật giao lại hai ngàn một trăm mười binh mã của Tôn Kiên lại cho Chu Du, theo mười vạn đại quân của Kỉ Linh xuất phá, Chu Du dẫn quân ngày đêm thần tốc, thẳng hướng Từ Châu.

Năm dặm ngoại thành Từ Châu nơi Lưu Bị trú đóng là thành Tiểu Bái, nơi Lã Phụng Tiên sau vài thất bại liên tiếp ở Duyện Châu, vẫn đang ẩn mình chờ thời cơ.

——————————-

Lời tác giả: Chương sau xem Lã Bố xạ kích Viên Môn, Vân thúc cùng Lã Bố đều lên sàn, gặp lại Kỳ Lân.

——————————-

Chú thích:
  1. Hợp hàm: ký lên giấy tờ văn kiện, như ký giấy hôn thú.
  2. Cộng lao: vợ chồng mới cưới cùng uống rượu, cùng ăn thức ăn chuẩn bị sẵn, kết ước thề hẹn cho cuộc sống về sau đồng cam cộng khổ.
  3. Trường đình mười dặm: nhà trạm đặt dọc đường đi ở Trung Quốc thời xưa, cứ 10 dặm lại đặt một trạm.

Cảm xúc của Kỳ Lân khi ngồi ngoài hành lang thổi khúc Nguyệt Tiền Thương vào đêm tân hôn của Lã Bố…

Tâm sự của Chu Du, Tôn Sách khi mỗi người ôm một bình rượu uống đến say bí tỉ trong lương đình…

Tiếng sáo Khương của Lã Bố hòa vào tiếng huyên của Kỳ Lân…

Cái nắm tay vội vã của hai người Tôn Chu giữa hai động phòng…

Bà con mình đọc cho biết thôi, đừng ai trải qua nhé!

Chu Du, Tôn Sách sẽ còn trở lại và rất cảm động.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện