(Giải thích tựa chương: Hắc Kỳ Lân qua sông do thám Tào binh…)
“Tôn lang, tám mươi vạn Tào binh đang vây áp Giang Đông, ta cùng Kỳ Lân sẽ phát binh vào ngày mai, tử chiến đến cùng.”
“Muốn nhìn thấy cố nhân một lần, đêm qua trằn trọc nhớ ngươi, một năm qua chưa từng về trong mộng.”
“Tôn lang, nhạn Bắc bay về, tháng năm tĩnh lặng; Đợi trận chiến này kết thúc, ta sẽ trở về Đan Dương thả thuyền ra hồ Sào, kết thúc ở đó.”
“Cầu ngươi phù hộ trăm ngàn sinh linh của Giang Đông.”
“Tôn lang, Tôn Quyền trưởng thành rồi…”
“Tôn lang…”
Lá ngô đồng rơi đầy trong viện, thu về tĩnh lặng.
Chu Du quỳ trước hương án, yên lặng rất lâu, bưng rượu lên, trăng gió đầy ly, ngửa cổ uống cạn.
Ngoài viện, năm người song song bấu vào bờ tường, hiếu kỳ nhìn chăm chú vào bên trong.
Chu Du quay lưng về phía Tôn Sách, Tôn Sách bước lên một bước, vang lên tiếng đến giày.
Chu Du cảnh giác, một tay ấn kiếm, xoay người.
Tôn Sách: “Ta…Công Cẩn.”
Biểu tình của Tôn Sách vừa áy náy vừa thấp thỏm, Chu Du kinh ngạc ngây người trong sảnh, phiền muộn và mờ mịt.
Chu Du nói: “Là ngươi sao, Bá Phù?”
Hai tay Tôn Sách giấu trong túi áo, quần áo kia trong thật kì dị, Chu Du hoài nghi có phải bản thân đang mơ hay không.
Kỳ Lân bám trên bờ tường, nói nhỏ: “Lần đầu tiên ta thấy Công Cẩn có vẻ mặt này.”
Đồng tiên sinh: “Tiểu Hắc, ngươi có cảm giác được không, Công Cẩn lúc này giống như đứng trước tủ kính chưng đầy bánh ngọt trong cửa hàng, nhìn được, ăn không…”
“Sư phụ! Ngài bớt nói một chút được không!” Hạo Nhiên phát điên: “Hỏng hết không khí của người ta!”
Kỳ lân cười đau cả bụng, quay sang vỗ vỗ vai Đồng tiên sinh: “Thái Sư phụ anh minh! Con hiểu!
Chu Du vẫn cho rằng Tôn Sách là vong hồn, nặng nề nói: “Tôn lang, rốt cuộc ngươi cũng nghe thấy rồi.”
Tôn Sách mỉm cười nói: “Công Cẩn, ta vẫn ở bên ngươi, ta biết ngươi… không trách ta.”
Chu Du: “Sao không về báo mộng cho ta? Ngươi cứ như vậy mất hết lòng tin sao?”
Chu Du run run vươn tay, ánh mắt mải miết nhìn gương mặt Tôn Sách, dường như muốn chạm vào, Tôn Sách an tĩnh nhìn hắn.
Ngón tay Chu Du không kiềm được run rẩy, đến gần môi Tôn Sách, Tôn Sách cười híp mắt, nghiêng má, muốn cầm tay Chu Du.
Lúc gần chạm vào nhau, Chu Du rút tay về, Tôn Sách nắm vào khoảng không, mờ mịt mở mắt, như người trong mộng.
Chu Du xoay người, đưa lưng về phía Tôn Sách, chậm rãi nói:”Không ngờ năm đó từ biệt, lại là vĩnh viễn trời đất cách xa.
Tôn Sách nhẹ than: “Ngày mai xuất chiến, ta theo các ngươi.”
Chu Du thắp ba nén nhang, hướng về linh vị Tôn Sách, nhẹ giọng nói: “Tôn lang, Công Cẩn thấp cho ngươi ba nén nhang, mời anh linh ngươi về dẫn dắt, phải thắng trận này.”
Đồng tiên sinh: “Hắn bái cái bài vị còn không bằng quay lại bái người sống tại hiện trường cho rồi…”
“Tha cho chúng ta đi.” Hạo Nhiên, Văn Trọng kêu khổ.
Tôn lang ôn hòa cười: “Mỗi mũi tên các ngươi bắn ra đều có máu của ta; Mỗi một đao các ngươi chém ra có ta trợ sức; Lúc ra trận giết địch, hồn ta che chở các ngươi khỏi tên bay; Chu lang, trận Bối Thủy sẽ là trận chiến chưa từng có.”
Chu Du nghẹn ngào gật đầu, chìm vào trầm tư thật lâu.
Tôn Sách nhẹ quay lưng, nhảy ra khỏi từng viện, mọi người cũng nhảy xuống theo, Tôn Sách kéo mũ trùm trên cổ áo che kín đầu, chầm chậm từng bước trầm tư trên đường phố Kiến Nghiệp.
Ngoài Lã Bố và Kỳ Lân mặc quần áo của nam tử thời Hán, mấy người còn lại đều ăn vận vô cùng kỳ quá, người đi lại trên đường liên tục nhìn sang, thấy Ôn hầu thì khom người hành lễ.
Kỳ Lân quay lại nhìn Tôn Sách đi sau cùng, hiếu kỳ hỏi: “Sao hắn không ở lại?”
Đồng tiên sinh khoác vai Kỳ Lân, cười đáp: “Đồ tôn nhi, hắn đã không còn là người người của thời đại này nữa rồi, nên không thể can thiệp vào bất cứ chuyện gì ở đây.”
Văn Trọng trầm giọng nói: “Trước khi đưa hắn quay lại, sư phụ đã giao kèo với hắn rồi, nếu không, về sau sẽ khiến con gặp rất nhiều phiền toái.”
Kỳ Lân chợt hiểu ra, nhảy lên kéo cánh tay Văn Trọng, bám lên lưng hắn, nói: “Vậy hắn phải làm sao đây?”
Đồng tiên sinh đáp: “Sau này, chắc chắn sẽ còn cơ hội.”
Kỳ Lân gật gật đầu, biết Đồng tiên sinh đã có an bài nên không hỏi thêm nữa, nhưng lại hiếu kỳ hỏi: “Còn mọi người thì sao, cũng không thể nhúng tay vào trận Xích Bích ạ?”
Đồng tiên sinh thần bí chớp chớp mắt: “Theo nguyên tắc thì đúng như thế.”
“Ồ–” Kỳ Lân rũ đầu: “Đừng như vậy mà, con còn muốn để sư phụ lấy Kim tiên ra, liên hoàn roi, quất cho Tào Tháo mềm người… Hoặc Thái sư phụ bày một trận Tru Tiên kiếm…”
Văn Trọng trách mắng: “Suốt ngày hết ăn lại nằm, không có chí tiến thủ, còn ra thể thống gì nữa?!”
Đồng tiên sinh cùng Hạo Nhiên đồng thanh: “Béo béo uy vũ–!”
Văn Trọng: “…”
Trán Văn Trọng nổi gân, vốn định măng tiểu đồ đệ vài câu, ngại vì giáo chủ bao che khuyết điểm, nên đành thôi.
Giọng nói lấy lòng của Kỳ Lân vang lên: “Sư phụ, thật ra con thấy người không khác trước đây là mấy…”
“Tất nhiên! Ta đâu có béo!” Văn Trọng cả giận nói: “Đừng nghe Thái sư phụ ngươi nói hươu nói vượn!”
Đồng tiên sinh: “La là la là la lá là – Nếu người ngang ngược—”
Kỳ Lân, Hạo Nhiên cười đáp: “Đời này ta nâng chén bên người–!”
Hôm sau, đại quân từ Kiến Nghiệp xuất phát.
Tôn Quyền đích thân dẫn văn võ bá quan Đông Ngô đứng trên bờ tiễn đưa.
Thuyền lớn ra khơi, mênh mông sóng nước, nghìn cánh buồm sang sông, Tôn Quyền tự tay Tế tửu, Lã Bố, Lưu Bị, Chu Du, ba người bưng bát rượu.
“Nguyện tướng sĩ quay về, một lần uống máu Tào A Man!” Tôn Quyền cất cao giọng.
Kỳ Lân thầm rùng mình, cuối cùng Tôn Quyền cũng có vài phần hung hãn, Chu Du một thân nhung trang, quát lên: “Nguyện anh linh liệt đại tổ tiên Giang Đông ta về đây chứng giám!”
Mọi người uống rượu, Tôn Quyền lại lấy một chén kính binh lính, chén thứ ba kính thiên địa quỷ thần, rượu nho sóng sánh đỏ sẫm trong chén.
Mọi người lên thuyền, hơn ngàn chiến thuyền lên đường, cảnh tượng cực kỳ hùng tráng, buồm vừa căng, gió Thu lạnh thấu xương, Cam Ninh dẫn đội tiền trạm, mái thuyền ngược dòng băng băng, hướng về Xích Bích lướt như bay.
Tôn Quyền đứng trên bến tàu, quan viên phía sau tự giác lui lại, Tôn Quyền mặc áo dài xanh, vạt áo trong gió tung bay, tay chụm lại đặt bên môi, u u thử âm, một khúc huân cứ thế bắt đầu.
Khoảnh khắc, sông dài nước rộng, khúc của Tôn Quyền dõng dạc, vang vọng khắp thiên không.
Trên thuyền soái Lương Châu, Tôn Quyền nghe được, lấy ra đàn cổ của Lã Bố, năm ngón tay đảo qua, tiếng đàn như xuyên đá, như xé gấm, như gõ chuông, như binh qua chiến trận, Lăng Thống cởi trần đánh trống, khắp thiên địa hành khúc phủ lấp, hùng tráng không sao tả xiết.
Chu Du đứng ở đầu thuyền, nghe cách thuyền truyền đến cổ khúc, tiếng trống, tiếng đàn, như tiếng gầm thét của trăm ngàn linh hồn chiến sĩ từ xưa vọng về, xé linh hồn hắn thành từng mảnh vụn.
“Đi hỏi thăm.” Chu Du khó mà tin được, lệnh xuống: “Là ai đang tấu khúc [Kích Cổ]? Ai tấu!”
Tử sinh khiết khoát, dữ tử thành thuyết; chấp tử chi thủ, dữ tử giai lão(*).
Chu Du hít sâu một hơi, nhắm mắt, tiếng nhạc xa dần.
“Bẩm Đô Đốc, người vừa tấu khúc [Kích Cổ] là quân sư Kỳ Lân của Lương Châu doanh.”
Chu Du ngươi người mất hồn đứng ở đầu thuyền một lúc lâu, lẩm bẩm một mình: “Phải sớm biết là hắn chứ… Lúc ở tại Đan Dương, có lẽ theo chân Tôn lang học được… Mà thôi.”
Cùng lúc đó, Lương Châu doanh.
Tôn Sách đánh đàn ở đuôi thuyền, đầu thuyền một đám người tụ tập lại với nhau.
“Mọi người đã gặp qua Phụng Tiên rồi.” Kỳ Lân cười tủm tỉm giới thiệu: “Để con giới thiệu bạn bè con cho mọi người biết, đây là Mã Siêu.”
Mặt mày Mã Siêu trông như suy dinh dưỡng, cứ lên thuyền là bắt đầu hoa mắt chóng mặt, chân muốn nhũn ra.
Đồng tiên sinh lấy làm lạ hỏi lại: “Đây là Cẩm Mã Siêu trong lời đồn đó sao? Không như tưởng tượng, xanh xao vàng vọt quá, thường ngày các ngươi ăn uống thế nào vậy?”
Hạo Nhiên đồng tình nói: “Thái sư phụ, người ta say tàu, ngài đừng táy máy tay chân, coi chừng người ta ói trúng bây giờ.”
Đồng tiên sinh đưa tay, vỗ vai Mã Siêu một cái, nói: “Cố lên!”
Mã Siêu giật mình, cảm thấy một luồng linh khí tràn ngập toàn thân, khó tin nói: “Chứng say tàu của ta đỡ rồi? Ta không thấy khó chịu nữa…”
Chúng tướng như ong vỡ tổ nhào tới: “Vỗ ta với… vỗ ta…”
Cam Ninh lúc lắc chạy tới, Trương Liêu, Trương Cáp ôm Đồng tiên sinh, ăn ké.
Lã Bố: “Nghiêm túc cho ta! Chiêu hiền đãi sĩ! Hiểu không hả?!”
Kỳ Lân nói: “Vị này chính là Thái sư phụ, vị này là sư phụ ta…” Giới thiệu Văn Trọng xong, quay qua khoác vai Hạo Nhiên, giơ hai ngón tay V: “Đây là sư thúc của ta, đằng sau là Tử Tân sư ca.”
Ánh mắt chúng tướng sáng quắt, nguyên cả sư môn đều xuất đầu lộ diện rồi, lần này Tào Tháo coi như hết cứu.
Lã Bố khom người nói: “Trước tiên, nhờ tiên nhân Thái sư phụ cũng vỗ ta một cái.”
Mọi người phì cười.
Kiến An năm thứ mười một, ngày mùng bảy tháng Mười.
Chu Du dẫn quân đến Xích Bích, Tào Tháo đóng ở Ô Lâm, bờ Bắc Trường Giang, song phương đối đầu liên tục trong hai tháng.
Bờ Bắc, bờ Nam cách nhau tầm mười dặm, giữa sông sương mù dày đặc, nhiều ngày không tan đi.
Chu Du bắt đầu phân chia nhiệm vụ, chọn ba chỗ trên vách núi, lệnh binh sĩ dựng tháp cao trăm trượng, cố gắng đưa ánh lửa truyền càng xa càng tốt.
Gia Cát Lượng sửa bản thiết kế một chút, thay đổi cách truyền tin để phát lệnh của soái tướng, dưới tháp trúc thiết kế một sợi thừng, dẫn thẳng đến chậu lửa trên đỉnh tháp, trên đầu dây treo một cái chuông đồng.
Lính đưa tin chỉ cần kéo dây lắc chuông đồng, trong nháy mắt tín hiệu truyền xa hơn mười trượng lên đến đỉnh tháp, đỡ mất thời gian chạy lên chạy xuống truyền lời.
Về phần đèn sáng hay tối có ý nghĩa thế nào, người nắm được mật mã cũng chỉ có vài vị quân sư cùng tướng lãnh xuất chiến.
Như vậy, dù tin truyền đến các thuyền nhỏ có gian tế mai phục, cũng không cách gì giải được tín hiệu đèn.
Trận thăm dò chưa bắt đầu, Chu Du không dám vội vàng lập kế hoạch tấn công, chỉ lệnh hai doanh Lưu, Lã tranh thủ thời gian thao luyện thủy binh, sẵn sàng chờ thời cơ.
Trần Cung ở lại lều quân sư, nghị sự với Chu Du, Kỳ Lân làm hướng dẫn viên du lịch, dẫn một đám sư môn chuyên gây sự đi dạo xung quanh.
Trên bờ, ngoài bìa rừng, tiếng nói của Kỳ Lân: “A… Sư phụ, người đừng… đừng trực tiếp như vậy chứ, đừng từ phía sau… đừng mà.”
Văn Trọng nói: “Sao con yếu thế?”
Kỳ Lân: “Ai da, muốn bẹp rồi!”
Văn Trọng nói: “Đứng lên!”
Một dị thú đen tuyền, bốn vó bẹt ra tứ phía, nằm bẹp trên mặt đất, choáng váng đầu óc.
“Ôi—” Hắc Kỳ Lân kiệt sức đứng lên.
Văn Trọng cưỡi trên lưng Kỳ Lân, nghiêm khắc nói: “Con thiếu rèn luyện quá rồi đó, tiểu Hắc.”
Kỳ Lân nhỏ cố hóp bụng cong lưng, đứng dậy: “Y—a”
Hạo Nhiên cùng Đồng tiên sinh chỉ trỏ: “Là do ngươi quá…”
Gân xanh trên trán Văn Trọng nảy lên bựt bựt, hai người vội vàng chỉ tay lên trời bảo hôm nay thời tiết đẹp ơi là đẹp ha ha.
Kỳ Lân nhỏ hít sâu, cắn răng gồng lên: “A a—”
Rốt cuộc, loạng choạng đứng lên.
Tử Tân mỉm cười nói: “Sư đệ, cô thấy không được rồi, ngươi biến lớn chút đi, Thái sư phụ còn chưa lên nữa.”
Hắc Kỳ Lân bất đắc dĩ nói: “Được rồi, ta không muốn to quá… không quen.”
Dứt lời, Hắc Kỳ Lân ngẩng đầu, gầm lên một tiếng, âm truyền trăm dặm.
Chớp mắt, lửa đen bao phủ, bốc cao ba trượng, sau khi lửa tàn, một con thú toàn thân đen tuyền xuất hiện, thụy thú cao bằng một người trưởng thành, trên trán có sừng.
Văn Trọng gằn giọng: “Sừng ngươi đâu! Sao mất một cái? Ai ăn hiếp ngươi?”
Hắn Kỳ Lân giơ chân gãi đầu, ngượng ngùng cười cười: “Hắc hắc, tự làm gãy, lần trước con bất cẩn gãy mất rồi, mọi người leo lên…”
Giọng Lã Bố đột nhiên truyền tới: “Thái sư phụ uống rượu không? Đang làm gì đấy ạ? Vừa rồi ai nói thế?”
Kỳ Lân giật nảy: “…xoẹt.”
Hạo Nhiên vội nói: “Đâu có gì! Ngươi chẳng nghe thấy gì cả!”
Đồng tiên sinh xua tay, ý bảo không sao: “Với trí thông minh của hắn hẳn không biết gì đâu, chúng ta đang định ra ngoài hóng gió, Phụng Tiên nhi, có muốn đi chung không?”
Lã Bố không hiểu Đồng tiên sinh nói gì, suy nghĩ một chút: “Cũng được, đang muốn học hỏi thêm với Thái sư phụ, mọi người tính đi đâu chơi?”
Lã Bố hễ mở miệng là Thái sư phụ, Thái sư phụ, làm Đồng tiên sinh mát lòng mát dạ, Đồng tiên tinh vui vẻ nói: “Chúng ta qua chỗ Tào doanh bên kia bờ chơi.”
Kỳ Lân lầm bẩm: “Có gì đâu mà chơi, lỡ Lã Bố bị trúng tên…”
Lã Bố nghi ngờ hỏi: “Cái gì rì rầm trong bụi cây kia thế?”
“Không có gì.” Đồng tiên sinh nghiêm trang nói: “Chiếc Rolls-Royce nhà ta.” Vừa nói vừa ngoắc tay.
“Rô… cái gì xi?” Lã Bố cảm thấy mấy người nầy thật sự rất khó hiểu, những chuyện bình sinh hiếm khi trải qua, chỉ trong vài ngày hắn trải qua gần hết.
Mặt Kỳ Lân đỏ rực, chân run run, lén ló đầu ra nhìn từ đằng sau gốc cây.
Văn Trọng trông mà tức cười: “Đi ra đây.”
Kỳ Lân ngại ngùng đi ra, đột nhiên Lã Bố la lên: “Ngựa tốt!”
Kỳ Lân sợ tới mức giật bắn, suýt hất Văn Trọng xuống đất, hoang mang rối loạn, lại trốn về sau gốc cây.
Lã Bố nói: “Lại đây lại đây nào, cho ta xem xem? Quả nhiên là ngựa tốt! Ôi, còn sợ người lạ nữa à? Nhóc ra đây, để Hầu gia nhìn một chút nhé? “Lưng khỏe, chân vững! Bụng dưới săn gọn!” Hai mắt Lã Bố tỏa sáng: “Đầu… sao không phải đầu ngựa? Mắt rất sáng, trên đầu còn có sừng cơ à? Đây là con gì?”
“Thái sư phụ, ta…” Lã Bố nói: “Thái sư phụ cho ta một con đi!”
“Ngươi không cần Xích Thố nữa à?” Tử Tân chế nhạo.
Lã Bố: “…”
Kỳ Lân kêu một tiếng, hai mắt sáng ngời trong suốt, ló đầu ra khỏi gốc cây, quan sát Lã Bố.
Mọi người hoàn toàn im lặng, Đồng tiên sinh nói: “Đây là thần thú nuôi trong nhà, lại đây, mọi người leo lên đi.”
Kỳ Lân không dám lên tiếng, đành để mặc năm người cưỡi lên lưng, Lã Bố ngồi ở sau cùng, xoay tay sờ sờ đuôi Kỳ Lân, lúc mò tới mông, Kỳ Lân tức giận phì phì mũi.
Đồng tiên sinh nắm sừng Kỳ Lân như bánh lái, nói: “Này, Phượng Tiên nhi, đừng có táy máy, sừng… biểu tượng trên đầu Rolls-Royce đâu, sao mất hết một cái rồi?”
Kỳ Lân không cam lòng kêu lên một tiếng, ý là hiện tại sao trả lời được chứ?
Đồng tiên sinh nói: “Mặc kệ, đi thôi, qua bên kia bờ điều tra tình hình địch!”
Tử Tân và Hạo Nhiên đồng loạt cười hô to, Đồng tiên sinh nói: “Xuất phát!”
Kỳ Lân phóng người, đạp chân vào không trung, chở năm người phi thẳng về phía bờ sông.
Lã Bố sợ hãi la toáng lên: “Đây là… Tị thủy kim tinh thú hả?! Đừng có xuống nước mà!”
Kỳ Lân vững vàng đáp xuống, bốn chân dẫm trên mặt sông, nghiêng đầu quan sát Lã Bố.
Lã Bố lúng túng cười nói: “Quên, ta biết bơi, ha ha.”
Đồng tiên sinh cười nói: “Tị thủy thú muốn xách giày cho Rolls-Royce nhà chúng ta cũng không có cửa đâu, đi thôi, giá!”
Kỳ Lân ngẩng đầu rống lên một tiếng, bốn chân đạp nước, nghênh ngang vượt sông đi đến bờ bên kia, lướt băng băng trên sóng cuộn thẳng hướng Tào doanh.
Lã Bố: “Phải rồi, Thái sư phụ, Kỳ Lân đâu?”
Mặt mấy người còn lại đều đen thui, không hẹn mà cùng nghĩ: Không phải ngươi đang cưỡi đó sao.
Kỳ Lân oán thầm: Ngươi không phải đang cưỡi ta sao.
Lã Bố: “Về gọi hắn đi chung không?”
Đồng tiên sinh nói: “À ờm, không biết cục cưng chạy đi đâu rồi.”
Lã Bố gãi gãi đầu: “Mới nãy còn thấy mà ta.”
Kiến An năm thứ mười một, mùng mười tháng Mười.
Ngày đầu tiên liên quân Đông Ngô đến Xích Bích, đại nạn của Tào doanh mở màn.
Bi kịch một khi đã bắt đầu, càng về sau càng không cứu nỗi.
——————————-
Chú thích:
Dù là sống, chết, gần hay xa, lời xưa từng thề ước; tay nắm trong tay, cùng nhau sống đến già.
“Tôn lang, tám mươi vạn Tào binh đang vây áp Giang Đông, ta cùng Kỳ Lân sẽ phát binh vào ngày mai, tử chiến đến cùng.”
“Muốn nhìn thấy cố nhân một lần, đêm qua trằn trọc nhớ ngươi, một năm qua chưa từng về trong mộng.”
“Tôn lang, nhạn Bắc bay về, tháng năm tĩnh lặng; Đợi trận chiến này kết thúc, ta sẽ trở về Đan Dương thả thuyền ra hồ Sào, kết thúc ở đó.”
“Cầu ngươi phù hộ trăm ngàn sinh linh của Giang Đông.”
“Tôn lang, Tôn Quyền trưởng thành rồi…”
“Tôn lang…”
Lá ngô đồng rơi đầy trong viện, thu về tĩnh lặng.
Chu Du quỳ trước hương án, yên lặng rất lâu, bưng rượu lên, trăng gió đầy ly, ngửa cổ uống cạn.
Ngoài viện, năm người song song bấu vào bờ tường, hiếu kỳ nhìn chăm chú vào bên trong.
Chu Du quay lưng về phía Tôn Sách, Tôn Sách bước lên một bước, vang lên tiếng đến giày.
Chu Du cảnh giác, một tay ấn kiếm, xoay người.
Tôn Sách: “Ta…Công Cẩn.”
Biểu tình của Tôn Sách vừa áy náy vừa thấp thỏm, Chu Du kinh ngạc ngây người trong sảnh, phiền muộn và mờ mịt.
Chu Du nói: “Là ngươi sao, Bá Phù?”
Hai tay Tôn Sách giấu trong túi áo, quần áo kia trong thật kì dị, Chu Du hoài nghi có phải bản thân đang mơ hay không.
Kỳ Lân bám trên bờ tường, nói nhỏ: “Lần đầu tiên ta thấy Công Cẩn có vẻ mặt này.”
Đồng tiên sinh: “Tiểu Hắc, ngươi có cảm giác được không, Công Cẩn lúc này giống như đứng trước tủ kính chưng đầy bánh ngọt trong cửa hàng, nhìn được, ăn không…”
“Sư phụ! Ngài bớt nói một chút được không!” Hạo Nhiên phát điên: “Hỏng hết không khí của người ta!”
Kỳ lân cười đau cả bụng, quay sang vỗ vỗ vai Đồng tiên sinh: “Thái Sư phụ anh minh! Con hiểu!
Chu Du vẫn cho rằng Tôn Sách là vong hồn, nặng nề nói: “Tôn lang, rốt cuộc ngươi cũng nghe thấy rồi.”
Tôn Sách mỉm cười nói: “Công Cẩn, ta vẫn ở bên ngươi, ta biết ngươi… không trách ta.”
Chu Du: “Sao không về báo mộng cho ta? Ngươi cứ như vậy mất hết lòng tin sao?”
Chu Du run run vươn tay, ánh mắt mải miết nhìn gương mặt Tôn Sách, dường như muốn chạm vào, Tôn Sách an tĩnh nhìn hắn.
Ngón tay Chu Du không kiềm được run rẩy, đến gần môi Tôn Sách, Tôn Sách cười híp mắt, nghiêng má, muốn cầm tay Chu Du.
Lúc gần chạm vào nhau, Chu Du rút tay về, Tôn Sách nắm vào khoảng không, mờ mịt mở mắt, như người trong mộng.
Chu Du xoay người, đưa lưng về phía Tôn Sách, chậm rãi nói:”Không ngờ năm đó từ biệt, lại là vĩnh viễn trời đất cách xa.
Tôn Sách nhẹ than: “Ngày mai xuất chiến, ta theo các ngươi.”
Chu Du thắp ba nén nhang, hướng về linh vị Tôn Sách, nhẹ giọng nói: “Tôn lang, Công Cẩn thấp cho ngươi ba nén nhang, mời anh linh ngươi về dẫn dắt, phải thắng trận này.”
Đồng tiên sinh: “Hắn bái cái bài vị còn không bằng quay lại bái người sống tại hiện trường cho rồi…”
“Tha cho chúng ta đi.” Hạo Nhiên, Văn Trọng kêu khổ.
Tôn lang ôn hòa cười: “Mỗi mũi tên các ngươi bắn ra đều có máu của ta; Mỗi một đao các ngươi chém ra có ta trợ sức; Lúc ra trận giết địch, hồn ta che chở các ngươi khỏi tên bay; Chu lang, trận Bối Thủy sẽ là trận chiến chưa từng có.”
Chu Du nghẹn ngào gật đầu, chìm vào trầm tư thật lâu.
Tôn Sách nhẹ quay lưng, nhảy ra khỏi từng viện, mọi người cũng nhảy xuống theo, Tôn Sách kéo mũ trùm trên cổ áo che kín đầu, chầm chậm từng bước trầm tư trên đường phố Kiến Nghiệp.
Ngoài Lã Bố và Kỳ Lân mặc quần áo của nam tử thời Hán, mấy người còn lại đều ăn vận vô cùng kỳ quá, người đi lại trên đường liên tục nhìn sang, thấy Ôn hầu thì khom người hành lễ.
Kỳ Lân quay lại nhìn Tôn Sách đi sau cùng, hiếu kỳ hỏi: “Sao hắn không ở lại?”
Đồng tiên sinh khoác vai Kỳ Lân, cười đáp: “Đồ tôn nhi, hắn đã không còn là người người của thời đại này nữa rồi, nên không thể can thiệp vào bất cứ chuyện gì ở đây.”
Văn Trọng trầm giọng nói: “Trước khi đưa hắn quay lại, sư phụ đã giao kèo với hắn rồi, nếu không, về sau sẽ khiến con gặp rất nhiều phiền toái.”
Kỳ Lân chợt hiểu ra, nhảy lên kéo cánh tay Văn Trọng, bám lên lưng hắn, nói: “Vậy hắn phải làm sao đây?”
Đồng tiên sinh đáp: “Sau này, chắc chắn sẽ còn cơ hội.”
Kỳ Lân gật gật đầu, biết Đồng tiên sinh đã có an bài nên không hỏi thêm nữa, nhưng lại hiếu kỳ hỏi: “Còn mọi người thì sao, cũng không thể nhúng tay vào trận Xích Bích ạ?”
Đồng tiên sinh thần bí chớp chớp mắt: “Theo nguyên tắc thì đúng như thế.”
“Ồ–” Kỳ Lân rũ đầu: “Đừng như vậy mà, con còn muốn để sư phụ lấy Kim tiên ra, liên hoàn roi, quất cho Tào Tháo mềm người… Hoặc Thái sư phụ bày một trận Tru Tiên kiếm…”
Văn Trọng trách mắng: “Suốt ngày hết ăn lại nằm, không có chí tiến thủ, còn ra thể thống gì nữa?!”
Đồng tiên sinh cùng Hạo Nhiên đồng thanh: “Béo béo uy vũ–!”
Văn Trọng: “…”
Trán Văn Trọng nổi gân, vốn định măng tiểu đồ đệ vài câu, ngại vì giáo chủ bao che khuyết điểm, nên đành thôi.
Giọng nói lấy lòng của Kỳ Lân vang lên: “Sư phụ, thật ra con thấy người không khác trước đây là mấy…”
“Tất nhiên! Ta đâu có béo!” Văn Trọng cả giận nói: “Đừng nghe Thái sư phụ ngươi nói hươu nói vượn!”
Đồng tiên sinh: “La là la là la lá là – Nếu người ngang ngược—”
Kỳ Lân, Hạo Nhiên cười đáp: “Đời này ta nâng chén bên người–!”
Hôm sau, đại quân từ Kiến Nghiệp xuất phát.
Tôn Quyền đích thân dẫn văn võ bá quan Đông Ngô đứng trên bờ tiễn đưa.
Thuyền lớn ra khơi, mênh mông sóng nước, nghìn cánh buồm sang sông, Tôn Quyền tự tay Tế tửu, Lã Bố, Lưu Bị, Chu Du, ba người bưng bát rượu.
“Nguyện tướng sĩ quay về, một lần uống máu Tào A Man!” Tôn Quyền cất cao giọng.
Kỳ Lân thầm rùng mình, cuối cùng Tôn Quyền cũng có vài phần hung hãn, Chu Du một thân nhung trang, quát lên: “Nguyện anh linh liệt đại tổ tiên Giang Đông ta về đây chứng giám!”
Mọi người uống rượu, Tôn Quyền lại lấy một chén kính binh lính, chén thứ ba kính thiên địa quỷ thần, rượu nho sóng sánh đỏ sẫm trong chén.
Mọi người lên thuyền, hơn ngàn chiến thuyền lên đường, cảnh tượng cực kỳ hùng tráng, buồm vừa căng, gió Thu lạnh thấu xương, Cam Ninh dẫn đội tiền trạm, mái thuyền ngược dòng băng băng, hướng về Xích Bích lướt như bay.
Tôn Quyền đứng trên bến tàu, quan viên phía sau tự giác lui lại, Tôn Quyền mặc áo dài xanh, vạt áo trong gió tung bay, tay chụm lại đặt bên môi, u u thử âm, một khúc huân cứ thế bắt đầu.
Khoảnh khắc, sông dài nước rộng, khúc của Tôn Quyền dõng dạc, vang vọng khắp thiên không.
Trên thuyền soái Lương Châu, Tôn Quyền nghe được, lấy ra đàn cổ của Lã Bố, năm ngón tay đảo qua, tiếng đàn như xuyên đá, như xé gấm, như gõ chuông, như binh qua chiến trận, Lăng Thống cởi trần đánh trống, khắp thiên địa hành khúc phủ lấp, hùng tráng không sao tả xiết.
Chu Du đứng ở đầu thuyền, nghe cách thuyền truyền đến cổ khúc, tiếng trống, tiếng đàn, như tiếng gầm thét của trăm ngàn linh hồn chiến sĩ từ xưa vọng về, xé linh hồn hắn thành từng mảnh vụn.
“Đi hỏi thăm.” Chu Du khó mà tin được, lệnh xuống: “Là ai đang tấu khúc [Kích Cổ]? Ai tấu!”
Tử sinh khiết khoát, dữ tử thành thuyết; chấp tử chi thủ, dữ tử giai lão(*).
Chu Du hít sâu một hơi, nhắm mắt, tiếng nhạc xa dần.
“Bẩm Đô Đốc, người vừa tấu khúc [Kích Cổ] là quân sư Kỳ Lân của Lương Châu doanh.”
Chu Du ngươi người mất hồn đứng ở đầu thuyền một lúc lâu, lẩm bẩm một mình: “Phải sớm biết là hắn chứ… Lúc ở tại Đan Dương, có lẽ theo chân Tôn lang học được… Mà thôi.”
Cùng lúc đó, Lương Châu doanh.
Tôn Sách đánh đàn ở đuôi thuyền, đầu thuyền một đám người tụ tập lại với nhau.
“Mọi người đã gặp qua Phụng Tiên rồi.” Kỳ Lân cười tủm tỉm giới thiệu: “Để con giới thiệu bạn bè con cho mọi người biết, đây là Mã Siêu.”
Mặt mày Mã Siêu trông như suy dinh dưỡng, cứ lên thuyền là bắt đầu hoa mắt chóng mặt, chân muốn nhũn ra.
Đồng tiên sinh lấy làm lạ hỏi lại: “Đây là Cẩm Mã Siêu trong lời đồn đó sao? Không như tưởng tượng, xanh xao vàng vọt quá, thường ngày các ngươi ăn uống thế nào vậy?”
Hạo Nhiên đồng tình nói: “Thái sư phụ, người ta say tàu, ngài đừng táy máy tay chân, coi chừng người ta ói trúng bây giờ.”
Đồng tiên sinh đưa tay, vỗ vai Mã Siêu một cái, nói: “Cố lên!”
Mã Siêu giật mình, cảm thấy một luồng linh khí tràn ngập toàn thân, khó tin nói: “Chứng say tàu của ta đỡ rồi? Ta không thấy khó chịu nữa…”
Chúng tướng như ong vỡ tổ nhào tới: “Vỗ ta với… vỗ ta…”
Cam Ninh lúc lắc chạy tới, Trương Liêu, Trương Cáp ôm Đồng tiên sinh, ăn ké.
Lã Bố: “Nghiêm túc cho ta! Chiêu hiền đãi sĩ! Hiểu không hả?!”
Kỳ Lân nói: “Vị này chính là Thái sư phụ, vị này là sư phụ ta…” Giới thiệu Văn Trọng xong, quay qua khoác vai Hạo Nhiên, giơ hai ngón tay V: “Đây là sư thúc của ta, đằng sau là Tử Tân sư ca.”
Ánh mắt chúng tướng sáng quắt, nguyên cả sư môn đều xuất đầu lộ diện rồi, lần này Tào Tháo coi như hết cứu.
Lã Bố khom người nói: “Trước tiên, nhờ tiên nhân Thái sư phụ cũng vỗ ta một cái.”
Mọi người phì cười.
Kiến An năm thứ mười một, ngày mùng bảy tháng Mười.
Chu Du dẫn quân đến Xích Bích, Tào Tháo đóng ở Ô Lâm, bờ Bắc Trường Giang, song phương đối đầu liên tục trong hai tháng.
Bờ Bắc, bờ Nam cách nhau tầm mười dặm, giữa sông sương mù dày đặc, nhiều ngày không tan đi.
Chu Du bắt đầu phân chia nhiệm vụ, chọn ba chỗ trên vách núi, lệnh binh sĩ dựng tháp cao trăm trượng, cố gắng đưa ánh lửa truyền càng xa càng tốt.
Gia Cát Lượng sửa bản thiết kế một chút, thay đổi cách truyền tin để phát lệnh của soái tướng, dưới tháp trúc thiết kế một sợi thừng, dẫn thẳng đến chậu lửa trên đỉnh tháp, trên đầu dây treo một cái chuông đồng.
Lính đưa tin chỉ cần kéo dây lắc chuông đồng, trong nháy mắt tín hiệu truyền xa hơn mười trượng lên đến đỉnh tháp, đỡ mất thời gian chạy lên chạy xuống truyền lời.
Về phần đèn sáng hay tối có ý nghĩa thế nào, người nắm được mật mã cũng chỉ có vài vị quân sư cùng tướng lãnh xuất chiến.
Như vậy, dù tin truyền đến các thuyền nhỏ có gian tế mai phục, cũng không cách gì giải được tín hiệu đèn.
Trận thăm dò chưa bắt đầu, Chu Du không dám vội vàng lập kế hoạch tấn công, chỉ lệnh hai doanh Lưu, Lã tranh thủ thời gian thao luyện thủy binh, sẵn sàng chờ thời cơ.
Trần Cung ở lại lều quân sư, nghị sự với Chu Du, Kỳ Lân làm hướng dẫn viên du lịch, dẫn một đám sư môn chuyên gây sự đi dạo xung quanh.
Trên bờ, ngoài bìa rừng, tiếng nói của Kỳ Lân: “A… Sư phụ, người đừng… đừng trực tiếp như vậy chứ, đừng từ phía sau… đừng mà.”
Văn Trọng nói: “Sao con yếu thế?”
Kỳ Lân: “Ai da, muốn bẹp rồi!”
Văn Trọng nói: “Đứng lên!”
Một dị thú đen tuyền, bốn vó bẹt ra tứ phía, nằm bẹp trên mặt đất, choáng váng đầu óc.
“Ôi—” Hắc Kỳ Lân kiệt sức đứng lên.
Văn Trọng cưỡi trên lưng Kỳ Lân, nghiêm khắc nói: “Con thiếu rèn luyện quá rồi đó, tiểu Hắc.”
Kỳ Lân nhỏ cố hóp bụng cong lưng, đứng dậy: “Y—a”
Hạo Nhiên cùng Đồng tiên sinh chỉ trỏ: “Là do ngươi quá…”
Gân xanh trên trán Văn Trọng nảy lên bựt bựt, hai người vội vàng chỉ tay lên trời bảo hôm nay thời tiết đẹp ơi là đẹp ha ha.
Kỳ Lân nhỏ hít sâu, cắn răng gồng lên: “A a—”
Rốt cuộc, loạng choạng đứng lên.
Tử Tân mỉm cười nói: “Sư đệ, cô thấy không được rồi, ngươi biến lớn chút đi, Thái sư phụ còn chưa lên nữa.”
Hắc Kỳ Lân bất đắc dĩ nói: “Được rồi, ta không muốn to quá… không quen.”
Dứt lời, Hắc Kỳ Lân ngẩng đầu, gầm lên một tiếng, âm truyền trăm dặm.
Chớp mắt, lửa đen bao phủ, bốc cao ba trượng, sau khi lửa tàn, một con thú toàn thân đen tuyền xuất hiện, thụy thú cao bằng một người trưởng thành, trên trán có sừng.
Văn Trọng gằn giọng: “Sừng ngươi đâu! Sao mất một cái? Ai ăn hiếp ngươi?”
Hắn Kỳ Lân giơ chân gãi đầu, ngượng ngùng cười cười: “Hắc hắc, tự làm gãy, lần trước con bất cẩn gãy mất rồi, mọi người leo lên…”
Giọng Lã Bố đột nhiên truyền tới: “Thái sư phụ uống rượu không? Đang làm gì đấy ạ? Vừa rồi ai nói thế?”
Kỳ Lân giật nảy: “…xoẹt.”
Hạo Nhiên vội nói: “Đâu có gì! Ngươi chẳng nghe thấy gì cả!”
Đồng tiên sinh xua tay, ý bảo không sao: “Với trí thông minh của hắn hẳn không biết gì đâu, chúng ta đang định ra ngoài hóng gió, Phụng Tiên nhi, có muốn đi chung không?”
Lã Bố không hiểu Đồng tiên sinh nói gì, suy nghĩ một chút: “Cũng được, đang muốn học hỏi thêm với Thái sư phụ, mọi người tính đi đâu chơi?”
Lã Bố hễ mở miệng là Thái sư phụ, Thái sư phụ, làm Đồng tiên sinh mát lòng mát dạ, Đồng tiên tinh vui vẻ nói: “Chúng ta qua chỗ Tào doanh bên kia bờ chơi.”
Kỳ Lân lầm bẩm: “Có gì đâu mà chơi, lỡ Lã Bố bị trúng tên…”
Lã Bố nghi ngờ hỏi: “Cái gì rì rầm trong bụi cây kia thế?”
“Không có gì.” Đồng tiên sinh nghiêm trang nói: “Chiếc Rolls-Royce nhà ta.” Vừa nói vừa ngoắc tay.
“Rô… cái gì xi?” Lã Bố cảm thấy mấy người nầy thật sự rất khó hiểu, những chuyện bình sinh hiếm khi trải qua, chỉ trong vài ngày hắn trải qua gần hết.
Mặt Kỳ Lân đỏ rực, chân run run, lén ló đầu ra nhìn từ đằng sau gốc cây.
Văn Trọng trông mà tức cười: “Đi ra đây.”
Kỳ Lân ngại ngùng đi ra, đột nhiên Lã Bố la lên: “Ngựa tốt!”
Kỳ Lân sợ tới mức giật bắn, suýt hất Văn Trọng xuống đất, hoang mang rối loạn, lại trốn về sau gốc cây.
Lã Bố nói: “Lại đây lại đây nào, cho ta xem xem? Quả nhiên là ngựa tốt! Ôi, còn sợ người lạ nữa à? Nhóc ra đây, để Hầu gia nhìn một chút nhé? “Lưng khỏe, chân vững! Bụng dưới săn gọn!” Hai mắt Lã Bố tỏa sáng: “Đầu… sao không phải đầu ngựa? Mắt rất sáng, trên đầu còn có sừng cơ à? Đây là con gì?”
“Thái sư phụ, ta…” Lã Bố nói: “Thái sư phụ cho ta một con đi!”
“Ngươi không cần Xích Thố nữa à?” Tử Tân chế nhạo.
Lã Bố: “…”
Kỳ Lân kêu một tiếng, hai mắt sáng ngời trong suốt, ló đầu ra khỏi gốc cây, quan sát Lã Bố.
Mọi người hoàn toàn im lặng, Đồng tiên sinh nói: “Đây là thần thú nuôi trong nhà, lại đây, mọi người leo lên đi.”
Kỳ Lân không dám lên tiếng, đành để mặc năm người cưỡi lên lưng, Lã Bố ngồi ở sau cùng, xoay tay sờ sờ đuôi Kỳ Lân, lúc mò tới mông, Kỳ Lân tức giận phì phì mũi.
Đồng tiên sinh nắm sừng Kỳ Lân như bánh lái, nói: “Này, Phượng Tiên nhi, đừng có táy máy, sừng… biểu tượng trên đầu Rolls-Royce đâu, sao mất hết một cái rồi?”
Kỳ Lân không cam lòng kêu lên một tiếng, ý là hiện tại sao trả lời được chứ?
Đồng tiên sinh nói: “Mặc kệ, đi thôi, qua bên kia bờ điều tra tình hình địch!”
Tử Tân và Hạo Nhiên đồng loạt cười hô to, Đồng tiên sinh nói: “Xuất phát!”
Kỳ Lân phóng người, đạp chân vào không trung, chở năm người phi thẳng về phía bờ sông.
Lã Bố sợ hãi la toáng lên: “Đây là… Tị thủy kim tinh thú hả?! Đừng có xuống nước mà!”
Kỳ Lân vững vàng đáp xuống, bốn chân dẫm trên mặt sông, nghiêng đầu quan sát Lã Bố.
Lã Bố lúng túng cười nói: “Quên, ta biết bơi, ha ha.”
Đồng tiên sinh cười nói: “Tị thủy thú muốn xách giày cho Rolls-Royce nhà chúng ta cũng không có cửa đâu, đi thôi, giá!”
Kỳ Lân ngẩng đầu rống lên một tiếng, bốn chân đạp nước, nghênh ngang vượt sông đi đến bờ bên kia, lướt băng băng trên sóng cuộn thẳng hướng Tào doanh.
Lã Bố: “Phải rồi, Thái sư phụ, Kỳ Lân đâu?”
Mặt mấy người còn lại đều đen thui, không hẹn mà cùng nghĩ: Không phải ngươi đang cưỡi đó sao.
Kỳ Lân oán thầm: Ngươi không phải đang cưỡi ta sao.
Lã Bố: “Về gọi hắn đi chung không?”
Đồng tiên sinh nói: “À ờm, không biết cục cưng chạy đi đâu rồi.”
Lã Bố gãi gãi đầu: “Mới nãy còn thấy mà ta.”
Kiến An năm thứ mười một, mùng mười tháng Mười.
Ngày đầu tiên liên quân Đông Ngô đến Xích Bích, đại nạn của Tào doanh mở màn.
Bi kịch một khi đã bắt đầu, càng về sau càng không cứu nỗi.
——————————-
Chú thích:
Dù là sống, chết, gần hay xa, lời xưa từng thề ước; tay nắm trong tay, cùng nhau sống đến già.
Danh sách chương