Ngày 14 tháng 9
Thu sang, làn gió mang hơi mát đi khắp nơi. Buổi tuối, ăn xong món bánh canh mình nấu, đại sư huynh nhóm một đống lửa, mọi người ngồi quây quần nói chuyện trời đất.
Nói đi nói lại, chuyển sang đề tài “Ăn” lúc nào chẳng hay.
Nhị sư huynh hỏi: “Món ngon trên đời nhiều lắm, không hiểu anh em nhà ta thích ăn gì nhất?”
Sư phụ ngồi ngay ngắn lại, nói giọng nghiêm trang: “Vi sư thích ăn nhất là cơm rang với cải trắng.” Tất cả vỗ tay.
Đại sư huynh cũng nghiêm nghị: “Con thích ăn nhất là cà chua trộn đường!” Tất cả vỗ tay.
Nhị sư huynh chẳng kém: “Em thì thích đậu phụ sốt với hành.” Tất cả vỗ tay.
Mình nói: “Em thích ăn bí đao xào giá!” Tất cả vỗ tay.
Im lặng một hồi… Đại sư huynh cuối cùng không nhịn nổi nữa, nói: “Cũng chẳng có gì phải ngại, mình nói thẳng vậy, mình thích ăn nhất là món thịt xào kiểu Tứ Xuyên!”
Mọi người ngạc nhiên, nhưng đều khâm phục đại sư huynh dám nói thẳng nói thật.
Lại im lặng một lúc, nhị sư huynh cũng nhịn chẳng đành: “Thực ra món mình thích nhất là cật dê nhúng tái!”
Tiếp đó, mình khai nhận: “Mình thích nhất là lòng heo chiên ròn!” Nhị sư huynh lườm mình, mình biết anh ấy đang ngợi khen khiếu ẩm thực của mình mà.
Cuối cùng, mọi người quay sang sư phụ… Lâu sau, lão cũng phải nói lời thành thật: “Các con chắc chưa biết phương pháp chế biến ba ba này. Đè ba ba bằng đá, dưới đốt lửa, đặt một bát nước pha gia vị, hương liệu vào chỗ ba ba có thể vươn đầu tới. Khi lửa cháy, ba ba bị nóng sinh ra khát, nó sẽ uống nước trong bát. Cứ như vậy cho tới khi ba ba chín rồi, bao gia vị, hương hoa cũng đều ngấm hết. Ôi, miếng ngon này, chậc! Chỉ có một từ ‘Tuyệt’ để hình dung!”
Để mau chóng đến được Tây Thiên, bốn người bọn mình sau khi thương lượng đã quyết định làm bậy! Cải tiến con ngựa Bạch Long thành mô tô dã chiến cho nó máu. Lúc đầu Bạch Long không chịu, nói tốc độ quá nhanh nó sẽ chóng mặt. Sư phụ bẩu: “Anh sẽ không chạy quá nhanh đâu, cùng lắm là một trăm cây một giờ thì sẽ ghìm cương!”
Đại sư huynh lườm lão một cái: “Lão nhà quê, đã lái xe bao giờ chưa thế? Còn ghìm cương cái khỉ gì, phải gọi là giảm ga!”
Sư phụ nói: “Vậy anh không biết lái. Ngộ Không, chú nhất định phải giúp anh sửa thành kiểu xe máy kéo cương, OK?”
“Rõ, Tiểu Bạch lại đây!” Đại sư huynh chẳng còn cách nào đành nói.
Vì thế, sư phụ cưỡi xe máy kiểu kéo cương, ba người bọn mình đằng vân giá vũ chạy về hướng tây. Bay như thế thật là sướng! Thật là sảng khoái! Nhưng chẳng đi được bao xa đã nghe thấy phía dưới có người hét: “Ha ha! Tao thấy rồi! Mấy thằng chúng mày đang chơi bẩn, tao về báo cáo với thầy tao!”
“Mẹ kiếp, ông mày ghét nhất là mấy đứa hay báo cáo vặt! Ông đánh!” Một gậy của đại sư huynh bổ thẳng xuống, sau đó xách gã đó lên: “Liên quan chó gì đến mày! Thầy mày là ai? Làm ăn ở đâu?”
Thằng cha kia ôm đầu khóc lóc: “Thầy tao là Quan Âm. Hu hu…”
“Ồ! Là Quan Âm đại tỷ sao! Ngoan! Đừng khóc nữa, đến đây, cho chú mày năm phân tiền đi mua kẹo que mà ăn này!” Đại sư huynh xoa đầu gã đó đó an ủi. Gã đó nhận lấy tiền, nín khóc chuyển sang cười. Đại sư huynh lại dặn dò: “Trở về đừng có nói với thầy mày là nhìn thấy bọn anh làm gì nhé, biết chưa?”
“Nhớ rồi, tao không nói là được chứ gì, tạm biệt.” Gã đó vừa đi vừa nói.
Bọn mình tiếp tục đi về phía trước. Nhị sư huynh đột nhiên kêu lên: “Thôi xong! Bọn mình thảm rồi! Tớ nghĩ ra thằng đó là ai rồi!”
Mọi người hỏi: “Ai?”
“Nhị sư huynh trả lời với vẻ tuyệt vọng: “Thằng Bạch Hòa ‘mồm thối’ đại danh đỉnh đỉnh!”
Quả nhiên không ngoài sở liệu của nhị sư huynh, sáng hôm nay Quan Âm đuổi kịp tụi mình. Sư phụ cố làm ra vẻ bình tĩnh, bước lên nói: “Đại tỉ lần này đến đây là có việc chi? Phải chăng muốn lượn lờ vài vòng cho vui?”
Quan Âm tỏ vẻ nghiêm túc, sắc mặt giận dữ. Nhưng khi tụi mình nhìn thấy chiếc bình cắm cành liễu trên tay bà ấy đều không nhịn nổi cười thành tiếng. Thì ra chiếc bình lúc trước đã bị bà ấy làm vỡ, giờ đổi sang dùng cái ổng nhổ đờm bằng thép không rỉ.
“Không được cười!” Quan Âm lạnh lùng nói: “Hôm qua các chú to gan nhỉ? Không những làm bậy, các chú còn dám nhục mạ phật tổ, điều khó tha thứ nhất là các chú lại dám chọc ghẹo con gái nhà lành!”
“Oan uổng cho bọn em quá! Hôm qua bọn em chỉ đi xe máy một lát, nào dám nhục mạ phật tổ hay chọc ghẹo con gái nhà lành đâu!” Sư phụ nói.
“Đừng lằng nhằng nữa! Bạch Hòa đã nói hết với chị rồi, còn muốn giấu nữa sao?” Quan Âm nói.
“Bố sư khỉ! Thằng chó chết! Nó mà nói thế thật, em phải túm lấy nó, không khâu mồm nó lại không được!” Đại sư huynh mắng lớn.
“Chị phải trừng phạt các chú. Thông qua biểu quyết của hội đồng kỉ luật Tây Thiên, quyết định phạt các chú ba ngày không được đại tiện!” Quan Âm nói.
“Thực dã man!” “Thực độc địa!” “Thực xấu xa!” “Thực bỉ ổi, không có nhân tính!” Tụi mình kháng nghị.
“Không được giở trò nữa, chị sẽ phái người trông chừng các chú.” Quan Âm nói xong liền đi luôn.
“Mẹ kiếp! Không cho đi ị, muốn để bọn mình chết à?” Nhị sư huynh kêu lên.
Èo! Chẳng có cách nào, để không đại tiện, buổi tối tụi mình chỉ uống chút cháo loãng rồi đi ngủ.
Đã hai ngày không đại tiện. Tục ngữ có câu: Một ngày không đại tiện khổ như vác ba bao gạo, mỗi người bọn mình đều đã vác sáu bao rồi. Người là sắt, phân là thép, một lúc không đi là cả người bứt rứt! Sư phụ ở trên lưng ngựa mà ôm bụng, sắc mặt lộ vẻ đau khổ, dãi trắng ròng ròng bên miệng. Nhị sư huynh cong người chầm chậm đi về phía trước, đại sư huynh thì bức bối đến mức cứ nhảy loi choi liên tục.
Lúc này nhị sư huynh hét lớn một tiếng: “Tớ không chịu nổi nữa rồi!” Kêu xong liền chui vào bụi cỏ.
Chỉ nghe một trận “phẹt phẹt bủm” truyền tới! Lại nghe hắn kêu lên: “Thực là quá tiêu hồn!”
Mình và đại sư huynh cũng không nhịn nổi nữa, nhảy vào bụi cỏ giải quyết. Sướng vãi hàng! Hai ngày không đi, không ngờ cho ra được hơn năm cân! Tụi mình giải quyết xong, khi đi ra thì thấy sư phụ vẫn ngồi trên ngựa, sắc mặt trắng bệch. Tụi mình đều khâm phục định lực của lão. Nhị sư huynh hỏi: “Sư phụ, dù sao cũng không ai nhìn thấy, cứ đi đi!”
Sư phụ vẻ mặt quai quái, nhỏ giọng nói: “Không cần nữa, Ngộ Tĩnh, lấy chiếc quần sịp sạch lại đây cho anh…”
Mình đang thay quần sịp cho sư phụ thì lại nghe có người hét: “Tao lại nhìn thấy rồi! Tao về báo cáo với thầy tao!” Thì ra lại là thằng Bạch Hòa mồm thối kia.
Mình đang muốn lao lên nện hắn, không ngờ sư phụ còn chưa mặc xong quần thì đã liền “ta đánh!” một tiếng rồi tung cước ra, hung hăng quật nện một hồi. Không ngờ sư phụ cũng đánh hay như vậy, đánh xong còn chưa hả giận, lại kêu nhị sư huynh giúp tách miệng thằng Bạch Hòa đó ra, đem hơn hai mươi cân của nhị sư huynh, toàn bộ... nhét cho hắn ăn. Thực hả giận!
Thu sang, làn gió mang hơi mát đi khắp nơi. Buổi tuối, ăn xong món bánh canh mình nấu, đại sư huynh nhóm một đống lửa, mọi người ngồi quây quần nói chuyện trời đất.
Nói đi nói lại, chuyển sang đề tài “Ăn” lúc nào chẳng hay.
Nhị sư huynh hỏi: “Món ngon trên đời nhiều lắm, không hiểu anh em nhà ta thích ăn gì nhất?”
Sư phụ ngồi ngay ngắn lại, nói giọng nghiêm trang: “Vi sư thích ăn nhất là cơm rang với cải trắng.” Tất cả vỗ tay.
Đại sư huynh cũng nghiêm nghị: “Con thích ăn nhất là cà chua trộn đường!” Tất cả vỗ tay.
Nhị sư huynh chẳng kém: “Em thì thích đậu phụ sốt với hành.” Tất cả vỗ tay.
Mình nói: “Em thích ăn bí đao xào giá!” Tất cả vỗ tay.
Im lặng một hồi… Đại sư huynh cuối cùng không nhịn nổi nữa, nói: “Cũng chẳng có gì phải ngại, mình nói thẳng vậy, mình thích ăn nhất là món thịt xào kiểu Tứ Xuyên!”
Mọi người ngạc nhiên, nhưng đều khâm phục đại sư huynh dám nói thẳng nói thật.
Lại im lặng một lúc, nhị sư huynh cũng nhịn chẳng đành: “Thực ra món mình thích nhất là cật dê nhúng tái!”
Tiếp đó, mình khai nhận: “Mình thích nhất là lòng heo chiên ròn!” Nhị sư huynh lườm mình, mình biết anh ấy đang ngợi khen khiếu ẩm thực của mình mà.
Cuối cùng, mọi người quay sang sư phụ… Lâu sau, lão cũng phải nói lời thành thật: “Các con chắc chưa biết phương pháp chế biến ba ba này. Đè ba ba bằng đá, dưới đốt lửa, đặt một bát nước pha gia vị, hương liệu vào chỗ ba ba có thể vươn đầu tới. Khi lửa cháy, ba ba bị nóng sinh ra khát, nó sẽ uống nước trong bát. Cứ như vậy cho tới khi ba ba chín rồi, bao gia vị, hương hoa cũng đều ngấm hết. Ôi, miếng ngon này, chậc! Chỉ có một từ ‘Tuyệt’ để hình dung!”
Để mau chóng đến được Tây Thiên, bốn người bọn mình sau khi thương lượng đã quyết định làm bậy! Cải tiến con ngựa Bạch Long thành mô tô dã chiến cho nó máu. Lúc đầu Bạch Long không chịu, nói tốc độ quá nhanh nó sẽ chóng mặt. Sư phụ bẩu: “Anh sẽ không chạy quá nhanh đâu, cùng lắm là một trăm cây một giờ thì sẽ ghìm cương!”
Đại sư huynh lườm lão một cái: “Lão nhà quê, đã lái xe bao giờ chưa thế? Còn ghìm cương cái khỉ gì, phải gọi là giảm ga!”
Sư phụ nói: “Vậy anh không biết lái. Ngộ Không, chú nhất định phải giúp anh sửa thành kiểu xe máy kéo cương, OK?”
“Rõ, Tiểu Bạch lại đây!” Đại sư huynh chẳng còn cách nào đành nói.
Vì thế, sư phụ cưỡi xe máy kiểu kéo cương, ba người bọn mình đằng vân giá vũ chạy về hướng tây. Bay như thế thật là sướng! Thật là sảng khoái! Nhưng chẳng đi được bao xa đã nghe thấy phía dưới có người hét: “Ha ha! Tao thấy rồi! Mấy thằng chúng mày đang chơi bẩn, tao về báo cáo với thầy tao!”
“Mẹ kiếp, ông mày ghét nhất là mấy đứa hay báo cáo vặt! Ông đánh!” Một gậy của đại sư huynh bổ thẳng xuống, sau đó xách gã đó lên: “Liên quan chó gì đến mày! Thầy mày là ai? Làm ăn ở đâu?”
Thằng cha kia ôm đầu khóc lóc: “Thầy tao là Quan Âm. Hu hu…”
“Ồ! Là Quan Âm đại tỷ sao! Ngoan! Đừng khóc nữa, đến đây, cho chú mày năm phân tiền đi mua kẹo que mà ăn này!” Đại sư huynh xoa đầu gã đó đó an ủi. Gã đó nhận lấy tiền, nín khóc chuyển sang cười. Đại sư huynh lại dặn dò: “Trở về đừng có nói với thầy mày là nhìn thấy bọn anh làm gì nhé, biết chưa?”
“Nhớ rồi, tao không nói là được chứ gì, tạm biệt.” Gã đó vừa đi vừa nói.
Bọn mình tiếp tục đi về phía trước. Nhị sư huynh đột nhiên kêu lên: “Thôi xong! Bọn mình thảm rồi! Tớ nghĩ ra thằng đó là ai rồi!”
Mọi người hỏi: “Ai?”
“Nhị sư huynh trả lời với vẻ tuyệt vọng: “Thằng Bạch Hòa ‘mồm thối’ đại danh đỉnh đỉnh!”
Quả nhiên không ngoài sở liệu của nhị sư huynh, sáng hôm nay Quan Âm đuổi kịp tụi mình. Sư phụ cố làm ra vẻ bình tĩnh, bước lên nói: “Đại tỉ lần này đến đây là có việc chi? Phải chăng muốn lượn lờ vài vòng cho vui?”
Quan Âm tỏ vẻ nghiêm túc, sắc mặt giận dữ. Nhưng khi tụi mình nhìn thấy chiếc bình cắm cành liễu trên tay bà ấy đều không nhịn nổi cười thành tiếng. Thì ra chiếc bình lúc trước đã bị bà ấy làm vỡ, giờ đổi sang dùng cái ổng nhổ đờm bằng thép không rỉ.
“Không được cười!” Quan Âm lạnh lùng nói: “Hôm qua các chú to gan nhỉ? Không những làm bậy, các chú còn dám nhục mạ phật tổ, điều khó tha thứ nhất là các chú lại dám chọc ghẹo con gái nhà lành!”
“Oan uổng cho bọn em quá! Hôm qua bọn em chỉ đi xe máy một lát, nào dám nhục mạ phật tổ hay chọc ghẹo con gái nhà lành đâu!” Sư phụ nói.
“Đừng lằng nhằng nữa! Bạch Hòa đã nói hết với chị rồi, còn muốn giấu nữa sao?” Quan Âm nói.
“Bố sư khỉ! Thằng chó chết! Nó mà nói thế thật, em phải túm lấy nó, không khâu mồm nó lại không được!” Đại sư huynh mắng lớn.
“Chị phải trừng phạt các chú. Thông qua biểu quyết của hội đồng kỉ luật Tây Thiên, quyết định phạt các chú ba ngày không được đại tiện!” Quan Âm nói.
“Thực dã man!” “Thực độc địa!” “Thực xấu xa!” “Thực bỉ ổi, không có nhân tính!” Tụi mình kháng nghị.
“Không được giở trò nữa, chị sẽ phái người trông chừng các chú.” Quan Âm nói xong liền đi luôn.
“Mẹ kiếp! Không cho đi ị, muốn để bọn mình chết à?” Nhị sư huynh kêu lên.
Èo! Chẳng có cách nào, để không đại tiện, buổi tối tụi mình chỉ uống chút cháo loãng rồi đi ngủ.
Đã hai ngày không đại tiện. Tục ngữ có câu: Một ngày không đại tiện khổ như vác ba bao gạo, mỗi người bọn mình đều đã vác sáu bao rồi. Người là sắt, phân là thép, một lúc không đi là cả người bứt rứt! Sư phụ ở trên lưng ngựa mà ôm bụng, sắc mặt lộ vẻ đau khổ, dãi trắng ròng ròng bên miệng. Nhị sư huynh cong người chầm chậm đi về phía trước, đại sư huynh thì bức bối đến mức cứ nhảy loi choi liên tục.
Lúc này nhị sư huynh hét lớn một tiếng: “Tớ không chịu nổi nữa rồi!” Kêu xong liền chui vào bụi cỏ.
Chỉ nghe một trận “phẹt phẹt bủm” truyền tới! Lại nghe hắn kêu lên: “Thực là quá tiêu hồn!”
Mình và đại sư huynh cũng không nhịn nổi nữa, nhảy vào bụi cỏ giải quyết. Sướng vãi hàng! Hai ngày không đi, không ngờ cho ra được hơn năm cân! Tụi mình giải quyết xong, khi đi ra thì thấy sư phụ vẫn ngồi trên ngựa, sắc mặt trắng bệch. Tụi mình đều khâm phục định lực của lão. Nhị sư huynh hỏi: “Sư phụ, dù sao cũng không ai nhìn thấy, cứ đi đi!”
Sư phụ vẻ mặt quai quái, nhỏ giọng nói: “Không cần nữa, Ngộ Tĩnh, lấy chiếc quần sịp sạch lại đây cho anh…”
Mình đang thay quần sịp cho sư phụ thì lại nghe có người hét: “Tao lại nhìn thấy rồi! Tao về báo cáo với thầy tao!” Thì ra lại là thằng Bạch Hòa mồm thối kia.
Mình đang muốn lao lên nện hắn, không ngờ sư phụ còn chưa mặc xong quần thì đã liền “ta đánh!” một tiếng rồi tung cước ra, hung hăng quật nện một hồi. Không ngờ sư phụ cũng đánh hay như vậy, đánh xong còn chưa hả giận, lại kêu nhị sư huynh giúp tách miệng thằng Bạch Hòa đó ra, đem hơn hai mươi cân của nhị sư huynh, toàn bộ... nhét cho hắn ăn. Thực hả giận!
Danh sách chương