Chuyện vô tình chạm mặt với nam nữ chủ cùng với việc đụng độ An Mộc Thanh chỉ là mây bay thoáng qua. Ta giả như chẳng biết gì, tỉnh bơ về quận chúa phủ.
Thanh Sương đưa lên tách trà nóng, một tay ta tiếp lấy, tay còn lại mở nắp tách trà, miệng thổi thổi rồi tao nhã uống một ngụm. Ta bây giờ đang phải cực lực tạo dáng thiên kim quận chúa cành vàng lá ngọc, đây quả là một thử thách lớn mà!
Trước đây ta sống mười mấy hai mươi năm tự lập, tuy vẫn cố ra vẻ thục nữ nhưng lễ nghi quý tộc gì đó ta lại hoàn toàn mờ mịt. Đến khi bước chân vào gia tộc cũng chẳng bị gượng ép bao nhiêu. Gia đình có quan hệ lớn với giang hồ ấy mà, toàn người phóng khoáng, ăn to nói lớn thôi. Tu dưỡng một thời gian, đến khi nhìn lại, ta thấy phong thái của mình còn hào phóng hơn cả mấy quý ông lịch lãm nữa cơ . . . Dáng vẻ thục nữ e lệ gì đó, hoàn toàn bị bỏ rơi bên lề đường ah.
Bây giờ thì tốt lắm, chẳng những phải học phong cách hoàng gia, còn phải có giác ngộ bản thân đang ở cái lứa trăng tròn trăng méo, căn cứ tâm lí thiếu nữ mới lớn để tự điều chỉnh hành vi. Cho nên nói, trước đây nhìn thấy nam đồng chí khoả thân đi ngang đều mặt không đổi sắc liếc mắt đánh giá . . . bây giờ thì chỉ cần thấy nam đồng chí thôi, chỉ cần thế thôi, phải lập tức mặt đỏ tim đập, e lệ trốn tránh!
À không, ta tưởng tượng hơi quá rồi . . . đó là hành vi thiếu phong phạm cao quý, hoàng gia không nên làm thế . . .
Nhưng mà chắc cũng không khá hơn là bao, nhỉ? Ta phỏng đoán.
Nghĩ một hồi lại cảm thấy phiền toái, ta cau mày đặt tách trà xuống bàn, mặt nhăn mày nhó. Thanh Sương ngó chừng sắc mặt ta không tốt, cắn chặt răng cộng thêm run run tay đứng một bên lo sợ. Thuận tiện nâng mắt liếc nàng ta một cái, mày ta nhăn càng sâu, thái độ Thanh Sương tỏ ra càng dè dặt sợ hãi.
Cái nha đầu này, chẳng lẽ trước đây thường xuyên bị bạo hành sao? Mặc kệ là tâm thái hay cử chỉ hành động đều không bằng một nửa bọn người Thanh Linh ah~ phỏng chừng là trường kì bị ngược đãi nên sinh ra bóng ma tâm lí đi? Cảm thấy bản thân sắp trở thành chủ nhân xấu xa cưỡng bức tinh thần người hầu đáng thương, ta liền vẫy vẫy tay, giải thoát cho nàng ta, "Nhà ngươi lui xuống đi"
"Nô tỳ cáo lui", Thanh Sương lui ra, biểu hiện như tử tù vừa được đại xá.
Ta chờ nàng bước một chân ra khỏi cửa mới thong thả cất tiếng gọi: "Khoan đã, Thanh Sương ngươi quay lại đây!"
Nàng ta giật bắn người, bờ vai run run nhẹ nhàng xoay người lại, hỏi: "Thưa quận chúa, có điều chi sai bảo?"
"Hôm nay ngày mấy rồi?" Sắc mặt ta có vẻ âm trầm vô cùng.
"Hồi quận chúa, ngày 14 tháng mười ạ"
Ta suy nghĩ một chút rồi lại hỏi: "Sắp tới Kinh thành có lễ tiệc gì không?"
Thanh Sương im lặng giây lát rồi đáp: "Ngày 24 tháng này bên hồ Như Nguyệt có hội thưởng hoa, cuối tháng là sinh thần thái tử điện hạ, thưa quận chúa."
Tay phải ta vô thức xoa xoa cằm, ngẫm nghĩ một lát rồi phất tay, "Ngươi có thể lui."
Bóng dáng Thanh Sương biến mất bằng tốc độ âm thanh.
(Tích: tốc độ bàn thờ =))) )
Thôi được rồi, ta thừa nhận, ta quả thật có chút vui vẻ hưởng thụ bộ dáng sợ sệt của nàng ta như vậy. Nhưng, ta thật sự không phải là một chủ nô tàn bạo đâu nhé ~ Bằng chứng? Dĩ nhiên là việc ta chưa bao giờ ra tay đánh mắng thuộc hạ rồi.
Cùng lắm, chỉ là gây sức ép tinh thần thôi, ta quả thật không phải loại tàn bạo mà.
Mùa thu à? Là mùa của sự lãng mạn trữ tình, tựa như không khí xung quanh, hoa cỏ mùa thu cũng xinh đẹp nên thơ vô cùng. Trong gió thoáng qua một mùi hương nhè nhẹ, chẳng biết là hương hoa hay hương của người ngọc vừa đi qua. Trong tiếng mái chèo khua nước có âm thanh trong trẻo cất lên, chẳng biết là tiếng người quân tử đối thơ hay tiếng đàn tranh vọng lại. Khung cảnh bên bờ hồ Như Nguyệt hôm nay gói gọn trong hai chữ: mơ mộng.
"Biểu muội." Giọng nói dịu dàng của Liễu biểu tỷ gọi ta.
"Đình Nhi." Giọng nói ấm áp của Ân Liên cô cô gọi ta.
"Đình tỷ." Giọng nói thân thiết của Tạ Lan Như gọi ta.
"Thiên Hoa quận chúa." Giọng nói . . . ế khoan! Cái chất giọng này . . . An Mộc Thanh?!
Động tác xoay người xinh đẹp của ta bị gián đoạn, khoé môi hàm chứa tiếu ý cũng cứng ngắc theo. Cái tên An Mộc Thanh xấu tính này sao như âm hồn thế? Hội tỷ muội cô cháu tụ hợp cũng chen ngang là sao?
Ấn tượng của ta về An Mộc Thanh tương đối tệ hại. Hành vi không chỉnh, ngôn ngữ không nghiêm, lại cư xử thô lỗ với phái nữ, chưa hết, còn có một số lời nói cử chỉ rất khó lí giải nữa. Cho nên, hảo cảm ở mức 0 kia vẫn không tăng lên 0,0001 đơn vị nào. Ta đối với An Mộc Thanh vẫn không ưa thích như cũ.
Hôm nay cái tên này đột ngột xuất hiện ở đây, ta thình lình linh cảm thấy có chuyện chẳng lành. Chẳng lẽ kịch tình lại phát sinh biến cố? Kế hoạch chung quy vẫn không cản nổi biến hoá ah, vậy nên nếu một kẻ kì lạ như An Mộc Thanh xuất hiện ở đây, hơn nữa còn làm một số việc ngoài dự tính gì đó, vậy thì kế hoạch của ta có tỉ lệ hỏng bét rất cao.
Đợi cho bọn họ đến gần, ta chào hỏi một lượt xong ánh mắt liền đặt trên người An Mộc Thanh, tỏ ý dò hỏi.
Liễu Khinh Yên rất am hiểu ý người, thấy thế liền giải thích: " . . . Lúc nãy trên đường gặp An thế tử, ngài ấy nói tiện đường nên muốn đi cùng mọi người."
Mặt ta đen thui, "Huynh đệ bằng hữu của An thế tử đến hồ Như Nguyệt thưởng hoa cũng đâu ít, cho dù tiện đường cũng không tới lượt xe ngựa của phủ Lại bộ thượng thư tiện đường với ngài chứ? Huống hồ đi cùng với một nhóm nữ nhi, An thế tử xác định bản thân không cảm thấy vướng mắc hay bất tiện?"
An Mộc Thanh cười cười tiêu sái, không thua kém đáp lời: "Quả thật lộ trình từ phủ Lại bộ thượng thư đến hồ Như Nguyệt không liên quan tới lộ trình từ phủ An Quốc hầu đến hồ Như Nguyệt. Nhưng trùng hợp làm sao, Hoàng thượng trước khi ta khởi hành có truyền ý chỉ gọi ta nhập cung, xe ngựa của Liễu tiểu thư cũng vừa lúc đến đón Tạ cô nương khi ta ra khỏi đó." An Mộc Thanh dừng lại giây lát, tươi cười nhiễm chút đắc ý, "Ta lại không biết quận chúa hà khắc về vấn đề nam nữ khác biệt như vậy. Chẳng phải chỉ đơn thuần là thưởng hoa ngắm cảnh thôi sao? Là nam hay là nữ, chỉ cần cùng quan điểm đều có thể ngồi lại đàm đạo một phen. Đông Thần chúng ta chưa bao giờ đặt ra quy định nam nữ không được trao đổi thuần khiết với nhau cả. Lại nói, mọi người đến đây chẳng phải đều cùng ý nghĩ muốn du ngoạn sao? Thế thì còn có gì vướng mắc hay bất tiện?"
"Không ngờ thế tử ngôn từ sắc sảo đến thế. Đã vậy nếu bản cung từ chối ngài đi cùng ta sẽ biến thành hẹp hòi hà khắc rồi, đúng không? Thế tử mời cứ tự nhiên đi." Ta cạn lời với hắn.
Không khí nhất thời có chút đông cứng, chưa đợi Liễu Khinh Yên đứng ra giảng hoà, An Mộc Thanh đã lên tiếng: "Quận chúa vẫn chấp nhất chuyện cũ à? Aiz... Ta đây quả thật là lỡ tay thôi, thật sự không cố ý mà."
Hắn nói nghe như ta nhỏ mọn tính toán lắm vậy. Bộ chỉ riêng hành động thô lỗ kia là đáng chê trách sao? Còn thái độ lưu manh đó nữa thì sao chứ! Hắn rốt cuộc có phải đấng nam nhi không? Nội tâm tuy rất phẫn uất, nhưng ta cũng không thể trực tiếp phê bình hắn, thái độ bất hảo kia chỉ nhận ra qua từng ánh nhìn từng biểu cảm, một quận chúa bình hoa thì không thể sắc sảo đến thế được.
Được rồi, dù sao cũng là khổng tước thích xoè đuôi, bộ nghĩ ta không dám ngang ngược vô lí à?
Ta hất mặt xoay người qua một bên, hí mắt nhìn hắn. Một bộ: ta tính toán nhỏ nhặt lại thù dai đấy, thì làm sao? Nhà ngươi cắn ta được sao?
Thanh Sương đưa lên tách trà nóng, một tay ta tiếp lấy, tay còn lại mở nắp tách trà, miệng thổi thổi rồi tao nhã uống một ngụm. Ta bây giờ đang phải cực lực tạo dáng thiên kim quận chúa cành vàng lá ngọc, đây quả là một thử thách lớn mà!
Trước đây ta sống mười mấy hai mươi năm tự lập, tuy vẫn cố ra vẻ thục nữ nhưng lễ nghi quý tộc gì đó ta lại hoàn toàn mờ mịt. Đến khi bước chân vào gia tộc cũng chẳng bị gượng ép bao nhiêu. Gia đình có quan hệ lớn với giang hồ ấy mà, toàn người phóng khoáng, ăn to nói lớn thôi. Tu dưỡng một thời gian, đến khi nhìn lại, ta thấy phong thái của mình còn hào phóng hơn cả mấy quý ông lịch lãm nữa cơ . . . Dáng vẻ thục nữ e lệ gì đó, hoàn toàn bị bỏ rơi bên lề đường ah.
Bây giờ thì tốt lắm, chẳng những phải học phong cách hoàng gia, còn phải có giác ngộ bản thân đang ở cái lứa trăng tròn trăng méo, căn cứ tâm lí thiếu nữ mới lớn để tự điều chỉnh hành vi. Cho nên nói, trước đây nhìn thấy nam đồng chí khoả thân đi ngang đều mặt không đổi sắc liếc mắt đánh giá . . . bây giờ thì chỉ cần thấy nam đồng chí thôi, chỉ cần thế thôi, phải lập tức mặt đỏ tim đập, e lệ trốn tránh!
À không, ta tưởng tượng hơi quá rồi . . . đó là hành vi thiếu phong phạm cao quý, hoàng gia không nên làm thế . . .
Nhưng mà chắc cũng không khá hơn là bao, nhỉ? Ta phỏng đoán.
Nghĩ một hồi lại cảm thấy phiền toái, ta cau mày đặt tách trà xuống bàn, mặt nhăn mày nhó. Thanh Sương ngó chừng sắc mặt ta không tốt, cắn chặt răng cộng thêm run run tay đứng một bên lo sợ. Thuận tiện nâng mắt liếc nàng ta một cái, mày ta nhăn càng sâu, thái độ Thanh Sương tỏ ra càng dè dặt sợ hãi.
Cái nha đầu này, chẳng lẽ trước đây thường xuyên bị bạo hành sao? Mặc kệ là tâm thái hay cử chỉ hành động đều không bằng một nửa bọn người Thanh Linh ah~ phỏng chừng là trường kì bị ngược đãi nên sinh ra bóng ma tâm lí đi? Cảm thấy bản thân sắp trở thành chủ nhân xấu xa cưỡng bức tinh thần người hầu đáng thương, ta liền vẫy vẫy tay, giải thoát cho nàng ta, "Nhà ngươi lui xuống đi"
"Nô tỳ cáo lui", Thanh Sương lui ra, biểu hiện như tử tù vừa được đại xá.
Ta chờ nàng bước một chân ra khỏi cửa mới thong thả cất tiếng gọi: "Khoan đã, Thanh Sương ngươi quay lại đây!"
Nàng ta giật bắn người, bờ vai run run nhẹ nhàng xoay người lại, hỏi: "Thưa quận chúa, có điều chi sai bảo?"
"Hôm nay ngày mấy rồi?" Sắc mặt ta có vẻ âm trầm vô cùng.
"Hồi quận chúa, ngày 14 tháng mười ạ"
Ta suy nghĩ một chút rồi lại hỏi: "Sắp tới Kinh thành có lễ tiệc gì không?"
Thanh Sương im lặng giây lát rồi đáp: "Ngày 24 tháng này bên hồ Như Nguyệt có hội thưởng hoa, cuối tháng là sinh thần thái tử điện hạ, thưa quận chúa."
Tay phải ta vô thức xoa xoa cằm, ngẫm nghĩ một lát rồi phất tay, "Ngươi có thể lui."
Bóng dáng Thanh Sương biến mất bằng tốc độ âm thanh.
(Tích: tốc độ bàn thờ =))) )
Thôi được rồi, ta thừa nhận, ta quả thật có chút vui vẻ hưởng thụ bộ dáng sợ sệt của nàng ta như vậy. Nhưng, ta thật sự không phải là một chủ nô tàn bạo đâu nhé ~ Bằng chứng? Dĩ nhiên là việc ta chưa bao giờ ra tay đánh mắng thuộc hạ rồi.
Cùng lắm, chỉ là gây sức ép tinh thần thôi, ta quả thật không phải loại tàn bạo mà.
Mùa thu à? Là mùa của sự lãng mạn trữ tình, tựa như không khí xung quanh, hoa cỏ mùa thu cũng xinh đẹp nên thơ vô cùng. Trong gió thoáng qua một mùi hương nhè nhẹ, chẳng biết là hương hoa hay hương của người ngọc vừa đi qua. Trong tiếng mái chèo khua nước có âm thanh trong trẻo cất lên, chẳng biết là tiếng người quân tử đối thơ hay tiếng đàn tranh vọng lại. Khung cảnh bên bờ hồ Như Nguyệt hôm nay gói gọn trong hai chữ: mơ mộng.
"Biểu muội." Giọng nói dịu dàng của Liễu biểu tỷ gọi ta.
"Đình Nhi." Giọng nói ấm áp của Ân Liên cô cô gọi ta.
"Đình tỷ." Giọng nói thân thiết của Tạ Lan Như gọi ta.
"Thiên Hoa quận chúa." Giọng nói . . . ế khoan! Cái chất giọng này . . . An Mộc Thanh?!
Động tác xoay người xinh đẹp của ta bị gián đoạn, khoé môi hàm chứa tiếu ý cũng cứng ngắc theo. Cái tên An Mộc Thanh xấu tính này sao như âm hồn thế? Hội tỷ muội cô cháu tụ hợp cũng chen ngang là sao?
Ấn tượng của ta về An Mộc Thanh tương đối tệ hại. Hành vi không chỉnh, ngôn ngữ không nghiêm, lại cư xử thô lỗ với phái nữ, chưa hết, còn có một số lời nói cử chỉ rất khó lí giải nữa. Cho nên, hảo cảm ở mức 0 kia vẫn không tăng lên 0,0001 đơn vị nào. Ta đối với An Mộc Thanh vẫn không ưa thích như cũ.
Hôm nay cái tên này đột ngột xuất hiện ở đây, ta thình lình linh cảm thấy có chuyện chẳng lành. Chẳng lẽ kịch tình lại phát sinh biến cố? Kế hoạch chung quy vẫn không cản nổi biến hoá ah, vậy nên nếu một kẻ kì lạ như An Mộc Thanh xuất hiện ở đây, hơn nữa còn làm một số việc ngoài dự tính gì đó, vậy thì kế hoạch của ta có tỉ lệ hỏng bét rất cao.
Đợi cho bọn họ đến gần, ta chào hỏi một lượt xong ánh mắt liền đặt trên người An Mộc Thanh, tỏ ý dò hỏi.
Liễu Khinh Yên rất am hiểu ý người, thấy thế liền giải thích: " . . . Lúc nãy trên đường gặp An thế tử, ngài ấy nói tiện đường nên muốn đi cùng mọi người."
Mặt ta đen thui, "Huynh đệ bằng hữu của An thế tử đến hồ Như Nguyệt thưởng hoa cũng đâu ít, cho dù tiện đường cũng không tới lượt xe ngựa của phủ Lại bộ thượng thư tiện đường với ngài chứ? Huống hồ đi cùng với một nhóm nữ nhi, An thế tử xác định bản thân không cảm thấy vướng mắc hay bất tiện?"
An Mộc Thanh cười cười tiêu sái, không thua kém đáp lời: "Quả thật lộ trình từ phủ Lại bộ thượng thư đến hồ Như Nguyệt không liên quan tới lộ trình từ phủ An Quốc hầu đến hồ Như Nguyệt. Nhưng trùng hợp làm sao, Hoàng thượng trước khi ta khởi hành có truyền ý chỉ gọi ta nhập cung, xe ngựa của Liễu tiểu thư cũng vừa lúc đến đón Tạ cô nương khi ta ra khỏi đó." An Mộc Thanh dừng lại giây lát, tươi cười nhiễm chút đắc ý, "Ta lại không biết quận chúa hà khắc về vấn đề nam nữ khác biệt như vậy. Chẳng phải chỉ đơn thuần là thưởng hoa ngắm cảnh thôi sao? Là nam hay là nữ, chỉ cần cùng quan điểm đều có thể ngồi lại đàm đạo một phen. Đông Thần chúng ta chưa bao giờ đặt ra quy định nam nữ không được trao đổi thuần khiết với nhau cả. Lại nói, mọi người đến đây chẳng phải đều cùng ý nghĩ muốn du ngoạn sao? Thế thì còn có gì vướng mắc hay bất tiện?"
"Không ngờ thế tử ngôn từ sắc sảo đến thế. Đã vậy nếu bản cung từ chối ngài đi cùng ta sẽ biến thành hẹp hòi hà khắc rồi, đúng không? Thế tử mời cứ tự nhiên đi." Ta cạn lời với hắn.
Không khí nhất thời có chút đông cứng, chưa đợi Liễu Khinh Yên đứng ra giảng hoà, An Mộc Thanh đã lên tiếng: "Quận chúa vẫn chấp nhất chuyện cũ à? Aiz... Ta đây quả thật là lỡ tay thôi, thật sự không cố ý mà."
Hắn nói nghe như ta nhỏ mọn tính toán lắm vậy. Bộ chỉ riêng hành động thô lỗ kia là đáng chê trách sao? Còn thái độ lưu manh đó nữa thì sao chứ! Hắn rốt cuộc có phải đấng nam nhi không? Nội tâm tuy rất phẫn uất, nhưng ta cũng không thể trực tiếp phê bình hắn, thái độ bất hảo kia chỉ nhận ra qua từng ánh nhìn từng biểu cảm, một quận chúa bình hoa thì không thể sắc sảo đến thế được.
Được rồi, dù sao cũng là khổng tước thích xoè đuôi, bộ nghĩ ta không dám ngang ngược vô lí à?
Ta hất mặt xoay người qua một bên, hí mắt nhìn hắn. Một bộ: ta tính toán nhỏ nhặt lại thù dai đấy, thì làm sao? Nhà ngươi cắn ta được sao?
Danh sách chương