Trong giấc mơ cô nhìn thấy mình đang bị thương được Phó Nam Đình chăm sóc cẩn thận, luôn nhìn thấy những khung cảnh đầy ngọt ngào, vẻ mặt dịu dàng ôn nhu của Phó Nam Đình dành cho mình, anh luôn chăm sóc cô từ việc ăn cho đến ngủ nghỉ anh đều rất dịu dàng không hề than thở một câu nào, dù cô làm gì đi đâu anh đều sẽ luôn hướng ánh mắt theo cô và luôn xuất hiện bên cạnh cô.

Cô đắm chìm trong sự dịu dàng ngọt ngào của anh dành cho mình nhưng cô lại bị anh dẫn đến một căn phòng luôn hiện ra trong mỗi giấc mơ của mình trong suốt những năm qua.

Anh đẩy cô lên giường đôi mắt sắc lạnh nhìn mình anh bắt đầu cởi nút áo trên người của cô, cô hoảng hốt đẩy ra anh lớn tiếng nói:" anh tránh ra, đừng lại đây"

Cô ngồi bật dậy thở gấp nhìn căn phòng ngủ quen thuộc của mình, cô dựa vào giường cả người mệt mỏi nhắm mắt từ từ thở chậm lại,may chỉ là ác mộng thôi.

Phó Nam Đình nằm bên cạnh nghe tiếng cô hét liền ngồi dậy nhìn cô đang mặt trắng bệch đang yếu ớt nhắm mắt dựa vào giường.

Anh giơ tay lấy khăn giấy định lau mồ hôi giúp cô lại bị cô mở mắt ra tránh né, cô hoảng sợ nhìn anh đang ngồi bên cạnh, lo lắng hỏi:" tại...tại sao anh lại ở đây?"

Phó Nam Đình đưa khăn giấy cho cô, ôn nhu nói:" tôi ở đây chăm sóc em, em cảm thấy thế nào rồi có chỗ nào không thoải mái không ?"

Cô chỉ tay ra hướng cửa nhìn anh tức giận nói :" anh đi ra khỏi phòng tôi ngay lập tức, tôi không muốn nhìn thấy anh nữa"

" em đừng tức giận, tôi đi ngay"

Phó Nam Đình cầm áo vest bên cạnh lên đứng cạnh giường nhìn cô ôn nhu nói :" có gì em gọi tôi, tôi ở ngoài cửa đợi em"

Cô ném cái gối về phía anh lớn tiếng hét vào mặt anh:" CÚT"

Phó Nam Đình không né cũng không bắt cái gối để cho cái gối bay vào mặt, anh nhẹ nhàng cầm cái gối để lên giường rồi mới đi ra ngoài.

Ở ngoài cửa Ba mẹ Tô nghe tiếng hét của cô định đi vào thì nhìn thấy anh bước ra.

Mẹ Tô nhìn anh hỏi:" làm sao vậy?"

" Hai người vào với cô ấy đi, để cháu đưa Khả Khả đi học cho ạ"

" được, làm phiền cháu rồi"

Ba mẹ Tô đẩy cửa bước vào anh vẫn còn lưu luyến nhìn vào bên trong, anh thở dài đi qua phòng gọi Khả Khả dậy.

Ba mẹ Tô vào phòng thấy cô ôm đầu ngồi trên giường, bà lo lắng lại ngồi xuống cạnh cô, dịu dàng hỏi:" Giản Nhi, con làm sao vậy?"

Cô đôi mắt ngập nước ngẩng đầu nhìn bà rồi ôm chằm lấy bà khóc nức nở, Ba Tô thấy vậy cũng lặng lẽ rời đi để không gian cho hai mẹ con, ông định đi xuống nhà nhưng lại nghe thấy tiếng nói chuyện bên phòng của Khả Khả, ông nhìn qua khe hở thấy cháu mình đang được anh thuần thục thay đồ rồi dẫn vào nhà vệ sinh, ông thở dài rồi đi về phòng .

Anh một tay giúp Khả Khả thay đồ rồi vệ sinh cá nhân còn xuống nhà làm đồ ăn sáng đơn giản cho bé xong hết tất cả mới đưa bé đến trường.

Tới cổng trường Khả Khả nắm tay anh ngẩng đầu nhìn anh hỏi:" mẹ không sao chứ ạ"

Phó Nam Đình ngồi một chân nhìn bé dịu dàng nói :" mẹ không sao, con đi vào lớp đi, chiều chú đến đón con"

" vâng ạ, tạm biệt chú"

Phó Nam Đình đút tay vào túi quần nhìn chằm chằm vào bóng dáng nhỏ nhắn đang được cô giáo dẫn vào lớp.

Mẹ Tô ôm cô một lúc lâu không còn nghe tiếng khóc của cô mới đẩy nhẹ cô ra lấy khăn giấy lau mặt cho cô, bà dịu dàng hỏi:" có thể nói cho mẹ nghe rút cuộc xảy ra chuyện gì không, tại sao con lại ngất xỉu?"

Cô khàn giọng nhìn bà gật đầu nhỏ giọng nói:" con nhìn thấy ánh mắt đáng sợ đó của anh ta một lần nữa nhìn con giống hệt với ánh mắt đó, mẹ con rất sợ, anh ta lại đối xử với con như lúc trước một lần nữa"

" Giản Nhi, mẹ hỏi con thời gian qua cậu ta như thế nào, có đối xử tệ với con không?"

Cô ngay lập tức lắc đầu, mẹ Tô mỉm cười nói:" vậy cậu ta có đánh hay mắng gì con không?"

Cô nhìn Mẹ Tô lắc đầu, nhỏ giọng hỏi:" sao mẹ lại hỏi như vậy?"

Mẹ Tô vuốt tóc cô gọn gàng lại rồi nói:" vậy thì được rồi, con đừng suy nghĩ nhiều, đó chỉ là quá khứ thôi bây giờ mà là hiện tại và sống cho tương lai, bởi vì con không thể mãi mãi sống trong quá khứ được con phải mạnh mẽ bước qua cơn ác mộng đó để sống một cuộc sống đầy vui vẻ và hạnh phúc bên những người con yêu thương"

" con biết rồi ạ"

" được rồi con đi rửa mặt đi, xuống ăn sáng".

Sau khi cô ăn sáng xong thì nhận được tin nhắn của Tần Ngọc, cô liền cầm lấy chìa khóa đi ra ngoài, cô lái xe ra khỏi cổng an ninh cô không chú ý đến chiếc xe màu đen luôn giữ khoảng cách nhất định với cô từ khi cô ra khỏi nhà theo đến tận phòng khám.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện