Cô dìu bà lão ngồi xuống ghế rồi nhìn Kỷ Ngọc nói:" em đi làm việc đi"
Kỷ Ngọc gật đầu rồi rời đi, bà lão nhìn cô hỏi:" cô là bà chủ ở đây thật sao?"
Cô nhìn bà lão cười nhẹ hỏi:" sao vậy, bà thấy cháu không giống bà chủ sao"
Bà lão nhìn cô từ trên xuống dưới rồi lắc đầu nói:" không giống"
Cô bật cười rồi cúi đầu nhìn tạp dề còn dính mấy đốm trắng của bột dính trong lúc làm bánh, rồi nhìn bà hỏi:" cháu vừa từ bếp ra, bà thích uống gì cháu mời bà"
Bà lão lắc đầu nói :" không cần đâu cô ơi, tôi không có tiền"
Cô :" không tốn tiền đâu ạ, cháu mời bà một ly cafe mocha được không, mùi vị khá ngọt cũng không đắng như mấy loại cafe khác, bà đợi cháu một lát nha"
Cô nói xong không đợi bà ấy trả lời đã đi lại quầy pha tách cafe rất nhanh đã mang ra còn đặc biệt chuẩn bị thêm một phần bánh vừa ra lò.
Bà lão nhìn phần đồ uống với bánh trước mặt, mím môi nhìn cô hỏi:" sao cô lại mời tôi mấy thứ này?"
Cô ngồi xuống đối diện bà nói:" cháu muốn xin lỗi bà vì hai vị khách vừa nãy"
Bà lão cười nhạt nói:" đâu phải lỗi của cô, bọn họ nói cũng đâu có sai, tôi quả thật không có tiền"
Cô nhìn bà hỏi:" vậy con cháu bà đâu, không ai lo cho bà sao?"
Bà lão lắc đầu nói:" con cháu tôi đi làm ăn xa hết cả, đã lâu rồi bọn chúng không ai về đây cả"
Cô nhíu mày hỏi:" vậy bọn họ có gửi tiền về chu cấp cho bà không?"
Bà lão :" không có, tôi mỗi ngày đều đi nhặt ve chai kiếm sống qua ngày"
Cô :" thôi bà uống thử đi ạ, vẫn còn ấm"
Bà lão :" cảm ơn cô"
Kỷ Ngọc mang điện thoại ra đưa cô nói:" bà chủ, anh Phó lúc nãy đã gọi cho chị ạ, nãy giờ em quên mất"
Bà lão đang cầm ly cafe lên nghe Kỷ Ngọc nói lại hơi khựng người nhìn về phía cô, nhưng rất nhanh đã trở lại như không có chuyện gì tiếp tục uống cafe.
Cô cầm lấy điện thoại rồi nhăn mặt nhìn mấy tin nhắn trên khung trò chuyện, cô thở dài rồi trả lời tin nhắn.
Bà lão nhìn cô nói:" cô bận việc thì cứ đi đi, tôi cũng uống xong rồi, tôi đi trước không làm phiền cô nữa"
Cô kéo bà lại nói:' không sao, bà cứ uống cafe với ăn bánh đi ạ, cháu ngồi đây với bà"
Bà lão nhíu mày hỏi :" cô không bận gì sao"
Cô lắc đầu :" không bận, cháu đã làm bánh xong rồi, hiện tại đã tới giờ trưa rồi"
Bà lão :" vậy tôi cũng đâu thể ở lại tiệm cô như vậy, tôi ở đây khách cô vào lại khó chịu nữa"
Cô đứng dậy nhìn bà lão nói:" vậy cháu đóng gói mấy thứ này lại cho bà, bà mang về nhà uống sau được không"
Bà lão nhìn phần bánh với cafe còn khá nhiều trên bàn lại gật đầu khách khí nói:" vậy cảm ơn cô nhiều"
Cô :" không có gì đâu ạ"
Cô mang bánh với cafe đi lại quầy đóng gói lại đưa cho bà rồi dìu bà ra cửa nói:" bà đi cẩn thận ạ"
Bà lão rời đi chưa bao lâu thì Phó Nam Đình cũng tới còn cầm túi đồ ăn bước xuống xe. Cách đó không xa trên chiếc xe sang trọng tài xế nhìn về phía ghế sau hỏi:" bây giờ chúng ta nên đi đâu ạ"
Người phía hạ giọng nói:" về biệt thự"
Phó Nam Đình cầm túi đồ ăn để lên bàn nhìn cô hỏi:" sao em không cởi tạp dề đó ra đi, cẩn thận lại dính vào quần áo "
Cô gật đầu rồi cũng tháo tạp dề ra để lên ghế nhìn anh nói:" sao anh tới nhanh vậy, chẳng phải em chỉ mới trả lời anh cách đây vài phút thôi sao"
Phó Nam Đình cong môi nói:" chẳng phải anh sợ em chỉ lo làm bánh lại quên ăn trưa sao, nên anh mới mang đến cho em"
Sau bữa ăn trưa Phó Nam Đình cũng quay lại khách sạn làm việc , cô thì cũng không rãnh rỗi mà quay lại căn bếp quen thuộc làm tiếp mẻ bánh trong dự kiến hôm nay.
Vẫn như mọi khi Phó Nam Đình sẽ đến trường đón Khả Khả xong rồi sẽ đến tiệm đợi cô về nhà.
Cô làm xong mẻ bánh của hôm nay cũng thu dọn đồ đạc chuẩn bị về nhà mới cùng Phó Nam Đình.
Chỗ ở của Phó Nam Đình nằm trong khu biệt thự ven biển, từ cửa khu chạy thẳng vào trong sẽ hiện lên mấy căn biệt thự nằm cạnh nhau chạy tầm hai phút xe dừng lại trước căn biệt thự lớn hơn những căn phía trước.
Lúc này phía trước cửa đã có vài người đứng đợi, cô xuống xe thì nhìn thấy ở trong đó có quản gia Tần với thím Lệ trong số đó.
Phó Nam Đình ôm Khả Khả lên tay rồi nắm tay cô bước vào cửa.
Quản gia Tần cúi người nói:" Thiếu gia"
Thím Lệ lấy balo của Khả Khả trên tay cô nói:" cô Tô chào mừng cô đã đến biệt thự"
Cô gật đầu rồi nhìn Phó Nam Đình hỏi nhỏ:"có cần khoa trương như vậy không?"
Kỷ Ngọc gật đầu rồi rời đi, bà lão nhìn cô hỏi:" cô là bà chủ ở đây thật sao?"
Cô nhìn bà lão cười nhẹ hỏi:" sao vậy, bà thấy cháu không giống bà chủ sao"
Bà lão nhìn cô từ trên xuống dưới rồi lắc đầu nói:" không giống"
Cô bật cười rồi cúi đầu nhìn tạp dề còn dính mấy đốm trắng của bột dính trong lúc làm bánh, rồi nhìn bà hỏi:" cháu vừa từ bếp ra, bà thích uống gì cháu mời bà"
Bà lão lắc đầu nói :" không cần đâu cô ơi, tôi không có tiền"
Cô :" không tốn tiền đâu ạ, cháu mời bà một ly cafe mocha được không, mùi vị khá ngọt cũng không đắng như mấy loại cafe khác, bà đợi cháu một lát nha"
Cô nói xong không đợi bà ấy trả lời đã đi lại quầy pha tách cafe rất nhanh đã mang ra còn đặc biệt chuẩn bị thêm một phần bánh vừa ra lò.
Bà lão nhìn phần đồ uống với bánh trước mặt, mím môi nhìn cô hỏi:" sao cô lại mời tôi mấy thứ này?"
Cô ngồi xuống đối diện bà nói:" cháu muốn xin lỗi bà vì hai vị khách vừa nãy"
Bà lão cười nhạt nói:" đâu phải lỗi của cô, bọn họ nói cũng đâu có sai, tôi quả thật không có tiền"
Cô nhìn bà hỏi:" vậy con cháu bà đâu, không ai lo cho bà sao?"
Bà lão lắc đầu nói:" con cháu tôi đi làm ăn xa hết cả, đã lâu rồi bọn chúng không ai về đây cả"
Cô nhíu mày hỏi:" vậy bọn họ có gửi tiền về chu cấp cho bà không?"
Bà lão :" không có, tôi mỗi ngày đều đi nhặt ve chai kiếm sống qua ngày"
Cô :" thôi bà uống thử đi ạ, vẫn còn ấm"
Bà lão :" cảm ơn cô"
Kỷ Ngọc mang điện thoại ra đưa cô nói:" bà chủ, anh Phó lúc nãy đã gọi cho chị ạ, nãy giờ em quên mất"
Bà lão đang cầm ly cafe lên nghe Kỷ Ngọc nói lại hơi khựng người nhìn về phía cô, nhưng rất nhanh đã trở lại như không có chuyện gì tiếp tục uống cafe.
Cô cầm lấy điện thoại rồi nhăn mặt nhìn mấy tin nhắn trên khung trò chuyện, cô thở dài rồi trả lời tin nhắn.
Bà lão nhìn cô nói:" cô bận việc thì cứ đi đi, tôi cũng uống xong rồi, tôi đi trước không làm phiền cô nữa"
Cô kéo bà lại nói:' không sao, bà cứ uống cafe với ăn bánh đi ạ, cháu ngồi đây với bà"
Bà lão nhíu mày hỏi :" cô không bận gì sao"
Cô lắc đầu :" không bận, cháu đã làm bánh xong rồi, hiện tại đã tới giờ trưa rồi"
Bà lão :" vậy tôi cũng đâu thể ở lại tiệm cô như vậy, tôi ở đây khách cô vào lại khó chịu nữa"
Cô đứng dậy nhìn bà lão nói:" vậy cháu đóng gói mấy thứ này lại cho bà, bà mang về nhà uống sau được không"
Bà lão nhìn phần bánh với cafe còn khá nhiều trên bàn lại gật đầu khách khí nói:" vậy cảm ơn cô nhiều"
Cô :" không có gì đâu ạ"
Cô mang bánh với cafe đi lại quầy đóng gói lại đưa cho bà rồi dìu bà ra cửa nói:" bà đi cẩn thận ạ"
Bà lão rời đi chưa bao lâu thì Phó Nam Đình cũng tới còn cầm túi đồ ăn bước xuống xe. Cách đó không xa trên chiếc xe sang trọng tài xế nhìn về phía ghế sau hỏi:" bây giờ chúng ta nên đi đâu ạ"
Người phía hạ giọng nói:" về biệt thự"
Phó Nam Đình cầm túi đồ ăn để lên bàn nhìn cô hỏi:" sao em không cởi tạp dề đó ra đi, cẩn thận lại dính vào quần áo "
Cô gật đầu rồi cũng tháo tạp dề ra để lên ghế nhìn anh nói:" sao anh tới nhanh vậy, chẳng phải em chỉ mới trả lời anh cách đây vài phút thôi sao"
Phó Nam Đình cong môi nói:" chẳng phải anh sợ em chỉ lo làm bánh lại quên ăn trưa sao, nên anh mới mang đến cho em"
Sau bữa ăn trưa Phó Nam Đình cũng quay lại khách sạn làm việc , cô thì cũng không rãnh rỗi mà quay lại căn bếp quen thuộc làm tiếp mẻ bánh trong dự kiến hôm nay.
Vẫn như mọi khi Phó Nam Đình sẽ đến trường đón Khả Khả xong rồi sẽ đến tiệm đợi cô về nhà.
Cô làm xong mẻ bánh của hôm nay cũng thu dọn đồ đạc chuẩn bị về nhà mới cùng Phó Nam Đình.
Chỗ ở của Phó Nam Đình nằm trong khu biệt thự ven biển, từ cửa khu chạy thẳng vào trong sẽ hiện lên mấy căn biệt thự nằm cạnh nhau chạy tầm hai phút xe dừng lại trước căn biệt thự lớn hơn những căn phía trước.
Lúc này phía trước cửa đã có vài người đứng đợi, cô xuống xe thì nhìn thấy ở trong đó có quản gia Tần với thím Lệ trong số đó.
Phó Nam Đình ôm Khả Khả lên tay rồi nắm tay cô bước vào cửa.
Quản gia Tần cúi người nói:" Thiếu gia"
Thím Lệ lấy balo của Khả Khả trên tay cô nói:" cô Tô chào mừng cô đã đến biệt thự"
Cô gật đầu rồi nhìn Phó Nam Đình hỏi nhỏ:"có cần khoa trương như vậy không?"
Danh sách chương