Dịch Phong để ly nước xuống nhìn cô nói:"bánh Red Velvet có vị ngọt nhẹ không béo ngậy như bánh Muffin, xen lẫn chút vị chua nhẹ của lớp cream cheese khiến hương vị bánh rất kích thích vị giác."

Bánh Muffin là loại bánh có hương vị ngọt, béo ngậy và mềm mịn do được làm từ những nguyên liệu như bơ, đường, trứng, bột mì và sữa.

Bánh Muffin thích hợp cho các khách hàng muốn thưởng thức món ăn nhẹ và ngọt ngào cùng với một tách cà phê hoặc nước giải khát. Khách hàng cũng có thể dễ dàng mang bánh Muffin đi theo hộp để thưởng thức ở nhà hoặc văn phòng.

Còn bánh Red Velvet là loại bánh bông lan với màu đỏ rực hấp dẫn, vị ngọt dịu đan xen với vị chua nhẹ của lớp cream cheese khiến hương vị tổng thể của chiếc bánh này cực kỳ hòa quyện, có thể ăn nhiều mà không thấy ngán.

Cô vui mừng khi nghe ý kiến của hai người lại nhìn anh hỏi:" anh cảm thấy thế nào?"

Phó Nam Đình uống một ngụm nước, ảm đạm nhìn cô nói:" rất ngon mùi vị khá ổn rất thích hợp mua về dùng trà chiều"

" không hợp với khẩu vị anh sao?"

" rất hợp sao em hỏi vậy"

" tôi thấy anh ăn rất ít"

" lát nữa tôi ăn sau, em đã xong việc chưa "

Cô gật đầu nhìn Kỷ Ngọc với Dịch Phong nói:" ở trong bếp còn một phần bánh lát nữa hai đứa mang để vào tủ giúp chị, ngày mai mang ra cho khách dùng thử nếu được chúng ta sẽ thêm vào menu"

" vâng, tụi em biết rồi"

Cô nhìn anh nói:" anh đợi tôi một lát tôi vào lấy túi"

Phó Nam Đình gật đầu rồi đưa hai bánh cho Kỷ Ngọc mang vào đóng gói giúp mình mang về.

Trên đường về nhà cô nhận được tin nhắn của ba nói ngày mai hai người sẽ quay lại nói cô đến sân bay đón họ.

Cô há hốc nhìn tin nhắn rồi nhìn anh nói:" ngày mai ba mẹ tôi quay lại rồi"

" sao về sớm vậy?"

" không sớm đâu vừa đúng lúc về chuẩn bị sinh nhật cho Khả Khả"

" mẹ ngày mai ông bà về sao ạ"

" đúng vậy, ngày mai con đi học về sẽ được gặp ông bà"

"Dạ"

Từ lúc về nhà cho đến trên bàn ăn anh không hề nói câu nào chỉ im lặng dùng bữa. Nhưng anh lại giúp cô tắm rửa Khả Khả như mọi ngày.

Cô ở dưới phòng bếp dọn dẹp sơ qua rồi lên phòng tắm.

Lúc tắm xong cô qua phòng Khả Khả thì bé đã tắt đèn đi ngủ, còn ngủ sớm hơn mọi ngày tận nửa tiếng.

Cô đi về phòng ngồi đọc sách một lát vẫn chưa thấy anh đi qua, cô nghĩ anh còn đang bận việc nên không gấp dù gì giờ này cô vẫn chưa buồn ngủ .

Nhưng đến gần giữa khuya vẫn không thấy bóng dáng của anh xuất hiện, cô liền nhíu mày định đi qua gọi anh nhưng lại nhớ ra ngày mai đã tới hạn 1 tháng giao hẹn của hai người.

Nhưng tới bây giờ cô vẫn chưa hề nghe anh nói gì về việc giúp cô vẽ tranh cả.

Cô đi tới đi lui trong phòng lần nào đi tới cửa cũng quay lại, cô giận bản thân mình tại sao chỉ mới một tháng ngắn ngủi đã dựa dẫm vào anh như vậy.

Cô mở cửa bước ra ngoài nhưng không đi qua phòng bên cạnh mà đi một mạch xuống nhà đi tới tủ rượu lấy một chai với cái ly mang về phòng.

Phó Nam Đình ở bên cạnh luôn chú ý đến bên phòng cô có bất kì động tĩnh gì anh đều sẽ nghe thấy lúc nghe tiếng mở cửa anh liền chỉnh trang lại quần áo đợi tiếng gõ cửa nhưng không hề giống trong tưởng tượng của anh, anh liền mở cửa ra thử liền không thấy ai cả, anh thất vọng dựa vào cửa nhìn chằm chằm vào cửa phòng bên cạnh.

Lúc này cô cầm chai rượu đi lên vừa ngẩng đầu lên liền nhìn thấy anh khoang hai tay trước n.g.ự.c nhìn chằm chằm mình.

Cô bước đến trước cửa phòng mình nhìn anh hỏi:" anh chưa ngủ sao?"

" còn em, sao giờ này lại muốn uống rượu?"

" tôi uống rượu lạ lắm sao?"

" chẳng phải cả tháng nay em không hề đụng một giọt rượu nào sao, tôi nghĩ em cai rượu rồi chứ"

" đột nhiên hôm nay muốn uống thôi, anh đi ngủ sớm đi"

Cô bước vào phòng định đóng cửa lại thì bị anh chặn lại, Phó Nam Đình nhìn cô hỏi:" em  bảo tôi đi ngủ mà lại không cho tôi vào phòng sao?"

Cô nhướng mày nhìn anh hỏi:" tối nay anh định ở đây sao?"

" đúng vậy, hôm nay là ngày cuối tôi ở lại đây đương nhiên phải ngủ cùng em rồi, ngày mai em muốn tôi ngủ cùng em cũng không được"

Phó Nam Đình nói rồi liền lách người đi vào phòng, cô đóng cửa lại đứng nhìn anh đang ngồi trên giường.

" anh ngủ trước đi, tôi ra ngoài ban công đứng một lát"

" không cần đâu, giờ này ở ngoài đó lạnh lắm, em ngồi đó đi"Phó Nam Đình nhìn về ghế sofa dài đối diện giường ngủ.

" anh chưa buồn ngủ sao?"

" ngồi nói chuyện với em một lát rồi ngủ cũng không muộn"
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện