Trong mắt đại bộ phận nhân loại, người thú là chủng loại thiểu năng ma pháp, nhưng quân đội phương Bắc lại thấy trái ngược, thành kiến này rõ ràng rất sai lầm, trong mắt bọn họ, người thú Shaman cùng vu y đều rất là chức nghiệp thi pháp rất khó chơi.

Shaman giỏi về cùng câu thông Nguyên Tố Linh, dẫn phát các loại hiện tượng tự nhiên phát động công kích, hoặc phụ trợ trợ giúp đồng bạn, pháp thuật của bọn họ tiêu hao vô cùng ít, năng lực công kích trên một số phương diện tuyệt đối không kém pháp sư, năng lực phụ trợ cũng không kém hơn mục sư, Thánh kỵ sĩ.

Mà lại, bởi vì Shaman giỏi hợp tác với đồng bạn, hơn nữa còn có ưu thế trời sinh trên phương diện ma pháp loại chiến lược. Ví dụ như địa chấn thuật. quả thực là ác chủ bài công thành duy nhất của người thú.

Nhưng xét một phương diện khác, Shaman là chức nghiệp chân ngắn, da giòn lại chẳng có nhiều pháp thuật giữ mạng, một khi Shaman bị chức nghiệp cận chiến bắt được...

"Chúng ta có thể cho hắn mười giây khẩn cầu đại địa mẫu thân bảo hộ, năm giây rút vũ khí ra, ba giây phản kháng vô vị hoặc niệm chú, sau đó dùng một giây sau cùng xử lý hắn."

"Mỗi một phút liền có mười bốn Shaman bị sát hại! Xin đừng nên loạn giết Shaman, ủng hộ dự luật Shaman đại địa nhẹ nhàng di chuyển pháp thuật (ngẫu nhiên thuấn di)! Cũng ủng hộ hủy bỏ Shaman chức nghiệp! —— Trích Shaman tự cứu quỹ."

Không đề cập tới những thiếu hụt rõ ràng và chỉ trích vớ vẩn kia, Shaman luôn bị xem như mục tiêu thứ nhất trong chiến đấu đã nói rõ tác dụng cường đại của họ, đặc là năng lực công kích từ xa, còn khuyết điểm của họ là am hiểu vật lộn thì lại đúng là thứ Người thú không bao giờ thiếu.

Nếu Shaman và Người thú chiến sĩ là tổ hợp tốt nhất trên chiến trường, như vậy vu y là chức nghiệp hậu cần mạnh nhất, bọn họ am hiểu phối trí độc dược và giải dược, thêm cả các loại nguyền rủa, yêu thuật, khu trục nguyền rủa, trị thương người bệnh.

Tuy nhiên liệu pháp của bọn họ ít nhiều có chút không hợp thói thường, mặc kệ phong hàn cảm mạo hay hoa mắt chóng mặt thì vẫn phải dùng máu và xương ngựa để chữa, đa phần dược liệu do bọn họ phối thì chính bọn họ cũng không biết bên trong thả cái gì (thường là dùng thằn lằn làm bột phấn, mấy cộng cỏ đen không biết tên để vật liệu). Nhưng ở cao nguyên thiếu y ít thuốc, bọn họ thật sự cứu được không ít tính mạng. (kẻ thất bại đã ngẻo. Người chết tự nhiên không thể tới phàn nàn.)

Chức nghiệp thi pháp luôn khan hiếm, bộ lạc người thú lại càng nghiêm trọng hơn.

Giữa đám chiến sĩ Người thú vai u thịt bắp, muốn tìm cái một tên có não thật sự rất khó, lại còn phải có thiên phú pháp thuật. Bởi vậy, trong tất cả bộ lạc, hai chức nghiệp thi pháp đều là mặt hàng cực kì thưa thớt, quý giá. Shaman cùng vu y có địa vị khá cao, số lượng kiêm nhiệm chức tù trưởng không phải số ít.

Nhưng lúc này, Shaman cùng vu y trân quý lại thành người hầu, liên tục chạy tới chạy lui trên tế đàn, vài người đang đứng xem tức giận thậm chí lấy roi da quất bọn họ.

"Đáng chết! Đã cẩn thận như vậy, sao vẫn để xảy ra vấn đề."

Eamon Huyết Phủ xanh mặt. Nghi thức hiến tế do bộ lạc của mình chủ trì, bởi vậy bộ lạc Huyết Phủ phái ra gần như toàn bộ Shaman cùng vu y tinh nhuệ, số lượng tế phẩm sử dụng nhiều đến mức đếm không hết, thế nhưng rốt cuộc vẫn phải chịu kết quả thất bại.

Thất bại sao? Không hẳn, chí ít ánh sáng lấp lóe xung quanh các chiến sĩ Người thú là bằng chứng cho thành công.

Thành công không? Càng không phải. Các các tù trưởng nhíu mày và sắc mặt phiền não đã nói rõ hết thảy, chí ít thành quả kém xa mong muốn.

"Đại nhân, có kết quả rồi, chúc phúc nên tính như thành công, nó thật sự có tác dụng chống lạnh, nhưng..."

Tuy vị lão Shaman báo cáo có vẻ tốt, nhưng tất cả mọi người đều không buông lỏng, bởi vì khi nghi thức đến thời khắc mấu chốt, ánh lửa huy hoàng đột nhiên bị chặt đứt, giọng nói phẫn nộ trách móc của ác ma Đại Quân vẫn còn vang vảng đâu đây.

"Tế phẩm ô uế như thế mà muốn nhận được lời chúc phúc của ta! Linh hồn hư nhược thế mà dám mang lên tế đàn của ta? Các ngươi dám khinh nhờn, dám khiêu chiến tôn nghiêm của ta! Ta nguyền rủa các ngươi, nguyền rủa các ngươi sắp đi vào hủy diệt, thế mà dám can đảm lừa gạt ác ma Đại Quân...."

Dường như phát hiện tế phẩm cung cấp cho mình có vấn đề, nữ ác ma hầu tước phẫn nộ lập tức giáng lửa giận xuống, ngọn lửa hóa thành trường kích khổng lồ, mang đến hủy diệt cho doanh trại, thậm chí ác ma chi môn rộng mở kia càng nói rõ đại quân ác ma sắp đến.

May mắn lúc đó lão Shaman chủ trì nghi thức kịp thời cắt đứt liên hệ với vực sâu, khiến hóa thân nữ hầu tước hóa thành nguyên tố, đóng ác ma chi môn lại, nếu không thì hậu quả không chỉ chúc phúc thất bại, mà là toàn bộ doanh trại đều sẽ bị ác ma nữ hầu tước phá hủy.

Kết quả như thế mà còn nói nghi thức không thất bại, chư vị tù trưởng đều lộ ra vẻ mặt kinh hỉ.

"Ừm? Chúc phúc không thất bại?"

Eamon kinh ngạc hơn, hắn biết Eliza khó đối phó, cho nên vốn đã chuẩn bị sẵn tâm lý thất bại.

"Hiệu quả chúc phúc không hoàn toàn, đại khái chỉ có hiệu dụng ngắn hạn chống lạnh, e rằng nhiều nhất ba mươi ngày thì chúc phúc sẽ biến mất."

Nghe vậy, tất cả tù trưởng đều thở dài một hơi, lúc nghi thức thất bại, tất cả mọi người đều đã nghĩ tới dự tính xấu nhất, mặc dù mong muốn ba tháng chúc phúc ban đầu giảm xuống chỉ còn một tháng, nhưng mà vẫn còn tốt hơn dự tính xấu nhất nhiều.

"Vấn đề tế phẩm điều tra rõ ràng chưa? Rốt cuộc là bộ lạc nào dám giở trò trong thời khác mấu chốt này? Ta muốn trên đầu tên tù trưởng đó lên cột tế cờ!"

Eamon rất tức giận, cơ hội ngàn năm một thuở thiếu chút đã mất, hơn nữa còn đắc tội một vị ác ma Đại Quân, sau này tất sẽ có phiền phức.

Ác ma Đại Quân nổi danh khó hầu hạ, bọn họ hiếm khi không gây sự, muốn bọn họ giúp đỡ, ngoại trừ hầu hạ tốt bọn họ thì còn cần ‘phí ra sân’ đắt đỏ.

Tiền tệ thông thường ở hạ vị diện chính là linh hồn có nguồn gốc từ thượng vị diện, vì lấy lòng biển lửa nữ hầu tước, tế phẩm lần này đều là nô lệ thượng đẳng nhất trong các bộ lạc.

Nghi thức sẽ không vô duyên vô cớ thất bại, ác ma Đại Quân nổi danh vui buồn thất thường, nhưng đồng thời cũng nổi tiếng khinh thường lừa gạt (nhìn ngươi khó chịu liền động thủ, muốn bảo vật gì thì lập tức cướp), nếu ác ma Đại Quân gầm thét vì bất mãn tế phẩm, như vậy hơn phân nửa là thật sự có vấn đề.

"Cái này....." Lão Shaman hơi do dự, nhưng nhìn khuôn mặt chư vị tù trưởng tràn đầy lo nghĩ, hắn biết không nói không được, cuối cùng chỉ có thể cắn răng nói.

"Tế phẩm tiêu hao hết, nhưng chúc phúc lại không hoàn toàn. Nguyên nhân hiển nhiên không phải vì số lượng tế phẩm không đủ. Hiện tại tế phẩm không còn, vì vậy không cách nào điều tra được rõ ràng, nhưng từ thời điểm Eliza đại nhân bắt đầu nổi giận mà nói... Đó là lúc tế phẩm của bộ lạc Huyết Phủ bị hiến tế!"

Eamon mới vừa giận dữ chất vấn Shaman, lập tức câm lặng. Không ngờ lại là bộ lạc của mình xảy ra vấn đề? Ánh mắt các tù trưởng xung quanh nhìn Eamon chẳng mấy thân thiện, bọn họ nhớ tới thanh trường kích khổng lồ kia dường như là hướng tới lều bạc của bộ lạc Huyết Phủ trụ sở? Eamon thế mà còn dám quát tháo như vậy, đây không phải điển hình cướp hô bắt trộm à.

Hạt giống bất hòa âm thầm được chôn xuống, các bộ lạc liên hợp chủ yếu vì uy vọng, nhưng hiện tại Eamon liên tiếp thất bại hiển nhiên là suy giảm uy vọng xuống rất nhiều. Trong mắt vài kẻ, Eamon bắt đầu mất đi địa vị nhất hô bách ứng, có lẽ mình có thể thay thế vị trí đại tù trưởng.

Tuy tạm thời nhìn như bình thản, trên thực tế tất nhiên tù trưởng đều rắp tâm khó lường.

Trong lúc tế đàn hỗn loạn tưng bừng, giữa đống thi thể tế phẩm, một hư ảnh hỏa hồng từ từ hiện ra. Tranh thủ khoảnh khắc hiến tế gián đoạn, ý chí của người nào đó đã hàng lâm từ lâu.

Nàng ngửi được không khí trong lành không có mùi lưu huỳnh quen thuộc, gương mặt xinh đẹp lộ ra nụ cười, giống như nữ thần Phong Bạo ở Kagoshi, nữ ác ma tóc bạc cũng dùng hình thức hóa thân để lén giáng lâm thế gian.

"Chủ nhân. Nhớ ta không? Chuẩn bị nghênh đón ta chưa? Ta từng nói sẽ đột nhiên tập kích đó."
Ở thời đại không chiến quy mô lớn chưa phổ biến, chiến tranh trên mặt đấu không thể thiếu ưu thế địa hình.

Nước mắt Chamo được trùng kiến từ nguyên cứ điểm Tây Cương của Lam quốc, hai mặt cứ điểm đều là tuyệt địa, trên tường thành vững chắc được phủ thêm ma pháp hợp kim đắt đỏ, mặt sông hộ thành được rải dầu ma pháp, chỉ cần hơi nhen lửa, lượng dầu dự trữ đủ khả năng duy trì biển lửa cháy hừng hực đến hơn hai tháng.

Trong nội thành đồn trú hẳn một phần ba quân lực Slowire, trong đó có bốn thành là pháp sư. Chín tòa Pháp Sư tháp cỡ lớn, hơn ba mươi tòa Pháp Sư tháp cỡ trung, trọng pháo, lửa nỏ nhiều đến mức khiến người ta kinh hãi, hơn hai trăm năm khổ tâm kiến thiết làm cho nơi đây trở thành một trong những tòa thành kiên cố nhất thế giới.

Nước mắt Chamo được xưng cứ điểm không thể phá, khóa lại yếu hầu lộ tuyến ròng rã mấy trăm năm, nghe nói cứ điểm này được cả chư quốc phương bắc và các siêu cường quốc nhân loại ủng hộ.

Tường thành xây cao đến mức ngay cả người khổng lồ cũng không thể leo đã trở thành mối họa trong tâm người thú cao nguyên, vấn đề khuyết thiếu trang bị công thành càng khiến người thú bó tay hết cách, chỉ dựa vào chút ít chủng tộc phi hành, không kỵ binh mà muốn đánh hạ loại cứ điểm quy mô lớn này thì nằm mơ cho nhanh, thậm chí từng có đại tù trưởng chết dưới chân thành.

Nhưng theo ý ta, cái này hiển nhiên là một quyết định sai lầm.

"Trên thế giới này có cứ điểm vĩnh viễn không bị hạ sao? Ngươi phòng được binh lực thông thường, nhưng phòng được cường giả đỉnh cấp ám sát hoặc cấm chú oanh tạc sao? Đặt tất cả tài nguyên vào một cái giỏ vốn là quyết sách sai lầm, cho dù cứ điểm của ngươi thật sự không thể phá vỡ, ta vòng qua ngươi không được sao? Cho dù hiện tại không có đường, ta mở một con đường mới chẳng phải xong à?"

Phòng tuyến Macedonia đã chứng minh loại phòng tuyến cố định không cách nào di động là ngu xuẩn cỡ nào. Nhưng ở thế giới này, học viện lục quân vẫn xem phòng ngự cứ điểm như chiến thuật kinh điển. Sau bài học Slowire, đoán chừng tất cả học viện quân đội đều sẽ biến trận chiến tranh này thành trọng điểm nghiên cứu —— ví dụ điển hình cho thành kiến cổ hủ và hậu quả nhãn tiền cho chiến thuật cứ điểm.

Slowire vừa mới ký kết hiệp nghị mậu dịch với người thú chưa đến một tháng, trong nháy mắt đã bị xé bỏ, người thú xâm lược mà chẳng có điềm báo nào, lại còn hung mãnh dị thường.

Thổ nguyên tố thần Umdiro khiêm tốn hơn đồng liêu nhiều lắm, hắn chỉ dùng một trận địa chấn để thay đổi địa hình, làm cho cao nguyên xuất hiện thêm một lối ra, hành động đơn giản như vậy nhưng lại biến cứ điểm thành đồng vách sắt trong mắt nhân loại thành —— đồ trang trí.

Đại quân người thú trực tiếp trùng kích nội địa vương quốc Slowire, sau đó tới chia đại quân ra bốn đường, tấn công vào từng thành thị, bộ lạc Huyết Phủ mang theo gần nửa bộ lạc đánh thẳng đến thủ đô Slowire - Anteen.

Để tạo ra hỗn loạn hơn đồng thời kiềm chế binh lực của các lãnh chúa, hơn trăm đội lang kỵ binh bắt đầu chơi tập kích, khiến người người cảm thấy bất an, bởi vậy các lĩnh chủ đều giữ binh tự vệ. Khai chiến chưa một tháng, Anteen đã báo nguy. Tốc độ Slowire nhanh hơn sự tưởng tượng của toàn nhân loại.

Ngay cả ta cũng đành phải bó tay.

Không phải ta muốn đứng nhìn, chỉ là ta vừa mới trở về Đông Lam công quốc thì lập tức gặp phải trận tuyết rơi đầu tiên. Tuy đã dự định tuyết sẽ rơi nhưng hiện tại quả thật là quá trùng hợp, quá nhiều chuyện cần phải làm.

Mùa đông Phương Bắc mạnh mẽ dị thường, tuyết lông ngỗng ngoài cửa sổ đã bao trùm cả Defender, tuyết dày đến nửa mét, trên đường phố gần như không thể nhìn thấy người đi đường.

Ra ngoài trong thời tiết này chẳng khác nào tự hành xác chứ đừng nói đến hành quân. Ngựa rất khó di chuyển trong tuyết, lại thêm nhiệt độ giá lạnh sẽ khiến chiến mã quý giá chết rất oan uổng.

Dựa theo quy tắc ngầm dần dần hình thành trong những năm qua, khi một quốc gia bị người thú tập kích, các quốc gia khác đều sẽ cho viện trợ nhất định hoặc vật tư ủng hộ, thậm chí dứt khoát xuất binh cứu viện. Những năm qua bên hưởng thụ đãi ngộ này thường thường là Kasomi công quốc, nhưng năm nay không ngờ lại chuyển sang Slowire.

Đáng tiếc, trận tuyết rơi rất lớn đã tác động đến đại bộ phận phương Bắc.

Vật tư không cách nào vận chuyển, viện quân còn đang chậm rì rì trên đường, các người thú vẫn có thể công thành đoạt đất giữa trời tuyết, đây quả thực là hoàn cảnh khiến người ta tuyệt vọng.

Môi trường tàn khốc đương nhiên là hoàn cảnh công bằng với địch và ta. Ngày tuyết rơi lớn thường là ngày ngưng chiến, bởi vì đối với chiến sĩ, chiến tử sa trường xem như một loại tâm nguyện, nhưng mà chết cóng trên sa trường lại vô cùng oan ức, loại hy sinh không có ý nghĩa này chỉ mang lại vô số lời mắng chửi tướng lĩnh chỉ huy mà thôi.

May mắn cho Slowire, do Hỏa Thần chúc phúc sớm biến mất, các người thú buộc phải nhanh chóng thu quân, dùng các thành thị đã chiếm được làm căn cứ, giảm tốc độ xâm chiếm xuống rất nhiều.

Bởi vậy có thể nói nếu không có Eliza Hỏa Thần chúc phúc, trận chiến tranh đáng lẽ đã xảy ra sớm hơn.

Trên một phương diện khác. Eliza bị đám tù trưởng người thú thống mạ hết lần này đến lần khác, đồng thời Eamon và bộ lạc Huyết Phủ của hắn cũng chịu vô số oán hận, danh vọng sụt giảm kéo theo quân lực cũng giảm xuống.

Liên quân người thú chia ra làm bốn tuy là chiến lược, nhưng cũng cho thấy Eamon đã không còn nắm giữ được tình thế.

Hiện tại ba vị đại tù trưởng khác đang bắt đầu thu nạp các bộ lạc dưới trướng, có lẽ ‘thú nhân hoàng’ tương lai phải xem thành quả mỗi người đạt được trong cuộc chiến tranh này.

Ai cũng biết, chiến tranh căn bản không thể nào đợi đến mùa xuân sang năm, chư quốc nhân loại cũng không có khả năng đứng nhìn Anteen thất thủ, chỉ cần tuyết rơi nhẹ đi một chút, tất cả quân đoàn sẽ lập tức xuất phát, đại chiến tất sẽ tới trong nay mai.

Hơn nữa cuộc đại chiến này liên quan đến chủng tộc tồn vong, cho nên chiến tranh tất nhiên tàn khốc dị thường, con số thương vong cực kì cao.

Còn ta bây giờ đang ngập đầu trong đống quân vụ.

"Có tin tức từ Hoyle rồi sao? Tình hình tìm mỏ đến đâu rồi?"

Tất cả Gray Dwaft đều là thợ mỏ trời sinh, thiên phú của bọn hắn chính là hành tẩu dưới lòng đất và cảm giác bảo thạch, thợ rèn đại tông sư Hoyle nhạy cảm với khoáng sản hơn các Gray Dwaft khác rất nhiều.

Bất kể là buôn bán đối ngoại hay bổn quốc quân dụng, Đông Lam vừa tân sinh nên nhu cầu khoáng sản hiện tại đang không có giới hạn, nhất là bây giờ không ít quân đoàn mới thành lập còn cầm vũ khí bằng gỗ để huấn luyện vũ khí cho qua ngày. Muốn Đông Lam quật khởi, nhất định phải có lượng lớn vũ khí, mà muốn có vũ khí thì phải có khoáng sản.

Đây quả thực là mạch sống cho Đông Lam tương lai, cho dù đang trong giai đoạn chiến tranh bộc phát, ta vẫn coi đây là ưu tiên số một cần giải quyết.

Khi vừa trở về Defender, ta lập tức ra lệnh cho Hoyle cùng đám Gray Dwaft của hắn đi tìm mỏ, nếu cả hắn mà cũng không thể tìm ra vậy thì càng không cần trông cậy vào thợ mỏ nhân loại.

"Tin tức tốt, dãy núi kia quả nhiên là khu vực giàu quặng, đã tìm được hai nơi tinh thiết, một mỏ ma sắt, một mỏ bảo thạch. Nhưng muốn khai thác lại không phải là vấn đề có thể giải quyết ngắn hạn. Hoyle đại nhân muốn có cơ giới hạng nặng và pháp sư, hắn còn điểm danh muốn anh em Belha giúp đỡ."

"Nổ mỏ sao? Có vẻ như cũng là biện pháp hiệu quả trong ngắn hạn duy nhất, được, phái anh em Belha đi giúp hắn, nhưng yêu cầu hắn chú ý an toàn, đừng xung đột với dã man nhân ở đó, bọn họ là những kẻ rất ngoan cố, đắc tội một lần tương đương với đắc tội cả đời."

"Vâng, điện hạ, chúng ta sẽ thông báo. Như vậy, việc tiếp theo cần giải quyết liên quan tới phiên hiệu và cờ xí của các quân đoàn vừa thành lập...."

Chư vị trợ lý liên tục đi đi về về, đống giấy tờ quân vụ chồng chất đến mức sắp sụp bàn, vô số phiền phức dần dần ra sân.

Dù cho ta hoàn toàn không định dính vào chính vụ, nhưng chỉ vẻn vẹn quân vụ cũng đủ làm ta đau đầu không dứt.

Lúc này, ta vô cùng hoài niệm Eliza, bởi vì những người khác nhiều nhất chỉ có thể đưa đến tác dụng phụ trợ, còn Eliza do ta một tay nuôi nấng lại có năng lực xử lý không thua kém gì ta, hoàn toàn có thể ném hết phiền phức cho nàng.

Thôi bỏ đi, Eliza đang ở vực sâu, suy nghĩ vớ vẩn chẳng có ý nghĩa gì, trước tiên chú ý đến mấy chuyện phiền lòng đã.

"Tình thế Anteen rất tệ, chỉ sợ bất kỳ lúc nào cũng có thể thất thủ...."

Dù sao cũng là đồng nguyên, tuy trước kia quốc gia này khiến chúng ta rất khó chịu, nhưng lúc này nhìn thấy bọn họ bị hủy diệt, chúng ta cũng rất bất an.

Ta gật đầu, ra hiệu cho trợ lý là mình biết rồi, sau đó ta liền trầm tư.

Khẳng định phải cứu, dù ta rất bất mãn đối với vương thất Slowire, nhưng ta không thể ngồi nhìn người dân nước Lam bị tàn sát, hơn nữa một khi Slowire hoàn toàn diệt vong, chỉ sợ tiếp theo sẽ đến phiên Đông Lam phải đối diện với chiến tranh, mà Đông Lam hiện tại hiển nhiên còn chưa chuẩn bị kỹ càng ứng phó chiến tranh toàn diện.

Mặc dù khẳng định phải cứu viện, nhưng cứu như thế nào thì chưa rõ, không chỉ muốn giải cứu Slowire, tranh giành thể diện với chư quốc, lấy được quyền chủ động ngoại giao tại phương Bắc, mà còn phải tính toán đến vốn liếng vốn chẳng sung túc gì của Đông Lam.

Suy nghĩ hồi lâu, ta mới dám quyết định.

"Gửi thư cho Anteen, nếu nước trung lập Đông Lam tham chiến, vậy phải có lý do đầy đủ, để bọn họ chủ động công khai cầu viện đi. Còn phải gửi tin đến chư thần giáo hội, nói rõ bọn họ mong muốn chúng ta đến giúp bọn họ, như vậy Vô Miên Giả đại nhân mới có thể tán thành cuộc chiến tranh chính nghĩa này, chúng ta mới có thể xuất binh."

"Trước đây không lâu, chẳng phải người vừa mới nói ta là hàng giả, tố cáo Đông Lam lừa gạt, còn thông cáo cho tất cả vương quốc, giáo hội sao? Bây giờ ta muốn xem ngươi tự vả vào mặt như thế nào. Ân, để xem tên "Quốc vương bệ hạ" Fimmel. Caso kia lấy lại thể diện cho Đông Lam bằng cách nào."

Nếu muốn ta ra sức cứu mạng, vậy phải biết cúi đầu, trước kia phun ra bao nhiêu thì bây giờ nuốt ngược lại bấy nhiêu cho ta!

Ta vốn chẳng ngại Fimmel không chịucúi đầu, bởi vì tình trạng Anteen bây giờ đang vô cùng bất ổn, vì tính mạng, rất nhiều người sẽ trở nên thành thật.

"Hừ, thật sự châm chọc, vừa mới nói ta là hàng giả, chớp mắt liền phải cầu viện ‘hàng giả’, thậm chí hơn phân nửa sẽ là "Ác ma quân đoàn" trong miệng bọn chúng ra tay cứu viện."

Trong điều kiện hiện tại, chủ lực cứu viện thích hợp nhất hiển nhiên là vong linh quân đoàn không sợ rét lạnh của ta, vậy mà trong thông cáo lúc trước, đám người kia lại đặt cho chúng ta danh hiệu ‘ác ma quân đoàn’, trong lời nói không hề che giấu sự miệt thị chút nào.

"Không thể lãng phí cơ hội đông săn tốt như vậy, vừa vặn dùng để luyện binh một chút. Mỗi một kỵ sĩ mang theo ba tùy tùng, để đám nhóc kia chuẩn bị kỹ càng, tuyết vừa ngừng thì chúng ta lập tức xuất phát!"
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện