Nhìn người tinh linh trước mắt, ta đã hiểu vì sao con gái của Lolth lại có thể chết lãng nhách đến thế, cũng hiểu vì sao Heloise đã đến Vitein lâu rồi mà vẫn chưa lộ diện.

Xem ra, nàng vừa đến nơi này đã nhắm vào thân thể của Kaya, mà rất có thể do sự nhúng tay của nàng nên Kaya mới tử vong ngoài ý muốn như vậy.

“Ai da, nhìn thấy sư phụ mà không tiến đến chào đón sao?”

Đúng thế, vị trước mắt này trên ý nghĩa nào đó chính là thầy dạy ta ma pháp vong linh và ma pháp hàn băng, đương nhiên việc nàng dạy ta những thứ đó cũng ôm lấy mục đích khác.

Các chấp chính quan kỳ thực là các đại quân phiệt của đế quốc Ciro, phái vương quyền dốc toàn lực mới đưa được Callia lên vị trí thứ tư, thế nhưng không có bất cứ ai cho rằng nàng có thực lực để ngó tới ba vị trí đầu.

Chấp chính quan thứ hai, ‘vu yêu vương’ Fitland, người đứng đầu hội đồng vu yêu, kẻ có thế lực mạnh nhất Ciro hiện nay, trong ‘nguyên bản lịch sử’, chính hắn là kẻ lãnh đạo liên minh vong linh pháp sư mở ra con đường liên thông tới vị diện chết chóc, bắt đầu cơn vong linh thiên tai cuốn sạch cả thế giới.

Còn chấp chính quan thứ nhất – ‘viễn cổ cốt long’ Gricaseo từng là toạ kỵ và thủ hạ đắc lực nhất của thánh quang thần, hiện nay, thực lực của hắn đã không cách nào tính toán rõ ràng. Hắn lười nhác ra tay, mà cũng không có ai có thể buộc hắn phải ra tay, tuy nhiên chỉ cần nhìn một kẻ có dã tâm và thế lực mạnh mẽ như Fitland lại ngoan ngoãn đứng thứ hai cũng hiểu được Gricaseo mạnh mẽ đến thế nào.

Còn chấp chính quan thứ ba có tình huống đặc thù nhất, nàng có một đám nữ yêu dưới trướng, cũng có phong hào ‘nữ yêu vương’, nhưng nàng lại cơ bản không quan tâm sự vụ của đế quốc Ciro, càng không quan tâm gì đến quyền lợi ở đó, mục tiêu duy nhất của nàng chỉ là báo thù.

Đúng vậy, nàng giống ta, cũng muốn báo thù.

Do thời gian đã trôi qua quá lâu, nguyên nhân và quá trình đế quốc tinh linh trước diệt vong đã không còn mấy ai hiểu rõ. Có điều chỉ cần nhìn quá trình chư thần trật tự hiện tại quật khởi nhanh chóng sau khi chúng thần tộc tinh linh diệt vong cũng thấy được sự diệt vong kia có quan hệ rất lớn với chúng thần.

Vì cùng muốn trả thù thánh đường giáo hội, Heloise và ta vừa gặp đã như quen biết từ lâu, sau đó nàng truyền thụ cho ta khá nhiều tri thức ma pháp, đồng thời còn góp công lớn trong việc kiến tạo quân đoàn vĩnh dạ. Chí ít, nếu không có nàng dùng tư cách của một vong linh quân chủ hùng mạnh và cổ lão để ra mặt, một kẻ ‘vừa vào đời’ như ta không thể nào tụ tập nhiều lão quái ngàn năm như vậy, càng không thể nào ép xuống được những tên vong linh quân chủ cao ngạo đó.

Ba chấp chính quan ở vị trí đầu đều là những kẻ có quan hệ hợp tác với ta (còn bốn tên chết rồi nữa), mà nếu ta không dùng hệ thống để đột phá đẳng cấp bán thần, trở thành vong linh đại đế, sợ rằng cũng chỉ có thể là một ‘con rối đại đế’.

Vong linh cấp cao đều là những vật chết dựa vào chấp niệm để hoạt động, nguyện vọng duy nhất của Heloise chính là báo thù tất cả những kẻ khiến đế quốc tinh linh sụp đổ.

Hơn một trăm năm trước, nàng suýt nữa đã hoàn thành mục tiêu này, nếu toàn bộ người sống chết đi, đế quốc của kẻ chết hình thành, tuần hoàn luân hồi của Nahri bị đánh vỡ thì đương nhiên chư thần trật tự sẽ bị tổn hại nặng nề, không khéo sẽ có mấy tên thần thủ hộ của chủng tộc sẽ vì vậy mà mất đi tính mạng. Hồi đó nàng cả ngày đều lải nhải bên tai ta phải ô nhiễm thánh đường thế nào, làm sao để người sống biến thành kẻ chết, làm cách nào khiến chân thần mất đi tín ngưỡng…

Được rồi, từ lời nói của tử thần Aye ta đã biết được rằng nếu thật sự dám làm như vậy thì chư thần sẽ không tiếc bất cứ giá nào hạ phàm quyết chiến cùng ta, trăm phần trăm chắc chắn ta sẽ bị thần hồn câu diệt.

Có lẽ người khó có thể chấp nhận nhất khi quân đoàn vĩnh dạ sụp đổ chính là Heloise, bởi lẽ tại trong mắt nàng, đó là lần tiếp cận mục tiêu gần nhất trong thời gian cả ngàn cả vạn năm.

Ta không cho rằng nàng sẽ có thể thay đổi, nếu thực sự như vậy thì nàng đã sớm ngoan ngoãn về trời, tiếp tục luân hồi chuyển thế.

Ta cũng không cho rằng những thứ vớ vẩn ta làm có thể giấu được nàng, mà lần này nếu nàng đã phát hiện ra ta thì chỉ có hai trường hợp có thể xảy ra, hoặc là tìm ta tính sổ, hoặc là bức ta phải tiếp tục báo thù cùng nàng… Theo những gì ta hiểu, có đến chín thành nàng sẽ dựa vào chênh lệch thực lực tuyệt đối để đánh ta gần chết, sau đó khống chế ta và dùng danh nghĩa của ta thống nhất Ciro.

Nói chung cả hai trường hợp ta đều không thể chấp nhân.

Vì vậy, phản ứng đầu tiên của ta khi gặp nàng không phải là tay bắt mặt mừng khi bạn cũ gặp lại, mà là…

“Adam, đi ra đánh người!”

May mà ta luôn cảm thấy đối thủ quá mạnh mà bên mình quá yếu nên gửi thư cầu viện về thành Sulfur gọi Adam đến đây, càng may mắn hơn, mãi sáng nay Adam mới đến, không có khả năng bị tiết lộ tình báo.

Nghe được tiếng kêu của ta, Heloise vốn đang mỉm cười lập tức sửng sốt, sau đó tan thành bọt nước biến mất vô tung, nháy mắt sau, vị trí nàng vừa đứng bị một thanh kiếm sắt chém vào.

‘Vũ khí bí mật’ Adam kéo xuống áo choàng, đối mặt với đối thủ như nữ yêu vương, khuôn mặt tưng tửng của hắn cũng trở nên chăm chú, sau vài giây nhắm mắt dùng cảm giác tìm tòi, mũi kiếm của hắn đột nhiên hướng xuống một vị trí trên mặt đất, chọc nhẹ một cái.

“Răng rắc!”

Cả thảy không gian bỗng chốc biến thành một tảng pha lê đang vỡ vụn, không gian bị ý chí của cường giả cắt xén, vô số khe nứt không gian mờ ảo lan tràn khắp nơi, tiếp đó, một tiếng kêu thảm phát ra từ phía hành lang.

“A!! Đáng chết!”

Adam không có chút do dự nào, sau một tiếng “Ầm”, trường kiếm của hắn đã bổ về nơi phát ra âm thanh.

“Pháp chú: Kết tôi! Pháp chú: Hạn chế tự do cá nhân!”

Quả nhiên kẻ vừa có ý định mưu sát như Heloise lập tức bị ánh sáng đỏ bao phủ quanh thân, ngay sau đó pháp chú hạn chế cũng bắt đầu có hiệu quả.

Tuy vì thực lực chênh lệch quá lớn nên pháp chú hạn chế hiệu quả rất kém cỏi, nhưng chỉ cần một tích tắc thời gian bị hạn chế cũng là quá đủ, ta biết có người sẽ không lãng phí cơ hội ta tạo ra.

“A a a!”

Kiếm quang loé lên, cánh tay phải thon thả xinh đẹp mang theo vòi máu bay ngang ra ngoài, thanh trường kiếm của Adam bị nhục thân đã được cường hoá của Heloise chặn lại sau khi phải bỏ ra một cánh tay.

“A a a a a!!”

Tiếng thét chói tai vẫn còn tiếp tục, nhưng giờ khác này nó đã hoá thành đòn công kích đặc thù của nữ yêu.

Gợn sóng âm thanh ẩn chứa ma lực đen kịt khuếch tán ra xung quanh, tuy nhiên loại ma pháp chết ngay nổi tiếng [nữ yêu gào thét] lại không nảy lên bất cứ tác dụng nào.

Ta đã là người chết, mà Adam thì là thân thể bất tử, dù là tiếng gọi tử vong của nữ yêu vương cũng không thể làm gì.

Adam vọt lên xung phong ngay giữa tiếng rít gào, hắn coi như không có đối thủ ở đó mà bắt đầu niệm lời tụng.

“Trăm năm chớp mắt, mọi việc ai hay, người xung quanh đi, chỉ ta còn tại, năm qua năm hoa tàn hoa nở, nguyện chết già cạnh chén rượu thơm, mê mang nhớ chuyện trước kia, lưu thuỷ tuế nguyệt trảm!”

Hắn học từ chỗ ta một ít triết học và văn hoá phương đông của thế giới khác, lại học từ Margareth triết học lịch sử và bí ảo không gian, sau trăm năm tích luỹ và rèn luyện, Adam cuối cùng cũng kết hợp được võ kỹ và nhân sinh, biến chiêu thức trở thành thứ tồn tại tựa như triết học và khái niệm, có lẽ đây cũng là thứ làm chỗ dựa cho hắn để tiến vào cảnh giới bán thần chỉ với thân xác và tư chất của phàm nhân.

Hiện tại, chiêu kiếm mà bán thần cũng phải niệm tụng thôi miên bản thân để xuất ra ấy chầm chậm vung ra, trên thực tế, thanh kiếm đó đang đánh vỡ khoảng cách thời gian và không gian, tốc độ đối với nó đã không còn ý nghĩa gì.

Cũng giống như không ai trên thế giới này tránh khỏi tác động của năm tháng, bất cứ kẻ nào khi phải đối mặt với chiêu kiếm này đều không thể tránh khỏi, họ thậm chí còn nhìn chăm chú thân kiếm theo bản năng, ngoan ngoãn đứng im trúng kiếm.

Thanh kiếm ghẻ một đồng hai cái bắt đầu tản ra hào quang màu hồng nhạt đẹp đẽ vô cùng, nó hệt như nụ cười của người mỹ nhân đào hoa sau cơn mê tỉnh, hấp dẫn tất cả lực chú ý của mọi người.

“Thật là đẹp… Không, không đúng!”

Dù là vị nữ yêu vương từng tiêu diệt không biết bao nhiêu vương quốc cũng phải trúng chiêu, mãi một giây sau nàng mới tỉnh ngộ ra.

“Một thanh kiếm hỏng có cài gì đáng xem!”

Đáng tiếc, khi lực chú ý của Heloise bị hấp dẫn trong nháy mắt đó, kết quả cũng đã chú định.

Thanh trường kiếm vạch ngang eo, thân thể vừa phục sinh của nữ yêu vương lại biến thành hai đoạn, một linh hồn màu trắng nhạt bắt đầu cố gắng thoát ra, tính toán chạy trốn.

“Pháp chú: Hạn chế tự do cá nhân.”

Người có tội tất nhiên là linh hồn của nữ yêu vương, vì lẽ đó linh hồn nàng lại bị nhét vào thân thể tàn phá đó một lần nữa, sau đó trái tim đã thủng một lỗ trên thân Kaya tiếp tục bị một thanh kiếm khác đâm thủng, phần trên thân thể bị đóng đinh trên mặt đất.

Đến tận lúc này ta mới có thể thở phào một hơi, may mà Adam lần vào doanh địa một mình nếu không ta thật sự dữ nhiều lành ít, thêm vào đó vì Heloise chưa quen thuộc với nhục thể mới, nàng giờ đây còn yếu hơn cả trạng thái linh hồn, nếu không dù Adam cao hơn nàng cả một giai cũng không thể đánh thắng dễ dàng như vậy.

“Ngươi… tên tiểu tử nhà ngươi dám làm vậy với ta, ngươi định khi sư diệt tổ sao?”

“Đầu tiên, ngươi chưa chết, người là mối hoạ ngàn năm, nhầm, vạn năm, không, là mấy chục hay mấy trăm vạn nhỉ? Chết thật, hơi chểnh mảng tí lại quên tuổi thực của bà lão rồi. Còn chuyện khi sư diệt tổ? Ha ha, đây chẳng phải truyền thống tốt đẹp của một mạch chúng ta à?”

Heloise cứng họng lại, trước đó chính nàng đắc ý kể cho ta những chuyện cũ đó, kể rằng nàng làm cách nào lừa gạt sự tin tưởng của đại hiền giả Cecell, làm cách nào đoạt lấy nhục thể của sư phụ sau khi đào hết tri thức.

Tiếng chuông báo động đã vang lên, người trong doanh địa sẽ tới đây rất nhanh, nếu thi thể Kaya vẫn ở tại chỗ này sẽ rất khó có thể giải thích.

Ta lấy ra một cái bình nhỏ, đó là đạo cụ thường gặp nhất của ma pháp vong linh, một đạo cụ chuyên môn dùng để trói buộc linh thể mới bắt được.

“Bình phong linh? Ngươi không thể làm vậy với ta, ta là nữ yêu vương, không phải mấy con oán linh ti tiện bẩn thỉu!”

“Đương nhiên có thể chứ, nào, ngoan, vào đi nào!”

Nhìn linh thể đang không ngừng giãy dụa trong bình, tâm tình của ta lập tức tốt đến mức khiến ta muốn ca hát, lần này thật sự nhặt được món hời lớn.

Theo phong cách hành sự thường thấy của nàng, sợ rằng nàng đã sớm phát hiện ra ta và điều tra cặn kẽ, sau khi xác định bên người ta lúc này không có chiến lực mạnh mẽ thì nàng mới quyết định tự thân ra tay. Mà nàng lại vừa giành được nhục thể hằng mong ước, đắc ý quên trời, cho rằng chính mình dùng một tay có thể đè chết ta. Vậy nên nàng xuất hiện với hình thái yếu nhất, không chỉ không ra tay đánh lén theo tập quán còn tính toán trêu chọc ta mấy câu cho vui.

May là vậy, nếu nàng lại lựa chọn chiếm cứ nhục thân người nào đó bên cạnh ta, đột ngột cho ta một phát đâm, đó mới là phiền toái.

“Đúng rồi, Roland, có vẻ ta đã tìm được tình yêu mới, vị thiếu nữ kia là ai, nàng thật ôn nhu mềm mại, nụ cười rất ngọt ngào.” Adam đột ngột lên tiếng làm ta giật cả mình.

Có vẻ mùa xuân tình yêu mang tính đột phát của Adam lại bắt đầu, mỗi năm mùa xuân này đến mấy lần, nó thường bị chúng ta chế nhạo là bản năng phát dục của động vật. Mà những mùa xuân ấy cũng thường kết thúc rất nhanh, trong đó quá nửa đều là bi kịch.

“Đừng hại đời con gái của người ta. Ngươi đang nhìn người nào!?” Dạo này chuyện buồn lo nhiều quá, xem bi kịch của Adam giải buồn cũng tốt.

Ta nhìn theo hướng chỉ ngón tay của Adam rồi nở nụ cười, không hổ là Adam, ánh mắt tuyển chọn thật sự không tồi chút nào.

“Không hổ danh là thành chủ của chúng ta, đó là hai vị siêu cấp mỹ nhân đứng đầu trong số thủ hạ của ta, yên tâm đi, chúng ta là anh em đã nhiều năm, không quản ngươi ưa thích người nào, ta đều ủng hộ ngươi.”

“Thật sao, ngươi không ấm đầu chứ? Không lừa ta?” Sự hớn hở của Adam làm tăng quyết tâm lừa hắn của ta.

“Ân, yên tâm đi, ta lừa ngươi lần nào chưa?”

“Số lần đếm không xuể…. Lần này thật sự không lừa ta chứ? Nàng chưa có bạn trai chứ? Nàng sẽ không giống cái ả les mà ngươi giới thiệu cho ta lần trước chứ?”

Ta bỏ qua ánh mắt khắc sâu oán niêm kia, thầm than trong lòng rằng động vật đơn bào vậy mà cũng có lúc trí nhớ tốt. Ta họ nhẹ một tiếng, nói thật chân thành:

“Các nàng không ai có bạn trai, xu hướng tính dục hiện tại cũng rất bình thường, yên tâm đi, ta nói đều là thật.”

“Ân? Thật sự không phải nói dối! Đa tạ đa tạ!”, thằng ngu này có trực giác siêu nhạy cảm, nhưng chúng vô dụng với chiêu nói dối chân thực của ta…

Một lúc sau, khi nghe thấy tiếng khóc lớn thảm thiết “Ta không dám tin vào tình yêu nữa!” của tên nào đó, ta thật sự cảm thấy tâm tình mình tốt hơn rất nhiều.

“Ta không nói dối nhé, Cross và Victoria quả thật là hai thủ hạ xinh đẹp nhất của ta, mà bọn họ cũng không có bạn trai, càng không phải gay hay đồng tính, ha ha ha ha
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện