Ta nhìn dòng người tấp nập trên con đường quen thuộc trong thành Vitein với một cảm xúc hoàn toàn khác. So với thời gian khẩn trương lúc minh hội diễn ra, hiện tại nơi đây đã khá hơn rất nhiều.

Khi chúng ta đến Vitein, những cái bóng đi theo cũng tự động tan biến. Ngoại trừ con trâu ngốc nào đó trở về bằng đường cũ, tất cả những kẻ còn lại đều biến mất ở cửa thông đạo đi lên mặt đất.

Lần đến Vitein này ta định làm mấy việc, thứ nhất là đi đổi cái thanh kiếm rẻ rách trên lưng, thứ hai là đăng ký thành lập một nhóm lính đánh thuê để tiện hành động.

“Lính đánh thuê? Chúng ta? Không cần thiết chứ!?” Momo hiển nhiên muốn rời tòa thành này thật nhanh.

“Đúng, nếu có được thân phận của lính đánh thuê, đoạn đường đi trên mặt đất sẽ có rất nhiều tiện lợi.”

“Ta không muốn làm mấy việc phục vụ cho đám nhân loại đó!”

“Ai bắt ngươi làm đâu, lập đoàn nhưng không làm nhiệm vụ là xong, ta cũng không có nhiều thời gian nhàn rỗi đến thế. Có thân phận này, chúng ta có thể lợi dụng danh nghĩa làm nhiệm vụ để đi qua mấy cái cửa ải. Muốn đến công quốc Đông Lam, chúng ta phải vượt qua lãnh thổ của mấy quốc gia nữa, thế cho nên làm thế này sẽ bớt đi rất nhiều phiền phức.”

“Vậy tại sao phải đăng ký ở chỗ này, đến mặt đất rồi đăng ký không được sao?”

Ta với Momo đứng ở cửa hiệp hội lính đánh thuê vừa hỏi vừa đáp, mà ngay bên cạnh cũng đã xuất hiện một đám ám tinh linh không ngừng khiêu hấn.

Nghi thức ánh trăng có giá rất cao, muốn có được năng lực đi lại dưới ánh mặt trời thì phải lấy tính mạng làm thẻ đặt cược. Đối với kẻ coi cả thảy tộc ám tinh linh là thứ trong tay như Lolth, loại hành vi đổi tín ngưỡng này không khác gì bị tát một phát vào mặt. Mà Lolth thì nổi tiếng là kẻ có thù tất báo.

Hôi tinh linh vĩnh viễn là vật tế tốt nhất trong các cuộc tế lễ Lolth của gia tộc ám tinh linh. Ta dám chắc rằng giờ toàn bộ các gia tộc ám tinh linh ở đây đã biết rằng có hai tên hôi tinh linh vừa vào thành, không khéo bọn ả còn chuẩn bị đánh nhau để tranh lấy ‘con mồi’ là chúng ta.

Bởi thế, hành vi lề mề đòi đăng ký đoàn lính đánh thuê ở chỗ này của ta đương nhiên sẽ gây nên nỗi bất mãn trong lòng Momo.

“Tuy thủ đô của các quốc gia đều có trụ sở hiệp hội lính đánh thuê, thế nhưng trên ý nghĩa nào đó, lính đánh thuê đăng ký ở đâu cũng sẽ bị coi như một loại binh chủng hậu bị của nơi đó. Nếu các ngươi đăng ký trên mặt đất, khi chỗ đăng ký phát sinh chiến tranh, các ngươi cũng sẽ bị cuốn vào trong.” Ta giải thích.

“Hóa ra là vậy, quả thực rất có lí.” Momo gật gù đồng ý.

“Vị nữ sĩ này, tuy lời anh bạn trẻ đây là thật, thế nhưng nó không phải là trọng điểm. Dù nước có bị diệt thì các lính đánh thuê tự do cũng không bao giờ lên chiến trường miễn phí. Từ xưa đến nay loại động viên chiến tranh ấy vẫn chỉ coi như bày đó cho đẹp.”

“Mục đích của anh bạn trẻ này chắc là định dùng quy định đăng ký lính đánh thuê mà không cần chứng minh thân phận ở nơi đây để khiến thân phận mình không thể bị tra thám. Rất nhiều tội phạm truy nã và sát thủ vẫn thường làm như vậy.”

Kẻ cất lời là một tên tộc Centaur khá đẹp trai. Hắn mặc một bộ giáp mềm màu đồng ngả tím ở nửa người trên, thân dưới thì mặc một bộ giáp ngựa màu bạc, sau lưng còn đeo một cây cung màu cam óng ánh, hiển nhiên không phải vật phàm.

“Casio?”

“Đúng, các hạ, tuy không biết ngài làm cách nào để thuyết phục được ông của ta để hắn thả ta ra, nhưng nếu tù trưởng đã ra mệnh lệnh, thì ta vẫn sẽ phục tùng.”

Tên trước mắt là một trong số đám cháu chắt của Minie, cũng là anh trai trên danh nghĩa của vua người thú Anleya. Tuy nhiên, khác với những người anh luôn yêu chiều Anleya còn lại, Casio là một kẻ rất có dã tâm. Khiến người đau đầu hơn, hắn lại còn có đủ thực lực và danh vọng để thực hiện dã tâm của mình. Sau khi trải qua vài lần chiến tranh với bên ngoài, Casio giờ chính là anh hùng của cả bộ lạc Centaur.

Điều này khiến lão Minie lâm vào thế bí: giết thằng cháu đầy dã tâm này thì tiếc, nhưng để hắn sống thì khả năng hắn làm phản Anleya sau khi minh chết là rất cao. Vì thế, khi ta dùng con đường nào đó đến đòi lão Minie một tá xạ thủ xuất sắc, hắn lập tức nhớ tới cây cung hoàng kim này.

Từ nãy đến giờ Casio chỉ đứng im một chỗ, cứ như thể một bức tượng điêu khắc anh hùng. Trong khi đó, đôi tai của hắn lại run rẩy không ngừng, bàn tay thi thoảng lại sờ vào hộp đựng tên, hắn có thể cảm giác được bất cứ sự tình gì phát sinh ở phạm vi xung quanh người của mình.

“Các hạ, giờ chúng ta đi đăng ký sao?”

“Không, đợi một người nữa, ta đã hẹn gặp hắn ở chỗ này.”

Nhìn vẻ sợ hãi của ám tinh linh đối với tên địa đầu xà Casio này cũng đã đủ để biết được sự đáng sợ của hắn.

“Khác hoàn toàn so với cô nàng ngu ngốc xui xẻo kia, thảo nào lão Minie lại nhiệt tình đem hắn đá ra khỏi cửa đến vậy.”

Lý do chúng ta tìm cung thủ Centaur chẳng qua là vì giảm bớt điểm yếu chân ngắn quá rõ ràng của những thánh kỵ sĩ không có vật cưỡi. Với lại, tại thủ đô của các vương quốc tinh linh cũng có không ít thị tộc Centaur, Centaur cũng là một trong số rất ít chủng người thú có thể sống tốt ở cả mặt đất lẫn dưới lòng đất.

Ta đang chờ đợi một người nữa, người này cũng là miếng vá tốt nhất để bù đắp một phương diện khuyết thiếu khác của chúng ta. Không lâu sau, người đó cuối cùng cũng đến.

Thế nhưng tên này nhìn bề ngoài chẳng giống nhân loại tí nào, trông hắn giống một bộ giáp di động hơn. Bộ giáp nặng khổng lồ màu xám che phủ toàn bộ thân hình, người khác chỉ có thể mơ hồ nhìn thấy đôi mắt sáng rực của hắn phía dưới cái mũ sắt hình dáng quỷ dị.

Trên lưng hắn vẫn mang cán thương dài ba mét như thường lệ, bên eo đeo đôi song kiếm và một khẩu súng Dwarf. Loại trang bị kì cục này khiến người ta không thể đoán được chức nghiệp của hắn.

Không chỉ vậy, có vẻ dạo gần đây tên này còn mới mở túi tiền thu mua một đống lựu đạn Gnome cộng thêm mấy cái bao thuốc nổ địa tinh, giờ hắn còn đang đeo những thứ đó trên lưng.

“Vương tử quái thai?”

Lần trước đến Vitein, Momo cũng từng gặp vị vương tử thành Darkiron tên Gatling này. Phản ứng đầu tiên khi thấy hắn của Momo là rùng mình một cái, lùi lại hai bước theo bản năng.

Ta biết tại sao nàng lại lùi lại, Gatling không hổ danh kho thuốc nổ hình người, đã thế lại còn mắc hội chứng chiến tranh, thần kinh quá mức nhạy cảm.

Không cẩn thận đụng phải hắn, nổ!

Đột ngột chạy qua trước mặt hắn, nổ!

Không nhận được sự cho phép mà tự tiện vào phòng hắn, nổ!

Coi như ngươi không làm gì, chỉ cần đứng trong một phạm vi nào đó xung quanh hắn, ngươi cũng có tỉ lệ bị nổ!

Thế nhưng khác với mấy tên luôn làm mình bị cuốn vào vụ nổ như anh em nhà Belha. Các loại thiết bị nổ, bẫy rập và cơ quan của hắn luôn đảm bảo tính khả khống. Mọi vụ nổ do hắn tạo ra đều là cố ý, điều này hẳn phải liên quan đến quá trình trưởng thành của hắn.

Ta không phải một bác sĩ tâm lý, đối với loại hội chứng mẫn cảm chiến tranh này ta hoàn toàn bó tay, chẳng qua, loại tâm lý đề phòng và trực giác nhạy cảm này sẽ rất hữu dụng trong thời gian trên mặt đất.

Trên đường đi, thứ khiến người ta dễ mất mạng nhất vĩnh viễn không phải loại kẻ địch xuất hiện rõ ràng trước mặt ngươi mà là những thanh dao găm và rắn độc đằng sau lưng. Ta có dự cảm, loại trực giác trước nguy cơ của Gatling sẽ cực kỳ có ích.

“Gatling, xin chào! Ta là thánh kỵ sĩ Rolahm, chắc ngươi đã nhân được thông cáo. Trong tiểu đội lâm thời này, ngươi cứ nghe theo ta là được.”

Cái mũ sắt lặng lẽ gật đầu, tỏ ra rằng mình không có ý kiến gì.

“Tốt, đã đến đủ cả rồi, chúng ta tiến vào đi, hi vọng Diana đã hoàn thành nhiệm vụ dọn dẹp.”

Đúng vậy, là nhiệm vụ dọn dẹp! Khi chúng ta đi đến bàn xử lý sự hạng, cả một đám lính đánh thuê đã bị ăn đập nhừ tử, nằm la liệt cả ra mặt đất. Chúng chính là mục tiêu trong nhiệm vụ dọn dẹp của Diana.

Đây không phải lần đầu ta trà trộn vào hiệp hội lính đánh thuê. Vì thế ta rất hiểu cách thức làm việc của đám vì tiền bán mạng này. Khi nhìn thấy người mới, chúng sẽ hè nhau đến ‘thử sức’ một chút. Đây là sự tranh đoạt tài nguyên nhiệm vụ, đồng thời trên mặt ý nghĩa nào đó cũng là một loại ‘trải nghiệm’ mà người đi trước dành cho đám gà non. Tất nhiên, nếu gà non không qua được, cuộc ‘trải nghiệm’ này có hơi tàn khốc một chút.

Đối với ta, nếu va chạm là chuyện tất nhiên thì cứ đóng cửa thả Diana giải quyết cho gọn lẹ.

Ta chậm rãi đi đến bên cạnh Diana, dùng nụ cười thương vụ tiêu chuẩn trong năm chín loại nụ cười của thánh kỵ sĩ để nói với nhân viên ở đây:

“Đăng ký một đội lính đánh thuê cỡ nhỏ, đội trưởng là ta, đội phó là vị mĩ nữ này.”

“Tốt, được rồi!”, cả đám cốt cán trong hiệp hội giờ đang nằm đo đất, vị nhân viên này nếu còn không biết rằng hôm nay mình gặp phải khúc xương cứng thì quả thực là đầu đất.

“Xin hỏi, tên của đội là gì?”

“Momo và các bằng hữu!”

Tất cả mọi người đều nhất trí bỏ qua cô nàng ám tinh linh đang cố làm bộ làm dạng kia.

“’Luật pháp và thánh quang’ đi, trong chúng ta có công chính kỵ sĩ, cũng có cả thánh kỵ sĩ, ta cảm thấy cái tên này rất chuẩn xác.” Diana nói hơi ngập ngừng.

Ta thì lắc đầu bỏ qua. Trên khía cạnh nào đó, cái tên vừa rồi chính là nỗi phiền lòng trong thâm tâm nàng.

“Có cả hai tương đương với không có cả hai, không phải thứ gì cũng đi cùng với nhau được.” ta nói ra một câu chứa ngụ ý, Diana nghe vậy, có chút do dự, cuối cùng vẫn gật đầu nghe theo.

“Vậy thì lấy tên là ‘luật pháp cùng công chính’!”

Ta vẫn lắc đầu, loại tên nói rõ mối quan hệ không bình thường của đoàn lính đánh thuê với thần luật pháp này rất dễ dàng gây ra những tranh chấp không đáng có. Vì vậy, ta đưa ra một cái tên hay mà mình đã chuẩn bị từ rất lâu.

Đây là một cái tên rất hay, có thể so với mấy cái tên như A Đang, A Bối, A Bảo…

“Tân – liên minh thân sĩ tự do!”

Sắc mặt của hai vị cựu thành quản lập tức sạm lại, kiếm cũng xuất khỏi vỏ. Nếu phải đứng dưới danh của kẻ địch lớn nhất, các nàng làm sao có thể chịu đựng được.

“Ta tán thành, cái tên ‘liên minh thân sĩ’ này rất êm tai.”

Đột nhiên một bóng người quen thuộc lại đi đến trước mặt chúng ta. Trong khi đó, chúng ta lại lùi về phía sau hai bước theo bản năng, hệt như thể gặp phải cự thú.

“Mening, thế quái nào ngươi lại ở chỗ này?”

“Đương nhiên là vì muốn đi du lịch mặt đất cùng các ngươi nha!”

“Nói bậy, chẳng phải ngươi vừa rồi còn nói muốn đi trên con đường tìm đến chính mình sao?”

Thôi được, cái bộ dạng chảy nước dãi khi nhìn mông Casio của hắn đã nói lên tất cả…

“Đừng mơ tưởng, chúng ta tuyệt đối không chấp nhận ngươi!”

“Thật ra thực lực của ta không tệ chút nào, tuyệt đối là một thợ săn hợp cách!”

Đương nhiên ta biết hắn là một thợ săn hợp cách, không thì hắn sớm đã bị đánh chết từ lâu rồi. Mà với cái lòng ‘yêu thương sủng vật’ cuồn cuộn không ngừng đó của hắn thì chuyện hắn thành truyền kỳ cũng không phải xa vời. Tuy nhiên, vấn đề không phải thực lực, mà là hắn quá biến thái. Do đó dù chúng ta cần một người có khả năng canh gác và cảnh giới tốt thì ta vẫn thà tìm đến tên cuồng nổ tung như Gatling còn hơn là nhờ vả Mening.

“Có điều ta thấy tên ‘liên minh thân sĩ’ chưa đủ để hình dung lòng nhiệt tình như lửa của chúng ta, ta kiến nghị nên lấy tên là ‘câu lạc bộ anh em dã tính’!”

Tên Mening này quả là có tinh thần ‘tự giác’ cao, dù tất cả mọi người ở đây ai cũng phản đối không cho hắn nhập bọn, ấy thế mà hắn vẫn rất tự nhiên đòi lấy cây bút định viết xuống cái tên mình vừa nói ra.

“Dừng tay!”

“Đừng mơ!”

Hai vị thành quản đã không kìm nổi nỗi ‘xúc động’ trong lòng, trực tiếp dùng nắm đấm để trò chuyện và diễn tả tình cảm sâu đậm của mình.

Còn ta thì thừa lúc loạn đong đưa đến trước bàn làm việc của cô nhân viên còn đang mê mang kia, nói một câu:

“Liên minh tuyệt đối thân sĩ, viết liền đi, cảm ơn!”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện