Đế quốc Oran là một quốc gia hùng mạnh, đó là điều không phải nghi ngờ. Hoàng gia vệ đội Bạch lang quân là một đội khinh kỵ binh gồm toàn bạch ngân tinh nhuệ. Ba quân đoàn gồm toàn bạch ngân trở lên xung phong là thứ không thể ngăn cản… Được rồi, mặt đất không phải nơi dùng hoàng kim đại sư làm pháo hôi như thế giới ngầm. Ít ra thì mấy nước nhỏ xung quanh Oran tuyệt đối đỡ không nổi.

So sánh với các chủng tộc tuổi thọ cao, thực lực cá thể của nhân loại rất kém cỏi. Họ có thể lên làm bá chủ Nahri là nhờ vào công cụ và ngoại vật (chính hoàng gia vệ đội của Oran cũng phải kết hợp với trang bị mới đạt cấp bạch ngân). Các nước lớn phải dốc hết các ưu thế của những mặt khác như nông nghiệp, công nghiệp, luyện kim, ma pháp, huấn luyện… mới cung dưỡng được những binh chủng và quân lực mạnh mẽ.

Ví như khôi giáp của bạch lang quân đều được rèn từ hợp kim bí ngân Miserol. Chưa kể đến bản thiết kế, chỉ công thức luyện chế chất liệu của loại khôi giáp này đã là bí mật cấp một. Ngoại trừ áo giáp, những binh khí phối trí như bạo long thương, bạo đấu kiếm cũng đều là đạo cụ luyện kim phẩm chất cực cao. Ngoài ra, những con chiến mã được chọn làm tọa kỵ của bọn họ cũng phải là ngựa giống Lotter, nghe nói giống ngựa siêu cấp này không ăn cỏ như ngựa thường mà chuyên ăn thịt động vật.

Những thứ trang bị xa xỉ như thế đã biến một đám kị sĩ mới cấp thanh đồng có thể phát huy thực lực ngang với cấp bậc bạch ngân, lại kèm thêm ưu thế về chiến thuật và số lượng, sức mạnh của họ là không phải bàn cãi.

Không chỉ bộ đội đặc chủng mới vậy, các loại quân đội khác của loài người đều ỷ lại trang bị. Một tên nông dân, huấn luyện một năm, vứt cho hắn một thanh trường thương tốt, hắn sẽ trở thành một tên thương binh sơ cấp hắc thiết, nếu huấn luyện xạ kích hai năm và trang bị một chiếc nỏ ma pháp, hắn liền là một tên xạ thủ sơ cấp thanh đồng.

Nếu đem hắn huấn luyện nghiêm cẩn năm năm, phối trí trang giáp luyện kim toàn thân và dược dịch lực lượng, hắn sẽ thành một gã cuồng võ sĩ cao cấp thanh đồng. Còn như nuôi và thuần hóa được một con Griffin để cưỡi, vậy thì kỵ sĩ Griffin cấp bạch ngân xuất hiện. Đương nhiên, cơ bản chỉ có quý tộc mới chịu nổi chi phí nuôi Griffin và có cơ hội nhậm chức loại binh chủng quý hiếm này.

Ngoại vật cuối cùng vẫn là ngoại vật, sự yếu ớt của bản thân vẫn là thứ không thể tránh khỏi. Một tên Bạch lang quân xuống ngựa cũng chỉ là một tên bộ binh cấp thanh đồng. Vì lẽ đó phối hợp và tổ chức là điều rất quan trọng. Nghệ thuật chiến tranh của nhân loại vẫn luôn cực kỳ có danh tiếng, phối hợp binh chủng để lấy dài đánh ngắn là thứ mà mọi tên quan chỉ huy đều phải học tập.

Văn hóa, kỹ thuật được truyền thừa và đổi mới, vô số loại trang bị và binh chủng mới xuất hiện. Thêm vào đó, tốc độ trưởng thành của nhân loại là nhanh nhất trong số các chủng tộc trí tuệ, xưa nay chưa từng sợ đánh tiêu hao chiến. Hai lý do trên là căn bản để giải thích tại sao một chủng tộc tuổi thọ ngắn, không thiên phú như con người lại có thể trở thành bá chủ.

Tinh linh quả thực rất mạnh, trưởng thành đạt tới cấp bạch ngân là điều binh thường, đáng tiếc, thời gian thành niên dài đến hai trăm năm… Số thời gian này đủ để bốn, năm đời người sinh ra và lớn lên. Sức sinh của tinh linh cũng thấp, ngoại lệ duy nhất có sức sinh mạnh là ám tinh linh lại suốt ngày nội đấu, tự mình hao tổn. Nói đi cũng phải nói lại, sống ở nơi như thế giới dưới lòng đất, nếu không đào thải tàn khốc, tài nguyên nhiều nữa sợ cũng chẳng đủ dùng.

Bởi vậy, tại trong mắt các chủng tộc khác, nhân loại chỉ có một ưu thế duy nhất – sinh đẻ tốt. Và cũng chỉ cần ưu thế này là đủ.

Một tên nhờ trang bị mới thành bạch ngân có lẽ không đánh lại một gã bạch ngân chính gốc lại có huyết mạch tinh linh bổ trợ, thế nhưng mười tên giả bạch ngân xúm vào thì sao? Chết mấy cái cũng không quan trọng, chỉ cần đầy đủ trang bị, chỉ cần năm, mười năm lại một lứa ra lò. Tinh linh các ngươi chết đi phải mất cả trăm năm mới có kẻ bù chỗ trống. Các ngươi liều được ư?

Với lại chỉ cần nhân số đủ nhiều, thiên tài tuyệt thế rồi cũng sẽ xuất hiện. Chí ít, theo ta được biết, mấy nước lớn đều có một vài lão gia hỏa cấp bán thần tọa trấn.

Nói như vậy cũng không phải để chứng minh rằng xã hội nhân loại đã là vô địch. Đến khi liên quân dưới lòng đất đánh lên, đối mặt với đội quân có thực lực lẫn chiến lược đều không kém hơn mình, đồng thời lại có lượng lớn chiến binh cấp cao, các quốc gia loài người bỗng chốc lâm vào thế bí.

Cũng nhờ vậy mà bọn họ lại bắt tay vào cải tiến mình. Cơ giới, ma pháp, luyện kim tiến nhập vào thời kì nhảy vọt. Thậm chí về sau loài người còn có thể tạo ra những binh chủng hùng mạnh như rồng ma động cơ giới có thực lực cá thể lên tới cấp truyền kỳ.

Thôi thì tạm thời không nói những chuyện tương lai làm người ta đau đầu, bởi lẽ hiện tại ta đã rất đau đầu.

Cây to đón gió lớn, trong lịch sử nguyên bản, đế quốc Oran luôn luôn là mục tiêu đầu tiên mà các tai họa nhắm đến.

Ngồi dưới cây to thì mát? Không, ngược lại, án theo quy tắc quốc tế, dưới sự hiệu triệu của mẫu quốc, các nước phụ thuộc bắt buộc phải lên chiến trường, không những vậy còn phải chịu chỉ huy điều phối từ mẫu quốc. Việc bị chọn làm pháo hôi là điều tất nhiên. Nghĩ đến các cuộc chiến tranh tàn khốc sắp tới, nước càng nhỏ, đáy túi càng ít thì lại càng dễ diệt vong. Thế cho nên, ta tuyệt đối không thể ngồi nhìn công quốc Đông Lam cúi đầu xưng thần.

Nhưng cũng như những thứ mà ta nghe được, nếu cự tuyệt trực tiếp thì chỉ sợ cũng sẽ dẫn đến chiến tranh. Loại tiến thoái lưỡng nan này thực sự khiến người ta khó lựa chọn.

“Khó tuyển vậy thì đừng có tuyển, nghĩ biện pháp biến nó thành náo kịch là được. Chỉ cần lần lễ kí kết phụ thuộc này thất bại, kéo thêm mấy năm, tình thế sẽ hoàn toàn biến hóa. Đương nhiên, ta từ xưa vẫn có thù tất báo!”

Nói là nói vậy, có điều ta vẫn chưa tìm thấy chỗ thích hợp để thò tay vào.

Bốn lạng bạt ngàn cân vẫn yêu cầu phải có bốn lạng, so sánh với thứ quái vật như đế quốc Oran, ta lấy ra một lạng còn chẳng nổi.

“Vừa mới đến còn chân ướt chân ráo, hai mắt mù tịt, tình báo không có, nhân mạch không đủ, không có cách nào dùng phương pháp bình thường để giải quyết vấn đề. Điều tốt là còn đến ba tháng mới tới nghi thức kế vị, trước hết lấy mục tiêu là giao thiệp với thượng tầng để nắm lấy tin tức vậy.”

Đây cũng là nguyên nhân mà ta lại ở trong cái cửa cống nước ngầm bẩn thỉu này.

“Thối chết ta rồi, dù muốn làm nhiệm vụ để lấy lòng tên bá tước kia thì cũng không cần làm loại nhiệm vụ này chứ.”

Tiền nữ yêu vương, hiện Slime vương bịt mũi oán thán kêu ca.

“Nhìn, đồng loại của ngươi kìa.”

Ta dùng tay chỉ hướng một góc trong cống, chỗ đó có một con Slime bùn đang giãy dụa. Trong thân thể nó tràn đầy những thứ uế vật khó ngửi.

Heloise liếc qua liền sặc, nàng lập tức hóa thân thành mèo đen, mãnh liệt bổ nhào đến.

“Ta là nữ yêu vương vĩ đại, là ma pháp bí ảo toàn tri giả. Không phải một con Slime dơ bẩn!”

Một cào hai cắn ba quất đuôi, kỹ xảo cực kỳ thành thục. Đáng tiếc, nếu đối tượng sử dụng chiêu thức là một con mèo con, nhìn mấy đòn công kích ấy bỗng trở nên thật đáng yêu…

Có điều ta lại không tự động bỏ qua những đòn đánh đó như trước đây, bởi lẽ hiện tại chúng quả thật hơi có chút uy lực.

【 [Khí đông]: Một loại hàn khí trí mạng vô hình, có thể phụ gia trên binh khí hoặc phát ra kèm theo ma pháp hàn băng. Bất cứ kẻ nào bị dính phải đều bị giảm 1% tốc độ đồng thời mỗi giây chịu đựng 1 điểm thương tổn băng giá. Có thể chồng chất nhiều lớp. Nếu hiệu quả giảm tốc phải chịu vượt quá 20% sẽ bị thêm các loại hiệu ứng như đóng băng, tư duy cương cứng. Nếu hiệu quả giảm tốc phải chịu vượt quá 50%, bất cứ lúc nào cũng có thể phải chịu đựng trạng thái mất nhiệt trí mạng.】

Trên loại ý nghĩa nào đó, ma sủng của pháp sư chính là phân thân của họ. Những pháp thuật yêu cầu phải cận thân mới có thể sử dụng như [cái chạm của vu yêu] cũng có thể phát động thông qua ma sủng. Nhưng mà ta không ngờ đến rằng, kẻ được lợi nhất khi ta cấu thành loại năng lực bị động [khí đông] này lại là Heloise.

Hình dạng mèo con hay dơi con của nàng đều là mục tiêu nhỏ, tần suất công kích nhanh, đánh lén cực ẩn giấu, thương hại từ nanh vuốt cực nhỏ, rất khó thu hút sự chú ý của kẻ địch. Nếu đến khi nàng điệp gia mấy chục tầng khí đông xong hắn mới phát hiện thì cơ bản là toi đời rồi.

Tất nhiên, đối với kẻ đã biết trước chiêu đó như ta, tất cả không còn ý nghĩa.

Ta chếch nhẹ một bước, nhấc tay nắm chặt lấy nhược điểm nơi gáy của nàng, quay quay hai vòng, thế là liền có được một con mèo chết hai mắt quay vòng vòng.

“Hừ, đấu với ta? Ngươi còn non lắm!”

Ta cười đắc ý. Tuy vì số kinh nghiệm cần thăng cấp càng ngày càng quá đà, lại cũng không nỡ đem điểm kỹ năng quý giá đập skill, chỉ riêng việc bổ tập khống chế thánh quang và luật pháp cũng đủ để chiến lực của ta tăng mạnh.

Thứ trưởng thành nhanh nhất là kiếm thuật và kỹ xảo vật lộn, học những thứ này đối với ta giống như việc mở sách cũ ra ôn tập vậy, ngày đi ngàn dặm là điều bình thường.

Động tác tránh né cầm nã tưởng như đơn giản vừa rồi tưởng chừng đơn giản, trên thực tế bao hàm một loại bộ pháp tuyệt diệu và một loại áo nghĩa kiếm thuật, hai điều hợp nhất, sạch sẽ lưu loát. Nếu xung quanh là đường phố, khẳng định sẽ có người hiểu biết vỗ tay tán thưởng và mỹ nữ kêu tiếng hâm mộ, làm sao ta lại đẹp trai đến vậy?!!

“Rolamh, người khác đang chiến đấu mà ngươi lại dám ở đó nghịch mèo?”

Trường kiếm của Momo chém xuống đám người chuột như thể một trận cuồng phong, nhìn ánh sáng đỏ rực phát ra từ người chúng, có lẽ đám này vừa tập kích người đi đường.

Được rồi, tuy chó điên cũng rất xinh, miễn cưỡng coi là mỹ nữ, nhưng mà quan điểm thẩm mỹ của ám tinh linh không tốt, không hiểu được sự đẹp trai chói lóa của ta.

Vì vậy ta đưa mắt nhìn sang Klose.

“Thần sứ đại nhân, dù ngài là kẻ chấp hành ý chí của chủ ta, nhưng mà hành vi buông thả như vậy cũng sẽ khiến chủ ta phải hổ thẹn. Mong ngài nghiêm túc tác chiến.”

Klose vung lên một cây pháp trượng gỗ cao hơn đầu mình, một đợt lại một đợt sấm sét lấp lánh dưới cống ngầm, mỗi lần ánh sáng lóe lên là tiếng kêu thảm cũng vang theo. Vì chúng ta thiếu hụt vị trí tấn công AoE tốt, thế nên lần này nàng lấy tài nghệ của Druid ra dùng.

Có thể sử dụng [Lightning Storm] ngay dưới đất, dù uy lực bị hạ thấp, những đã đủ để lật đổ thường thức về Druid, cũng thể hiện tài nghệ và thiên phú kinh người của nàng.

【 Cross Eintan, biệt danh: Klose. Giới tính: nữ (nguyên là nam). Chủng tộc: Tinh linh tự nhiên. Chức nghiệp: Druid cấp 60/ Đại druid cấp 12/ Thẩm phán giả cấp 20/ Bạo phong thẩm phán cấp 3 (chức nghiệp truyền kì do Klose tự nghĩ ra). Tổng hợp đẳng cấp: 95. Linh hồn lạc ấn: Phong bạo sứ giả. Thực lực tổng hợp: chức nghiệp giả loại mục sư cấp truyền kỳ. Đánh giá của hệ thống: một cái đùi đáng để ôm. Lưu ý: cái đùi này còn rất đẹp. À phải rồi, cố mà rút được nam nịch tuyền lấy lòng mỹ nhân nhé!】

Tuy thư ta tự viết và việc Diana làm chứng khiến nàng tin rằng ta là sứ giả của thần luật pháp, nhưng không biết tại sao nàng vẫn luôn đề ra yêu cầu rất nghiêm cách đối với ta. Suốt ngày nói những câu như: ‘không thể làm như vậy’, ‘ngài làm vậy sẽ tổn hại đến hình tượng của chủ ta’, cứ như thể ta ném mất mặt mũi thần linh nhà nàng vậy.

“Hừ, cả ngày bôi xấu thanh danh Vô Miên giả?? Ngươi thấy ta trước kia làm việc bình thường à?”

Nói xấu chân thần trước mặt mục sư chẳng khác nào tuyên chiến sinh tử, ta không có ngu mà nói những lời vừa rồi ra miệng…

Được rồi, có vẻ hành động của ta đã chọc giận công chúng, tốt nhất vẫn lên thu đuôi lại, nghiêm túc làm việc!

“Viên bảo ngọc đó rốt cục ở đâu đây?”

Nhiệm vụ lần này có chút kỳ quặc, tên bá tước thực quyền đó rõ ràng có vô số thủ hạ, cường giả không thiếu, ấy thế mà lại đi ủy thác một đám người ngoài như chúng ta đi tìm bảo ngọc gia truyền.

“Cái đèn chỉ đường này rõ ràng là ma pháp vong linh, tìm linh hồn hay thi thể còn được, làm sao có thể tìm được bảo vật chứ. Hừ, ta đã nhìn ra chân tướng rồi!”

Heloise ra sức cắn một nhát lên đầu ngón tay rồi nhảy lên vai ta, ngồi đây ít nhất có thể rời xa đám uế vật khó ngửi đó một chút.

Ta cũng thấy rất nghi ngờ, tên bá tước đó cho chúng ta một cái đèn được sung đầy ma lực, nói rằng cứ đi theo nó sẽ tìm được bảo ngọc. Thế nhưng, trong cảm giác của ta, đó rõ ràng là chỉ dẫn máu thịt từ ma pháp vong linh, thứ có thể tìm được từ cách truy tung này chỉ có thể là bộ phận thân thể người nào đó. Chẳng lẽ bảo ngọc là…

“Được rồi, nó ở ngay trước mặt!”

Sau khi mọi người quét dọn sạch sẽ chiến trường, ta nhấc đèn chỉ đường đi tới, cuối cùng dừng lại trước một cái nồi lớn.

Theo độ sáng của cái đèn thì bảo ngọc phải nằm trong chiếc nồi này. Vì thế ta tiện tay cầm lấy cái môi, vét vài cái, vét ra được đủ các kiểu ngón chân ngón tay nhân loại, chắc nồi này là thứ đám người chuột dùng để nấu canh.

Tiếp đến, ta vét được mục tiêu nhiệm vụ lần này - - bảo ngọc.

“Hóa ra bảo ngọc là ‘bảo ngọc’ nha.”

Chó điên Momo mau mồm mau miệng giả thích tất cả, thứ trước mắt là một bộ phận quan trọng bậc nhất đối với nam tính, tục xưng tinh hoàn. Trạng thái của nó hiện tại là chín nhừ, bộ dáng thì… ta không cách nào miêu tả.

“Ha ha, chân tướng chỉ có một, tên bá tước xui xẻo đó chạy ra bên ngoài đùa hoa nghịch liễu, sau đó bị vợ cả tức giận chém một đao rồi vứt nó xuống cống. Há há há, thủ đoạn thật ngoan độc, ta thật sự muốn xem xem vị phu nhân kia trông ra làm sao!”

Không hiểu sao khi ta nghe những lời trên của Heloise, sau gáy ta lạnh buốt như băng.

“Không, không phải vết thương từ đao, đây là tổn thương nghiền ép. Vụ án này có lẽ không có thủ phạm, hẳn là tên bá tước mập mạp đó lúc đi vệ sinh không cẩn thận đem của quý đặt ở giữa nắp bồn cầu với bồn cầu, sau đó không cẩn thận ngồi xuống… răng rắc… nứt ra… trôi theo dòng nước. (1)

“Các ngươi thử nhớ lại mà xem, lão bá tước đó quá mập, di động bất tiện, nắp bồn cầu kim loại lại có cạnh khá bén nhọn, một khi ép xuống…bịch…phựt”

Quả là thẩm phán chuyên nghiệp, Klose nói đến đoạn cuối còn ấn tay xuống để mô tả, miệng phát ra những từ tượng thanh rất sống động, nhưng…

“Các ngươi bịt nửa người dưới làm cái gì? Ta suy đoán sai lầm chỗ nào à?”

“Không, mọi người chỉ cảm thấy hơi thốn, không… không sao.”

Không có gì phải nghi ngờ, việc những tên nam tính xung quanh bỗng chốc lấy tay bịt thân dưới là bởi vì bản năng của nam giới. Mà hai viên ‘bảo ngọc’ kia cũng đã chú định rằng hôm nay sẽ kết thúc trong một trận náo kịch khiến lòng người mệt mỏi.

“Vì sao ta không gặp nổi một người bình thường? Đội ngũ kì cục đã xong, đến thân chủ cũng quái đản!”

“Định đem cái này về thật à, buồn nôn chết đi được! Momo không muốn động vào đâu!”

“Chắc hắn muốn cầm đi đến chỗ mục sư để tái sinh, nếu không cũng đã không bỏ tiền nhờ chúng ta đi tìm. Ai muốn cầm đem về?”

Tất nhiên thứ đồ này ai cũng chả muốn động vào, mà trong khi chúng ta còn đang đùn đẩy, một tiếng nổ “ầm ầm” vang lên, cả cống ngầm đều lay động kịch liệt.

“Có một đám lớn người chuột đang tới, từ trước đến nay lòng thù hận của giống này vẫn luôn rất mạnh.”

Galting đạp lên trước một bước, âm thanh không giấu vẻ tự hào, đám bẫy rập hắn bày xuống đã lâu cuối cùng cũng nảy sinh tác dụng.

Tác dụng thì có, cơ mà nhìn những khối đá vụn rơi xuống từ trên trần thì có vẻ số thuốc nổ mà hắn dùng hơi nhiều thì phải.

“Gatling, ngươi đừng có chôn lượng thuốc nổ án theo tiêu chuẩn ở thế giới lòng đất chứ? Nơi đây là cống ngầm nhân tạo, nó cũng không rắn chắc bằng trần nham bích phía dưới kia đâu, rốt cục thì ngươi đã chôn bao…”

Thôi khỏi cần hỏi nữa, nhìn động tác xoay người chạy vội của Gatling, ta đã có được câu trả lời.

“Ầm ầm!”, “Ầm ầm!”, một chuỗi tiếng nổ bạo vang, cả thảy cống nước ngầm đổ sụp. Hắn không chôn nhiều thuốc nổ, hắn chôn siêu nhiều thuốc nổ!

Vừa cố gắng đào mạng, ta vừa nhớ tới đoạn giả thuyết suy lý đầy bình tĩnh vừa rồi của Klose, sau đó một lần nữa bắt đầu hối hận vì đã lấy cái tên “liên minh tuyệt đối thân sĩ” này.

“Biến tính thẩm phán giả - Klose, vương tử giấu mặt cuồng nổ tung - Gatling, Mening, ân, tên này không cần giải thích, tên hắn đã là lời giải thích tốt nhất; một gã càng ngày càng thân với Mening – Casio (riêng việc có thể ở chung thoải mái với Mening đã là bất bình thường), biến thái cuồng bé trai – chó điên Momo, bà cô ngốc tộc ám tinh linh vừa theo thánh quang vừa theo luật pháp – Diana, hai tên người qua đường bị gay (hai người: chúng ta không gay, chúng ta chỉ thích Klose..), thực sự không có kẻ nào là bình thường! Ta quyết định, nếu lần này không chết toi, ta sẽ cố tuyển một hai tên đội hữu bình thường!”

“Ngươi quên chính mình rồi, lão yêu quái dở người!”

“Ân, cảm ơn đã nhắc nhở, lão yêu bà trang nộn!”

“Ta đã nói cấm gọi ta như vậy! Ta cắn ngươi đó, ta thật sự sẽ cắn ngươi đó!”

“Ngươi cắn ta! Chết tiệt, cấm chồng chất [khí đông] lên ta!”

“Xin lỗi!”

“Đừng hòng!”

“Thế thì xem chiêu!”

“Chỉ mình ngươi biết phụ gia [khí đông] chắc? Xem chiêu!”

Khi mọi người đều trốn thoát khỏi cống thoát nước mới giật mình phát hiện một người một mèo đang vừa đánh nhau “kịch liệt” vừa chạy nhanh tiến đến, đồng thời lại còn cố gắng cản trở lẫn nhau. Trong lúc đó, cả thảy trần cống đã lung lay sắp đổ.

“Rolahm, giờ phút nào rồi mà còn nghịch mèo!”

“Ta không đùa với mèo!”

“Chúng ta đang đánh nhau!”

Mọi người còn chưa hết kinh ngạc vì con mèo đen biết nói chuyện thì đất đá đã ầm ầm sụp xuống, mà cho dù trong nháy mắt đó, tiếng tranh cãi vẫn vang vọng như cũ.

“Tất cả là do lão yêu bà nhà ngươi! Ngày mai đừng mơ có tí sữa bò nào!”

“Hừ, vậy thì cũng muốn xem xem ngươi có ngày mai hay không. Có thể kéo ngươi làm đệm lưng, đời này của lão nương đã đáng giá. Dù sau này phải xuống địa ngục cũng cười tỉnh!”

Mọi người kinh hãi bội phần, đây đến cùng là ai, cư nhiên có thể vung ra tính mạng chỉ vì tức nhau với một con mèo!

“A, tí thì chết!”

“Yên tâm, tai họa ngàn năm, loại như người thì dù tận thế qua đi vẫn sống tốt! Giờ thì xem móng vuốt mèo thần của ta đây.”

Giờ phút này ta bị kẹt trong đống đá, đánh không lại mèo con, vì vậy lập tức đổi thái độ, ngoan ngoãn đầu hàng.

“Ngày mai sữa bò nhiều gấp ba.”

“Phải là loại sữa tốt nhất, meo, đầy một vại!”

“Thành giao!”

Mọi người không biết dùng biểu lộ nào để nhìn đội trưởng nhà mình với con mèo hắn nuôi, bắt đầu xem xét xem có nên rời khỏi đoàn đội trước khi bị thằng dở hơi này liên lụy đến chết hay không. Nhưng mà họ rất nhanh phát hiện trên tay đội trưởng đang nắm hai quả trứng buồn nôn kia.

“Đừng có nói là ngươi muốn đi lĩnh thưởng? Bị nấu chín, lại còn nát bét. Thôi ném đi đi.”

“Phải đó, thảm đến tình trạng này thì có là mục sư cấp hoàng kim cũng không cứu được, tên bá tước kia mà thấy đảm bảo thẹn quá thành giận.”

Ta lắc lắc đầu, có vẻ họ chưa rõ ràng tại sao tên bá tước đó lại ủy thác nhiệm vụ này cho đoàn lính đánh thuê bên ngoài.

“Tí Diana với Klose cùng ta đi giao nhiệm vụ, tên này có nhân thủ còn nhờ chúng ta, rõ ràng muốn ăn cháo đá bát giết người diệt khẩu. Đã vậy, nhân cơ hội này chúng ta đen ăn đen luôn, khống chế hắn, tiếp đó tiếp quản mối quan hệ nhân mạch của phủ bá tước.”

“Có thể, nhưng mà cấm đưa đám bầy nhầy đó lại gần ta, nếu không ta liều mạng với ngươi!”

Đối mặt nỗi oán hận của Heloise, ta không cãi lại, bởi lẽ tâm trí của ta đã bị bảng giao diện hệ thống thu hút toàn bộ.

【 Chúc mừng kí chủ kích hoạt nhiệm vụ sử thi: Phục hưng!】

Vài phút trước, Renee và Kelly cũng chấn động vì một phong thư được gửi tới.

“Bản thiết kế trang bị toàn thân cho cực quang kỵ sĩ? Bản thiết kế trọng giáp của quân đoàn bộ binh hoàng gia? Cách huấn luyện thần khuyển Asmu…”

Trong thư liệt kê ra hơn ba mươi loại binh chủng mạnh mẽ đã thất truyền, phương thức huấn luyện chức nghiệp và bản thiết kế trang bị. Tất cả những thứ này đều là niềm kiêu ngạo của nước Lam trong quá khứ. Tiếc thay, tại đêm Defender năm đó, mọi thứ đã bị hủy diệt, vùi vào lịch sử.

“Đây là di sản của quá khứ ư? Là người nào đó trước kia trốn tới Oran và bảo tồn lại?

“Không, những thứ này đều là tuyệt mật, số người biết không quá mười đầu ngón tay. Xem, cái bản thiết kế giáp nặng này chúng ta cũng có, nhưng mà lại khác biệt một chút… Thật không thể tin được, chỉ thay đổi tí tẹo mà năng lực phòng ngự tăng lên đến hơn 10%, đây là loại cải tiến! Ai có thể cải tiến bản thiết kế hầu như hoàn mỹ kia? Nét mực này chưa khô hẳn, chúng có lẽ vừa được viết cách đây không lâu.”

【 Chút lễ vật nhỏ, vui lòng nhận cho, một ngày gần đây sẽ đến bái phỏng - - Rolahm】

“Rolahm là ai?”

“Không cần biết hắn là ai, công quốc Đông Lam có hi vọng rồi! Chỉ cần chúng ta mang được những thứ này về, xây dựng mười năm. Chúng ta nhất định có thể gây dựng lai huy hoàng trước đây, trở thành cường quốc nơi cực bắc.”

Trong khi hai vị nữ tử đó cười như điên thì ta lại có chút đau đầu. Không ngờ chỉ vì hứng khởi nhất thời mà ta phải đối mặt với một phiền toái cực lớn.

【 Nhiệm vụ: Phục hưng】

【 Yêu cầu nhiệm vụ: Giải quyết hết các nguy cơ bị thôn tính và xưng thần của công quốc Đông Lam, đem con sói kiêu hãnh vùng cực bắc kia tái hiện. - - Tại trước mặt Đông lang vương chân chính, Lang vương Dasos là cái cóc khô gì?】

【 Khen thưởng: thăng cấp thánh kiếm Roland thành thần khí. Manh mối của thần khí kinh cức thánh quan - - ta biết ngươi vẫn luôn muốn tìm kiện thần khí trấn quốc này về.】

【 Xử phạt khi thất bại: hóa gái! Ta rất nghiêm túc! Nếu lần này đến đất nước mình cũng không lo nổi thì thôi làm đàn bà đi cho nhanh!】

“Thật đau đầu, tên tiểu tử Cavens kia làm mất kinh cức thánh quan, giờ kẻ làm anh như ta lại phải đi tìm về.”

Dù ta nói là nói thế, ấy nhưng khóe miệng vẫn không kìm được mà nhếch lên, lộ rõ ý cười.

“Lần này, ta tuyệt đối sẽ không thất bại!”

(1): Tên tác nói đây là chuyện có thật, thực sự thì không tưởng tượng ra cảnh ấy nó thế nào…
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện