Vẫn là cung điện đơn giản đến thô sơ, vẫn là tên quân vương tuổi trẻ kia.
Dasos đang đánh cờ với ông bạn già kiêm hạ thần của mình, nhưng có vẻ hiện tại hắn không được tập trung cho lắm, thế cờ đã hiện rõ vẻ bại lui.
Ngày trước, hắn thường sẽ dùng sức cờ cao hơn một bậc của mình nghiền ép ông bạn già, sau đó mới bắt đầu đàm luận chính sự trong khi đối phương còn buồn thối ruột vì thua. Hiển nhiên, giờ này Dasos không có vẻ trấn định thường ngày đó.
“Hermet, chưa tìm được sao?”
“Tìm? À, vị công chúa kị sĩ kia? Các nàng đổi chỗ ở, hiện tại đang ở giáo hội luật pháp. Tập kích một chân thần giáo hội là chuyện phiền toái lớn, vì một nữ nhân, đáng ư?”
Người nói chuyện là một thanh niên tóc xám có đôi mắt híp. Gã đeo một chiếc kính mắt đơn, khí chất nho nhã văn vẻ hiện lộ rõ. Nếu chỉ nhìn bề ngoài, chắc không ai đoán được người đàn ông này chính là kẻ cầm đầu ngành tình báo của toàn bộ Oran, đồng thời cũng là cố vấn tài vụ riêng của hoàng đế, một trong những người quyền thế lớn nhất toàn đế quốc.
“Đừng bày trò cười trước mặt ta, ngươi biết ta không nhắc tới con nhóc kia. Kẻ ta muốn tìm là nữ nhân có huyết mạch thiên sứ đó, người nữ nhân có thể dùng một tay trấn trụ ma kiếm đó.”
Sức quan sát tỉ mỉ của Dasos đã thể hiện rõ khi hắn chỉ nhìn một mắt đã biết được Svina là nữ. Vì thế, sau ngày hôm đó hắn vẫn đoán rằng người công chúa trở lại sau khi chỉnh trang kia, dù có gương mặt hoàn toàn tương đồng, không phải người ban đầu.
“Song tử tinh, lại một đôi song sinh tượng trưng cho số mệnh bất định, khó trách vương thất Đông Lam muốn giấu đi sự tồn tại của nàng.
Được rồi, trong đầu Dasos hiện tại đã tự động bổ sung một đống tình tiết không có thật. Dù sao thì ít nhất hắn cũng đoán được ta và Renee là hai người khác nhau.
“Hermet, ngươi nên biết ta đã bỏ giá lớn chừng nào để thức tỉnh thanh ma kiếm này. Thế mà nữ nhân đó vừa cầm lấy đã hoàn toàn chinh phục nó. Khi nàng trả ma kiếm lại cho ta, ta có thể cảm nhận rõ ràng cảm tình ‘tiếc nuối’, ‘sợ hãi’, ‘thở phào’ từ nó. Điều này chỉ có một giải thích duy nhất, The Red Conqueror đã hoàn toàn bị nàng chinh phục, nàng thậm chí có thể sử dụng trạng thái hoàn toàn của nó.”
“Đó là điều không thể nào! Thanh kiếm này do Blood Sea’s Emperor tạo ra, nó vĩnh viễn thèm khát máu tươi. Hồi đó, vì để sử dụng nó, ngươi đã phải trả gần vạn mạng người, đến tận bây giờ chúng ta vẫn cần chuẩn bị mấy trăm tên tử tù tế kiếm mỗi năm. Cô nhóc kia mới bao nhiêu, sao có thể chế ngự được nó?”
“Nhưng nàng đã làm được rồi, không phải sao?”
“Cho nên ngươi mới nhất quyết muốn có nàng? Dù đã bị cự tuyệt ngay trước mặt bao người cũng không sao?”
“Không không, ta đã nhìn chán đám bình hoa yếu ớt, đột nhiên cảm thấy một huyết thiên sứ tắm gội trong máu tươi rất tốt. Ta thực sự đã mê say nàng. Đáng tiếc, không ngờ nàng lại thích phụ nữ. Thật quá đáng tiếc.”
“Ngươi định từ bỏ? Vậy ngươi còn tìm nàng làm gì?”
“Ngươi thấy vương thất Đông Lam giấu đi chiêu bài này để làm gì? Ngươi thấy với những chuẩn bị như vậy, các nàng sẽ ngoan ngoãn cúi đầu thần phục? Ngươi nghĩ vị bán thiên sứ kiêu ngạo đến mức chẳng thèm nhìn ta một mắt đó sẽ thật sự quỳ xuống hiệu trung với ta?”
Nhớ lại hình ảnh chói mắt trên đấu trường ngày hôm đó, Hermet lắc đầu:
“Có một số người chắc chắn sẽ không khuất phục dưới trướng người khác. Ta không cho rằng nàng sẽ thần phục.”
“Nhưng chúng ta đã không còn đường lui, hoặc vượt qua được, hoặc là lần đại điển này sẽ trở thành trò cười.”
Dasos mượn lễ đăng cơ bức bách các quốc gia xung quanh thần phục tương đương với việc đặt ra một thử thách cho tôn nghiêm và quốc lực của Oran. Nếu thành công, Oran sẽ trở thành một siêu cường không thể nghi ngờ. Nếu không thành công, chỉ sợ ngay cả những nước phụ thuộc cũ cũng sẽ dao động, thậm chí còn khiến Oran mất đi vị thế hiện tại.
“Đây là một lần đánh cược, cược quốc vận trăm năm của Oran. Chúng ta không thể thua, cũng không thua nổi.”
“Ta hiểu, lúc này không thể dung túng bất cứ biến số nào. Ta sẽ phái người đi tìm hiểu bí mật của người Đông Lam.”
“Không, trước chờ một chút, phái mấy tên kị sĩ ma thứu đi theo dõi là được rồi. Ta đã phái nhân thủ của quạ đen đi làm, đây là thời điểm bọn chúng thể hiện giá trị của mình.”
“Quạ đen? Cái bọn đó đáng được tin tưởng sao? Một đám thần kinh suốt ngày ngồi dự báo tận thế của thế giới.”
“Chó điên không lí trí, cắn người cực kì đau.”
“Ừm, cũng đúng. Vậy thì lấy người của công quốc Đông Lam là hạch tâm, chế định ra mấy cái phương án dự phòng.”
“Cần xem xét tình huống xấu nhất sao? Loại bỏ công quốc Đông Lam khỏi minh ước?”
“Không, tình huống xấu nhất là Đông Lam dẫn đầu các nước khác tuyên chiến với chúng ta, trong khi đó binh lực của chúng ta còn bị kiềm chế.”
Hermet gật đầu đồng ý, hắn hiểu Dasos, người này có bệnh cũ là làm bất cứ việc gì cũng chuẩn bị cho tình huống xấu nhất. Nhưng việc đó không đồng nghĩa rằng Dasos không tự tin hoàn thành tốt lần kế vị này. Ngược lại, việc làm ra nhiều bộ phương án đó chỉ rõ rằng hắn nhất định cần buổi lễ này diễn ra tốt đẹp.
Người khác đều cho rằng Dasos là một tên kiêu hùng phóng khoáng không câu nệ tiểu tiết, không biết rằng ưu điểm lớn nhất của hắn là cẩn trọng. Cũng chính vì hắn đã chuẩn bị trước cho các tình huống xấu nhất, thế nên hắn mới có thể thuận lợi đi tới hôm nay.
“Đừng vội, cờ phải đánh từng nước, trước thả chó thăm dò. Cáp, ngươi phân tâm, chiếu tướng, hết cờ.”
Còn đối với ta, việc đem toàn bộ đoàn đại sứ Đông Lam đến đây không phải không có mục đích.
Các đại điển kế vị còn ba tháng, không dài cũng chẳng ngắn. Sau lần thất bại mất hết mặt mũi trước đó, nếu Dasos không có hành động gì cứu vãn lại mới là chuyện lạ.
Trong khi đó, mối liên hệ giữa ta và đoàn đại sứ tất nhiên sẽ càng ngày càng mật thiết. So sánh với việc để lâu rồi bị nghi thần nghi quỷ, thà rằng dứt khoát ‘công bố’ rộng rãi. Ở cùng một chỗ, an toàn bảo đảm, còn thuận tiện dạy dỗ cô nhóc kia.
Còn việc giáo hội luật pháp, đó là một việc vui ngoài ý muốn.
Lúc đầu chúng ta định xây dựng một thẩm phán đình ở đây. Nơi đó sẽ là chỗ để chức nghiệp giả hệ luật pháp tu hành và học tập. Không có chủ quyền chống lưng, nghiệp vụ thẩm phán vốn không thể triển khai, ngược lại nghiệp vụ trọng tại lại có thể phát dương quang đại.
Thẩm phán là việc lấy chủ quyền làm chỗ dựa, lấy luật pháp làm chuẩn tắc, tiến hành định tội và xử phạt tội hành, là một loại xử lí vấn đề từ chỗ cao nhìn xuống. Trọng tài thì khác, nó căn cứ vào khế ước giữa hai bên, cả người làm trọng tài lẫn các bên đều ở vị trí bình đẳng, người làm trọng tài chỉ là người đứng ra giải quyết ước định đã được thống nhất từ trước.
Tại nơi không được chủ quyền thừa nhận, các chức nghiệp giả hệ luật pháp chỉ có thể làm công tác trọng tài. Nhưng vì thiếu hụt tính quyền uy nên công tác đó yêu cầu người làm có được trình độ lí giải luật pháp cao. Ở thế giới khác, một người cần theo nghề từ tám năm trở lên mới có khả năng làm trọng tài.
Đương nhiên đó là nói về mặt nguyên tắc, trên thực tế, công việc trọng tài này thường chỉ liên quan đến các việc vặt lông gà vỏ tỏi.
“Thím Lý, chú Lý nợ ngươi ba đồng bạc sao? Hắn nói sau hai tháng sẽ trả cho ngươi, bình tĩnh đừng nóng.”
“Hai tháng? Hai tháng sau tính lãi thành bốn đồng bạc.”
“Ba đồng rưỡi!”
“Bốn đồng!”
“Được rồi, ta làm người trung gian, thím Lý gia hạn thêm chút thời gian, chú Lý chịu thêm chút lãi, ba tháng, bốn đồng, được chứ?”
“Được.”
“Tốt.”
Nghe có vẻ sida, nhưng thực tế trọng tài là làm những việc như vậy. Khác biệt chỉ là lượng kim ngạch lớn hay nhỏ, song phương là cá nhân hay là thương hội, tổ chức.
Đương nhiên, nếu hai bên thương lượng mãi mà không đạt được nhất trí, vị trọng tài đó có thể mượn thần lực của Vô Miên giả để tiến hành cưỡng chế trọng tài. Lúc đó chắc chắn sẽ có một bên chịu tổn hại lợi ích, và việc thi hành phán quyết của trọng tài cũng được Vô Miên giả đảm bảo chấp hành.
Không có chủ quyền thì không có quyền thẩm phán, tự nhiên cũng không có quyền thẩm phán tội hình sự. Nhưng dựa vào nguyên tắc tự do khế ước và mượn thần lực của Vô Miên giả, các chức nghiệp giả hệ luật pháp đi làm trọng tài cho dân sự là thoải mái.
Chế độ trọng tài tại thành Sulfur đã hoạt động mấy chục năm, nhưng trên mặt đất hiển nhiên là thứ rất mới lạ. Các thương nhân với khứu giác bén nhạy lập tức nhận ra sự ưu việt của chế độ này.
Ưu điểm lớn nhất là nhanh, cực kì nhanh. Như trước đây, mấy việc tranh chấp hợp đồng, tranh chấp thương phẩm, nếu kéo đến tố tụng tài cơ quan tư pháp ở địa phương không mất một hai năm đừng nghĩ giải quyết xong. Có khi đợi đến lúc nhận được tiền bồi thường hợp đồng thì mình đã phá sản, đây là điển hình cho câu thắng án thua nhân sinh.
Còn nếu hợp đồng kia đề cập đến vị quan lớn hay quý tộc nào thì… tự nhân xui xẻo là vừa.
Nghiệp vụ trọng tài đề cập đến ba phương nhân sự, giải quyết nhanh gọn, thường chỉ mất mấy ngày là hoàn thành. Đối với thương nhân, thời gian là tiền bạc, thời gian là sinh mạng, càng đừng nói đến khế ước thông qua trọng tài nhận được bảo hộ của chân thần, không người nào dám cự tuyệt thực hiện. Cái pháp chú thuật 【 cưỡng chế thi hành khế ước 】 kia đủ khiến mấy tên quỵt nợ ngàn quẩn vạn quanh đó không có chỗ trốn.
Kagoshi dựng cạnh ven sông, là thương thành nổi danh gần xa, thương nhân tụ tập. Loại phương thức giải quyết tranh chấp mới mẻ này vừa mở ra không lâu lập tức được truyền bá rộng rãi.
“Giờ có cả chân thần đi bảo chứng sự công chính của khế ước, không cần lo đám lưu manh kia quỵt nợ, tốt quá.”
Hiện tại các khế ước buôn bán thường đều ghi thêm một câu ở phía cuối: “nếu phát sinh tranh chấp, đến giáo hội luật pháp ở vùng xx để tiến hành trọng tài.”
Vì lẽ đó, chỉ chưa đầy một tuần, cái thẩm phán đình này đã thu được vài ngàn giáo đồ, thăng cấp làm một giáo hội.
Án theo quy tắc của thần minh, ở nơi đâu có đủ giáo đồ thì thần minh sẽ nhìn kĩ khu vực đó, nơi ấy sẽ trở thành thánh vực của hắn.
“Pháp của người” còn cần thời gian rất dài mới có thể được chủ quyền chấp nhận, đi lên vũ đài lịch sử. Trước lúc đó, chế độ trọng tài này là phương án truyền bá tín ngưỡng Vô Miên giả tốt nhất.
Loại chuyện này đang phát sinh tại không ít ngóc ngách trên Nahri, vì vậy Vô Miên giả giành được thần chức diễn sinh đầu tiên – thần của khế ước.
Bản chất công chính bị liệt vào trong nội dung của các khế ước tự do, cùng lúc đó, hắn cũng dần biến từ một nhược đẳng thần thành một trung vị thần.
“À há, không ngờ tới nha.”
Việc thêm chế độ trọng tài vào trong luật pháp vốn chỉ là hành vi tiện tay khi ta mô phỏng hệ thống luật pháp của thế giới cũ. Ta thật sự không ngờ tới chế độ này sẽ được coi trọng đến vậy.
Việc ngoài ý muốn kiểu này đối với ta là càng nhiều càng tốt. Mà việc này cũng khiến ta hiểu ra ý nghĩa cái tên ‘trọng tài giả’ của bộ thân xác này…
“Bên trái là hỗn độn, bên phải là trật tự, ta là trọng tài, ta đứng giữa, đắc tội cả hai bên. Hệ thống, ngươi đang nhắc ta rằng việc ta làm là phí sức mà không được hoan nghênh sao?”
Nơi chúng ta ở đã trở thành vùng đất được chân thần nhìn kĩ, việc tập kích giáo hội chẳng khác gì vả vào mặt thần linh, vì thế mà độ an toàn của chúng ta tăng kịch trần.
Nhưng dù vậy, ta vẫn dễ dàng nhìn thấy các thám tử lẫn vào trong các tín đồ tới chơi.
“Ê này, người anh em kia, ngươi trùm mặt đeo bao lớn ngụy trang thành người lữ hành là một sáng ý rất hay, nhưng trước đó có thể đem ủng quân đội đổi được không, phía trên còn có đoàn huy của đoàn kị sĩ Thương Long kìa.”
“Ủ uôi, tí rơm này mà ngươi dùng ngựa chiến đến chở? Tiền lời đủ mua yến mạch cho nó ăn à?”
“Trên kiếm của ngươi có kí hiệu quý tộc… Chuyên nghiệp chút đi! Ngươi còn cười được à?”
Dù là hứng thú với vị công chúa lóng lánh trên đấu trường ngày hôm đó, hay là hứng thú với giáo hội tân hưng này, phương thức biểu đạt sự nhiệt tình của Kagoshi đối với đám khách mới tới quả thực khiến người ta nuốt không trôi.
“Đại nhân! Nếu ngài có thời gian rảnh chơi với bọn họ, không bằng tới đây giúp một tay đi.”
Thẩm phám đình thăng cấp làm giáo hội, vì không trâu bắt chó đi cày, Klose cũng bị phủng lên thành chủ giáo. Đáng tiếc, ở đây thăng chức không tăng lương, chỉ có lượng công việc là tăng đột biến, thủ hạ cũng trở nên thiếu thốn trầm trọng.
Cả đám thương nhân đều đổ xô tới đây giải quyết tranh chấp, số lượng bình quân hơn trăm người một ngày, hàng chờ đã kéo dài từ cổng đến tận cái quán nhỏ của Mening… Trong khi đó, số người làm việc chỉ có hai tên hôi tinh linh làm nhân viên tiếp tân, người giải quyết có Klose và hai vị ‘vệ sĩ hộ hoa’, tổng năm người, xong.
Klose đang nỗ lực bồi dưỡng nhóm thần chức giả đầu tiên, nhưng cũng mới chỉ bắt đầu, cách mục tiêu có thể đảm đương công việc còn xa. Hiện tại chỉ có thể nhờ vào Klose và cộng sự tăng ca chống đỡ.
Vì vậy nên dù Klose đã rất tôn kính ta sau lần giảng bài kia, nhưng thấy ta cả ngày lại nhàn rỗi không làm gì dù rõ ràng hiểu công việc hơn bất kì ai, nàng tức đến mức thở ra đằng tai.
“Thần sứ đại nhân, nếu ngài rảnh thì có thể nhìn giúp ta tờ khế ước này sao? Có vài chỗ làm ta hơi do sự, cần sự giải đáp của ngài.”
“Ha ha, ta có chút việc, về rồi nói nhé.”
Bỏ lại câu này, ta chuồn thẳng không do dự, Klose muốn đuổi nhưng lại bị biển người chặn lại, bất đắc dĩ dậm chân bực tức.
Lần này thực sự không phải kiếm cớ, ta có việc bận thật. Ta có hẹn với người ta bây giờ.
Địa điểm hẹn cách đây không xa, là dưới tàng cây già mục nát tại bãi đất hoang. Ta nghiêng người tựa vào nó, sau đó vãi chút rượu lên mặt đất. Chút sương mù xám nổi lên làm u linh màu bạc hiện rõ ràng. Con u linh này không hung hãn băng lãnh như hung linh bình thường, nó là một tồn tại xen vào giữa u linh và anh linh.
“Hi, chú Cain, ta lại tới, việc của cháu gái ngài đã xong xuôi, số học phí để lại đủ cho nàng ăn học mười năm, giờ có thể chỉ chỗ thanh kiếm cho ta sao?”
Nhận được lời nhắc nhở của Heloise, nếu ta còn không tìm được mục tiêu há chẳng phải quá vô năng. Ngay ngày đầu tiên ta đã tìm được linh hồn của Cain. Đáng tiếc, mấy ngày nay ta tán gẫu trời đất cả buổi với hắn, thuận tiện giúp đỡ hậu duệ của hắn kha khá, thế mà hắn vẫn câm như hến không nói thanh kiếm kia ở đâu.
“Ân, tên nhóc, thành ý của ngươi ta thấy được, thôi thì ta kể cho ngươi nghe một câu chuyện cũ nhé.”
Nếu có gương ở đây ta tuyệt đối sẽ thấy mình đang há hốc mồm, bởi lẽ ông chú u linh này tuyệt đối giống y hệt mấy tên npc trong game. Đầu tiên bảo người đi chạy nhiệm vụ, chạy đủ bắt đầu giảng chuyện cũ bối cảnh, câu chuyện này rồi sẽ xuất hiện bản thân hắn, cuối cùng thể nào cũng cần người đến khai đạo để hắn thăng thiên…
“…Thôn trang bị ma thú uy hiếp, đại quân của địch nhân cũng tùy lúc đều có khả năng vượt qua trạm gác của chính mình. Vị kị sĩ trẻ tuổi kia phải đối mặt với sự lựa chọn khó khăn. Rốt cục hắn nên tuân thủ mệnh lệnh trấn thủ, bỏ mặc thôn trang kia sinh tử do trời, hay là kháng lại mệnh lệnh, bỏ đi vinh diệu của kị sĩ để thủ hộ thôn trang. Người tuổi trẻ, nếu là ngươi, ngươi sẽ làm thế nào?”
Ta biết ngay sẽ là vấn đề mẹ với vợ rơi xuống sông đi cứu ai thế này mà. Loại vấn đề như thế vốn không có đáp án, bởi lẽ đáp án vốn dĩ không nằm trong phạm vi đề ra đề cập đến.
“Ta sẽ chủ động đánh, trước tiêu diệt địch hoàn thành nhiệm vụ rồi lại đi cứu thôn trang. Hoặc là dứt khoát làm sạch đám ma thú uy hiếp thôn trang rồi kéo thôn dân tới giúp ta hoàn thành nhiệm vụ. Ân, đơn giản nhất là ngay từ đầu đã kéo theo thôn dân đi làm cỏ bọn ma thú, sau đó đem họ quay về làm nhiệm vụ.”
“Đó… đó không hợp yêu cầu.”
“Yêu cầu? Yêu cầu của ai? Là người ra đề hay chính ngươi? Chỉ cần kết quả tốt, sử dụng cách gì có quan trọng thế sao?”
“Không, đó là điều không thể, những thứ ngươi nói ta không làm được.”
“Ngươi vừa giả sử người trong chuyện là ta, mà ta thì thấy mình làm được. Nói thật, nếu ta ở vị trí của ngươi, nếu phát hiện ma thú uy hiếp ta sẽ nghĩ biện pháp diệt trừ từ trong trứng nước. Với lại, nếu ngươi không làm được thì chẳng lẽ không thể gọi người tới giúp sao?”
“Bọn họ cũng có nhiệm vụ của chính mình. Làm sao có thể vì việc tư mà phá hoại vinh diệu của những kị sĩ khác?”
“Đây là quan niệm cổ hủ từ thời đại nào vậy? Khó trách vài chục năm rồi mà ngươi vẫn chưa siêu thoát được.”
“Ta… vậy ta đến khảo nghiệm xem ngươi có khả năng làm được việc mà ta không làm được hay không!” Có vẻ lão kị sĩ đã thẹn quá hóa giận.
Được rồi, chuyện trong dự liệu, cuối cùng vẫn phải đánh một trận.
Mười chín giây, đó là thời gian ta rút kiếm, phát động trận pháp trói buộc vong linh đã bố trí từ trước, xuất ra kĩ năng xua tan vong linh, xông lên gõ mạnh mấy cái, thu kiếm lại. Cain xui xẻo ngã thẳng cẳng…
“Không… không công bằng…”
“Sao, ngươi nghĩ ta sẽ ngu như mấy thằng óc bò kia dùng sức cấp thanh đồng đi so kiếm thuật với một u linh từng đạt cấp truyền kì, sau khi đại chiến ba trăm hiệp bị ngươi chặt ngã? Ngươi cậy già bắt nạt trẻ ta còn chưa nói chuyện công bằng đâu. Đó, ngươi xem, dùng cách của ta mọi việc có nhẹ nhàng không?”
“Ta… người trẻ tuổi, chẳng lẽ ta thật sự sai rồi sao?”
Sau khoảnh khắc do dự, ta nói ra đáp án sau cùng.
“Không, ngài không sai, sự lựa chọn của ngài đáng để những hậu bối như chúng ta tôn kính. Sai là cái thế giới luôn bắt mọi người phải làm ra những sự lựa chọn tàn khốc thế này.”
Lão kị sĩ lựa chọn cứu vớt thôn trang nên không thể hoàn thành nhiệm vụ của chính mình, mất đi vinh dự và địa vị của một kị sĩ. Cũng vì thế mà khiến người nhà chịu tai ương. Suốt cuộc đời hắn vẫn không ngừng chất vấn chính mình có làm sai hay không, cuối cùng buồn bực mà chết.
“Thương bạch chính nghĩa” là tên thanh bội kiếm của hắn, cũng là lời khảo vấn mà linh hồn hắn vẫn hét vang không ngừng.
“Ta làm sai ư? Chẳng lẽ kiên trì với chính nghĩa là sai ư? Chẳng lẽ ta nên trơ mắt đứng nhìn thôn trang đó hủy diệt?”
“Trấn Loka, cũng là thôn trang năm ấy ngài cứu, sau bảy mươi năm, đã phát triển từ một làng nhỏ thành một trấn lớn hơn vạn nhân khẩu. Ngài làm rất tốt.”
“Thật ư? Tốt quá.”
Nói xong, Cain mỉm cười, linh hồn bắt đầu tán đi, chỉ để lại trên mặt đất một khối đá màu trắng lạnh lẽo.
【 Bảo thạch linh hồn: thương bạch chính nghĩa – nó chứa đựng một bộ phận mảnh vụn linh hồn và lực lượng của thánh kị sĩ truyền kì Cain. Nếu đem nó hợp nhất với bội kiếm của Cain sẽ giành được ‘Thương bạch chính nghĩa’ hoàn chỉnh.】
“Chính nghĩa có cô đơn thương bạch hay không cũng không quan trọng, làm việc chỉ cần có chính mình và trời đất chứng giám là đủ, liên quan gì đến người đời phán xét thế nào đâu.”
Đó mới là lời ta muốn nói, nhưng cuối cùng lại không nói ra. Đối với lão Cain, sự đánh giá của người đời sau là cực kì quan trọng. Sự phồn vinh tiếp diễn của thôn trang mà hắn cứu đã đủ để chứng minh sự lựa chọn của hắn không sai lầm. Nếu đã thế thì cần nói nhiều làm gì.
Nhưng mà hiện thực lại tàn khốc hơn nhiều so với trong cổ tích.
“Trấn Loka, nó quả thực từng có. Nhưng nó cũng đã tan biến trong lịch sử. Bởi những kẻ thừa kế tranh nhau vương vị, bảy mươi năm qua, nơi đó đã phải chịu năm lần chiến tranh mang tính hủy diệt, những người dân ở đó khó mà còn sống sót.” – đây là câu trả lời thực sự mà ta nhận được từ chỗ cục dân chính.
Ta lắc đầu, vỗ nhẹ viên đá quý linh hồn đang tản mát hào quang lạnh lẽo ở trong tay.
“Đường còn dài, cứ từ từ đi vậy.”
Đột nhiên, ta nhớ tới điều gì đó…
“Không đúng. Thế này chẳng phải ta còn cần tìm bội kiếm mà Cain dùng năm đó. Ai biết hắn quăng nó ở đâu. Chẳng lẽ ta lại sụt hầm? Thôn trang đã bị hủy mất tiêu, giờ ta đi nơi nào tìm một thanh kiếm. Lão nhân gia, ngài còn ở đó không, nói cho ta một tiếng đi, đừng vội thăng thiên thế được không?”
Dasos đang đánh cờ với ông bạn già kiêm hạ thần của mình, nhưng có vẻ hiện tại hắn không được tập trung cho lắm, thế cờ đã hiện rõ vẻ bại lui.
Ngày trước, hắn thường sẽ dùng sức cờ cao hơn một bậc của mình nghiền ép ông bạn già, sau đó mới bắt đầu đàm luận chính sự trong khi đối phương còn buồn thối ruột vì thua. Hiển nhiên, giờ này Dasos không có vẻ trấn định thường ngày đó.
“Hermet, chưa tìm được sao?”
“Tìm? À, vị công chúa kị sĩ kia? Các nàng đổi chỗ ở, hiện tại đang ở giáo hội luật pháp. Tập kích một chân thần giáo hội là chuyện phiền toái lớn, vì một nữ nhân, đáng ư?”
Người nói chuyện là một thanh niên tóc xám có đôi mắt híp. Gã đeo một chiếc kính mắt đơn, khí chất nho nhã văn vẻ hiện lộ rõ. Nếu chỉ nhìn bề ngoài, chắc không ai đoán được người đàn ông này chính là kẻ cầm đầu ngành tình báo của toàn bộ Oran, đồng thời cũng là cố vấn tài vụ riêng của hoàng đế, một trong những người quyền thế lớn nhất toàn đế quốc.
“Đừng bày trò cười trước mặt ta, ngươi biết ta không nhắc tới con nhóc kia. Kẻ ta muốn tìm là nữ nhân có huyết mạch thiên sứ đó, người nữ nhân có thể dùng một tay trấn trụ ma kiếm đó.”
Sức quan sát tỉ mỉ của Dasos đã thể hiện rõ khi hắn chỉ nhìn một mắt đã biết được Svina là nữ. Vì thế, sau ngày hôm đó hắn vẫn đoán rằng người công chúa trở lại sau khi chỉnh trang kia, dù có gương mặt hoàn toàn tương đồng, không phải người ban đầu.
“Song tử tinh, lại một đôi song sinh tượng trưng cho số mệnh bất định, khó trách vương thất Đông Lam muốn giấu đi sự tồn tại của nàng.
Được rồi, trong đầu Dasos hiện tại đã tự động bổ sung một đống tình tiết không có thật. Dù sao thì ít nhất hắn cũng đoán được ta và Renee là hai người khác nhau.
“Hermet, ngươi nên biết ta đã bỏ giá lớn chừng nào để thức tỉnh thanh ma kiếm này. Thế mà nữ nhân đó vừa cầm lấy đã hoàn toàn chinh phục nó. Khi nàng trả ma kiếm lại cho ta, ta có thể cảm nhận rõ ràng cảm tình ‘tiếc nuối’, ‘sợ hãi’, ‘thở phào’ từ nó. Điều này chỉ có một giải thích duy nhất, The Red Conqueror đã hoàn toàn bị nàng chinh phục, nàng thậm chí có thể sử dụng trạng thái hoàn toàn của nó.”
“Đó là điều không thể nào! Thanh kiếm này do Blood Sea’s Emperor tạo ra, nó vĩnh viễn thèm khát máu tươi. Hồi đó, vì để sử dụng nó, ngươi đã phải trả gần vạn mạng người, đến tận bây giờ chúng ta vẫn cần chuẩn bị mấy trăm tên tử tù tế kiếm mỗi năm. Cô nhóc kia mới bao nhiêu, sao có thể chế ngự được nó?”
“Nhưng nàng đã làm được rồi, không phải sao?”
“Cho nên ngươi mới nhất quyết muốn có nàng? Dù đã bị cự tuyệt ngay trước mặt bao người cũng không sao?”
“Không không, ta đã nhìn chán đám bình hoa yếu ớt, đột nhiên cảm thấy một huyết thiên sứ tắm gội trong máu tươi rất tốt. Ta thực sự đã mê say nàng. Đáng tiếc, không ngờ nàng lại thích phụ nữ. Thật quá đáng tiếc.”
“Ngươi định từ bỏ? Vậy ngươi còn tìm nàng làm gì?”
“Ngươi thấy vương thất Đông Lam giấu đi chiêu bài này để làm gì? Ngươi thấy với những chuẩn bị như vậy, các nàng sẽ ngoan ngoãn cúi đầu thần phục? Ngươi nghĩ vị bán thiên sứ kiêu ngạo đến mức chẳng thèm nhìn ta một mắt đó sẽ thật sự quỳ xuống hiệu trung với ta?”
Nhớ lại hình ảnh chói mắt trên đấu trường ngày hôm đó, Hermet lắc đầu:
“Có một số người chắc chắn sẽ không khuất phục dưới trướng người khác. Ta không cho rằng nàng sẽ thần phục.”
“Nhưng chúng ta đã không còn đường lui, hoặc vượt qua được, hoặc là lần đại điển này sẽ trở thành trò cười.”
Dasos mượn lễ đăng cơ bức bách các quốc gia xung quanh thần phục tương đương với việc đặt ra một thử thách cho tôn nghiêm và quốc lực của Oran. Nếu thành công, Oran sẽ trở thành một siêu cường không thể nghi ngờ. Nếu không thành công, chỉ sợ ngay cả những nước phụ thuộc cũ cũng sẽ dao động, thậm chí còn khiến Oran mất đi vị thế hiện tại.
“Đây là một lần đánh cược, cược quốc vận trăm năm của Oran. Chúng ta không thể thua, cũng không thua nổi.”
“Ta hiểu, lúc này không thể dung túng bất cứ biến số nào. Ta sẽ phái người đi tìm hiểu bí mật của người Đông Lam.”
“Không, trước chờ một chút, phái mấy tên kị sĩ ma thứu đi theo dõi là được rồi. Ta đã phái nhân thủ của quạ đen đi làm, đây là thời điểm bọn chúng thể hiện giá trị của mình.”
“Quạ đen? Cái bọn đó đáng được tin tưởng sao? Một đám thần kinh suốt ngày ngồi dự báo tận thế của thế giới.”
“Chó điên không lí trí, cắn người cực kì đau.”
“Ừm, cũng đúng. Vậy thì lấy người của công quốc Đông Lam là hạch tâm, chế định ra mấy cái phương án dự phòng.”
“Cần xem xét tình huống xấu nhất sao? Loại bỏ công quốc Đông Lam khỏi minh ước?”
“Không, tình huống xấu nhất là Đông Lam dẫn đầu các nước khác tuyên chiến với chúng ta, trong khi đó binh lực của chúng ta còn bị kiềm chế.”
Hermet gật đầu đồng ý, hắn hiểu Dasos, người này có bệnh cũ là làm bất cứ việc gì cũng chuẩn bị cho tình huống xấu nhất. Nhưng việc đó không đồng nghĩa rằng Dasos không tự tin hoàn thành tốt lần kế vị này. Ngược lại, việc làm ra nhiều bộ phương án đó chỉ rõ rằng hắn nhất định cần buổi lễ này diễn ra tốt đẹp.
Người khác đều cho rằng Dasos là một tên kiêu hùng phóng khoáng không câu nệ tiểu tiết, không biết rằng ưu điểm lớn nhất của hắn là cẩn trọng. Cũng chính vì hắn đã chuẩn bị trước cho các tình huống xấu nhất, thế nên hắn mới có thể thuận lợi đi tới hôm nay.
“Đừng vội, cờ phải đánh từng nước, trước thả chó thăm dò. Cáp, ngươi phân tâm, chiếu tướng, hết cờ.”
Còn đối với ta, việc đem toàn bộ đoàn đại sứ Đông Lam đến đây không phải không có mục đích.
Các đại điển kế vị còn ba tháng, không dài cũng chẳng ngắn. Sau lần thất bại mất hết mặt mũi trước đó, nếu Dasos không có hành động gì cứu vãn lại mới là chuyện lạ.
Trong khi đó, mối liên hệ giữa ta và đoàn đại sứ tất nhiên sẽ càng ngày càng mật thiết. So sánh với việc để lâu rồi bị nghi thần nghi quỷ, thà rằng dứt khoát ‘công bố’ rộng rãi. Ở cùng một chỗ, an toàn bảo đảm, còn thuận tiện dạy dỗ cô nhóc kia.
Còn việc giáo hội luật pháp, đó là một việc vui ngoài ý muốn.
Lúc đầu chúng ta định xây dựng một thẩm phán đình ở đây. Nơi đó sẽ là chỗ để chức nghiệp giả hệ luật pháp tu hành và học tập. Không có chủ quyền chống lưng, nghiệp vụ thẩm phán vốn không thể triển khai, ngược lại nghiệp vụ trọng tại lại có thể phát dương quang đại.
Thẩm phán là việc lấy chủ quyền làm chỗ dựa, lấy luật pháp làm chuẩn tắc, tiến hành định tội và xử phạt tội hành, là một loại xử lí vấn đề từ chỗ cao nhìn xuống. Trọng tài thì khác, nó căn cứ vào khế ước giữa hai bên, cả người làm trọng tài lẫn các bên đều ở vị trí bình đẳng, người làm trọng tài chỉ là người đứng ra giải quyết ước định đã được thống nhất từ trước.
Tại nơi không được chủ quyền thừa nhận, các chức nghiệp giả hệ luật pháp chỉ có thể làm công tác trọng tài. Nhưng vì thiếu hụt tính quyền uy nên công tác đó yêu cầu người làm có được trình độ lí giải luật pháp cao. Ở thế giới khác, một người cần theo nghề từ tám năm trở lên mới có khả năng làm trọng tài.
Đương nhiên đó là nói về mặt nguyên tắc, trên thực tế, công việc trọng tài này thường chỉ liên quan đến các việc vặt lông gà vỏ tỏi.
“Thím Lý, chú Lý nợ ngươi ba đồng bạc sao? Hắn nói sau hai tháng sẽ trả cho ngươi, bình tĩnh đừng nóng.”
“Hai tháng? Hai tháng sau tính lãi thành bốn đồng bạc.”
“Ba đồng rưỡi!”
“Bốn đồng!”
“Được rồi, ta làm người trung gian, thím Lý gia hạn thêm chút thời gian, chú Lý chịu thêm chút lãi, ba tháng, bốn đồng, được chứ?”
“Được.”
“Tốt.”
Nghe có vẻ sida, nhưng thực tế trọng tài là làm những việc như vậy. Khác biệt chỉ là lượng kim ngạch lớn hay nhỏ, song phương là cá nhân hay là thương hội, tổ chức.
Đương nhiên, nếu hai bên thương lượng mãi mà không đạt được nhất trí, vị trọng tài đó có thể mượn thần lực của Vô Miên giả để tiến hành cưỡng chế trọng tài. Lúc đó chắc chắn sẽ có một bên chịu tổn hại lợi ích, và việc thi hành phán quyết của trọng tài cũng được Vô Miên giả đảm bảo chấp hành.
Không có chủ quyền thì không có quyền thẩm phán, tự nhiên cũng không có quyền thẩm phán tội hình sự. Nhưng dựa vào nguyên tắc tự do khế ước và mượn thần lực của Vô Miên giả, các chức nghiệp giả hệ luật pháp đi làm trọng tài cho dân sự là thoải mái.
Chế độ trọng tài tại thành Sulfur đã hoạt động mấy chục năm, nhưng trên mặt đất hiển nhiên là thứ rất mới lạ. Các thương nhân với khứu giác bén nhạy lập tức nhận ra sự ưu việt của chế độ này.
Ưu điểm lớn nhất là nhanh, cực kì nhanh. Như trước đây, mấy việc tranh chấp hợp đồng, tranh chấp thương phẩm, nếu kéo đến tố tụng tài cơ quan tư pháp ở địa phương không mất một hai năm đừng nghĩ giải quyết xong. Có khi đợi đến lúc nhận được tiền bồi thường hợp đồng thì mình đã phá sản, đây là điển hình cho câu thắng án thua nhân sinh.
Còn nếu hợp đồng kia đề cập đến vị quan lớn hay quý tộc nào thì… tự nhân xui xẻo là vừa.
Nghiệp vụ trọng tài đề cập đến ba phương nhân sự, giải quyết nhanh gọn, thường chỉ mất mấy ngày là hoàn thành. Đối với thương nhân, thời gian là tiền bạc, thời gian là sinh mạng, càng đừng nói đến khế ước thông qua trọng tài nhận được bảo hộ của chân thần, không người nào dám cự tuyệt thực hiện. Cái pháp chú thuật 【 cưỡng chế thi hành khế ước 】 kia đủ khiến mấy tên quỵt nợ ngàn quẩn vạn quanh đó không có chỗ trốn.
Kagoshi dựng cạnh ven sông, là thương thành nổi danh gần xa, thương nhân tụ tập. Loại phương thức giải quyết tranh chấp mới mẻ này vừa mở ra không lâu lập tức được truyền bá rộng rãi.
“Giờ có cả chân thần đi bảo chứng sự công chính của khế ước, không cần lo đám lưu manh kia quỵt nợ, tốt quá.”
Hiện tại các khế ước buôn bán thường đều ghi thêm một câu ở phía cuối: “nếu phát sinh tranh chấp, đến giáo hội luật pháp ở vùng xx để tiến hành trọng tài.”
Vì lẽ đó, chỉ chưa đầy một tuần, cái thẩm phán đình này đã thu được vài ngàn giáo đồ, thăng cấp làm một giáo hội.
Án theo quy tắc của thần minh, ở nơi đâu có đủ giáo đồ thì thần minh sẽ nhìn kĩ khu vực đó, nơi ấy sẽ trở thành thánh vực của hắn.
“Pháp của người” còn cần thời gian rất dài mới có thể được chủ quyền chấp nhận, đi lên vũ đài lịch sử. Trước lúc đó, chế độ trọng tài này là phương án truyền bá tín ngưỡng Vô Miên giả tốt nhất.
Loại chuyện này đang phát sinh tại không ít ngóc ngách trên Nahri, vì vậy Vô Miên giả giành được thần chức diễn sinh đầu tiên – thần của khế ước.
Bản chất công chính bị liệt vào trong nội dung của các khế ước tự do, cùng lúc đó, hắn cũng dần biến từ một nhược đẳng thần thành một trung vị thần.
“À há, không ngờ tới nha.”
Việc thêm chế độ trọng tài vào trong luật pháp vốn chỉ là hành vi tiện tay khi ta mô phỏng hệ thống luật pháp của thế giới cũ. Ta thật sự không ngờ tới chế độ này sẽ được coi trọng đến vậy.
Việc ngoài ý muốn kiểu này đối với ta là càng nhiều càng tốt. Mà việc này cũng khiến ta hiểu ra ý nghĩa cái tên ‘trọng tài giả’ của bộ thân xác này…
“Bên trái là hỗn độn, bên phải là trật tự, ta là trọng tài, ta đứng giữa, đắc tội cả hai bên. Hệ thống, ngươi đang nhắc ta rằng việc ta làm là phí sức mà không được hoan nghênh sao?”
Nơi chúng ta ở đã trở thành vùng đất được chân thần nhìn kĩ, việc tập kích giáo hội chẳng khác gì vả vào mặt thần linh, vì thế mà độ an toàn của chúng ta tăng kịch trần.
Nhưng dù vậy, ta vẫn dễ dàng nhìn thấy các thám tử lẫn vào trong các tín đồ tới chơi.
“Ê này, người anh em kia, ngươi trùm mặt đeo bao lớn ngụy trang thành người lữ hành là một sáng ý rất hay, nhưng trước đó có thể đem ủng quân đội đổi được không, phía trên còn có đoàn huy của đoàn kị sĩ Thương Long kìa.”
“Ủ uôi, tí rơm này mà ngươi dùng ngựa chiến đến chở? Tiền lời đủ mua yến mạch cho nó ăn à?”
“Trên kiếm của ngươi có kí hiệu quý tộc… Chuyên nghiệp chút đi! Ngươi còn cười được à?”
Dù là hứng thú với vị công chúa lóng lánh trên đấu trường ngày hôm đó, hay là hứng thú với giáo hội tân hưng này, phương thức biểu đạt sự nhiệt tình của Kagoshi đối với đám khách mới tới quả thực khiến người ta nuốt không trôi.
“Đại nhân! Nếu ngài có thời gian rảnh chơi với bọn họ, không bằng tới đây giúp một tay đi.”
Thẩm phám đình thăng cấp làm giáo hội, vì không trâu bắt chó đi cày, Klose cũng bị phủng lên thành chủ giáo. Đáng tiếc, ở đây thăng chức không tăng lương, chỉ có lượng công việc là tăng đột biến, thủ hạ cũng trở nên thiếu thốn trầm trọng.
Cả đám thương nhân đều đổ xô tới đây giải quyết tranh chấp, số lượng bình quân hơn trăm người một ngày, hàng chờ đã kéo dài từ cổng đến tận cái quán nhỏ của Mening… Trong khi đó, số người làm việc chỉ có hai tên hôi tinh linh làm nhân viên tiếp tân, người giải quyết có Klose và hai vị ‘vệ sĩ hộ hoa’, tổng năm người, xong.
Klose đang nỗ lực bồi dưỡng nhóm thần chức giả đầu tiên, nhưng cũng mới chỉ bắt đầu, cách mục tiêu có thể đảm đương công việc còn xa. Hiện tại chỉ có thể nhờ vào Klose và cộng sự tăng ca chống đỡ.
Vì vậy nên dù Klose đã rất tôn kính ta sau lần giảng bài kia, nhưng thấy ta cả ngày lại nhàn rỗi không làm gì dù rõ ràng hiểu công việc hơn bất kì ai, nàng tức đến mức thở ra đằng tai.
“Thần sứ đại nhân, nếu ngài rảnh thì có thể nhìn giúp ta tờ khế ước này sao? Có vài chỗ làm ta hơi do sự, cần sự giải đáp của ngài.”
“Ha ha, ta có chút việc, về rồi nói nhé.”
Bỏ lại câu này, ta chuồn thẳng không do dự, Klose muốn đuổi nhưng lại bị biển người chặn lại, bất đắc dĩ dậm chân bực tức.
Lần này thực sự không phải kiếm cớ, ta có việc bận thật. Ta có hẹn với người ta bây giờ.
Địa điểm hẹn cách đây không xa, là dưới tàng cây già mục nát tại bãi đất hoang. Ta nghiêng người tựa vào nó, sau đó vãi chút rượu lên mặt đất. Chút sương mù xám nổi lên làm u linh màu bạc hiện rõ ràng. Con u linh này không hung hãn băng lãnh như hung linh bình thường, nó là một tồn tại xen vào giữa u linh và anh linh.
“Hi, chú Cain, ta lại tới, việc của cháu gái ngài đã xong xuôi, số học phí để lại đủ cho nàng ăn học mười năm, giờ có thể chỉ chỗ thanh kiếm cho ta sao?”
Nhận được lời nhắc nhở của Heloise, nếu ta còn không tìm được mục tiêu há chẳng phải quá vô năng. Ngay ngày đầu tiên ta đã tìm được linh hồn của Cain. Đáng tiếc, mấy ngày nay ta tán gẫu trời đất cả buổi với hắn, thuận tiện giúp đỡ hậu duệ của hắn kha khá, thế mà hắn vẫn câm như hến không nói thanh kiếm kia ở đâu.
“Ân, tên nhóc, thành ý của ngươi ta thấy được, thôi thì ta kể cho ngươi nghe một câu chuyện cũ nhé.”
Nếu có gương ở đây ta tuyệt đối sẽ thấy mình đang há hốc mồm, bởi lẽ ông chú u linh này tuyệt đối giống y hệt mấy tên npc trong game. Đầu tiên bảo người đi chạy nhiệm vụ, chạy đủ bắt đầu giảng chuyện cũ bối cảnh, câu chuyện này rồi sẽ xuất hiện bản thân hắn, cuối cùng thể nào cũng cần người đến khai đạo để hắn thăng thiên…
“…Thôn trang bị ma thú uy hiếp, đại quân của địch nhân cũng tùy lúc đều có khả năng vượt qua trạm gác của chính mình. Vị kị sĩ trẻ tuổi kia phải đối mặt với sự lựa chọn khó khăn. Rốt cục hắn nên tuân thủ mệnh lệnh trấn thủ, bỏ mặc thôn trang kia sinh tử do trời, hay là kháng lại mệnh lệnh, bỏ đi vinh diệu của kị sĩ để thủ hộ thôn trang. Người tuổi trẻ, nếu là ngươi, ngươi sẽ làm thế nào?”
Ta biết ngay sẽ là vấn đề mẹ với vợ rơi xuống sông đi cứu ai thế này mà. Loại vấn đề như thế vốn không có đáp án, bởi lẽ đáp án vốn dĩ không nằm trong phạm vi đề ra đề cập đến.
“Ta sẽ chủ động đánh, trước tiêu diệt địch hoàn thành nhiệm vụ rồi lại đi cứu thôn trang. Hoặc là dứt khoát làm sạch đám ma thú uy hiếp thôn trang rồi kéo thôn dân tới giúp ta hoàn thành nhiệm vụ. Ân, đơn giản nhất là ngay từ đầu đã kéo theo thôn dân đi làm cỏ bọn ma thú, sau đó đem họ quay về làm nhiệm vụ.”
“Đó… đó không hợp yêu cầu.”
“Yêu cầu? Yêu cầu của ai? Là người ra đề hay chính ngươi? Chỉ cần kết quả tốt, sử dụng cách gì có quan trọng thế sao?”
“Không, đó là điều không thể, những thứ ngươi nói ta không làm được.”
“Ngươi vừa giả sử người trong chuyện là ta, mà ta thì thấy mình làm được. Nói thật, nếu ta ở vị trí của ngươi, nếu phát hiện ma thú uy hiếp ta sẽ nghĩ biện pháp diệt trừ từ trong trứng nước. Với lại, nếu ngươi không làm được thì chẳng lẽ không thể gọi người tới giúp sao?”
“Bọn họ cũng có nhiệm vụ của chính mình. Làm sao có thể vì việc tư mà phá hoại vinh diệu của những kị sĩ khác?”
“Đây là quan niệm cổ hủ từ thời đại nào vậy? Khó trách vài chục năm rồi mà ngươi vẫn chưa siêu thoát được.”
“Ta… vậy ta đến khảo nghiệm xem ngươi có khả năng làm được việc mà ta không làm được hay không!” Có vẻ lão kị sĩ đã thẹn quá hóa giận.
Được rồi, chuyện trong dự liệu, cuối cùng vẫn phải đánh một trận.
Mười chín giây, đó là thời gian ta rút kiếm, phát động trận pháp trói buộc vong linh đã bố trí từ trước, xuất ra kĩ năng xua tan vong linh, xông lên gõ mạnh mấy cái, thu kiếm lại. Cain xui xẻo ngã thẳng cẳng…
“Không… không công bằng…”
“Sao, ngươi nghĩ ta sẽ ngu như mấy thằng óc bò kia dùng sức cấp thanh đồng đi so kiếm thuật với một u linh từng đạt cấp truyền kì, sau khi đại chiến ba trăm hiệp bị ngươi chặt ngã? Ngươi cậy già bắt nạt trẻ ta còn chưa nói chuyện công bằng đâu. Đó, ngươi xem, dùng cách của ta mọi việc có nhẹ nhàng không?”
“Ta… người trẻ tuổi, chẳng lẽ ta thật sự sai rồi sao?”
Sau khoảnh khắc do dự, ta nói ra đáp án sau cùng.
“Không, ngài không sai, sự lựa chọn của ngài đáng để những hậu bối như chúng ta tôn kính. Sai là cái thế giới luôn bắt mọi người phải làm ra những sự lựa chọn tàn khốc thế này.”
Lão kị sĩ lựa chọn cứu vớt thôn trang nên không thể hoàn thành nhiệm vụ của chính mình, mất đi vinh dự và địa vị của một kị sĩ. Cũng vì thế mà khiến người nhà chịu tai ương. Suốt cuộc đời hắn vẫn không ngừng chất vấn chính mình có làm sai hay không, cuối cùng buồn bực mà chết.
“Thương bạch chính nghĩa” là tên thanh bội kiếm của hắn, cũng là lời khảo vấn mà linh hồn hắn vẫn hét vang không ngừng.
“Ta làm sai ư? Chẳng lẽ kiên trì với chính nghĩa là sai ư? Chẳng lẽ ta nên trơ mắt đứng nhìn thôn trang đó hủy diệt?”
“Trấn Loka, cũng là thôn trang năm ấy ngài cứu, sau bảy mươi năm, đã phát triển từ một làng nhỏ thành một trấn lớn hơn vạn nhân khẩu. Ngài làm rất tốt.”
“Thật ư? Tốt quá.”
Nói xong, Cain mỉm cười, linh hồn bắt đầu tán đi, chỉ để lại trên mặt đất một khối đá màu trắng lạnh lẽo.
【 Bảo thạch linh hồn: thương bạch chính nghĩa – nó chứa đựng một bộ phận mảnh vụn linh hồn và lực lượng của thánh kị sĩ truyền kì Cain. Nếu đem nó hợp nhất với bội kiếm của Cain sẽ giành được ‘Thương bạch chính nghĩa’ hoàn chỉnh.】
“Chính nghĩa có cô đơn thương bạch hay không cũng không quan trọng, làm việc chỉ cần có chính mình và trời đất chứng giám là đủ, liên quan gì đến người đời phán xét thế nào đâu.”
Đó mới là lời ta muốn nói, nhưng cuối cùng lại không nói ra. Đối với lão Cain, sự đánh giá của người đời sau là cực kì quan trọng. Sự phồn vinh tiếp diễn của thôn trang mà hắn cứu đã đủ để chứng minh sự lựa chọn của hắn không sai lầm. Nếu đã thế thì cần nói nhiều làm gì.
Nhưng mà hiện thực lại tàn khốc hơn nhiều so với trong cổ tích.
“Trấn Loka, nó quả thực từng có. Nhưng nó cũng đã tan biến trong lịch sử. Bởi những kẻ thừa kế tranh nhau vương vị, bảy mươi năm qua, nơi đó đã phải chịu năm lần chiến tranh mang tính hủy diệt, những người dân ở đó khó mà còn sống sót.” – đây là câu trả lời thực sự mà ta nhận được từ chỗ cục dân chính.
Ta lắc đầu, vỗ nhẹ viên đá quý linh hồn đang tản mát hào quang lạnh lẽo ở trong tay.
“Đường còn dài, cứ từ từ đi vậy.”
Đột nhiên, ta nhớ tới điều gì đó…
“Không đúng. Thế này chẳng phải ta còn cần tìm bội kiếm mà Cain dùng năm đó. Ai biết hắn quăng nó ở đâu. Chẳng lẽ ta lại sụt hầm? Thôn trang đã bị hủy mất tiêu, giờ ta đi nơi nào tìm một thanh kiếm. Lão nhân gia, ngài còn ở đó không, nói cho ta một tiếng đi, đừng vội thăng thiên thế được không?”
Danh sách chương