Trong đêm, một bóng đen đang bôn tẩu.
Lúc thì hắn tiếp lấy dây thừng bò đi trên vách tường, khi thì lại nhảy vọt trên nóc nhà, rồi có lúc lại đi như bay trên mấy nhánh kênh nhỏ. Lúc mà người đi đường nghe thấy tiếng vang quay đầu lại nhìn thì chỉ có thế thấy mấy cành cây rung động trong gió.
Trạm gác dày đặc không có ý nghĩa gì với hắn, hố bẫy trí mạng cùng gai nhọn trên tường chọc hắn cười nhạo, đám tuần vệ trong mắt hắn không khác gì một đám vật bày biện, còn đám chó săn loại tốt… Ừm, bọn chúng quả thật rất hấp dẫn lực chú ý của hắn, nhìn xem, những đường con tuyệt vời kia, những chiếc miệng ‘đáng yêu’ kia suýt nữa khiến hắn lưu luyến quên mất luôn nhiệm vụ của mình.
Ân, hắn là chính nghĩa trong bóng đêm, khắc tinh của tội ác, anh hùng bất hủ - - Batman. Khục, nhầm, hắn là anh hùng của dã thú trong truyền thuyết, Herault Mening.
Sau khi tiếp cận tầng sâu của ngục giam, hắn liền khoác lên người chiếc áo choàng cống ngầm, hoá thân chuột nhắt, nghênh ngang đi vào trong.
Ngục giam hoàng gia của Oran canh gác nghiêm ngặt, những ‘mắt thần’ được gắn trên tường thành chiếu tới chiếu lui, du hiệp và huyễn thuật không thể tránh né được. Trên tháp pháp sư bên cạnh luôn có người trực 24/24, giám thị tất cả mọi tình huống.
Đáng tiếc, áo choàng cống ngầm là vật phẩm truyền kì, phép biến hình của nó là hoàn toàn biến hình triệt để từ kết cấu tế bào, nếu muốn tra xét ra được, chỉ có thể sử dụng tra xét linh hồn thì may ra.
Quả nhiên, mấy luồng ánh sáng từ thần nhãn quét qua Mening mà không có bất cứ phản ứng nào xảy ra.
Nhưng mà đám động vật [kẻ thủ hộ] trong ngục giam lại phát hiện kẻ xâm nhập này.
“Ha ha, xem thử tuyệt chiêu karate chuột, đám gà mờ các ngươi còn kém cả bốn con rùa đang theo ta học! Dám đến khiêu chiến lão phu, tìm chết thì phải chết.”
Sau một trận quyền đấm cước đá hoa lệ, tất cả mèo và chó săn đều bị hắn đánh ngất, con ưng săn đáng thương còn bị lột hơn nửa bộ long, chỉ có thể kẹp đuôi chạy trên mặt đất như con gà rụng long. Tất nhiên, với lòng ‘thương yêu’ vô hạn của Mening, tất cả bọn chúng chẳng có xíu thương tích nào cả.
Hắn đi tới, gặp chiêu phá chiêu, ngục giam nguy hiểm chẳng khác gì công viên, tất cả chướng ngại không trói được nhịp bước của hắn. Rất nhanh, hắn tìm được mục tiêu của mình.
“… Tên Da Vinci kia nghe lời hát của chúng ta, mặt tức đỏ rần. Hả, không phải Da Vinci à. À phải phải, tên hắn là Darwin chứ nhỉ. Vẫn không phải? Kệ mẹ hắn đi, dù sao cũng chỉ là một tên vua ngu ngốc đố kị đấng hiền năng, nào nào, chúng ta tới một chén, vì sự hùng hồn của hắn.”
“Đúng, cạn ly vì sự hào phóng của hắn, à hắn tên là David thì phải.”
“Cạn ly! Ai cần biết tên hắn là gì. Mà ngươi xem, chúng ta chửi hắn như thế mà hắn còn để chúng ta ăn ngon uống tốt, chẳng lẽ hắn cũng là ‘thân sĩ’, cái loại ưa bị hành kia…”
“Oa, chúng ta phát hiện một bí mật động trời, nào, lại đến một chén vì Darwin ưa ăn hành.”
Dasos có lòng tốt đề cao đãi ngộ của đám ‘tù nhân chính trị’ này, đáng tiếc, ba tên lùn không lĩnh tình, ăn ngon cứ ăn, nên mắng cứ mắng.
Ba chén rượu sóng sánh đụng nhau làm vương mấy giọt xuống mặt đất, dẫn đến một loạt tù nhân xung quanh nuốt nước miếng và than thở, thế nhưng không có một kẻ nào dám nói nhảm.
Mới bắt đầu còn có kẻ gan to đến uy hiếp đám lùn này giao ăn giao uống, tất nhiên, sau một trận ‘luận bàn hữu hảo’, tất cả chúng đều biết đám lùn lợi hại.
Không ai biết, ngay tại lúc này, mật ước đang tiến hành lặng lẽ.
“Lịch trình đã xác định sao?”
“Ngày đăng cơ của tên Darwin kia? Đó quả là ngày tốt, đại bộ phận chiến lực sẽ bị điều đến bên cạnh hắn, tiện chúng ta náo loạn một trận.”
“Đây là trang bị khống chế của Roland 88? Ồ, có thứ này, đến khi đó trực tiếp đập tường đi ra cũng được.”
“Điểm trốn sinh? Ha ha, an bài thật chu đáo. Romers, tên Dwarf có màu tóc xám kia, được rồi, ta đã biết, khi chạy chúng ta sẽ thuận tay mang theo hắn.”
“Khẩu lệnh là ‘autobot, biến hình xuất phát’? Cái của nợ gì đây. Được rồi, chúng ta đã biết, chỉ cần nghe được khẩu lệnh chúng ta sẽ lập tức hành động.”
“Hắc hắc, lần này phải để cho tên kia biết, chó săn dù già vẫn còn hai cái răng, thằng lùn tuy lùn vẫn đủ sức đánh nát đầu gối của hắn.”
[Tên: Thương bạch chính nghĩa]
[Lực công kích: 20 - 25]
[Phẩm chất: Sử thi (cấp bậc tốt)]
[Trọng kiếm, sức mạnh yêu cầu: 12+, chức nghiệp: thánh kị sĩ]
[Thánh viêm chung cực: Gây thêm 30 điểm thương tổn đối với sinh vật hỗn độn, tăng thêm 5 điểm tổn thương đối với sinh mạng bình thường]
[Dũng khí hoàn mĩ: Miễn dịch các phép thuật sợ hãi và tức tử, kẻ sử dụng luồn nằm trong trạng thái đấu chí dâng cao, hiệu quả có thể chia sẻ với nhiều nhất ba chiến hữu]
[Phòng hộ tà ác bậc cao: Các tổn thương gây ra bởi sinh vật hỗn độn giảm 10]
[Chính nghĩa thẩm phán: Khởi động lực lượng trong bảo thạch linh hồn, khiến mục tiêu sinh vật hỗn độn khi bị đánh trúng bị tiến hành thẩm phán, nếu đối phương không thông qua thẩm phán sẽ bị phá huỷ. Thời gian sử dụng: 10 phút. Số lần sử dụng: 3 lần/ngày]
Thanh kiếm màu bạc trong tay ta toả ra ánh sáng bạc bạc, lại được phủ lên thánh quang trật tự. Sau khi giành được thân kiếm gốc, thanh thánh kiếm này cuối cũng cũng khôi phục nguyên hình.
Tuy nó vẫn không thể đạt tới phẩm chất truyền thuyết, nhưng chỉ cần đối thủ là vong linh, ác ma hay những kẻ sử dụng sức mạnh hỗn loạn, thanh kiếm này còn mạnh hơn truyền thuyết. Đương nhiên, nếu đối thủ là nhân loại phổ thông, nó còn không mạnh bằng một thanh kiếm cấp bậc tinh xảo.
Con đường phía trước của ta rồi sẽ có đủ loại vong linh và ác ma chắn đường, vì vậy ta vẫn rất thoả mãn với nó. Đáng tiếc, đối thủ hiện tại không nằm trong số này.
“Chết tiệt, tại sao lại có Murloc ở đây, lại có cả quái vật biển nữa.”
Ta đang định một mình lẩn vào căn cứ dưới nước để trinh sát, không ngờ tới lại gặp địch nhân. May mà có con mèo kia nhắc nhở, nếu không có lẽ ta đã bị cái gậy chọc cá kia đâm thủng cái động.
Nhưng hiện tại, ta đã sa vào tuyệt cảnh đối phương bố trí, xung quanh ta đầy rẫy Murloc nắm vũ khí, cá mập ma vờn xung quanh, sau lưng chúng còn có hai gã thuỷ nguyên tố bậc trung đang chuẩn bị thi pháp. Có lẽ, vừa vào nước, ta đã bị đám này nhắm tới.
“Chẳng lẽ Oran có thể thuê được hải tộc đến trấn thủ thuỷ vực. Không! Không thể nào. Hải tộc không bao giờ chịu nghe nhân loại chỉ huỷ. Là Eiros, đúng, chỉ có thể là nàng.”
Thuỷ nguyên tố thần Eiros, vợ của Hải thần đời đầu Stonvera. Án theo bối phận, nàng là tổ tiên của Hải thần hiện tại Asvieja.
Giống hoả nguyên tố thần Arorawis, nàng cũng bị phong ấn trên hải đảo nào đó. Nhưng dựa vào tình trạng ma triều hiện tại, có lẽ nàng đã được phóng thích.
Mà kẻ làm được điều này hẳn là hải tộc.
Trong tự chương ‘lời thầm thì của ác ma’, thủ đô của các quốc gia đều chịu công kích từ quân đoàn hải tộc kết hợp với thuỷ nguyên tố, có vẻ như Kagoshi không phải ngoại lệ.
“Tai nạn nguyên tố còn hai năm nữa nha, trong ‘lịch sử’ cũng không có đoạn này. Thôi kệ đi, nghĩ biện pháp trước rồi xét sau.”
Đám cá mập ma há miệng máu thèm khát máu thịt, Murloc chậm rãi đảo quanh, chúng không ngừng khiêu hấn, chờ con mồi lộ ra sơ hở.
Thánh kiếm vẫn có thể sử dụng dưới nước, nhưng tình huống giao thủ vừa rồi cho thấy khả năng cận chiến dưới nước của ta chỉ còn khoảng ba phần so với trên mặt đất. Mà một khi toàn lực chiến đấu, không cách nào giữ hơi, không có biện pháp trồi lên thì chỉ sợ ta sẽ chết cực nhảm.
Mà nếu ta cố ý tháo chạy rồi lộ sơ hở, hẳn trong nháy mắt sẽ bị cả chục cây thương xương cá dâm tới. Đám thương xương cá này cái nào cũng có đầu câu, một khi bị nhiều căn đâm phải sẽ mất khả năng vận động.
Tưởng tượng cảnh mình bị mười mấy thanh thương xương cá đâm trúng, ta rùng mình. Đánh cận chiến với hải tộc dưới nước, nghĩ thế nào cũng thấy ngu.
Chỉ đành dùng át chủ bài vậy.
Ta thu lại trường kiếm, nở nụ cười đối với đám Murloc đang xông đến vì tưởng vật săn đã từ bỏ hi vọng.
“Hoá thân nguyên tội ma thần!”
Ma lực vô tận bạo tẩu, huyết mạch hỗn loạn khiến thiểm điện màu lam cuồng oanh trong huyết quản của ta, làn da trắng bóc biến thành nham tương thô ráp, máu tươi sôi sung sục khiến nước biển xung quanh không ngừng bị chưng phát, đôi mắt màu xanh biến thành điểm tụ tập bạo lôi, từng đoàn từng đoàn hoa văn mang theo bí nghĩa xuất hiện trên ngực, trên cánh tay… toả ra nét thần bí mà mạnh mẽ.
Lúc này Heloise đã hoá thành ma kiếm đen nhánh, tăng phúc ma lực cho ta, khiến phép thuật ta sử dụng có hiệu quả gấp bội.
[Vòng hàn băng]
Hai tay chập lại, ma lực bạo phát, một vòng hàn băng lấy ta làm trung tâm bùng nổ ra đến khoảng cách hơn mười mét.
Kết tinh băng giá đang bắt đầu kéo dài, đám hải tộc chỉ cần va phải chúng sẽ bị dính chặt, sau đó đóng băng.
[Hơi thở khí đông]
Nó vốn là [hơi thở băng sương], một phép thuật cấp hai. Nhưng sau khi ta ngộ ra khí đông, nó trở nên càng trí mạng.
Toàn bộ một vùng nước ấm biến thành lạnh như băng, đám Murloc gần ta nhất chỉ giãy dụa được vài giây liền bị đông thành tượng đá, thậm chí có một tên thuỷ nguyên tố còn bị đông cứng lại rồi rạn nứt ra. Cảnh tượng này khiến toàn bộ hải tộc kinh hãi lùi về sau.
Ta không xem sét chiến lợi phẩm của mình, bởi vì kĩ xảo ma pháp còn kém cỏi, mỗi lần thi pháp vẫn cần mở miệng niệm chú, vì vậy…
“Khục khục… oẹ!”
Vừa lên bờ ta liền ho khan liên tục, yết hầu co giật không ngừng, tí thì nôn ra cả dạ dày.
“Khục, uống no bung nước, tí thì teo.”
“Keng!”
Cây thương xương cá đâm vào trên lưng ta rồi bị gãy vụn, tuy đau xót một chút nhưng không có vấn đề gì. Vì có thân thể titan cộng với ma lực ngăn chặn, đầu thương này đã không còn trí mạng như ở dưới nước.
Ta tức giận quay lại nhìn, đám Murloc thấy vũ khí của mình có kết cục như vậy liền sợ hãi vội vàng chui xuống nước trốn.
Tác dụng phụ sau khi biến thân đủ khiến ta khó chịu, vừa nãy uống cả đống nước sông càng khiến ta buồn nôn. Mãi một lúc sau ta mới coi như khôi phục tạm, nhưng đến lúc đó, ta mới biết mình gặp phải phiền toái mới.
Hình thể của ta trong trạng thái nguyên tội ma thần lớn hơn bình thường gấp bội, làn da dung nham cũng không phải chỉ để trang sức, nó cũng đã phá sạch toàn bộ y phục trên người ta, thế nên…
“Má nó, hết cái mặc rồi, ta lại không phải Snowhoof, chẳng lẽ phải trần truồng chạy về?”
Lúc này ta cực kỳ hâm mộ đám siêu anh hùng trong truyện tranh, chả hiểu sao đánh đấm nổ hành tinh mà quần áo vẫn bình thường, đặc biệt là tên da xanh nào đó hoá khổng lồ mà quần lót không bao giờ rách.
Trầm mặc thật lâu, cuối cùng ta mở lời hỏi Heloise.
“Heloise, ngươi có thể biến thành quần lót sao?”
“Đi chết đi, ngươi dám biến lão nương thành quần lót, ta đảm bảo trong quần lót sẽ trang bị dao cạo, đủ sắc, yên tâm.”
Ta tiếp tục trầm mặc.
Cuối cùng, ta chỉ có thể sử dụng ý tưởng cuối cùng, ý tưởng có thể giúp ta đỡ mất mặt nhất.
Nửa giờ sau, một bé trai đáng yêu xông ra đường ngăn cản một chiếc xe ngựa đang đi qua đường đê.
Bé trai này chỉ có một chiếc lá che ở bộ vị mấu chốt, cả người ướt nhẹp, trên tay còn cầm một thanh cự kiếm màu bạc.
“Chú đánh xe, có thể cho ta quá giang một đoạn sao? Trời nóng quá, ta đi xuống sông bơi, không cẩn thận bị dâng triều cuốn đi hết quần áo. Có thể mang ta đến giáo hội luật pháp ư?”
Ta dùng cự kiếm che trước chỗ yếu hại, dù không soi gương ta cũng biết mặt mình đang ngượng chin đỏ rần, thậm chí trong đầu ta còn đang tính đến chuyện cứ thế giả bộ ngã xuống ngất quên đi.
“Phụt!”
Vị công chúa nào đó ló đầu ra, cười phun nước miếng.
“A ha, Roland, bộ dáng này của ngươi thật khiến ta nhớ đến hồi còn bé. Ngươi còn nhớ thời gian nhờ chị Kelly tắm giúp sao? Hồi đó mông ngươi cũng bóng loáng như bây giờ vậy.”
Kelly, ngươi biết cái gì gọi là phi lễ chớ nhìn sao, đừng có nhìn chằm chặp phía dưới của ta.
“Oaaa, đáng yêu quá, Rola, để Momo ôm một cái nào!”
Ai đó, nhanh làm ơn dắt con sinh vật không xác định miệng tràn nước miếng này ra chỗ khác! Ây, đừng động tay chân! Không được chạm vào ta, chỗ nào cũng không được, càng không được phép bẹo ta! Đứa bé cũng có nhân quyền, đứa bé cũng có tiết tháo!
“Đại nhân, ra sự tình trọng yếu mà ngươi nói là bơi khoả thân. Tuy không được phép bàn luận gì về hành động của ngài, nhưng lần sau ngài có thể mặc quần lót vào sao. Mặt khác, ngài quả thực là thành viên cốt cán của liên minh thân sĩ nha.”
Đủ, Diana, ngươi thắng, ta cái gì cũng nhận, mấy thứ thân sĩ linh tinh, ta không còn gì để nói.
Đáng chết, tại sao ta không chú ý kí hiệu trên xe ngựa, tại sao ta lại xui xẻo đụng trúng bọn Renee đang đi trở về. Mẹ kiếp, nhất định là ảnh hưởng của quang hoàn sao chổi.
“Hại ta mất hết mặt mũi, hải tộc, các ngươi chờ đấy, ta với các ngươi không chết không thôi!”
Lúc thì hắn tiếp lấy dây thừng bò đi trên vách tường, khi thì lại nhảy vọt trên nóc nhà, rồi có lúc lại đi như bay trên mấy nhánh kênh nhỏ. Lúc mà người đi đường nghe thấy tiếng vang quay đầu lại nhìn thì chỉ có thế thấy mấy cành cây rung động trong gió.
Trạm gác dày đặc không có ý nghĩa gì với hắn, hố bẫy trí mạng cùng gai nhọn trên tường chọc hắn cười nhạo, đám tuần vệ trong mắt hắn không khác gì một đám vật bày biện, còn đám chó săn loại tốt… Ừm, bọn chúng quả thật rất hấp dẫn lực chú ý của hắn, nhìn xem, những đường con tuyệt vời kia, những chiếc miệng ‘đáng yêu’ kia suýt nữa khiến hắn lưu luyến quên mất luôn nhiệm vụ của mình.
Ân, hắn là chính nghĩa trong bóng đêm, khắc tinh của tội ác, anh hùng bất hủ - - Batman. Khục, nhầm, hắn là anh hùng của dã thú trong truyền thuyết, Herault Mening.
Sau khi tiếp cận tầng sâu của ngục giam, hắn liền khoác lên người chiếc áo choàng cống ngầm, hoá thân chuột nhắt, nghênh ngang đi vào trong.
Ngục giam hoàng gia của Oran canh gác nghiêm ngặt, những ‘mắt thần’ được gắn trên tường thành chiếu tới chiếu lui, du hiệp và huyễn thuật không thể tránh né được. Trên tháp pháp sư bên cạnh luôn có người trực 24/24, giám thị tất cả mọi tình huống.
Đáng tiếc, áo choàng cống ngầm là vật phẩm truyền kì, phép biến hình của nó là hoàn toàn biến hình triệt để từ kết cấu tế bào, nếu muốn tra xét ra được, chỉ có thể sử dụng tra xét linh hồn thì may ra.
Quả nhiên, mấy luồng ánh sáng từ thần nhãn quét qua Mening mà không có bất cứ phản ứng nào xảy ra.
Nhưng mà đám động vật [kẻ thủ hộ] trong ngục giam lại phát hiện kẻ xâm nhập này.
“Ha ha, xem thử tuyệt chiêu karate chuột, đám gà mờ các ngươi còn kém cả bốn con rùa đang theo ta học! Dám đến khiêu chiến lão phu, tìm chết thì phải chết.”
Sau một trận quyền đấm cước đá hoa lệ, tất cả mèo và chó săn đều bị hắn đánh ngất, con ưng săn đáng thương còn bị lột hơn nửa bộ long, chỉ có thể kẹp đuôi chạy trên mặt đất như con gà rụng long. Tất nhiên, với lòng ‘thương yêu’ vô hạn của Mening, tất cả bọn chúng chẳng có xíu thương tích nào cả.
Hắn đi tới, gặp chiêu phá chiêu, ngục giam nguy hiểm chẳng khác gì công viên, tất cả chướng ngại không trói được nhịp bước của hắn. Rất nhanh, hắn tìm được mục tiêu của mình.
“… Tên Da Vinci kia nghe lời hát của chúng ta, mặt tức đỏ rần. Hả, không phải Da Vinci à. À phải phải, tên hắn là Darwin chứ nhỉ. Vẫn không phải? Kệ mẹ hắn đi, dù sao cũng chỉ là một tên vua ngu ngốc đố kị đấng hiền năng, nào nào, chúng ta tới một chén, vì sự hùng hồn của hắn.”
“Đúng, cạn ly vì sự hào phóng của hắn, à hắn tên là David thì phải.”
“Cạn ly! Ai cần biết tên hắn là gì. Mà ngươi xem, chúng ta chửi hắn như thế mà hắn còn để chúng ta ăn ngon uống tốt, chẳng lẽ hắn cũng là ‘thân sĩ’, cái loại ưa bị hành kia…”
“Oa, chúng ta phát hiện một bí mật động trời, nào, lại đến một chén vì Darwin ưa ăn hành.”
Dasos có lòng tốt đề cao đãi ngộ của đám ‘tù nhân chính trị’ này, đáng tiếc, ba tên lùn không lĩnh tình, ăn ngon cứ ăn, nên mắng cứ mắng.
Ba chén rượu sóng sánh đụng nhau làm vương mấy giọt xuống mặt đất, dẫn đến một loạt tù nhân xung quanh nuốt nước miếng và than thở, thế nhưng không có một kẻ nào dám nói nhảm.
Mới bắt đầu còn có kẻ gan to đến uy hiếp đám lùn này giao ăn giao uống, tất nhiên, sau một trận ‘luận bàn hữu hảo’, tất cả chúng đều biết đám lùn lợi hại.
Không ai biết, ngay tại lúc này, mật ước đang tiến hành lặng lẽ.
“Lịch trình đã xác định sao?”
“Ngày đăng cơ của tên Darwin kia? Đó quả là ngày tốt, đại bộ phận chiến lực sẽ bị điều đến bên cạnh hắn, tiện chúng ta náo loạn một trận.”
“Đây là trang bị khống chế của Roland 88? Ồ, có thứ này, đến khi đó trực tiếp đập tường đi ra cũng được.”
“Điểm trốn sinh? Ha ha, an bài thật chu đáo. Romers, tên Dwarf có màu tóc xám kia, được rồi, ta đã biết, khi chạy chúng ta sẽ thuận tay mang theo hắn.”
“Khẩu lệnh là ‘autobot, biến hình xuất phát’? Cái của nợ gì đây. Được rồi, chúng ta đã biết, chỉ cần nghe được khẩu lệnh chúng ta sẽ lập tức hành động.”
“Hắc hắc, lần này phải để cho tên kia biết, chó săn dù già vẫn còn hai cái răng, thằng lùn tuy lùn vẫn đủ sức đánh nát đầu gối của hắn.”
[Tên: Thương bạch chính nghĩa]
[Lực công kích: 20 - 25]
[Phẩm chất: Sử thi (cấp bậc tốt)]
[Trọng kiếm, sức mạnh yêu cầu: 12+, chức nghiệp: thánh kị sĩ]
[Thánh viêm chung cực: Gây thêm 30 điểm thương tổn đối với sinh vật hỗn độn, tăng thêm 5 điểm tổn thương đối với sinh mạng bình thường]
[Dũng khí hoàn mĩ: Miễn dịch các phép thuật sợ hãi và tức tử, kẻ sử dụng luồn nằm trong trạng thái đấu chí dâng cao, hiệu quả có thể chia sẻ với nhiều nhất ba chiến hữu]
[Phòng hộ tà ác bậc cao: Các tổn thương gây ra bởi sinh vật hỗn độn giảm 10]
[Chính nghĩa thẩm phán: Khởi động lực lượng trong bảo thạch linh hồn, khiến mục tiêu sinh vật hỗn độn khi bị đánh trúng bị tiến hành thẩm phán, nếu đối phương không thông qua thẩm phán sẽ bị phá huỷ. Thời gian sử dụng: 10 phút. Số lần sử dụng: 3 lần/ngày]
Thanh kiếm màu bạc trong tay ta toả ra ánh sáng bạc bạc, lại được phủ lên thánh quang trật tự. Sau khi giành được thân kiếm gốc, thanh thánh kiếm này cuối cũng cũng khôi phục nguyên hình.
Tuy nó vẫn không thể đạt tới phẩm chất truyền thuyết, nhưng chỉ cần đối thủ là vong linh, ác ma hay những kẻ sử dụng sức mạnh hỗn loạn, thanh kiếm này còn mạnh hơn truyền thuyết. Đương nhiên, nếu đối thủ là nhân loại phổ thông, nó còn không mạnh bằng một thanh kiếm cấp bậc tinh xảo.
Con đường phía trước của ta rồi sẽ có đủ loại vong linh và ác ma chắn đường, vì vậy ta vẫn rất thoả mãn với nó. Đáng tiếc, đối thủ hiện tại không nằm trong số này.
“Chết tiệt, tại sao lại có Murloc ở đây, lại có cả quái vật biển nữa.”
Ta đang định một mình lẩn vào căn cứ dưới nước để trinh sát, không ngờ tới lại gặp địch nhân. May mà có con mèo kia nhắc nhở, nếu không có lẽ ta đã bị cái gậy chọc cá kia đâm thủng cái động.
Nhưng hiện tại, ta đã sa vào tuyệt cảnh đối phương bố trí, xung quanh ta đầy rẫy Murloc nắm vũ khí, cá mập ma vờn xung quanh, sau lưng chúng còn có hai gã thuỷ nguyên tố bậc trung đang chuẩn bị thi pháp. Có lẽ, vừa vào nước, ta đã bị đám này nhắm tới.
“Chẳng lẽ Oran có thể thuê được hải tộc đến trấn thủ thuỷ vực. Không! Không thể nào. Hải tộc không bao giờ chịu nghe nhân loại chỉ huỷ. Là Eiros, đúng, chỉ có thể là nàng.”
Thuỷ nguyên tố thần Eiros, vợ của Hải thần đời đầu Stonvera. Án theo bối phận, nàng là tổ tiên của Hải thần hiện tại Asvieja.
Giống hoả nguyên tố thần Arorawis, nàng cũng bị phong ấn trên hải đảo nào đó. Nhưng dựa vào tình trạng ma triều hiện tại, có lẽ nàng đã được phóng thích.
Mà kẻ làm được điều này hẳn là hải tộc.
Trong tự chương ‘lời thầm thì của ác ma’, thủ đô của các quốc gia đều chịu công kích từ quân đoàn hải tộc kết hợp với thuỷ nguyên tố, có vẻ như Kagoshi không phải ngoại lệ.
“Tai nạn nguyên tố còn hai năm nữa nha, trong ‘lịch sử’ cũng không có đoạn này. Thôi kệ đi, nghĩ biện pháp trước rồi xét sau.”
Đám cá mập ma há miệng máu thèm khát máu thịt, Murloc chậm rãi đảo quanh, chúng không ngừng khiêu hấn, chờ con mồi lộ ra sơ hở.
Thánh kiếm vẫn có thể sử dụng dưới nước, nhưng tình huống giao thủ vừa rồi cho thấy khả năng cận chiến dưới nước của ta chỉ còn khoảng ba phần so với trên mặt đất. Mà một khi toàn lực chiến đấu, không cách nào giữ hơi, không có biện pháp trồi lên thì chỉ sợ ta sẽ chết cực nhảm.
Mà nếu ta cố ý tháo chạy rồi lộ sơ hở, hẳn trong nháy mắt sẽ bị cả chục cây thương xương cá dâm tới. Đám thương xương cá này cái nào cũng có đầu câu, một khi bị nhiều căn đâm phải sẽ mất khả năng vận động.
Tưởng tượng cảnh mình bị mười mấy thanh thương xương cá đâm trúng, ta rùng mình. Đánh cận chiến với hải tộc dưới nước, nghĩ thế nào cũng thấy ngu.
Chỉ đành dùng át chủ bài vậy.
Ta thu lại trường kiếm, nở nụ cười đối với đám Murloc đang xông đến vì tưởng vật săn đã từ bỏ hi vọng.
“Hoá thân nguyên tội ma thần!”
Ma lực vô tận bạo tẩu, huyết mạch hỗn loạn khiến thiểm điện màu lam cuồng oanh trong huyết quản của ta, làn da trắng bóc biến thành nham tương thô ráp, máu tươi sôi sung sục khiến nước biển xung quanh không ngừng bị chưng phát, đôi mắt màu xanh biến thành điểm tụ tập bạo lôi, từng đoàn từng đoàn hoa văn mang theo bí nghĩa xuất hiện trên ngực, trên cánh tay… toả ra nét thần bí mà mạnh mẽ.
Lúc này Heloise đã hoá thành ma kiếm đen nhánh, tăng phúc ma lực cho ta, khiến phép thuật ta sử dụng có hiệu quả gấp bội.
[Vòng hàn băng]
Hai tay chập lại, ma lực bạo phát, một vòng hàn băng lấy ta làm trung tâm bùng nổ ra đến khoảng cách hơn mười mét.
Kết tinh băng giá đang bắt đầu kéo dài, đám hải tộc chỉ cần va phải chúng sẽ bị dính chặt, sau đó đóng băng.
[Hơi thở khí đông]
Nó vốn là [hơi thở băng sương], một phép thuật cấp hai. Nhưng sau khi ta ngộ ra khí đông, nó trở nên càng trí mạng.
Toàn bộ một vùng nước ấm biến thành lạnh như băng, đám Murloc gần ta nhất chỉ giãy dụa được vài giây liền bị đông thành tượng đá, thậm chí có một tên thuỷ nguyên tố còn bị đông cứng lại rồi rạn nứt ra. Cảnh tượng này khiến toàn bộ hải tộc kinh hãi lùi về sau.
Ta không xem sét chiến lợi phẩm của mình, bởi vì kĩ xảo ma pháp còn kém cỏi, mỗi lần thi pháp vẫn cần mở miệng niệm chú, vì vậy…
“Khục khục… oẹ!”
Vừa lên bờ ta liền ho khan liên tục, yết hầu co giật không ngừng, tí thì nôn ra cả dạ dày.
“Khục, uống no bung nước, tí thì teo.”
“Keng!”
Cây thương xương cá đâm vào trên lưng ta rồi bị gãy vụn, tuy đau xót một chút nhưng không có vấn đề gì. Vì có thân thể titan cộng với ma lực ngăn chặn, đầu thương này đã không còn trí mạng như ở dưới nước.
Ta tức giận quay lại nhìn, đám Murloc thấy vũ khí của mình có kết cục như vậy liền sợ hãi vội vàng chui xuống nước trốn.
Tác dụng phụ sau khi biến thân đủ khiến ta khó chịu, vừa nãy uống cả đống nước sông càng khiến ta buồn nôn. Mãi một lúc sau ta mới coi như khôi phục tạm, nhưng đến lúc đó, ta mới biết mình gặp phải phiền toái mới.
Hình thể của ta trong trạng thái nguyên tội ma thần lớn hơn bình thường gấp bội, làn da dung nham cũng không phải chỉ để trang sức, nó cũng đã phá sạch toàn bộ y phục trên người ta, thế nên…
“Má nó, hết cái mặc rồi, ta lại không phải Snowhoof, chẳng lẽ phải trần truồng chạy về?”
Lúc này ta cực kỳ hâm mộ đám siêu anh hùng trong truyện tranh, chả hiểu sao đánh đấm nổ hành tinh mà quần áo vẫn bình thường, đặc biệt là tên da xanh nào đó hoá khổng lồ mà quần lót không bao giờ rách.
Trầm mặc thật lâu, cuối cùng ta mở lời hỏi Heloise.
“Heloise, ngươi có thể biến thành quần lót sao?”
“Đi chết đi, ngươi dám biến lão nương thành quần lót, ta đảm bảo trong quần lót sẽ trang bị dao cạo, đủ sắc, yên tâm.”
Ta tiếp tục trầm mặc.
Cuối cùng, ta chỉ có thể sử dụng ý tưởng cuối cùng, ý tưởng có thể giúp ta đỡ mất mặt nhất.
Nửa giờ sau, một bé trai đáng yêu xông ra đường ngăn cản một chiếc xe ngựa đang đi qua đường đê.
Bé trai này chỉ có một chiếc lá che ở bộ vị mấu chốt, cả người ướt nhẹp, trên tay còn cầm một thanh cự kiếm màu bạc.
“Chú đánh xe, có thể cho ta quá giang một đoạn sao? Trời nóng quá, ta đi xuống sông bơi, không cẩn thận bị dâng triều cuốn đi hết quần áo. Có thể mang ta đến giáo hội luật pháp ư?”
Ta dùng cự kiếm che trước chỗ yếu hại, dù không soi gương ta cũng biết mặt mình đang ngượng chin đỏ rần, thậm chí trong đầu ta còn đang tính đến chuyện cứ thế giả bộ ngã xuống ngất quên đi.
“Phụt!”
Vị công chúa nào đó ló đầu ra, cười phun nước miếng.
“A ha, Roland, bộ dáng này của ngươi thật khiến ta nhớ đến hồi còn bé. Ngươi còn nhớ thời gian nhờ chị Kelly tắm giúp sao? Hồi đó mông ngươi cũng bóng loáng như bây giờ vậy.”
Kelly, ngươi biết cái gì gọi là phi lễ chớ nhìn sao, đừng có nhìn chằm chặp phía dưới của ta.
“Oaaa, đáng yêu quá, Rola, để Momo ôm một cái nào!”
Ai đó, nhanh làm ơn dắt con sinh vật không xác định miệng tràn nước miếng này ra chỗ khác! Ây, đừng động tay chân! Không được chạm vào ta, chỗ nào cũng không được, càng không được phép bẹo ta! Đứa bé cũng có nhân quyền, đứa bé cũng có tiết tháo!
“Đại nhân, ra sự tình trọng yếu mà ngươi nói là bơi khoả thân. Tuy không được phép bàn luận gì về hành động của ngài, nhưng lần sau ngài có thể mặc quần lót vào sao. Mặt khác, ngài quả thực là thành viên cốt cán của liên minh thân sĩ nha.”
Đủ, Diana, ngươi thắng, ta cái gì cũng nhận, mấy thứ thân sĩ linh tinh, ta không còn gì để nói.
Đáng chết, tại sao ta không chú ý kí hiệu trên xe ngựa, tại sao ta lại xui xẻo đụng trúng bọn Renee đang đi trở về. Mẹ kiếp, nhất định là ảnh hưởng của quang hoàn sao chổi.
“Hại ta mất hết mặt mũi, hải tộc, các ngươi chờ đấy, ta với các ngươi không chết không thôi!”
Danh sách chương