Khi Tô Diệp gặp mặt với Thạch Lỗi ở một gốc cây ngô đồng bên cạnh sân thể dục thì Tô Diệp cũng cười, lén lén lút lút dọc theo đường đi, quả thật giống như người làm việc bí mật.
Thạch Lỗi nhìn Tô Diệp xinh đẹp ở trước mặt mình, lông mi rậm cụp xuống rung động nhè nhẹ, mỉm cười, trên môi là sắc màu nõn nà hồng hào, cô tựa như bông hoa đầu cành sau cơn mưa, tỏa ra hương thơm không dễ dàng phát hiện, yên tĩnh nở rộ.
Nhìn sang bốn phía, hô hấp của Thạch Lỗi bỗng nhiên có chút gấp rút. Thật ra thì anh cũng đã năm thứ tư đại học, rất nhiều nữ sinh theo đuổi anh, trong những nữ sinh kia cũng không thiếu người xinh đẹp, trong đó nữ sinh có vóc người quyến rũ hơn Tô Diệp cũng có, nhưng anh lại chưa bao giờ giống như hôm nay vậy, chỉ bởi vì một nụ cười kín đáo của con gái, liền dâng lên một cỗ kích động ở trong lồng ngực.
Nhịp tim của Thạch Lỗi rất nhanh, anh siết chặt tay, do dự có nên dũng cảm dắt tay của cô ấy hay không? Đúng lúc này, Tô Diệp ngước mắt cười nhìn Thạch Lỗi: "Rốt cuộc anh muốn nói cái gì?"
Thạch Lỗi nín thở, cúi đầu ngưng mắt nhìn Tô Diệp, nói khàn khàn: "Anh...anh. . . . . ." Anh cảm thấy môi khô, cổ họng căng lên, đối mặt cô bé nở nụ cười sạch sẽ đơn thuần như thế, thế nhưng anh quên mất lời mà mình phải nói.
Tô Diệp cười lạnh nhạt nhìn Thạch Lỗi, cô đang chờ người con trai trước mắt này điều chỉnh xong.
Thạch Lỗi đỏ mặt, anh hít một hơi thật sâu, rốt cuộc làm cho nhịp tim không hề nhanh như vậy nữa: "Chúng ta có thể vừa đi vừa nói không? Hôm nay không khí bên ngoài rất tốt."
Dù sao cũng đi ra, Tô Diệp thẳng thắn gật đầu: "Được."
Hai người sánh đôi đi trên đường mòn cạnh rừng cây nhỏ trong trường học, trong rừng cây này có thảm cỏ và ghế đá, cũng là thánh địa cho tình nhân hẹn hò. Thạch Lỗi thân thiết đi ở bên trong, anh không muốn để cho Tô Diệp thấy cảnh tượng những cặp đôi ôm hôn trong rừng cây, tránh cho cô lúng túng.
Nhàn nhã đi một lúc lâu, hai người cũng không nói chuyện, nhất thời chỉ có thể nghe được tiếng con dế kêu ven đường, cùng với những lời nói mập mờ giữa tình nhân thỉnh thoảng truyền tới từ trong rừng cây.
Thạch Lỗi nhìn Tô Diệp bên cạnh một chút, anh tràn đầy hi vọng nói: "Chiều nay, anh có một trận đá bóng, em có muốn tới xem hay không?"
Chiều nay? Tô Diệp khẽ cười lắc đầu: "Buổi sáng ngày mai em và đám Dương Kỳ Kỳ đi dạo phố, buổi chiều phải trở về nhà rồi."
Thạch Lỗi "A" một tiếng, trong giọng nói đều là thất vọng.
Tô Diệp quay tay nhìn về phía anh: "Anh kêu em ra ngoài, chính là vì hỏi cái này, thật ra thì anh hỏi ở đây hay hỏi trong điện thoại cũng giống như nhau thôi."
Thạch Lỗi nhỏ giọng lầu bầu một câu, Tô Diệp không nghe rõ ràng: "Anh nói cái gì?"
Thạch Lỗi chợt ngừng bước chân không đi.
Tô Diệp tò mò nhìn về phía Thạch Lỗi.
Trên khuôn mặt trẻ tuổi anh tuấn của Thạch Lỗi ửng hồng, mặt mày vốn quan tâm, cười sảng khoái thế nhưng lúc này mang theo vài phần xấu hổ: "Anh...anh nói là. . . . . . Anh chính là muốn gặp em một lần."
Anh nói phía sau, tiếng động rất nhỏ, nhưng Tô Diệp vẫn nghe được.
Lúc ấy Tô Diệp liền giật mình.
Thật ra thì Thạch Lỗi nói ra lời này, đúng như trong dự kiến mơ hồ của cô, nhưng khi nghe nói như vậy, cô vẫn rất sững sờ.
Dĩ nhiên Tô Diệp không quên, mình là người đã kết hôn. Làm một người đã kết hôn, đối mặt với con trai theo đuổi, cô cần làm nhất chính là nói cho người ta biết mình đã kết hôn, sau đó giữ một khoảng cách với người theo đuổi.
Nhưng là cho tới nay, đối mặt với Thạch Lỗi tiếp cận, thật ra thì cô không tích cực không phản đối.
Trước khi Thạch Lỗi nói ra lời này, cô còn có thể lừa gạt mình nói bất quá chỉ là một quan hệ bạn học không tệ. Hôm nay Thạch Lỗi nói ra lời này, mập mờ ở giữa hai người bọn họ lau như thế nào cũng xóa không mất.
Tô Diệp giật mình nghĩ tới, lúc này cô nên nói gì đối với người con trai này?
Thạch Lỗi thấy Tô Diệp cúi thấp đầu không nói lời nào, anh không biết Tô Diệp làm sao vậy, anh sốt ruột, rốt cuộc lấy dũng khí đưa tay nắm lấy tay của Tô Diệp.
Tay Tô Diệp mềm mại nhẵn nhụi, nắm ở trong tay giống như không xương, lúc Thạch Lỗi nắm được cái tay này thì tim đang ở trong lồng ngực cũng nhảy lên thình thịch.
"Tô Diệp, em biết, anh thích em. . . . . ." Thạch Lỗi dũng cảm nói ra những lời này thì đầu óc vô cùng rõ ràng, nhịp tim lại càng tăng nhanh.
Anh thừa thắng xông lên, lớn mật nói: "Tô Diệp, anh muốn theo đuổi em!"
Lúc này Tô Diệp đã kịp phản ứng, tại sao cô có thể để Thạch Lỗi bắt được tay của mình đây?
Mặc dù trong cái xã hội này thành phần phụ nữ trí thức dám nghĩ dám làm tuyệt đối không thiếu, mặc dù kéo tay trong đám bạn học, đồng nghiệp có lúc nắm chặt tay cũng rất là bình thường, nhưng Tô Diệp là công chúa nhỏ mà Đỗ Hành giấu ở khuê phòng, tay Tô Diệp trước mắt cũng chỉ có Đỗ Hành mới có thể cầm.
Trên mặt Tô Diệp lập tức đỏ, cô xấu hổ giùng giằng, nhỏ giọng kháng nghị: "Anh buông em ra!"
Thạch Lỗi không thả, hô hấp của Thạch Lỗi nặng nề, khoảng cách giữa anh và Tô Diệp gần như vậy, anh có thể nghe thấy được cả hương thơm đặc trưng thuộc về thiếu nữ của Tô Diệp trong gió đêm, loại hương thơm này giống như một loại thuốc trợ tình, khiến người con trai hai mươi mấy tuổi này không tự chủ được đứng lên: "Tô Diệp, em đừng sợ." Anh vẫn túm chặt lấy tay của cô không thả.
Tay Tô Diệp chưa bao giờ phải làm bất kỳ việc nặng gì, nhẵn nhụi mảnh mai như vậy, vì vậy giãy giụa ở bên trong, tay của cô bị nắm rất đau, cô nhíu chặt chân mày, nhỏ giọng oán trách: "Anh làm đau tay của em rồi !"
Thốt ra lời này, Thạch Lỗi cũng đau lòng, anh cuống quít buông tay Tô Diệp ra, luống cuống nâng lên: "Em không sao chứ, làm đau như thế nào?"
Lúc này Tô Diệp vẫn còn buồn bực lắm, hất tay của anh ra, yếu ớt oán giận nói: "Chính là đau, đồ lưu manh này!"
Tô Diệp muốn mắng người, nhưng cô đâu biết nên mắng chửi người như thế nào, vì vậy chỉ có thể mắng đối phương là tên háo sắc, đây là từ mà cô thấy ở trong TV.
Vẻ mặt Thạch Lỗi xấu hổ nhìn tới nay Tô Diệp trước, cẩn thận từng li từng tí nhận tội: "Thật xin lỗi, anh nhất thời xúc động."
Tô Diệp tức giận nhìn anh một cái: "Em đi về."
Thạch Lỗi nói xin lỗi lần nữa: "Về sau anh sẽ không bao giờ nữa như vậy nữa"
Tô Diệp không để ý tới, xoay người đi về.
Thạch Lỗi nhanh chóng đuổi theo: "Anh đưa em trở về."
Trong rừng cây nhỏ che khuất, Thạch Lỗi sợ gặp phải nam sinh xấu bụng.
Tô Diệp không cảm kích: "Không!"
Thạch Lỗi sợ chọc Tô Diệp mất hứng, không dám kiên trì, chỉ có thể nhìn Tô Diệp đi xa, sau đó lặng lẽ hộ tống ở phía sau.
Mà Tô Diệp giận dỗi rời đi, đi một lát, gió đêm thổi qua, sự tức giận của cô cũng từ từ tiêu mất.
Lúc này ven đường vừa đúng có một ghế gỗ, thường ngày cô cũng không bắt bẻ, dứt khoát ngồi xuống nghỉ một lát.
Thạch Lỗi vẫn theo đuôi Tô Diệp, thấy cô ngồi xuống nghỉ ngơi, mình không thể làm gì khác hơn là bí mật coi chừng ở phía sau cây.
Ai biết không khéo cực kì, chỗ Tô Diệp chính là vị trí bên rừng cây nhỏ lên, trong rừng cây cách nơi này không xa, đúng lúc có một cặp tình nhân hẹn hè. Đôi tình nhân kia không hề nhận thấy được bên ngoài rừng cây có một Tô Diệp ngồi nghỉ ngơi, lúc này tiếp tục kích tình bên cạnh.
Ban đầu Tô Diệp còn chưa chú ý tới, đợi cô nghe tiếp thở dốc mập mờ và tiếng gầm nhẹ mơ hồ thì ngẩng đầu lên ngạc nhiên đi vào trong nhìn, chỉ thấy có hai bóng dáng mơ hồ ở dưới cánh lá che khuất. Một người hiển nhiên là bóng dáng phụ nữ quyến rũ giạng chân ngồi thật cao ở trên ghế đá, mà một thân hình khác thì đứng ở giữa hai chân cô ta đội lên trên.
Theo cái đó phía dưới mạnh mẽ mà chậm rãi chuyển động, dường như cô gái trên ghế đá có chút không chịu nổi, bị đâm đến phát ra tiếng rên rỉ vụn vặt, thân hình cũng theo đó mà nhún lên xuống. Mà theo nhịp lắc lư này, nửa bộ ngực tuyết trắng đã lộ ra từ sớm của cô gái cũng đung đưa theo.
Mặt Tô Diệp hoàn toàn đỏ, cô cuống quít nghiêng đầu đi, chợt đứng lên bước nhanh đi về, vừa đi vừa âm thầm thề ở trong lòng: không bao giờ nữa đến chỗ kỳ quái này nữa!
Thạc Lỗi núp ở trong bóng cây căn bản không dám lên tiếng, anh nhìn chằm chằm đôi nam nữ trong rừng cây vẫn chìm đắm trong kích tình như cũ, cố gắng kềm chế trái tim gần như muốn nhảy ra của mình.
Anh muốn đuổi theo Tô Diệp, nhưng lại sợ quá mức xấu hổ, vì vậy chỉ có thể trơ mắt nhìn Tô Diệp chạy về ký túc xá.
=====
Trở lại ký túc xá, tim của Tô Diệp vẫn nhảy không ngừng, trong đầu cô bày lung tung hỗn tạp, lúc thì nghĩ đến hơi thở ồ ồ của Thạch Lỗi cùng với sức lực tóm chặt lấy tay mình, lúc lại nghĩ tới đôi nam nữ kích tình mập mờ trong rừng cây như vậy.
Cô kinh ngạc ngồi ở trên ghế, lắc đầu một cái, nhỏ giọng mắng một câu: "Người xấu!"
Cô được Đỗ Hành bảo vệ quá tốt, sau này Đỗ Hành lại đối đãi với cô vợ bé nhỏ của mình cẩn thận quá mức, thế cho nên cô có cuộc sống hôn nhân một năm, thế nhưng không biết chuyện nam nữ trên đời còn dạng này.
Trực giác của cô cho rằng những người này cũng không phải người tốt, bao gồm Thạch Lỗi ở bên trong , Thạch Lỗi cũng không phải là người tốt.
Cô vội vàng rửa mặt, lại vọt đi tắm một chút, lúc này mới tính toán lên giường ngủ, trước lúc ngủ cô nhìn thấy có một cuộc gọi nhỡ trong điện thoại di động, rõ ràng chính là Đỗ Hành.
Tô Diệp gọi lại, điện thoại kết nối, Đỗ Hành vừa nhìn là cô, bắt máy rất nhanh: "Còn chưa ngủ?" Giọng của Đỗ Hành trầm thấp dễ nghe đầy truyền cảm xuyên thấu qua điện thoại di động truyền đến, khiến tâm tư hỗn độn của Tô Diệp bình tĩnh lại.
Tô Diệp nhỏ giọng nói: "Em không ngủ được."
Đỗ Hành lập tức nở nụ cười, đè thấp tiếng nói: "Thế nào, nhớ anh sao?"
Giọng nói trầm thấp ái muội, nhưng như vậy làm cho người ta yên lòng thoải mái, toàn thân Tô Diệp cũng buông lỏng.
Tô Diệp nhẹ nhàng làm nũng: "Mới không có nhớ anh!"
Đỗ Hành cười ra tiếng: "Ngoan, sáng sớm ngày mai trở về chút, buổi trưa anh bảo đầu bếp làm món ăn ngon, em muốn ăn cái gì?"
Tô Diệp suy nghĩ một chút: "Em muốn ăn cá hấp."
Đỗ Hành cười gật đầu: "Yêu cầu này quá đơn giản, trưa mai nhất định có."
Anh dừng một chút, còn nói: "Buổi sáng ngày mai có một người bạn mang theo con gái tới đây bên này, anh muốn rút chút thời gian tiếp bọn họ, đoán chừng không có thời gian đi đón em rồi, buổi trưa anh cử lái xe đi qua."
Tô Diệp khéo léo lắc đầu: "Không cần, tự em trở về là được."
Đỗ Hành cũng rất kiên trì: "Không được, nhất định phải để tài xế đi đón, đến lúc đó em về nhà rồi gọi điện thoại cho anh là được."
=============
Sau khi Đỗ Hành cúp điện thoại, Tô Diệp mang theo mỉm cười đi lên giường, cô cảm thấy trò chuyện với Đỗ Hành đã phóng đi chấn động mà tối nay cô trải qua.
Nhưng một đêm nay Tô Diệp lại mơ một giấc mơ kỳ quái.
Trong mơ, Thạch Lỗi siết thật chặt tay của mình, nắm chặt như vậy, đó là sức lực mà Đỗ Hành chưa từng dùng qua.
Tô Diệp muốn tránh thoát, nhưng thời gian nhoáng một cái, cô yếu ớt ngã xuống trong ngực một người đàn ông.
Lồng ngưc người đàn ông này rộng rãi cứng rắn, phập phồng kịch liệt, người đàn ông này dùng cánh tay giống như sắt bóp chặt eo nhỏ nhắn của Tô Diệp, khiến Tô Diệp không thể động đậy tí xíu nào.
Tô Diệp hù họa, cô không biết người đàn ông này là người nào, cô muốn gọi, nhưng là bất kể há miệng như thế nào cũng không phát ra tiếng nào.
Cô liều mạng mà lắc đầu, dùng sức vùng vẫy, thế nhưng người đàn ông chẳng những không buông ra, ngược lại xê dịch thân mình lên trước, để cho hai chân mình vòng trên cô.
Tô Diệp bị sợ đến mức hai mắt trừng lớn, cô đột nhiên nhớ lại tình cảnh thấy ban ngày.
Đúng lúc này, một cảnh tượng thay đổi, Tô Diệp phát hiện mình ngồi ngửa ở trên một cái bàn.
Ở giữa hai chân của cô, có một người đàn ông đứng ở nơi đó, tiến hành chinh phạt và công chiếm vô tận đối với cô.
Tô Diệp khóc.
Cô chưa từng chịu khuất nhục (ủy khuất + nhục nhã) như vậy, cô không biết là ai đang đối xử với mình như thế.
Động tác kia thỉnh thoảng dịu dàng, thỉnh thoảng dã man, nhưng không có giây phút dừng lại ở trong cơ thể Tô Diệp qua lại ra vào.
Hơi thở người đàn ông kia dịu dàng, rất giống Đỗ Hành, nhưng loại sức lực dã man đó, lại giống như Thạch Lỗi siết chặt tay của cô không thả lúc ban đêm.
Cô nâng đôi mắt đẫm lệ lên, liều mạng muốn nhìn rõ ràng người đàn ông này là ai.
Nhưng nước mắt làm tầm mắt của cô mơ hồ, cô liều mạng mở to hai mắt, vẫn không thấy rõ khuôn mặt người đàn ông này.
Rốt cuộc cô chịu đựng không nổi nữa, dùng hết hơi sức toàn thân quát to một tiếng: "Không!"
Một tiếng đi qua, cô đột nhiên mở hai mắt ra, lại thấy trong phòng tối đen, cả người cô to lớn mà nằm ở trên giường.
Tô Diệp sững sờ nhìn trần nhà, thật lâu sau, mới giùng giằng đứng dậy.
Sao cô lại mơ một giấc mơ như vậy?
Người đàn ông trong mơ, rốt cuộc là ai?
Thạch Lỗi nhìn Tô Diệp xinh đẹp ở trước mặt mình, lông mi rậm cụp xuống rung động nhè nhẹ, mỉm cười, trên môi là sắc màu nõn nà hồng hào, cô tựa như bông hoa đầu cành sau cơn mưa, tỏa ra hương thơm không dễ dàng phát hiện, yên tĩnh nở rộ.
Nhìn sang bốn phía, hô hấp của Thạch Lỗi bỗng nhiên có chút gấp rút. Thật ra thì anh cũng đã năm thứ tư đại học, rất nhiều nữ sinh theo đuổi anh, trong những nữ sinh kia cũng không thiếu người xinh đẹp, trong đó nữ sinh có vóc người quyến rũ hơn Tô Diệp cũng có, nhưng anh lại chưa bao giờ giống như hôm nay vậy, chỉ bởi vì một nụ cười kín đáo của con gái, liền dâng lên một cỗ kích động ở trong lồng ngực.
Nhịp tim của Thạch Lỗi rất nhanh, anh siết chặt tay, do dự có nên dũng cảm dắt tay của cô ấy hay không? Đúng lúc này, Tô Diệp ngước mắt cười nhìn Thạch Lỗi: "Rốt cuộc anh muốn nói cái gì?"
Thạch Lỗi nín thở, cúi đầu ngưng mắt nhìn Tô Diệp, nói khàn khàn: "Anh...anh. . . . . ." Anh cảm thấy môi khô, cổ họng căng lên, đối mặt cô bé nở nụ cười sạch sẽ đơn thuần như thế, thế nhưng anh quên mất lời mà mình phải nói.
Tô Diệp cười lạnh nhạt nhìn Thạch Lỗi, cô đang chờ người con trai trước mắt này điều chỉnh xong.
Thạch Lỗi đỏ mặt, anh hít một hơi thật sâu, rốt cuộc làm cho nhịp tim không hề nhanh như vậy nữa: "Chúng ta có thể vừa đi vừa nói không? Hôm nay không khí bên ngoài rất tốt."
Dù sao cũng đi ra, Tô Diệp thẳng thắn gật đầu: "Được."
Hai người sánh đôi đi trên đường mòn cạnh rừng cây nhỏ trong trường học, trong rừng cây này có thảm cỏ và ghế đá, cũng là thánh địa cho tình nhân hẹn hò. Thạch Lỗi thân thiết đi ở bên trong, anh không muốn để cho Tô Diệp thấy cảnh tượng những cặp đôi ôm hôn trong rừng cây, tránh cho cô lúng túng.
Nhàn nhã đi một lúc lâu, hai người cũng không nói chuyện, nhất thời chỉ có thể nghe được tiếng con dế kêu ven đường, cùng với những lời nói mập mờ giữa tình nhân thỉnh thoảng truyền tới từ trong rừng cây.
Thạch Lỗi nhìn Tô Diệp bên cạnh một chút, anh tràn đầy hi vọng nói: "Chiều nay, anh có một trận đá bóng, em có muốn tới xem hay không?"
Chiều nay? Tô Diệp khẽ cười lắc đầu: "Buổi sáng ngày mai em và đám Dương Kỳ Kỳ đi dạo phố, buổi chiều phải trở về nhà rồi."
Thạch Lỗi "A" một tiếng, trong giọng nói đều là thất vọng.
Tô Diệp quay tay nhìn về phía anh: "Anh kêu em ra ngoài, chính là vì hỏi cái này, thật ra thì anh hỏi ở đây hay hỏi trong điện thoại cũng giống như nhau thôi."
Thạch Lỗi nhỏ giọng lầu bầu một câu, Tô Diệp không nghe rõ ràng: "Anh nói cái gì?"
Thạch Lỗi chợt ngừng bước chân không đi.
Tô Diệp tò mò nhìn về phía Thạch Lỗi.
Trên khuôn mặt trẻ tuổi anh tuấn của Thạch Lỗi ửng hồng, mặt mày vốn quan tâm, cười sảng khoái thế nhưng lúc này mang theo vài phần xấu hổ: "Anh...anh nói là. . . . . . Anh chính là muốn gặp em một lần."
Anh nói phía sau, tiếng động rất nhỏ, nhưng Tô Diệp vẫn nghe được.
Lúc ấy Tô Diệp liền giật mình.
Thật ra thì Thạch Lỗi nói ra lời này, đúng như trong dự kiến mơ hồ của cô, nhưng khi nghe nói như vậy, cô vẫn rất sững sờ.
Dĩ nhiên Tô Diệp không quên, mình là người đã kết hôn. Làm một người đã kết hôn, đối mặt với con trai theo đuổi, cô cần làm nhất chính là nói cho người ta biết mình đã kết hôn, sau đó giữ một khoảng cách với người theo đuổi.
Nhưng là cho tới nay, đối mặt với Thạch Lỗi tiếp cận, thật ra thì cô không tích cực không phản đối.
Trước khi Thạch Lỗi nói ra lời này, cô còn có thể lừa gạt mình nói bất quá chỉ là một quan hệ bạn học không tệ. Hôm nay Thạch Lỗi nói ra lời này, mập mờ ở giữa hai người bọn họ lau như thế nào cũng xóa không mất.
Tô Diệp giật mình nghĩ tới, lúc này cô nên nói gì đối với người con trai này?
Thạch Lỗi thấy Tô Diệp cúi thấp đầu không nói lời nào, anh không biết Tô Diệp làm sao vậy, anh sốt ruột, rốt cuộc lấy dũng khí đưa tay nắm lấy tay của Tô Diệp.
Tay Tô Diệp mềm mại nhẵn nhụi, nắm ở trong tay giống như không xương, lúc Thạch Lỗi nắm được cái tay này thì tim đang ở trong lồng ngực cũng nhảy lên thình thịch.
"Tô Diệp, em biết, anh thích em. . . . . ." Thạch Lỗi dũng cảm nói ra những lời này thì đầu óc vô cùng rõ ràng, nhịp tim lại càng tăng nhanh.
Anh thừa thắng xông lên, lớn mật nói: "Tô Diệp, anh muốn theo đuổi em!"
Lúc này Tô Diệp đã kịp phản ứng, tại sao cô có thể để Thạch Lỗi bắt được tay của mình đây?
Mặc dù trong cái xã hội này thành phần phụ nữ trí thức dám nghĩ dám làm tuyệt đối không thiếu, mặc dù kéo tay trong đám bạn học, đồng nghiệp có lúc nắm chặt tay cũng rất là bình thường, nhưng Tô Diệp là công chúa nhỏ mà Đỗ Hành giấu ở khuê phòng, tay Tô Diệp trước mắt cũng chỉ có Đỗ Hành mới có thể cầm.
Trên mặt Tô Diệp lập tức đỏ, cô xấu hổ giùng giằng, nhỏ giọng kháng nghị: "Anh buông em ra!"
Thạch Lỗi không thả, hô hấp của Thạch Lỗi nặng nề, khoảng cách giữa anh và Tô Diệp gần như vậy, anh có thể nghe thấy được cả hương thơm đặc trưng thuộc về thiếu nữ của Tô Diệp trong gió đêm, loại hương thơm này giống như một loại thuốc trợ tình, khiến người con trai hai mươi mấy tuổi này không tự chủ được đứng lên: "Tô Diệp, em đừng sợ." Anh vẫn túm chặt lấy tay của cô không thả.
Tay Tô Diệp chưa bao giờ phải làm bất kỳ việc nặng gì, nhẵn nhụi mảnh mai như vậy, vì vậy giãy giụa ở bên trong, tay của cô bị nắm rất đau, cô nhíu chặt chân mày, nhỏ giọng oán trách: "Anh làm đau tay của em rồi !"
Thốt ra lời này, Thạch Lỗi cũng đau lòng, anh cuống quít buông tay Tô Diệp ra, luống cuống nâng lên: "Em không sao chứ, làm đau như thế nào?"
Lúc này Tô Diệp vẫn còn buồn bực lắm, hất tay của anh ra, yếu ớt oán giận nói: "Chính là đau, đồ lưu manh này!"
Tô Diệp muốn mắng người, nhưng cô đâu biết nên mắng chửi người như thế nào, vì vậy chỉ có thể mắng đối phương là tên háo sắc, đây là từ mà cô thấy ở trong TV.
Vẻ mặt Thạch Lỗi xấu hổ nhìn tới nay Tô Diệp trước, cẩn thận từng li từng tí nhận tội: "Thật xin lỗi, anh nhất thời xúc động."
Tô Diệp tức giận nhìn anh một cái: "Em đi về."
Thạch Lỗi nói xin lỗi lần nữa: "Về sau anh sẽ không bao giờ nữa như vậy nữa"
Tô Diệp không để ý tới, xoay người đi về.
Thạch Lỗi nhanh chóng đuổi theo: "Anh đưa em trở về."
Trong rừng cây nhỏ che khuất, Thạch Lỗi sợ gặp phải nam sinh xấu bụng.
Tô Diệp không cảm kích: "Không!"
Thạch Lỗi sợ chọc Tô Diệp mất hứng, không dám kiên trì, chỉ có thể nhìn Tô Diệp đi xa, sau đó lặng lẽ hộ tống ở phía sau.
Mà Tô Diệp giận dỗi rời đi, đi một lát, gió đêm thổi qua, sự tức giận của cô cũng từ từ tiêu mất.
Lúc này ven đường vừa đúng có một ghế gỗ, thường ngày cô cũng không bắt bẻ, dứt khoát ngồi xuống nghỉ một lát.
Thạch Lỗi vẫn theo đuôi Tô Diệp, thấy cô ngồi xuống nghỉ ngơi, mình không thể làm gì khác hơn là bí mật coi chừng ở phía sau cây.
Ai biết không khéo cực kì, chỗ Tô Diệp chính là vị trí bên rừng cây nhỏ lên, trong rừng cây cách nơi này không xa, đúng lúc có một cặp tình nhân hẹn hè. Đôi tình nhân kia không hề nhận thấy được bên ngoài rừng cây có một Tô Diệp ngồi nghỉ ngơi, lúc này tiếp tục kích tình bên cạnh.
Ban đầu Tô Diệp còn chưa chú ý tới, đợi cô nghe tiếp thở dốc mập mờ và tiếng gầm nhẹ mơ hồ thì ngẩng đầu lên ngạc nhiên đi vào trong nhìn, chỉ thấy có hai bóng dáng mơ hồ ở dưới cánh lá che khuất. Một người hiển nhiên là bóng dáng phụ nữ quyến rũ giạng chân ngồi thật cao ở trên ghế đá, mà một thân hình khác thì đứng ở giữa hai chân cô ta đội lên trên.
Theo cái đó phía dưới mạnh mẽ mà chậm rãi chuyển động, dường như cô gái trên ghế đá có chút không chịu nổi, bị đâm đến phát ra tiếng rên rỉ vụn vặt, thân hình cũng theo đó mà nhún lên xuống. Mà theo nhịp lắc lư này, nửa bộ ngực tuyết trắng đã lộ ra từ sớm của cô gái cũng đung đưa theo.
Mặt Tô Diệp hoàn toàn đỏ, cô cuống quít nghiêng đầu đi, chợt đứng lên bước nhanh đi về, vừa đi vừa âm thầm thề ở trong lòng: không bao giờ nữa đến chỗ kỳ quái này nữa!
Thạc Lỗi núp ở trong bóng cây căn bản không dám lên tiếng, anh nhìn chằm chằm đôi nam nữ trong rừng cây vẫn chìm đắm trong kích tình như cũ, cố gắng kềm chế trái tim gần như muốn nhảy ra của mình.
Anh muốn đuổi theo Tô Diệp, nhưng lại sợ quá mức xấu hổ, vì vậy chỉ có thể trơ mắt nhìn Tô Diệp chạy về ký túc xá.
=====
Trở lại ký túc xá, tim của Tô Diệp vẫn nhảy không ngừng, trong đầu cô bày lung tung hỗn tạp, lúc thì nghĩ đến hơi thở ồ ồ của Thạch Lỗi cùng với sức lực tóm chặt lấy tay mình, lúc lại nghĩ tới đôi nam nữ kích tình mập mờ trong rừng cây như vậy.
Cô kinh ngạc ngồi ở trên ghế, lắc đầu một cái, nhỏ giọng mắng một câu: "Người xấu!"
Cô được Đỗ Hành bảo vệ quá tốt, sau này Đỗ Hành lại đối đãi với cô vợ bé nhỏ của mình cẩn thận quá mức, thế cho nên cô có cuộc sống hôn nhân một năm, thế nhưng không biết chuyện nam nữ trên đời còn dạng này.
Trực giác của cô cho rằng những người này cũng không phải người tốt, bao gồm Thạch Lỗi ở bên trong , Thạch Lỗi cũng không phải là người tốt.
Cô vội vàng rửa mặt, lại vọt đi tắm một chút, lúc này mới tính toán lên giường ngủ, trước lúc ngủ cô nhìn thấy có một cuộc gọi nhỡ trong điện thoại di động, rõ ràng chính là Đỗ Hành.
Tô Diệp gọi lại, điện thoại kết nối, Đỗ Hành vừa nhìn là cô, bắt máy rất nhanh: "Còn chưa ngủ?" Giọng của Đỗ Hành trầm thấp dễ nghe đầy truyền cảm xuyên thấu qua điện thoại di động truyền đến, khiến tâm tư hỗn độn của Tô Diệp bình tĩnh lại.
Tô Diệp nhỏ giọng nói: "Em không ngủ được."
Đỗ Hành lập tức nở nụ cười, đè thấp tiếng nói: "Thế nào, nhớ anh sao?"
Giọng nói trầm thấp ái muội, nhưng như vậy làm cho người ta yên lòng thoải mái, toàn thân Tô Diệp cũng buông lỏng.
Tô Diệp nhẹ nhàng làm nũng: "Mới không có nhớ anh!"
Đỗ Hành cười ra tiếng: "Ngoan, sáng sớm ngày mai trở về chút, buổi trưa anh bảo đầu bếp làm món ăn ngon, em muốn ăn cái gì?"
Tô Diệp suy nghĩ một chút: "Em muốn ăn cá hấp."
Đỗ Hành cười gật đầu: "Yêu cầu này quá đơn giản, trưa mai nhất định có."
Anh dừng một chút, còn nói: "Buổi sáng ngày mai có một người bạn mang theo con gái tới đây bên này, anh muốn rút chút thời gian tiếp bọn họ, đoán chừng không có thời gian đi đón em rồi, buổi trưa anh cử lái xe đi qua."
Tô Diệp khéo léo lắc đầu: "Không cần, tự em trở về là được."
Đỗ Hành cũng rất kiên trì: "Không được, nhất định phải để tài xế đi đón, đến lúc đó em về nhà rồi gọi điện thoại cho anh là được."
=============
Sau khi Đỗ Hành cúp điện thoại, Tô Diệp mang theo mỉm cười đi lên giường, cô cảm thấy trò chuyện với Đỗ Hành đã phóng đi chấn động mà tối nay cô trải qua.
Nhưng một đêm nay Tô Diệp lại mơ một giấc mơ kỳ quái.
Trong mơ, Thạch Lỗi siết thật chặt tay của mình, nắm chặt như vậy, đó là sức lực mà Đỗ Hành chưa từng dùng qua.
Tô Diệp muốn tránh thoát, nhưng thời gian nhoáng một cái, cô yếu ớt ngã xuống trong ngực một người đàn ông.
Lồng ngưc người đàn ông này rộng rãi cứng rắn, phập phồng kịch liệt, người đàn ông này dùng cánh tay giống như sắt bóp chặt eo nhỏ nhắn của Tô Diệp, khiến Tô Diệp không thể động đậy tí xíu nào.
Tô Diệp hù họa, cô không biết người đàn ông này là người nào, cô muốn gọi, nhưng là bất kể há miệng như thế nào cũng không phát ra tiếng nào.
Cô liều mạng mà lắc đầu, dùng sức vùng vẫy, thế nhưng người đàn ông chẳng những không buông ra, ngược lại xê dịch thân mình lên trước, để cho hai chân mình vòng trên cô.
Tô Diệp bị sợ đến mức hai mắt trừng lớn, cô đột nhiên nhớ lại tình cảnh thấy ban ngày.
Đúng lúc này, một cảnh tượng thay đổi, Tô Diệp phát hiện mình ngồi ngửa ở trên một cái bàn.
Ở giữa hai chân của cô, có một người đàn ông đứng ở nơi đó, tiến hành chinh phạt và công chiếm vô tận đối với cô.
Tô Diệp khóc.
Cô chưa từng chịu khuất nhục (ủy khuất + nhục nhã) như vậy, cô không biết là ai đang đối xử với mình như thế.
Động tác kia thỉnh thoảng dịu dàng, thỉnh thoảng dã man, nhưng không có giây phút dừng lại ở trong cơ thể Tô Diệp qua lại ra vào.
Hơi thở người đàn ông kia dịu dàng, rất giống Đỗ Hành, nhưng loại sức lực dã man đó, lại giống như Thạch Lỗi siết chặt tay của cô không thả lúc ban đêm.
Cô nâng đôi mắt đẫm lệ lên, liều mạng muốn nhìn rõ ràng người đàn ông này là ai.
Nhưng nước mắt làm tầm mắt của cô mơ hồ, cô liều mạng mở to hai mắt, vẫn không thấy rõ khuôn mặt người đàn ông này.
Rốt cuộc cô chịu đựng không nổi nữa, dùng hết hơi sức toàn thân quát to một tiếng: "Không!"
Một tiếng đi qua, cô đột nhiên mở hai mắt ra, lại thấy trong phòng tối đen, cả người cô to lớn mà nằm ở trên giường.
Tô Diệp sững sờ nhìn trần nhà, thật lâu sau, mới giùng giằng đứng dậy.
Sao cô lại mơ một giấc mơ như vậy?
Người đàn ông trong mơ, rốt cuộc là ai?
Danh sách chương