Chương 55

Sở Vĩnh Dương quả thực là điên thật rồi. Thời gian này trong đầu hắn lúc nào cũng nung nấu ý định trả thù. Mà người hẳn hận nhất, người hàn muốn biến mất khỏi cuộc đời này nhất, có lẽ chính là Trình Diệu Vi.

Từ ngày cô xuất hiện, cuộc đời của hắn bắt đầu đi xuống dốc. Không chỉ có vậy, còn có Sở Nhân Kiệt. Ngày đó, hãn đã nói rằng hãn nhất định sẽ không tha cho những kẻ ngáng đường mình. Hiện tại, dù cách làm có chút cực đoan, thế nhưng Sở Vĩnh Dương có một niềm tin là mình nhất định sẽ không bị bắt.

Một khi năm được Sở gia trong tay, vậy thì sẽ không cần phải lo về mấy chuyện đó nữa.

Đó không chỉ là suy nghĩ của Sở Vĩnh Dương mà còn là suy nghĩ của Trình Diệu Vi. Trong truyện chính, mấy thắng nam chính rất hay làm cho con nhà người ta “biến mất”, hoặc “mãi mãi im lặng” nhưng chẳng bao giờ bị bắt. Bắn chết, vứt xác xuống biển, tiêm ma tuý liều cao, uy hiếp bằng ảnh 18+, cái gì cũng làm, nhưng có bao giờ bị bắt đầu.

Những loại tình tiết này rất được ưa thích trong giới tiểu thuyết. Nhưng nếu thực sự trải nghiệm, hơn nữa bản thân còn là nạn nhân, vậy thì không vui tẹo nào.

Cô cũng cẩn thận đấy. Tôi tìm được trong phòng cô súng điện và bình xịt hơi cay. Cô biết là tôi nhằm vào cô?- Sở Vĩnh Dương đi tới, bóp cắm Trình Diệu Vi?

Sở Vĩnh Dương, mày đang làm gì?- Giọng của Sở Nhân Kiệt đột nhiên vang lên.

Động tác của Sở Vĩnh Dương dừng lại, quay lại nhìn Sở Nhân Kiệt đang nằm trên đất

Chủ. Ngày đó, tôi đã nói, tôi nhất định sẽ làm ông hối hận, nhớ không? Sở Vĩnh Dương nhếch môi

Vậy nên mày làm ra chuyện này? Thế nào? Còn muốn giết người vứt xác nữa à?- Sở Nhân Kiệt gần giọng Đoán đúng đấy.- Sở Vĩnh Dương nhún vai, dường như lúc này hắn cũng chẳng quan tâm tới chuyện che giấu nữa.

Vậy thì thả cô ấy ra. Mày muốn trút giận thì trút lên tao đây này. Sở Nhân Kiệt nhíu chặt mày.

Sở Vĩnh Dương từ trên cao nhìn xuống Sở Nhân Kiệt, sau đó đột nhiên bật cười.

Tôi đầu có ngu. Tôi đây là đang nể tình ông là chủ tôi, để ông lên đường không cô đơn. Vì sao ông còn không biết ơn? À, nhưng trước đó, tôi còn muốn để ông nhìn tôi hiếp con đàn bà này, để ông cảm nhận những gì mà tôi cảm nhận.

Mày nói cái gì???

Sở Nhân Kiệt vùng vẫy, nhưng rất nhanh đã bị một tên xã hội đen đè chặt xuống đất. Hai mắty đỏ ngầu, nghiến răng tới độ bật máu. Nhìn y có cảm giác y muốn lập tức ăn tươi nuốt sống Sở Vĩnh Dương tại chỗ

Ôi chao, đáng sợ quá?- Sở Vĩnh Dương khinh bỉ cười.- Nhưng không phải con đàn bà này trước đó đã nói rằng mấy năm trước, nó là vì tôi mới sang Mỹ, vì thích tôi nên cố gắng sao? Hiện tại, tôi thành toàn cho nó. Chú chủ không thấy tôi rất tốt sao?

Sở Nhân Kiệt gần như là gào lên.

Sở Vĩnh Dương, mày thử động vào cô ấy xem. Dù tao chết thành quỷ cũng không tha cho mày

Đáng sợ quá. Sở Vĩnh Dương cười nhạt hai tiếng, sau đó bắt đầu cởi trói cho Trình Diệu Vi.

Sở Vĩnh Dương, mày dừng tay cho tao!!! Sở Vĩnh Dương! Mày muốn làm gì thì trút vào tao đây này!!! Đương nhiên, Sở Vĩnh Dương sẽ không dừng tay. Hắn cởi trói cho Trình

Diệu Vi, sau đó bắt đầu cởi từng cúc áo của cô. Hành động của hãn rất chậm, giống như đang trêu tức Sở Nhân Kiệt. Tên xã hội đen đang đè lên người Sở Nhân Kiệt nhét một miếng khăn vào miệng y, khiến y chỉ có thể phát ra những âm thanh ám ách vô nghĩa.

Trình Diệu Vi nhìn đôi mắt đỏ bừng của y, lại nhìn sát ý điên cuồng của y đang hướng về phía Sở Vĩnh Dương, có một thứ gì đó trong lòng cô khẽ động, ấm áp vô cùng. Có điều, đây không phải là lúc nói điều đó.

Khi cái áo sơ mi trên người cô bị kéo ra, cô đã nghe thấy tiếng huýt sáo từ mấy tên xã hội đen đang đứng kia. Nếu lúc này mà Trần Mạnh và Tư Phàm còn chưa chịu xuất hiện thì quả là uổng công cô “yêu thương” bọn họ. Nuôi tốn cơm tốn gạo.

Sở Vĩnh Dương nhếch môi, ảnh mặt cũng tối lại. Hắn dời tay xuống khuy quần của cô. Trình Diệu Vì coi như không còn gì hối tiếc, nhằm mất. Cô nghe vào tai tiếng gào xé rách cổ hạng của Sở Nhân Kiệt. Khoảnh khắc mà cô cảm nhận được Sở Vĩnh Dương kéo khoá quần mình xuống, bốn tiếng động mạnh đột nhiên khiến cho hắn dừng tay.

Trình Diệu Vi cũng mở mắt ra. Tiếng vừa rồi, nghe giống như có thứ gì đó đập vào bốn bức tường.

Kéo!- Một giọng nói được phóng qua loa đột nhiên vang lên.

Me! Cóm!

Một tên xã hội đen vừa kịp chửi một tiếng, còn chưa rút súng ra, bốn bức tưởng đã đồng loạt bị kéo mạnh. Cái nhà kho cũ kĩ này làm sao chịu được lực lớn như vậy, lập tức sập.

Bụi đất tung trời, gián chuột kháp nơi. Sở Vĩnh Dương và đảm xã hội đen cũng không phản ứng kịp, bốn phía đã có vài chục nòng súng đen ngòm chĩa vào. Quân đội, cảnh sát, cơ động bao vây bốn phía, dẫn đầu là Tư

Phàm.

Tư Phàm bước lên vài bước

Cậu Sở, buông vũ khí đầu hàng đi. Không còn đường thoát đầu. Ở trong lòng Trình Diệu Vi cho Tư Phàm một like. Tới rất đúng lúc, rất có phong phạm của nam chính, cũng rất có phong phạm của một tổng tài

không có gì ngoài tiền và quan hệ.

Nguyên nhân?

Trên đầu cô có hai con trực thăng đang vừa bay vừa chiếu đèn này. Nhìn cảnh tượng, còn tưởng là ông lớn nào bị bắt cóc.

À. Ông lớn đang nằm dưới đất kia. Trình Diệu Vì thả lỏng, lập tức rơi vào hôn mê. Mẹ kiếp, thuốc của nam chính nặng vãi nồi.

Chuyện tiếp theo Trình Diệu Vì không biết và cũng không quan tâm lắm. Nhưng khi cô tỉnh lại, cô đang nằm trong bệnh viện. Và khi đó, Sở Nhân Kiệt đang ngồi bên cạnh, nằm tay cô. Nam nhân cầm lún nhún râu với cái áo sơ mi nhăn nheo và gương mặt tiều tuỵ gục đầu sang một bên ngủ, nhìn không giống một chủ tịch bá đạo nổi hứng liền cho người ta phá sản chút nào.

Vừa tỉnh dậy, người Trình Diệu Vi còn có chút vô lực, thế nhưng lực để đánh thức Sở ngốc nghếch vẫn còn. Cô mỉm cười, dùng móng tay cào cào lên mu bàn tay Sở Nhân Kiệt.

Thời gian này, Sở Nhân Kiệt vẫn luôn ở bên cạnh Trình Diệu Vi. Vì để chăm sóc cô, đề phòng có chuyện bất trắc, y ngủ cũng không dám ngủ sâu. Trình Diệu Vi vừa động, y liền mở mát tỉnh lại. Thấy cô đang mim cười nhìn mình, y lập tức bấm nút gọi y tá, sau đó liên hồi hỏi.

Em tỉnh rồi. Có cảm thấy chỗ nào khó chịu không? Có khát nước không? Có chỗ nào đau không? Trình Diệu Vi đối mặt với một tràng câu hỏi, cũng không trả lời ngay được. Cô cho y một nụ cười trấn an, sau đó dùng toàn bộ sức lực khẽ nam tay Sở Nhân Kiệt một cái.

Bấy nhiều đó cũng đủ khiến Sở Nhân Kiệt rơi nước mắt. Y cúi đầu.

Xin lỗi. Là lỗi của anh. Đều là lỗi của anh.

Ngốc chết.

Trình Diệu Vi khế xoa xoa mu bàn tay y.

Không trách anh.

Sở Nhân Kiệt thở ra một hơi, chùi nước mắt, sau đó lại ngẩng lên.

Anh nhất định không tha cho thắng ranh đó. Lúc này, trong mặt Sở Nhân Kiệt không có chút mềm mại nào nữa, ngược lại là sát ý thấy rõ. Cái này thì đồng ý này. Trình Diệu Vi nhếch môi. Loại như nam chính đã hắc hoá thì tốt nhất là nhất ngay vào chuồng, đừng để chạy rồng làm loạn xã hội. Mẹ kiếp, suýt chút nữa ta đã bị hắn XXX. Kinh khủng. Quá kinh khủng. Nếu không phải là cô đã nhắc nhở Trần Mạnh và Tư Phàm từ trước, lúc này hẳn là đã hát Under the sea với nàng tiên cá

Ánh mắt Trình Diệu Vi và Sở Nhân Kiệt giao nhau. Lúc này, dù không nói ra, thế nhưng hai người vẫn hiểu được ý nghĩ trong đầu đối phương. Thịt nó!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện