Chương 62: Không gian hệ thống (2)

Sở Nhân Kiệt khiến cho Trình Ngọc sống không bảng chết, đem toàn bộ hận thù cùng đau khổ phát tiết lên người Trình Ngọc, nhưng thuỷ chung không cho cô ta được thanh thản, giữ cô ta còn sống tới một thời gian rất dài sau đó.

Sau khi trừng phạt Trình Ngọc rồi, Sở Nhân Kiệt lại trút lên Sở Vĩnh Dương. Cho nên sau khi Sở Vĩnh Dương ra tù, đã là hơn ba mươi năm sau. Sau khi ra tù, ông bà Sở đã mất, Sở Nhân Kiệt kiểm soát Sở gia trong tay, nhất quyết không nhận đứa cháu này, hiển nhiên là Sở Vĩnh Dương trôi qua thảm không thể tả.

Còn về phần Sở Nhân Kiệt. Sau khi phát tiết lên hai người kia xong, một tháng sau, y đột nhiên trở lại làm một vị chủ tịch lạnh lùng bá đạo như thường ngày. Nhưng thủ đoạn thì so với trước kia càng thêm độc ác. Sở lão gia tử trước khi chết không thể nhìn y như vậy, tìm cho y một đối tượng môn đăng hộ đối trong nước để kết hôn, Sở Nhân Kiệt cũng không từ chối Hai người ngay sau đó liền trở thành cặp đôi mà người người trong giới đều ngưỡng mộ, sinh được hai đứa con vô cùng dễ thương và kháu khinh. Ai nhìn vào cũng nói đây là gia đình hạnh phúc nhất trong hào môn. Mãi cho tới một thời gian dài sau cũng chưa từng thấy bốn người có mâu thuẫn gì.

Nhưng chỉ có Tư Phàm và Hoàng Phụng Hân biết, hai vợ chồng Sở Nhân Kiệt không ân ái như bên ngoài. Hai đứa con cũng là thụ tinh nhân tạo mà có, bọn họ cũng chưa từng chạm vào nhau. Còn về phần Sở Nhân Kiệt, y mỗi tháng đều cải trang, đi tới trước mộ của Trình Diệu Vi kể lể. Nếu là trước kia, Trình Diệu Ví thi thoảng sẽ đáp lại y, nhưng hiện tại, dù y có kể không ngừng, cũng không ai đáp lại y nữa Trình Diệu Ví thở dài, ra hiệu cho hệ thống tắt màn hình đi

[Giận không?]

– Hệ thống hỏi.-|Người đàn ông nói yêu cô, vậy mà cuối cùng lại lấy một nữ nhân khác]

Trình Diệu Vi nhướn mày. Giận? Giận có tác dụng gì?

Đó chỉ là một thế giới, mà sau này cô còn đi qua rất nhiều thế giới khác. Nếu cứ chấp nhặt như vậy, không phải sau này cô sẽ nổ tung mà chết sao?

Hơn nữa, Sở Nhân Kiệt không lấy vợ mà suốt ngày ôm bia mộ của cô, càng ngày càng xuống dốc như trong truyện ngôn tình mới là chuyện lạ nhảm nhí ấy.

Mặc dù đối với hệ thống, đó chỉ là câu chuyện trong sách, là một thế giới trên màn ảnh, thế nhưng đối với những người sống trong đó, đó là thực tế, mà thực tế thì lúc nào cũng như vậy. Sở Nhân Kiệt dù lúc nào cũng cà lơ phất phơ trước mặt cô, khi nhắc tới tập đoàn cũng là một bộ không thèm để ý, thế nhưng thực sự không phải như vậy. Y là một đứa con của Sở gia, là một ngưới cống hiến cả sự nghiệp cho Sở gia, đương nhiên mỗi nhất cử nhất động đều phải vì Sở gia mà suy nghĩ.

Thật sự, Trình Diệu Ví cũng hiểu được, Sở Nhân Kiệt ban đầu tiếp cận cô cũng là đã có tính toán. Dù y yêu cô là thật lòng, thế nhưng nếu cô không phải Trình đại tiểu thư, là người thừa kế hợp pháp, y cũng sẽ không dốc lòng dốc dạ đối xử với cô, yêu cô không cố kị như vậy. Nếu cô chỉ là một con nhóc làm việc vặt ở một quán cà phê nhỏ, dù Sở Nhân Kiệt có thực sự trúng tiếng sét ái tình, y cũng sẽ tính toán, sau đó cùng lắm là dụ cô lên giường, chứ không bao giờ dốc hết tim phổi ra yêu cô như những gì mà cô đã trải qua.

Những người sống ở trên cao, từng bước đi của họ giống như đi trên băng mỏng. Chỉ cần sơ sẩy có thể khiến họ rơi xuống hố sâu không cách nào quay về, đó là sự thật. Cho nên sau khi Trình Diệu Vi chết, dù không có Sở lão gia tử gây sức ép, Sở Nhân Kiệt cũng nhất định tìm một mối môn đăng hộ đối để kết hôn, sinh ra người thừa kế cho Sở gia, truyền lại gia nghiệp của tổ tiên.

Nếu y mà để cho gia tộc tuyệt tự, để cho tập đoàn lao đao, càng ngày càng suy sụp thành người không ra người, ma không ra ma, thì đó không phải là Sở Nhân Kiệt mà Trình Diệu Vi đặt trong lòng nữa.

Mặc dù Trình Diệu Vi từ nấy tới giờ chỉ suy nghĩ, thế nhưng hệ thống ở bên cạnh thì lại run rẩy không ngừng.

Kí… kí chủ lần này có chút tỉnh táo quá mức… Có phải… hơi đáng sợ hay không?

Trình Diệu Vi nhìn hệ thống, cười cười.

Nhưng ta cảm thấy nếu đi qua thế giới nào cũng luôn nhớ kĩ chuyện của thế giới trước như vậy, có phải hơi bất tiện không?

Hệ thống nhìn cô, im lặng một lát mới đáp lời.

[Nếu kí chủ muốn, ta có thể phong ấn kí ức, chỉ để cô nhớ đại khái thôi. Như vậy sau này cũng không phiền lòng nữa]

Được. Vậy thì phong ấn gần như toàn bộ đi, để lại vài chỉ tiết quan trọng thôi. Phần về Sở Nhân Kiệt thì để lại kết cục ban nấy ta vừa xem, còn lại không giữ. Những người khác cũng không cần giữ.- Trình Diệu Vi chấp nhận mọi thứ rất nhanh, còn không ngượng mồm phân phó hệ thống.

Hệ thống ban đầu là ngạc nhiên, nhưng nghĩ tới ính tình của cô, lại không ngạc nhiên nữa. Lúc đang chuẩn bị phong ấn, nó lại hỏi.

ÍM sao lại giữ lại phần kết cục của Sở Nhân Kiệt nữa? Không phải chỉ giữ lại cái tên và ấn tượng mơ hồ của y thôi sao? Cô còn muốn giữ cái đó làm g]

Toàn bộ kí chủ trước kia của nó đều hoặc là muốn giữ lại tất cả, hoặc là muốn xoá đi tất cả liên quan.

tới những người mà họ từng yêu khi làm nhiệm vụ.

Như vậy, hoặc là họ sẽ luôn nhắc nhở bản thân đã có một mối tình đẹp, hoặc là xoá sạch đi để sang nhiệm vụ sau không phải nhớ nhung. Nó chưa từng thấy kí chủ nào muốn giữ cái phần phía sau, khi người kia đau khổ nhung nhớ cả. Mà không phải phần đó còn có cả việc Sở Nhân Kiệt kết hôn nữa sao?

Để nhắc nhở bản thân.- Trình Diệu Vi mỉm cười.- Nhắc nhở bản thân rằng mình đã từng yêu một người, rằng từng có một người yêu mình.

Cũng là nhắc nhở bản thân răng người mình yêu đó là một người luôn biết tiến về phía trước, nhưng phần tình cảm kia, lại vẫn được y trân trọng đặt trong lòng Chưa kể, nhìn y nhung nhớ bản thân suốt cuộc đời còn lại, sau khi chết cũng muốn được chôn bên cạnh cô, trong lòng Trình Diệu Vĩ có chút… thoả mãn Có lẽ là vì từ trước tới nay chưa từng có ai yêu thương cô tới vậy.

Cũng có thể là vì tính cách của cô cặn bã.

Dù là cái nào cũng được, chỉ là cô cảm thấy nhìn Sở Nhân Kiệt như vậy, tâm tình cô rất tốt Hệ thống ở một bên lại một lần nữa sợ hãi Sao ở ngoài nhìn cô bình thường vậy mà nội tâm của cô lại đáng sợ thế hả? Rốt cuộc là cô có đúng là một nhân viên ở thế giới hiện đại bình thường không đấy? Chắc chắn không phải là người máy hay sát thủ ở đâu chui ra đấy chứ?

Được rồi. Tạm thời chưa nghĩ ra gì để hỏi nữa.

Phong ấn kí ức rồi đi làm nhiệm vụ nào.- Trình Diệu Vi thở ra một hơi Hệ thống vẫn có cảm giác không yên tâm lắm về Trình Diệu Vi, hơn nữa… nó còn hơi sợ sợ… Nhưng mà nhiệm vụ vẫn phải chấp hành.

Nó chuẩn bị tỉnh thần, sau đó bám lên vai Trình Diệu Vi Vi đây là nhiệm vụ đầu tiên cô làm, cho nên có thể chọn một vài nhiệm vụ ở mức dễ để làm quen. Cô thử xem xem cái nào ổn?]

Sau đó, trước mặt Trình Diệu Ví hiện ra mấy dòng chữ. Cô suy nghĩ một lát, bấm vào “Tu chân thế giới”

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện