Chapter 78 Câu dẫn thượng tiên (16)

Thấy ánh mắt kia của Trình Diệu Ví, Bạch Dương cùng Tiêu An lập tức co rúm lại. Vốn Trình Diệu Vi cũng không định bẻ cái xương nào của hai tên này thật, nhưng giáo huấn thì phải có. Tâm này mà đòi cầm đèn chạy trước ô tô à. Ngay cả Đan còn chưa kết đâu, vậy mà dám dạy đồ đệ của ta.

Vốn muốn nói gì đó, thế nhưng đột nhiên cô lại cảm nhận tay áo bị kéo một cái. Quay sang, lại thấy được cặp mắt đen linh động kia hơi đỏ lên, có chút hoảng sợ.

Là.. là lỗi của con. Người đừng phạt hai vị sử huynh.

Giọng nói của Tư Tĩnh mềm nhẹ, nghe có chút yếu ớt, lại có ý cầu xin, trực tiếp đánh thẳng vào lòng mề của Trình Diệu Vi. Ruột gan cô trong khoảnh khắc đó đảo lộn, nôn nao thành một đống, Cô đặt tay lên má Tư Tĩnh, bóp bóp hai cái, sau đó thả ra.

Được. Ba đứa là cùng một giuộc phải không?

Tốt lảm, Sau khi nói xong, cô lấy pháp khí liên lạc từ trong không gian ra, dùng linh lực kích hoạt.

Bạch Dương và Tiêu An thấy cô lấy pháp khí ra thì biết là mình xong rồi. Hiện tại bọn họ hoặc là tới Chấp Pháp đường, hoặc là trực tiếp bị đuổi xuống làm đệ tử ngoại môn luôn. Dù là Tư Tĩnh sư đệ cầu xin thì cũng không có ích lợi gì. Dù sao thì cậu và Bạch Vân trưởng lão cũng mới chỉ tiếp xúc có chưa tới hai ngày, sao có thể đả động cô chứ.

Đúng lúc này, lại nghe Trình Diệu Vi nói Chưởng môn sư huynh, hai đệ tử nội môn Bạch Dương và Tiêu An ta thu, trở thành đồ đệ của 1a. Huynh giúp ta sắp xếp.

Sau khi nói xong, pháp khi kia lập tức bay đi, hướng bay đúng là nơi ở của chưởng môn.

Bạch Dương và Tiêu An mở lớn mắt. Chuyện.

chuyện gì vừa xảy ra vậy? Bọn họ đang năm mơ hay là đang tỉnh? Hay là bị tiền bối bẻ xương xong giờ đang gặp ảo giác?

Bạch Dương và Tiêu An nhìn nhau, hoàn toàn không dám tin chuyện này là sự thực. Còn Tư Tĩnh thì đứng ôm cái má sưng đỏ, cười tới là ngốc nghếch Trình Diệu Vi nhìn Tư Tĩnh như vậy, thở dài một tiếng. Một tháng không gặp, tập chút võ, lập tức trở nên sáng sủa cứng cáp hơn, má cũng có thêm chút thịt, sờ cảm giác không tồi. Nhưng có một thứ cô không hài lòng, vậy chính là xương cốt quá cứng.

Trình Diệu Vi suy nghĩ một chút, ngay chiều hôm đó liền thực sự dẫn ba đứa nhóc đi bẻ xương, nhưng bẻ theo kiểu không gầy: uốn dẻo.

Là người tập võ, xương cốt phải dẻo dai. Luyện tập kiếm pháp mà Thượng Huyền đại tiên truyền dạy, thì càng phải dẻo hơn. Thế là cô đè ba đứa ra, ấn xuống bắt xoạc chân.

Cả buổi chiều hôm đó, đám đệ tử nội môn tới dọn dẹp nghe thấy tiếng Bạch Dương và Tiêu An gào thét thảm thiết, và tiếng Tư Tĩnh cố gắng nhẫn nhịn đau đớn rên ư ư rất chỉ là dụ nhân.

Tối hôm đó, Trình Diệu Vi cười khặc khặc nhìn ba đứa nhóc không đứa nào khép chân lại được, loạng choạng đi về nơi ở, tâm tình tốt.

Những ngày sau đó, chỉ cần tới nơi ở của Trình Diệu Ví liền nghe thấy tiếng kêu gào thảm thiết của Bạch Dương và Tiêu An, khiến ai nấy đều sợ tới tái mặt. Nguyên nhân là bởi vì Trình Diệu Vị hết cho.

bọn họ uống thuốc để luyện lại xương lại bắt bọn họ xoạc, uốn dẻo, uốn tới không còn là hình người nữa rồi giữ như vậy tầm năm phút mới thả ra Sau khi luyện tập xong, Bạch Dương và Tiêu An chỉ: hận không thể chết tại chỗ luôn cho xong, khỏi về ngủ nữa, ngủ luôn tại chỗ cũng được.

Đồng thời, họ cũng có thể thấy được sự thiên vị mà Trình Diệu Vi dành cho Tư Tĩnh. Sau mỗi buổi tập, khi Bạch Dương và Tiêu An bị vứt bỏ ở bìa rừng tự sinh tự diệt, Trình Diệu Vi lại nhẹ nhàng bế Tư Tĩnh về phòng, cho cậu một cái thanh tẩy phù, một viên ích cốc đan, sau đó đắp chăn để cậu trực tiếp ngủ luôn, khỏi cần động tay chân làm gì nữa.

Mỗi lần như vậy, Tư Tính đều cảm động vô cùng Đó là cho tới sáng hôm sau, khi Trình Diệu Vi lại tiếp tục đem bọn họ đi uốn thành cái vòng.

Ở kiếp đầu tiên, Trình Diệu Vi đã đi học một lớp khiêu vũ. Mà trùng hợp, ở ngay bên cạnh lại là lớp uốn dẻo và lớp múa, cho nên mấy cái này cô nhìn cũng không thiếu. Hiện tại đem ra dạy cho mấy nhóc con, vô cùng phù hợp.

Tư Tĩnh còn nhỏ tuổi, học mấy thứ này rất dễ. Dù mấy ngày đầu đau, thế nhưng có dược liệu phụ trợ vào, rất nhanh xương cốt liền trở về như trước kia, thậm chí còn tốt hơn, có thể thích hợp học kiếm pháp. Còn Bạch Dương và Tiêu An đã hơn ba mươi tuổi rồi, hiện tại mới bắt bọn họ đi uốn dẻo thì ngày một ngày hai không thể nào thành ngay được.

Cho nên khi Tư Tĩnh bắt đầu bị Trình Diệu Vi xoay qua lộn lại để học kiếm, hai tên kia vẫn đang ở sân sau cố gắng chạm được con hàng xuống đất.

Tâm đau. Háng cũng đau.

Nhưng phải cố mà nhịn.

Trở thành đệ tử của Bạch Vân trưởng lão trong một đêm, bọn họ lúc này chỉ cần kêu một tiếng, nửa cái tông môn, bao gồm có chưởng môn chắc chắn sẽ chôn sống bọn họ.

Cho nên dù khổ cũng phải ráng mà nhịn Nửa tháng sau khi Tư Tĩnh bắt đầu học kiếm pháp, cũng lên tới Luyện khí tầng 5, Bạch Dương và Tiêu An mới kết thúc bài học uốn dẻo, bắt đầu được học kiếm pháp Dù học chậm hơn Tư Tĩnh, thế nhưng Bạch Dương và Tiêu An vẫn vui vẻ học tập. Thậm chí còn càng học càng hăng say.

Đương nhiên, vì tuổi tác bọn họ lớn, dù có thuốc cũng không thể đưa xương cốt về trạng thái thích hợp nhất, cho nên Trình Diệu Vi liền để họ học kiếm pháp nửa buổi, nửa buổi còn lại tiếp tục đi uốn dẻo.

Ai kêu các ngươi dạy hư đồ đệ bảo bối của ta.

Ở bên này Tư Tĩnh đã lên tới luyện khí tầng 5, ở bên kia, lúc này Lạc Lạc mới dẫn khí nhập thể thành công. Đối với thành tựu này của đồ đệ mười hai tuổi, Mạc Quân không hài lòng.

Y nhớ rõ ràng, trước kia lúc Trình Diệu Ví bái sư, cô cũng mười hai tuổi. Năm đó sư phụ chỉ cần chỉ dạy hai lần, cô liền dẫn khí nhập thể thành công, khiến cho cả y và sự phụ ngạc nhiên, sau đó trong thời gian một tháng, đã là luyện khí tầng 2 Còn hiện tại nhìn xem, cũng là mười hai tuổi, cũng là đơn linh căn hệ hoả, vậy mà gần một tháng trời mới có thể dẫn khí nhập thể. Trong khi núi U Lĩnh của y là nơi có linh khí nồng đậm chỉ sau núi của chưởng môn.

Haha.

Đồ đệ như thế này, quả thực tốn thời gian của y.

Bao nhiêu pháp khí pháp bảo y còn muốn nghiên cứu, bao nhiêu thứ ý còn muốn làm, vậy mà hiện tại lại phải ngồi đây dạy một con bé cảm nhận linh khí đang lượn lờ ngay ở trước mặt nó. Hoang đường!

Chưa kể, Mạc Quân còn nghe nói, đứa nhóc mà Trình Diệu Vi nhận về, vậy mà đã Luyện khí tầng 5.

Cùng một thời gian, thãng nhóc kia còn là song hệ linh căn, được gột rửa một lần bằng đan dược mới có thể trở thành đơn linh căn, vậy mà thực lực đã bay nhanh như vậy.

Còn đơn linh căn chân chính thì lại như thế này.

Đây là muốn đem mặt mũi của y ném sao? Đây là người mà Bích Liên kiếm có linh trí đã lựa chọn sao?

Ha. Quả thực đúng là trò đùa khôi hài nhất của tu chân giới Mạc Quân nhìn Lạc Lạc ở một bên vui mừng, liên tục mỉm cười, làm đứt đoạn quá trình luyện tập, tâm tình lại một lần nữa xuống dốc không phanh.

Rốt cuộc là vì sao chưởng môn lại ném con nhóc này cho y?

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện