Trải qua vài lần ăn thử, Đinh Tiếu và Khôn tổng kết ra trình độ chống đói của quả màn thầu. Đinh Tiếu cảm thấy sau khi ăn xong còn được, có thể chịu được đến bữa cơm tiếp theo. Nhưng Khôn thì hoàn toàn không được. Nói cách khác đối với giống đực mà nói, quả màn thầu này bị tiêu hóa quá nhanh, nếu một bữa cơm thứ này chiếm tỉ lệ lớn, vậy một lát liền cảm thấy đói. Nếu trở thành đồ ăn vặt còn tương đối, món chính thì không thể chống đói bằng cơm và bột mì được.

Tuy rằng như vậy hai người vẫn quyết định đem chuyện quả màn thầu này nói cho thôn trưởng và hiến tế, dù sao thứ này ăn cùng với thịt cũng thực hợp, có thể ăn thay rau củ.

Kỳ thực Đinh Tiếu lại lấy tới xào thử, vị giống như hấp, hơn nữa cũng rất ngon miệng.

Thôn trưởng và hiến tế đại nhân cũng tiến hành thử nghiệm một chút với quả màn thầu. Chứng thực lời Đinh Tiếu nói không sai biệt mấy, cũng cảm thấy có chút tiếc nuối. Kỳ thực hiến tế vẫn thực thích loại hình như quả màn thầu này. Lấy khẩu vị ăn uống của nàng và Đinh Tiếu, thứ này có thể làm món chính. Chỉ là ở thế giới lấy giống đực làm sức lao động chủ yếu này, giống đực không hết đói liền uổng phí.

Giống như bạch đậu, trước nay cũng chỉ là bán thú nhân và giống cái tán thành, huống chi không phải tất cả bán thú nhân và giống cái đều thích ăn. Bởi vậy việc quả màn thầu có thể làm món chính bọn họ quyết định sẽ không tuyên bố với mọi người.

Kỳ thực ở thôn Thiên Hà bọn họ, trước kia trừ bỏ mùa đông ra bất luận mùa nào cũng không thiếu đồ ăn. Đinh Tiếu đến làm cho bọn họ biết một ít trái cây cũng có thể coi như món chính chống đói, nhưng bọn họ càng quan tâm chính là trước khi bắt đầu mùa đông những đồ vật có thể chứa đựng. Hơn nữa nhà mọi người vẫn lấy thịt nướng làm chủ, ba mùa xuân hạ thu giống cái và bán thú nhân đều dùng rau dại và quả dại tới điều hòa khẩu vị một chút.

Nhưng giống như nhà Đinh Tiếu dần dần thay đổi thói quen ẩm thực cùng kết cấu gia đình vẫn là độc nhất vô nhị. Ách...cũng không thể nói như vậy, ít nhất thói quen ẩm thực của hiến tế có thay đổi không nhỏ, nàng đối với các loại món ăn mà Đinh Tiếu chế tác còn hứng thú hơn so với ăn thịt. Chẳng sợ học cũng không làm được ngon như Quỳnh và Đinh Tiếu, nhưng Cát Trung nhà nàng cũng không dám nói chữ "không".

Tuy rằng quả màn thầu không cần công bố trước mặt thôn dân, nhưng cũng có thể phổ biến với mọi người. Chỉ là nhóm giống đực đối với quả màn thầu này không hứng thú lắm. Điều này làm cho Đinh Tiếu có chút thất vọng, quả nhiên muốn hoàn toàn thay đổi thói quen ẩm thực của thú nhân gì đó thực khó khăn. Được rồi, vốn dĩ cũng không có gì phải thay đổi. Không ai cùng chính mình tranh đoạt! Hắc lão hổ nhà mình thích là được! Dù sao này đúng là không phải đồ ăn có thể cất qua mùa đông, bị làm lơ là có thể lý giải. Chỉ hi vọng chúng nó có thể bị xay thành bột. Ngoạn ý này còn rất khó phơi khô, để nhiều ngày như vậy, không làm cũng không hư thối, thật là đồ vật kỳ quái.

Quả mà thầu vì không có hương vị nên mọi người cũng không hứng thú cao mấy, nhưng nước sốt thịt nướng quả mâm xôi Đinh Tiếu chế tác lại thực sự cháy hàng. Cũng vì loại nước sốt chua chua ngọt ngọt lại mang theo chút cay cay này, quả màn thầu không có mùi vị liền lộ ra chỗ tốt. Nhưng mọi người càng thích lấy nước sốt này để cấm thịt, đây cũng là điều Đinh Tiếu đã dự đoán được từ trước, cũng may lần liên hoan này cậu mang theo một bình, nếu không thật là không đủ ăn.

Khôn ca ánh mắt dào dạt đắc ý, lại còn có thể mặt đầy nghiêm túc mà (nội tâm khoe khoang mà) nói với mọi người: "Tiếu Tiếu nhà ta định mở một quầy hàng bán nước chấm ở chợ của thôn."

Khóe miệng Đinh Tiếu run rẩy, không phải anh nói chờ ba và cha trở về rồi nói sau sao? Làm sao đột nhiên tuyên bố như vậy? Chẳng lẽ để tránh cho mấy người kia tới học tập cách làm nước sốt thịt nướng với mình như thế nào sao?

Chân tướng! Cho nên nói hiểu Khôn chỉ có Tiếu Tiếu.

Ngày từng ngày trôi qua rất nhanh, gà con mới nở càng ngày càng lớn, mà con gà mái kia đã bắt đầu đẻ trứng. Chỉ là lúc này, trứng mặc dù đẻ ra khi soi dưới nắng thấy có điểm đen, con gà mái cũng không ấp trứng. Điều này khiến Đinh Tiếu có chút buồn rầu. Nhưng mà gà không ấp trứng người có sốt ruột cũng vô ích, hiện tại cậu không có thời gian đi xem trứng nào có thể nở, mỗi ngày đều bận rộn. Trứng từng này cũng không đủ ăn, vì thế đều được cậu tích cóp lại. Hơn nữa cậu còn quan sát, mấy con gà rừng ba bắt về lúc trước thời điểm nào có thể đẻ trứng, đáng tiếc chính là trước mắt những gia hỏa đó hình như còn chưa đủ lực.

Đám thực vật gieo trồng trong đất theo nhiệt độ không khí càng ngày càng ấm mà sinh trưởng càng ngày càng tốt. Có lẽ đúng là do đất phi thường màu mỡ, cho nê thực vật mọc rất nhanh. Khiến người kinh ngạc chính là những cây hoa quẩy dưới hai trận mưa xuân đã nảy lên rất cao, hiện tại đã tới eo Đinh Tiếu.

Tốc độ sinh trưởng của cỏ dại cũng rất nhanh, nhưng hiện tại liền dễ phân biệt. Có Khôn và Mộc Ngõa mấy vị giống đực "dư thừa" ở trong thôn, trên cơ bản cứ ba ngày làm cỏ một lần, nhổ chút cỏ nhỏ là được.

Phần ngoài của nhà ở mà Đinh Tiếu thiết kế dần dần hoàn thiện, Khôn ca hiện tại ngoại trừ đi tuần tra ra, đều là một lần đi săn con mồi ít nhất dùng trong hai ngày, sau đó trong thời gian Tiếu Tiếu học tập đi làm nhà ở của mình. Có đôi khi buổi chiều Tiếu Tiếu cũng sẽ cùng nhau bận việc, chẳng sợ chỉ là ở bên cạnh chỉ đạo, chủ yếu là vì Khôn cảm thấy thích cảm giác được bạn lữ nhà mình sai bảo.

Các ấu tể học tập thu hoạch cũng không nhỏ. Hơn nữa sau khi Văn tiên sinh phát hiện Đinh Tiếu phi thường giỏi về dùng săn xoa xiên cá, còn cùng Tiếu Tiếu học mấy chiêu. Tuy ông không biết cái gì là bóng, là chiết xạ, là nước gì đó, dù sao ông chỉ cần nhớ kỹ vị trí của cá ở dưới nước nhìn từ bên trên như thế nào để khỏi lệch là được. Cũng bởi vì như vậy, vị bán thú nhân thợ săn ưu tú này càng thêm thưởng thức bán thú nhân ấu tể nhà Quỳnh này. Tư chất thật không tồi!

Gần đây tuy rằng đều yên ổn không đi quá xa phụ cận thôn, nhưng theo thời tiết thay đổi, độ ấm tăng lên, Đinh Tiếu vẫn phát hiện đồ ăn quen thuộc hoặc không quen thuộc.

Lúc trước Khôn mang về những trái cây dại đúng là có một số ăn rất ngon, nhưng cũng chỉ giới hạn trong đồ ăn vặt mà thôi, có thể làm thành mứt cũng chỉ có một loại trái cây tên là quả sáp, ăn vào phi thường giống quả bưởi, ngoài vỏ cũng hơi đắng, nhưng hình dáng lại giống quả mận. Quả sáp chín có màu hơi giống cây nến ở nơi này, đều làm màu ám vàng, thoạt nhìn không chút tươi ngon, chỉ là Tiếu Tiếu thích loại hương vị này, chính xác mà nói cậu đời trước vốn thích ăn quả bưởi.

Phương diện rau củ cũng có phát hiện mới, thời điểm đi săn, ở khu an toàn, cậu tìm được rau chân vịt dại, rau xà lách, cải bắp, cọng hoa tỏi, dây mướp..., vừa thân thiết lại quen thuộc. Cậu còn phát hiện súp lơ màu tím, cùng bí đao vỏ đỏ, tuy hương vị không có gì thay đổi, nhưng với cậu mà nói cũng đủ mới mẻ. Cậu đem rau củ này đề cử với các bằng hữu, kết quả nhóm người này giống với Khôn, đối với ăn nhiều "cỏ" thật sự không hứng thú lắm. Dù sao Đinh Tiếu đã quen với thiên tính thích ăn thịt của đám quần hùng này, chờ một ngày táo bón liền biết thế nào là khổ bức!

Chỉ là Đinh Tiếu đã quên, nhóm người này đời đời kiếp kiếp đều lấy thịt làm chủ thực, mỗi ngày đều ăn, táo bón là gì? Đại đa số bọn họ đều không biết (?_?)

Đảo mắt trung tuần tháng sáu đã đi qua, mà mọi người đi chợ xuân cũng đã về tới thôn.

Vì ngày đầu tiên mưa to một trận, cho nên đường đi phi thường lầy lội. Khi mọi người về đến thôn, cơ hồ trên người mỗi người đều lấm lem.

Thời tiết như này vẫn là nên nghỉ ngơi, cho nên Đinh Tiếu khi nghe thấy cha và ba trở về lập tức chạy ra. Tính ngày một chút, đã 19 ngày rồi!

Quỳnh ba nhìn thấy con trai, vui vẻ mà ôm Tiếu Tiếu một cái. Sau đó từ trên xuống dưới đánh giá một phen bộ dáng ấu tể nhà mình: "Hình như béo hơn trước một chút."

Này không thể nghi ngờ là câu mà Đinh Tiếu thích nghe nhất: "Ba, cha hai người ngày hôm qua không bị trúng mưa chứ?"

Quỳnh lắc đầu: "Không có, lúc trời mưa ngày hôm qua chúng ta cách thôn còn xa, bên ngoài rất lầy lội, chúng ta về nhà rồi lại nói, ta mang cho con thật nhiều đồ vật đấy."

Về đến nhà, Quỳnh vội vàng đem đồ vật mua được đều mang ra: "Cá khô mua cho con, sò khô lần này tương đối ít, nhưng mà ta mua một ít sâu biển kỳ quái, tộc Thiên Ngư nói thứ này ăn rất ngon, có lợi cho thân thể. Ta cảm thấy thực ghê sợ, con nhìn xem."

Đinh Tiếu nhìn đồ vật mà ba nói thực ghê sợ, khóe miệng run rẩy một trận. Hải sâm...ba ta không quen ngươi, ngươi không nên trách người....

"Còn có cái này, hạt tiêu đen ta mua một túi. Đúng rồi, có một người dùng một bao hạt giống hương vị kỳ quái đổi một cái tai thú với ta. Vốn dĩ cha con còn không thích hợp, nhưng ta cảm thấy cái hạt này rất thơm."

Bới tới bới lui còn không thấy, Quỳnh ngẩng đầu hỏi: "Hạ, bao hạt giống kia anh cất ở đâu vậy?"

Hạ lúc này đang ăn xương hầm ở trong bình gốm, nghe được bạn lữ nhà mình gọi, hắn lập tức buông chén lớn, từ sọt tre bên ngoài lấy ra một túi da thú.

Nói thực ra, Hạ cha chính là cảm thấy tai thú Tiếu Tiếu nhà mình làm có thể bán được 80 bối một cái kìa, liền đổi một túi đồ vật như vậy, thật không có lời. Nhưng ai bảo Quỳnh thích cái hương vị này chứ, có điều....bản thân mình cũng rất thích.

Còn không đợi Hạ đem túi mở ra, chỉ mới đem túi lại gần Tiếu Tiếu, Đinh Tiếu đã ngửi thấy một cỗ mùi quen thuộc khiến cậu rất hưng phấn. Vội vàng đoạt lấy cái túi trên tay cha, mở ra liền thấy, quả nhiên chính là thì là mà mình quen thuộc!

"Ba! Cha! cái này là thứ tốt a! Là hương liệu làm thịt nướng tốt nhất!"

Thịt nướng? Hạ cha hai mắt lập tức tỏa sáng: "Thích hợp nhất với thịt nướng?"

Đinh Tiếu gật đầu thật mạnh: "Đúng vậy! Con muốn đem chỗ này đi gieo, liền trồng ở trên miếng đất trong sân vườn nhà chúng ta đi!"

Quỳnh ho nhẹ một tiếng: "Tiếu Tiếu, tối nay chúng ta liền thử nướng thịt với cái này xem?"

Ước lượng phân lượng trong túi, Đinh Tiếu gật đầu: "Hạt giống này nhỏ, để lại một nửa là được, cũng đủ chúng ta ăn mấy lần." Còn phải tuyệt đối không thể ăn lãng phí, dùng làm nước chấm. Sờ sờ mấy viên thì là, hẳn là quả đã chín, trên lý thuyết thì có thể trồng ra là được! Bởi vì đột nhiên "nhảy" ra thì là, Đinh Tiếu đối với đồ vật khác không còn hứng thú mấy. Trên thực tế trừ bỏ đồ biển, chính là có mấy loại hạt giống thảo dược. Có giá trị nhất là hải sâm và thì là. Nhưng hải sâm số lượng có hạn, vì ba cảm thấy hình dáng khó coi, cho nên chỉ mua 10 con. Chỉ để người trong nhà ăn mà nói, có thể dùng được hai bữa. Nếu là hải sâm nướng hành...lần tiếp theo ăn cũng phải mấy tháng nữa đi.

Khôn tuần tra về, nghe được Tiếu Tiếu nói nhị thúc mang về hương liệu nướng thịt thích hợp nhất, vì thế lập tức xoay người đi săn thú. Vốn dĩ Tiếu Tiếu chỉ muốn nói với hắn, đem con dê sừng cong trong nhà làm thịt là thích hợp, đó là một con dê đực...

Cũng may tốc độ Khôn ca cực nhanh, cũng chỉ qua một giờ đồng hồ, một con dê sừng cong thành niên liền xuất hiện trước mặt Tiếu Tiếu.

Đinh Tiếu đem hạt thì là xay thành bột trộn cùng ớt cay làm gia vị, sau đó xoa trên thịt nướng, còn không đợi thịt chín, thì là dưới lửa nóng, lập tức bay lên một cỗ mùi thơm tiến nhập thẳng vào lỗ mũi. Đinh Tiếu nhịn không được nuốt nuốt nước miếng. Mùi thơm này quá hoài niệm! Ba người khác biểu tình cũng không khác mấy, chỉ có Khôn nhìn hơi bình tĩnh một chút, có điều nếu nhìn kỹ, có thể phát hiện đôi mắt kia của hắn lúc này thật sự không còn nhìn gương mặt đang cười của Tiếu Tiếu, mà là nhìn vào thịt nướng!

Dùng quả màn thầu kẹp thịt nướng thì là, Quỳnh ba và Tiếu Tiếu ăn đến thỏa mãn, mặt khác hai chú cháu thì ôm chân dê nướng gặm đến vui vẻ vô cùng.

"Ba, ba cảm thấy quả màn thầu này thế nào?" Đinh Tiếu gặm một miếng thịt dê, vừa nhai vừa hỏi.

"Ăn khá được, chỉ là không mềm mại bằng màn thầu làm từ bột mì. Ăn kèm thịt khá ngon, con làm sao phát hiện loại quả màu xanh này có thể hấp chín để ăn a?" Đối với điểm này Quỳnh vẫn thực nghi hoặc, bọn họ trước nay cũng chưa có ai nghĩ ra đem trái cây nấu chín ăn.

Đinh Tiếu đột nhiên nói: "Chính là cảm thấy trái cây này hương vị không tệ, cắn lên còn cứng, liền muốn hấp chín ăn kèm mật ong. Kết quả liền phát hiện nó sau khi nấu chín ăn thực giống với màn thầu. Nhưng thứ này Khôn ăn xong không bao lâu liền đói bụng, Bằng Giáp bá bá và hiến tế đều nói không thích hợp làm món chính, cũng liền không nói với mọi người."

Quỳnh gật gật đầu: "Như vậy sao, nhưng như vậy chấm mật ong ăn cũng khá ngon."

"Đúng vậy, con đã thử qua, con còn thử đem quả màn thầu này cắt lát rồi dùng mỡ rán, bên ngoài giòn giòn, bên trong vẫn mềm như vậy, sau đó con ăn với nước sốt quả mâm xôi mà con làm kia, thật thơm." Nói xong cầm lấy quả màn thầu chấm một chút nước sốt thịt.

Hạ cha buông chân dê, chạy nhanh tới học theo động tác của con trai lấy quả màn thầu chấm nước sốt cho vào trong miệng. Sau khi nuốt xuống không ngừng đưa ra lời khen ngợi của bản thân: "Ăn ngon! Nước sốt thịt nướng này là nước sốt thịt ngon nhất mà ta từng ăn qua!"

Quỳnh nhịn không được phun tào: "Trước khi Tiếu Tiếu tới, anh ăn qua nước sốt thịt?"

Hạ cha lập tức cười ngây ngô với Quỳnh ba: "Đừng vạch trần ta được không. Nhưng mà thật đúng là ăn ngon."

"Phốc!" Đinh Tiếu bị cha và ba nhà mình chọc cười, nhanh chóng gắp cho mỗi người một miếng súp lơ đỏ dùng canh xương nấu.

"Nếm thử cái này, con cảm thấy ăn khá ngon, ăn thịt nhiều có thể giảm khẩu vị, ăn cái này sau đó lại ăn thịt lại càng ngon hơn."

Cậu sẽ không nói cho Khôn rằng thứ này không thể ăn, cậu chính là dùng chiêu này "lừa" hắn, mới khiến Khôn mỗi ngày đều cùng mình ăn các loại rau củ khác nhau. Có một giống đực nghe lời thật tốt nha!

Mà lúc này Khôn ca không vui, nhị thúc và Quỳnh thúc vừa về, Tiếu Tiếu liền hoàn toàn bỏ rơi mình sang một bên. Tuy cha và ba rất quan trọng, nhưng mình là bạn lữ mà! Sao có thể không gắp cho mình một miếng rau màu đỏ được?! Vì thế hắn gắp cho Tiếu Tiếu một miếng thịt, sau đó nghiêng đầu nhắc nhở bên tai Đinh Tiếu: "Tiếu Tiếu, ta cũng muốn ăn rau màu đỏ."

Ách...quay đầu nhìn đến hắc lão hổ lại tái phát bệnh ấu trĩ, Đinh Tiếu dở khóc dở cười. Biết Khôn không phải thực thích ăn rau không có mùi vị gì, vì thế cậu gắp một miếng súp lơ đỏ chấm một chút nước chấm thì là ớt cay, lại đưa tới bên miệng Khôn: "Như vậy đảm bảo anh thích."

Khôn ca vừa lòng mà một ngụm ăn hết bông cải đỏ. A! Có hương vị thịt nướng, cái bông hoa đỏ này liền ngon! "Tiếu Tiếu, đồ vật tên thì là này, liền trồng ở trong sân vườn nhà mình đi!"

Đinh Tiếu gật đầu: "Em cũng nghĩ như vậy." Có cái này, về sau làm nước sốt thịt nướng không phải sẽ càng hấp dẫn nhiều người tới sao? Nghĩ đến đây, cậu lập tức hỏi: "Cha, ba, con muốn mở một sạp hàng ở trong chợ của thôn chúng ta, sau đó làm đủ loại nước sốt bán, hai người thấy thế nào?"

Quỳnh ba hoàn toàn đồng ý vô điều kiện ý tưởng của con trai: "Ý tưởng này rất hay, khi con học tập săn thú ta có thể giúp con trông nom."

Hạ cha lại càng tán đồng: "Như vậy những người muốn ăn ngon phải lấy đồ vật đổi, dùng bối mua." Đương nhiên ý tứ chính là đồ vật nhà mình bán, tuyệt đối sẽ không có người tới dò hỏi phương pháp chế tác, đây là việc không tệ. (Quả nhiên là chú cháu keo kiệt =L=)

Một nhà bốn người nhất trí thông qua, Đinh Tiếu vui vẻ mà cắn một miếng thịt chân dê nướng trên tay Khôn! Hừ hừ, tương lai mình muốn cùng Khôn đi du lịch Thú Thế, tích cóp nhiều bối một chút khi đến các bộ tộc khác nhiều ít có thể dùng. Chi phí ăn uống không cần tiêu tiền, nhưng bản thân không phải luôn muốn đặc sản nhà người ta hay sao ~!
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện