Chiếu cỏ dài hai mét rộng một mét rốt cuộc dùng hết ba giờ liền hoàn thành, thành quả này đối với lần đầu tiên chế tác chiếu của hai người mà nói tương đối hài lòng. Hơn nữa trừ bỏ khoảng hai ba mươi centimet lúc đầu đan có chút căng chùng không đồng nhất ra, còn lại đại bộ phận ở trong mắt Đinh Tiếu có thể nói là hoàn mỹ. Tốt hơn nữa chính là dây cỏ trước khi kéo thành sợi tơ cũng có 5,6 milimet, sau khi lột vỏ cứng bên ngoài ra cảm xúc rất mềm mại. Hơn nữa chiếu ấy mà, có chút lồi lõm hoàn toàn không thành vấn đề. Quan trọng là độ dày 5, 6 milimet này cũng tương đương với gia tăng độ dày của chiếu gần 1cm, thông khí tuyệt đối tốt.

Trừ chỗ tốt này ra, chiếu làm từ dây cỏ có một đặc điểm lớn nhất chính là mềm mại, mặc kệ là cuộn hay gấp lại cũng không thành vấn đề, nghiễm nhiên chỉ là một khối vải bố sợi siêu lớn.

Mà khi Khôn đột nhiên ý thức được chiếu cỏ mềm mại này rất giống vải bố, hắn lập tức phấn chấn tinh thần: "Tiếu Tiếu, vải, cũng có thể dệt như vậy!"

Đinh Tiếu nằm trên chiếu, cảm nhận được cảm giác thoải mái mát mẻ phía dưới thân, đôi mắt meo meo: "Đúng vậy, vải vốn dĩ có thể dệt như vậy, nhưng dây cỏ rất thô to, sợi vải lại nhỏ như vậy, nếu dùng tay đan qua đan lại như anh, để dệt ra được một tấm có diện tích lớn đủ may quần áo không phải là sẽ mệt chết sao?"

Tuy Tiếu Tiếu nói đúng, nhưng Khôn vẫn thực kích động: "Nhưng mà, vẫn có thể đan ra được."

Đinh Tiếu trở mình, đầu đặt trên đùi Khôn: "Phải phát minh ra máy móc có thể dệt vải mới được a, nhưng mà em đột nhiên cảm thấy, dùng sợi dây cỏ để dệt vải cũng không tồi, một chút cũng không rát người, hơn nữa thực mát mẻ, độ thô cũng không khác với vải bố mấy."

Nhìn bạn lữ chớp chớp mắt, Khôn vươn tay sờ sờ lên mặt Tiếu Tiếu: "Hôm qua ngủ không đủ, hôm nay không cần khen thưởng."

Đinh Tiếu sao có thể nghĩ đến Khôn lập tức liền chuyển dời nội dung một cách kinh khủng như vậy, bởi thế lập tức ngây người, sau đó cắn răng nghĩ: "Sao không nó từ bỏ luôn."

Khôn khẽ mỉm cười, biểu tình thản nhiên thong dong: "Ta có tính toán ngày, yên tâm."

Mịa! Gia hỏa này cũng thật tài tình! Hóa ra ngoạn ý này còn phải tính toán ngày?

"Vậy em không muốn thì làm sao?"

Khôn hơi suy nghĩ một chút, sau đó nghiêm túc trả lời: "Vậy ngày mai cũng được."

Đinh Tiếu hết chỗ nói: "Đi đi đi! Mau đắp bếp cho xong rồi đi hái trái cây!"

Có chiếu lại không có tiếng ếch nhiễu người, một đêm này Đinh Tiếu ngủ đến phá lệ thơm ngọt, ngay cả việc bị Khôn hôn trộm cũng hoàn toàn không biết, nhưng mà bi thôi chính là mơ thấy đêm đầu tiên ngủ ở nhà mới, sau đó buổi sáng ngày hôm sau chỉ có thể đỏ bừng cả mặt đi giặt quần lót nhỏ. Quả nhiên mình một người nam nhân bình thường cũng có nhu cầu a!

Từ khi có quả dầu, Đinh Tiếu thường làm món tạc để ăn, sườn lợn tạc là món Khôn cảm thấy no nhất, đặc biệt là sườn lợn rán xối qua nước cà ri, tóm lại cái loại cảm giác ngoài giòn trong mềm khiến hắn rất là si mê, chỉ là thiếu thịt nướng thì thiếu đi hương vị của ngọn lửa.

Hơn nữa từ sau khi thể nghiệm qua thịt ếch tạc mỹ diệu, mấy ngày kế tiếp Khôn lại bắt hai lần, mà lúc này từ việc lột da rửa sạch đến yêm chế rồi tạc chín, toàn bộ quá trình đều là một tay hắn xử lý. Cũng không phải Đinh Tiếu không muốn làm, mà là Khôn không nỡ để bạn lữ nhà mình luôn chịu tội trước chảo dầu. Giống đực tuy rằng sợ nóng, nhưng thân thể của mình rất tốt, hai bình nước lạnh dội xuống liền thoải mái. Hắn cũng không thể để Tiếu Tiếu bị lạnh, cho dù không thể xuống sông tắm rửa Tiếu Tiếu từng náo loạn rất nhiều lần với mình, hắn cũng tuyệt đối không thỏa hiệp.

Vì thế mấy ngày nay Tiếu Tiếu vẫn luôn dùng nước ấm tắm, chỉ nghĩ đến nước sông hoặc nước suối mát lạnh mình không thể nhảy vào tắm cho sảng khoái, tâm tình sẽ thực ác liệt. Nhưng số lần nhiều cậu cũng liền lười so đo, dù sao khi Khôn dội nước lạnh rồi ôm mình cũng thực thoải mái.

Đương nhiên khen thưởng cho Khôn ca vẫn phải tự động lấy ra, chỉ là không giống với dự đoán của Tiếu Tiếu, nhưng huấn luyện "mở rộng" gì đó vẫn làm đủ, dựa theo ý tứ của Khôn chính là, làm như vậy có chỗ lợi.

Lúc ấy Đinh Tiếu chỉ muốn mắng to một tiếng: "Em rể ngươi!" Nhưng xét thấy hôn phu tương lai của bạn nhỏ Miêu Miêu còn không biết đang ở xó xỉnh nào giả làm mèo con đâu, nên cậu nhịn xuống. Khôn đây, kỳ thực nhịn đến thật sự vất vả, điểm này Đinh Tiếu rất rõ ràng, chỉ là dã ngoại gì đó....làm xong mình còn không phải không nhúc nhích nổi gì đó sao!

"Khôn, chúng ta hiện tại còn ở trong lãnh địa tộc Dực Hổ hay sao?" Ba ngày trước hai người rời khỏi khu an toàn, liền lấy tốc độ nhanh đi về phía bờ biển. Hơn nữa mỗi ngày đều ngủ trong hang đá, lớn nhỏ không đồng nhất, nhưng thật ra so với hang nhỏ ở khu an toàn lúc trước mát mẻ hơn nhiều.

Khôn gật gật đầu hổ: "Ngày mai là có thể ra khỏi lãnh địa, bên này cách biển rất gần, lại thêm ba ngày nữa là có thể đến bờ biển."

Nơi Đinh Tiếu sống đời trước không phải là thành phố ven biển, nhưng thành thị bên cạnh lại có hải cảng, cho nên cơ hồ mùa hè mỗi năm một nhà ba người bọn họ đều sẽ đi biển du lịch. Chỉ tiếc thời gian một nhà ba người cũng không dài lâu như cậu tưởng: "Vậy bờ biển mà chúng ta tới có bộ tộc hoặc là thôn nào khác gần không?"

Khôn lắc đầu: "Thôn Thiên Hà chúng ta xem như là thôn cách bờ biển gần nhất, vì biển là lãnh địa của tộc Thiên Ngư, các thú nhân cũng không có biện pháp ở trong biển bắt cá, cho nên trừ bỏ tộc Thiên Ngư ra, tất cả các bộ tộc đều dựa vào rừng rậm để sinh sống. Bờ biển không có đại hình dã thú, cho nên không thích hợp cho thú nhân cư trú." Cho nên hắn mới có thể lựa chọn bờ biển du ngoạn, thứ nhất là vì hắn biết Tiếu Tiếu thích ăn đồ vật ở biển, mấy thứ đó đũng là có hương vị kỳ diệu, đó là thứ ở trên đất bằng không có. Thứ hai là vì bờ biển không có đại hình mãnh thú thập phần an toàn.

Bò ở trên lưng hổ, phía dưới lót chiếu cư nhiên không bị trượt, từ hai ngày trước phát hiện ra điểm này, Đinh Tiếu liền ngồi như vậy hai ngày nay, tuy Khôn ca càng thích bạn lữ trực tiếp ngồi ở trên lưng mình, nhưng là mùa hè ấy mà, Tiếu Tiếu thoải mái là được: "Vậy ở bờ biển có thể nhìn thấy người tộc Thiên Ngư không?"

Khôn trả lời: "Không nhất định, kỳ thực tộc Thiên Ngư không sinh sống ở khu hải vực gần chúng ta này, nhưng bọn họ có lẽ sẽ tới nơi này đi săn." Tuy giống đực bọn họ đều coi người tộc Thiên Ngư là bán thú nhân, nhưng Khôn vẫn thực cảnh giác, hắn không hy vọng bạn lữ bảo bối của mình bị một người tộc Thiên Ngư vừa có thể sinh đứa nhỏ lại vừa có thể khiến người khác sinh đứa nhỏ bắt cóc đi. Người tộc Thiên Ngư không nói lý lẽ như thú nhân bọn họ. (Ngươi có nói lý lẽ?)

Từ nhà đến rừng rậm gần bờ biển, hai người đi mất tám ngày, tuy có hai ngày là trì hoãn ở rừng khu an toàn, nhưng chỉ bằng 6 ngày hành trình, liền đủ chứng minh nơi này cách thôn Thiên Hà phi thường xa xôi.

Càng tới gần rừng rậm bờ biển, chủng loại cây cối càng mới mẻ độc đáo, Đinh Tiếu mấy ngày nay dùng thời gian nghỉ ngơi ăn uống ba bữa sáng, trưa, chiều phát hiện ra không ít nguyên liệu nấu ăn mới mẻ. Tuy đại đa số đều là hoa quả tươi không có biện pháp làm món chính, nhưng có đôi khi ăn trái cây nhiều cũng thực no đến hoảng. Cậu còn nghe Khôn nói, người tộc Linh Khuyết, ngay cả giống đực đều thích ăn trái cây làm món chính. Nhưng mà có rất nhiều loại rau dại gì đó bọn họ cũng đều thực yêu thích. Rau quả đối với giống đực bọn họ cũng giống như thịt đối với giống đực tộc Dực Hổ vậy. Nhìn vẻ mặt "không thể hiểu được" của Khôn, Đinh Tiếu cười, chủng tộc gì đó chính là kinh ngạc lớn như vậy, khổng tước tuy cũng là động vật ăn tạp, nhưng nó cũng không hẳn là động vật ăn thịt mà!

Đương nhiên nhìn thấy nhiều đồ vật, thì số lượng đồ vật Đinh Tiếu phải ghi lại cũng nhiều, tương ứng với thời điểm nghỉ ngơi cùng Khôn ân ân ái ái liền ít đi. Điều này khiến Khôn ca rất chi là buồn bực, nhưng ai bảo bạn lữ nhà mình đang vì sự nghiệp lợi ích của toàn tộc Dực Hổ chứ, không, phải nói là đối với toàn bộ Thú Thế mới đúng. Mình vẫn là nên kiên trì nhẫn nại đi.

Dọc theo đường đi, hai người hái được không ít lá cây và quả mâm xôi nhỏ. Thứ trước phần lớn bị Đinh Tiếu nửa xào nửa phơi khô, thứ sau bị cậu làm thành nước trái cây coi thành đồ uống cho hai người chia nhau. Nhưng có một ngày, Đinh Tiếu đột nhiên phát ra ý tưởng, đem lá cây mâm xôi nhỏ vừa hái làm thành đồ ăn ăn thử.

Không phải không thể xào, nhưng ăn kèm với quá nhiều thịt cùng nhiều gia vị, thì hương lá trà sẽ bị giảm bớt, nếu chỉ cho mỗi muối thì lấy khẩu vị của mình cũng không thích chứ đừng nói tới Khôn. Hơn nữa lá mâm xôi nhỏ vẫn tương đối thô, có lẽ xào cũng không ngon lắm, vì thế cậu quyết định đem lá cây nghiền nát sau đó chắt lấy nước cốt, sau lại nấu chín quả màn thầu, rồi lại nghiền nát cả ra, lại dùng nước rau mâm xôi nhỏ trộn cùng nhau. Cuối cùng bọc thịt viên thành hình tròn, lại bắc chảo dầu lên chiên, làm ra bánh bột hương trà màu xanh lục, trải qua Khôn ca khẳng định, quả màn thầu sau khi được cải tạo như vậy, vị trở nên dẻo dai, lại có mùi thơm đặc biệt, nhân thịt bên trong không nhiều lắm, nhưng khi ăn cùng với nhau, chính là có một loại cảm giác không nói nên lời, không có chút dầu mỡ nào.

Nhưng kỳ thực cũng chỉ có giống đực mới không cảm thấy dầu mỡ mà thôi, sau trận ăn nhiều món chiên rán này, tuy hiện tại Đinh Tiếu vì dầu tự nhiên xuất thế nên vẫn cứ phấn khởi chế tác đồ ăn, nhưng ăn nhiều quá rõ ràng không đuổi kịp tinh thần của Khôn. Cho nên buổi tối cậu làm cho mình một chén lớn rau trộn dưa tím. Dưa tím tươi mới tuy còn chưa hoàn toàn thành thục, nhưng hương vị cũng đủ tươi ngon: "Kỳ thực nếu là ở nhà, có thể chưng bánh, bên trong cho mứt trái cây chắc chắn cũng không tồi."

Sau khi ăn uống no đủ nằm trên chiếu ôm bạn lữ, Khôn tâm tình vô cùng thích ý: "Bánh ăn khá ngon, có thể làm bán."

Đinh Tiếu duỗi tay xoa nhẹ bên má phải Khôn một phen: "Anh như thế nào so với em còn tham tài như vậy, thứ nào bán thế nào? Chẳng lẽ anh muốn bán một bối một cái?"

Khôn nhân cơ hội nắm chặt cổ tay Tiếu Tiếu, liếm liếm vài cái lòng bàn tay bạn lữ: "Một bối có thể đổi 5, 6 cái."

Lập tức dùng sức rút tay về, thuận thế lau lau tay trên quần áo của Khôn: "Anh cũng không sợ bẩn, cơm nước xong em còn chưa rửa tay đâu! Anh nếu nói một bối 10 cái em còn cảm thấy đáng tin, anh quả nhiên là keo kiệt."

Khôn cười tủm tỉm, nếu bị người không quen biết nhìn thấy, tuyệt đối sẽ cho rằng đây là một thanh thiếu niên giống đực tính cách sảng khoái như ánh mặt trời, chỉ tiếc...."10 cái cũng phải, nhưng mà Tiếu Tiếu, tích cóp nhiều bối như vậy làm gì?" Kỳ thực hắn chính là vì cảm thấy Tiếu Tiếu thích tích cóp bối, hắn mới có thể đưa ra chủ ý này, bằng không lấy lập trường của hắn, quanh năm suốt tháng từ bỏ chất nhầy khủng trùng hoặc là vải bố ra, thật không có gì khiến hắn phải dùng bối mua. Kỳ thực cho dù là hai loại đồ vật kia cũng có thể dùng con mồi và da thú tới đổi. Mà con mồi và da thú với hắn mà nói liền đơn giản giống như đi vào rừng rậm chém một bó củi to mà thôi.

Đinh Tiếu xoay người nằm trên chiếu, lúc này trời vẫn là màu xanh thẳm, nhưng nhưng như rất nhanh sẽ bị mây bao trùm vậy: "Em là để chuẩn bị cho sau này đi du lịch tới các nơi, tốt xấu gì thì bối cũng là tiền thông dụng mà."

Khái niệm tiền Khôn thực rõ ràng, nhưng hắn không thực tán đồng với suy nghĩ của Tiếu Tiếu: "Có ta ở đây, không cần mang bối, con mồi, da thú đều có thể đổi lấy đồ vật mà em muốn."

Đinh Tiếu cười cười: "Em biết, nhưng người ở quê hương của em đều có thói quen mang tiền bên người phòng thân, kỳ thực nghĩ lại cũng phải, mang nhiều bối như vậy đi du lịch, rất là không bình thường."

Khôn cũng cười: "Những việc này đều có ta lo, em chỉ cần vui vui vẻ vẻ, làm những việc bản thân thích là được."

Hạnh phúc có đôi khi chỉ là một câu đơn giản như vậy, Đinh Tiếu hiện tại trái tim đã tràn đầy hạnh phúc: "Ừm, có anh bên cạnh em không có gì phải lo lắng, Khôn à, em hình như nghe thấy tiếng sóng biển."

Khôn lúc này nhìn thoáng qua không trung ở phương xa, nhíu mày: "Em nghe được hẳn là tiếng sấm."

Thời tiết mùa hè biến hóa vô thường, kỳ thực trong 8 ngày này, hai người bọn họ tuy không gặp một trận mưa nào, nhưng từ tình huống trên mặt đất, cũng không phải không có mưa rơi qua, mà vừa vặn, hôm nay mưa có khả năng sẽ rơi xuống trên đầu bọn họ.

Cũng may đường mà Khôn mang Tiếu Tiếu đi cũng chính là đường khi hắn đi rèn luyện, hơn nữa nơi này cũng cách sơn động mà hắn định dừng chân không xa lắm, cho nên khi thấy sắc trời không tốt, hắn lập tức thu thập đồ đạc, cõng bạn lữ lên dùng tốc độ nhanh nhất chạy tới nơi đã định.

Vào sơn động, Đinh Tiếu liền cảm thấy mát mẻ ngoài ý muốn, nhưng vì bên ngoài đang chuẩn bị mưa, cho nên độ ẩm trong không khí quá cao, hơn nữa nơi này cũng cách biển rất gần, trên người tạm thời còn chưa hết mồ hôi dính nhớp: "Khôn, nếu trời mưa liền không có củi lửa." Không lửa cũng chỉ có thể ăn thịt hun, may là đã chiên rất nhiều đồ ăn vặt, còn hái được không ít trái cây có thể ăn, chỉ cần tận mưa này không rơi liền mấy ngày liền không thành vấn đề.

Khôn sờ sờ đầu Tiếu Tiếu: "Không sao, ta trước nhìn xem động này có rắn hay không, sau đó lại đi đốn củi lấy đá, còn phải một lúc nữa mưa mới rơi xuống."

Đinh Tiếu thập phần tin tưởng cảm giác đối với thời tiết của giống đực, cho nên cậu gật đầu: "Động này cũng không nhỏ, bên trong hình như còn rất sâu thì phải."

Khôn gật đầu: "Bên trong còn có hai cái động, đều có hồ nước, một cái là nước không mặn, có thể ăn, một cái là nước ấm, hương vị rất quái lạ, nhưng mà không đi vào đường đó, chỗ khác cũng rất mát mẻ."

Đinh Tiếu trừng lớn đôi mắt: "Có nước ấm? là có ý gì?"

Khôn trả lời: "Chính là tận cùng bên trong có một cái động, hồ nước bên trong là nước ấm, còn ùng ục nổi bọt khí, ta sờ qua, là nóng, nhưng hương vị rất quái lạ, ta không thích."

Đinh Tiếu hai tay vỗ vào nhau: "Đó là suối nước nóng! Nơi này cư nhiên có một cái sơn động có suối nước nóng! Quá đỉnh!"

Khôn nghiêng đầu: "Em thích cái nước ấm kia?"

Đinh Tiếu gật đầu thật mạnh: "Tắm ở bên trong hồ kia thực thoải mái, hơn nữa có lợi cho thân thể. Nhưng mà hiện tại em còn chưa chắc chắn, anh trước đi lấy cho em một chỗ an toàn ngồi đi, em nhìn trời cũng không trụ được bao lâu, chờ có củi rồi lại nói với anh ha!"

Vì thế tiếp theo, Đinh Tiếu vẫn luôn đi theo phía sau Khôn, một bên đi theo, một bên rải thuốc bột đuổi trùng. Trong lòng không ngừng hưng phấn cái sơn động này thật sự là quá tuyệt, vừa có nước ngọt lại còn có cả suối nước nóng, nếu không phải cách nhà quá xa, không có việc gì liền tới đây nghỉ ngơi thật sự là lựa chọn tuyệt hảo! Nhưng mà Khôn không thích mùi lưu huỳnh, mũi của giống đực phi thường nhạy bén, hình như để hắn bồi mình cùng tắm thật không tốt thì phải, nếu không thì đem mũi hắn bịt lại?

Khi Đinh Tiếu đang suy nghĩ miên man, hai người đã tuần tra xong chủ thể sơn động, ngay cả lối vào bên trong đã rải chút bột hùng hoàng, còn đốt cỏ đuổi trùng, tạm thời không cần lo lắng Đinh Tiếu ở trong sơn động có nguy hiểm. Hơn nữa hai người bọn họ tuần tra một vòng như vậy, sơn động này cũng chỉ có mấy con kiến và con nhện, xem ra vẫn tương đối sạch sẽ an toàn: "Em ở chỗ này chờ, ta thực nhanh sẽ trở lại."

Tiễn Khôn ra ngoài cửa động, Đinh Tiếu nhìn nhìn trời, thật là âm u, nhưng lúc này cậu có thể khẳng định thật sự nghe được âm thanh của sóng biển, hơn nữa mang đến tiếng vang này là một trận gió biển đột nhiên nổi lên. Ừm, có mùi tanh, Khôn có lẽ không thích, nhưng mà không có cách nào, cũng may giống đực thể trạng đều chuẩn CMNL, huống chi không phải có suối nước nóng hư hư thực thực hay sao~!
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện