Ăn xong ếch tạc, mọi người yê lặng đánh chủ ý đến ếch ở dòng nhỏ gần thôn, cũng may Đinh Tiếu "cảnh cáo" nói nếu ếch không còn, số lượng muỗi trong thôn bọn họ tăng lên vài lần, nhóm người này mới đánh mất ý niệm thường xuyên ăn ếch.

Kinh từ khi quyết định tự bắt thỏ để nuôi tới nay, đối với việc chăn nuôi liền có hứng thú nồng đậm. Tuy y tới bây giờ vẫn chưa bắt sống được con mồi nào, săn xoa hạ không có con sống, nhưng cha y và Mộc Ngõa vẫn bắt cho y mấy con. Hiện tại mỗi buổi sáng việc đầu tiên Kinh làm đó là cho thỏ của mình ăn, thập phần chờ mong có thỏ con được sinh ra, cho dù mấy con thỏ trong lồng kia chưa hoàn toàn " thỏa hiệp", tự nhiên không nhanh như vậy có cuộc sống hài hòa...

Hiện tại ăn đến thịt ếch ngoài giòn trong mềm, y lại dâng lên ý định nuôi ếch: "Tiếu Tiếu, ngươi nói ếch này có dễ nuôi không?"

Đinh Tiếu đỡ trán: "Nuôi sống được không ta không biết, nhưng nếu ngươi nuôi ếch ở gần thôn thì hậu quả tự ngươi nghĩ đi."

"Ách..." Chỉ một câu, Kinh liền ỉu xìu: "Nói cũng phải, ồn ào rất phiền người. Thôi, mỗi năm ăn hai ba lần cũng được rồi."

Đinh Tiếu cười: "Cũng không phải chỉ có một cách ăn này, dùng thịt ếch nấu cháo cũng thực tốt cho cơ thể, như vậy một nồi cũng chỉ cần 6, 7 con. Chờ quả gạo và quả trân châu thành thục, ta làm thử cho các ngươi ăn. Tuy chắc chắn không thơm như chiên dầu, nhưng tuyệt đối có một loại mùi vị khác. Còn có xào cay cũng rất ngon, làm đồ ăn ăn chắc chắn không phí giống như đồ ăn vặt."

Đông Y đột nhiên thở dài: "Tiếu Tiếu ngươi thì tốt rồi, cái gì cũng biết, có thể làm rất nhiều việc. Ta thì không được, bản lĩnh săn thú bình thường, tay nghề nấu ăn cũng như vậy, còn không biết làm quần áo, cũn không biết làm thế nào nuôi dưỡng động vật hay trồng cây gì đó, đúng là vô dụng."

"Ngươi ngàn vạn lần đừng nói như vậy, ta thấy ngươi dùng cỏ lau đan chiếu so với Khôn đan còn đẹp ợp nhiều. Hơn nữa, làm đồ ăn và làm quần áo đều có thể từ từ, còn nuôi động vật và trồng trọt ta cũng không đặc biệt hiểu, kỳ thật phần lớn đều là Khôn và cha cùng ba ta làm, ta từ trước đến nay chỉ động mỗi miệng thôi. Ngươi nói như vậy ta liền thấy hổ thẹn." Nói chưa hết câu, nhắc tới như vậy, Đinh Tiếu thật sự cảm thấy bản thân tựa hồ trừ bỏ biết cách làm cho đồ ăn nơi này phối hợp với gia vị gì thì hoàn toàn không có bản lĩnh gì để khoe ra. Được rồi, cậu thừa nhận tay nghề may vá bản thân mạnh hơn người ở nơi này, nhưng ở chỗ này cậu con đường thiết kế của cậu chỉ có thể phát huy rất ít, còn không hiểu biết tiêu chuẩn thẩm mỹ ở nơi này. Mặt khác trồng trọt hay chăn nuôi đều là việc người đời trước ai cũng biết, hơn nữa tìm được đồ ăn mới cũng là thác phúc của thiên nhãn. Aiz, càng nghĩ càng cảm thấy, bản thân kỳ thực phải học tập bản lĩnh săn thú cho tốt, đồ vật trong nhà gì đó đều là Khôn làm, lúc này mới đúng là hổ thẹn!

"Đó là khi còn nhỏ không có việc gì, đi theo mẹ ta cùng đại tỷ học đan giỏ tre, cũng không phải là bản lĩnh khó lường gì." Đông Y như cũ than ngắn thở dài.

Đinh Tiếu nhướng mày: "Sao không phải là bản lĩnh khó lường gì chứ? Ngươi đan chiếu tốt mang tới chợ bán, mùa này tuyệt đối sẽ có nhiều người muốn mua."

Đông y mở to hai mắt nhìn, đầy mặt đều là kinh ngạc. Nhưng sau đó y lại ỉu xìu: ""Đây là đồ vật ngươi và Khôn nghĩ ra, ta sao có thể cầm đi bán."

"Đây không phải không khác với đan sọt rổ gì đó sao, hai chúng ta cũng đơn giản là cải tiến một chút, làm được đồ vật chính là tay nghề của ngươi, nếu trong lòng không qua được, giúp ta đan một cái chiếu làm quà là được rồi."

Mỗi người đều có một nghề nghiệp mà mình nguyện ý làm, cuộc sống có "việc làm" mới có thể càng có ý nghĩa. Mỗi ngày nếu ngoại trừ ăn chính là phát ngốc nói chuyện phiếm linh tinh gì đó, đúng thật là không tốt. Cho nên Đinh Tiếu cũng không keo kiệt đem tay nghệ nhỏ bé của mình cho người bên cạnh đâu. Huống chi đây cũng không phải đồ vật cậu truyền thụ, càng không phải đồ vật cậu phát minh. Càng nhiều người thích, đồ vật mới có càng nhiều cải tiến. Quan trọng là không có ai có thể độc quyền kỹ năng, vẫn là câ nói kia, mọi người tốt mới là thật sự tốt!

Hành trình từ hồ sen trở về, hết thảy giống như quay về quỹ đạo cũ, không có trong ngoài bận rộn, nhiệt độ mùa hè cũng không khắc nghiệt mấy. Vì có xe đưa đón, chợ thôn Thiên Hà có nhiều quầy hàng hơn lúc đầu mới mở, nhưng Đinh Tiếu không đi dạo nhiều, vẫn như cũ bán chà bông, vẫn cùng ba hai người cùng nhau. Thiếu niên Phúc kia vẫn như cũ lần nào cũng tới, theo thường lệ mua một trăm khối, nhưng lại không thấy hắn nói gì nữa. Bối và thịt kiếm lời được, ba con hai người đều muốn đưa cho đối phương, kết quả trải qua "hội nghị gia đình" thương thảo, quyết định thịt đổi được trừ bỏ tiếp tục làm trà bông, Đinh Tiếu sẽ làm thành thịt hun khói, tự nhiên là đặt ở chỗ Quỳnh ba. Trước khi dọn sang nhà mới, Đinh Tiếu và Khôn đã đáp ứng với Quỳnh ba bữa trưa sẽ về nhà ăn cơm, đây coi là tiền cơm nước. Còn bối thì tất cả cho Đinh Tiếu, thật sự người ở Thú Thế rất ít chấp nhất đặc biệt với thứ gọi là "tiền" này, dù sao ở trong thôn cũng không có nhiều tác dụng mấy, để ở chỗ ai cũng không khác biệt gì...

Nguyên bản mọi người cho rằng chợ Hạ bắt đầu thì người ở chợ thôn sẽ ít đi, kết quả vẫn rất náo nhiệt. Cũng không chịu ảnh hưởng mấy. Đương nhiên mỗi một lần đi tới khu tường biên nhân số cũng hữu hạn, dù sao rời khỏi lãnh địa đi vào sâu trong Thanh Sâm, cũngkhông phải phụ nữ, người già và trẻ em có thể tùy ý đi vào.

Mà chợ thôn thì không như vậy, hiện tại thôn Thiên Hà còn có xe chuyên dùng đưa đón, lần khai trương đầu tiên, Đinh Tiếu nhìn thấy một vị lão thú nhân 457 tuổi ở thôn Bạch Thạch. Khi vị lão nhân này đi tới trước sạp hàng của mình, Đinh Tiếu không nói hai lời liền tặng mười khối thịt chà bông. Kính gì yêu trẻ, càng là một loại mỹ đức ở Thú Thế đáng chú ý hơn xã hội hiện đại.

Chợ Hạ thời gian là ngắn nhất, hơn nữa khoảng cách tới chọ Thu cũng rất gần, có thể trao đổi được nhiều đặc sản đồ ăn ở các địa vực khác nhau. Nhưng Đinh Tiếu thật sự không muốn đi, nếu đi qua lại ít nhất cũng nửa tháng, bọn họ lúc này mới nghỉ ngơi không bao lâu, vẫn là ít hoạt động hơn mới tốt. Nhưng thật ra Kinh và Lục Hi còn có Đông Y rốt cuộc đã xác định quan hệ với Hắc Ất, mấy gia hỏa đi theo bạn lữ tương lai của mình đi một chuyến. Kỳ thực mục đích chủ yếu của bọn họ ngoại trừ đi ra ngoài chơi một hồi, chính là mua đủ dịch nhầy khủng trùng. Cửa kính gì đó bọn họ cũng không coi trọng, nhưng nền nhà và tường sáng bóng gì đó họ cũng thực thích.

Khi mọi người đi tường biên chở về, Đinh Tiếu vẫn bắt được đồ tốt mà bằng hữu của mình mua về. Hai người chịu trách nhiệm mua hải sâm, hai người chịu trách nhiệm mua bào ngư, chỉ dùng một con trâu chân trần cùng một con cự giác lộc thành niên liền đổi được. Giá này thực sự quá làm người vui sướng, được rồi, đây chỉ là điều mà Đinh Tiếu cho là như vậy mà thôi, chỉ sợ người tộc Thiên Ngư kia lúc này cũng đang vui sướng kìa.

Khôn dùng nửa ngày công phu liền đem trâu và lộc trả lại cho Phong, nhưng đám đại gia hỏa đều cảm thấy tò mò về đồ vật Tiếu Tiếu nhờ bọn họ đổi trở về. Đồ vật bộ dáng khô cằn cứng rắn lại kỳ dị sẽ ăn ngon sao? Ngửi thấy có mùi tanh của biển nhưng lại không nồng nặc mấy. Bọn họ cũng không dám hỏi tộc nhân tộc Thiên Ngư kia, nếu để cho người ta biết bọn họ ngay cả thứ này ăn như thế nào cũng không biết còn mang hai con dã thú to lớn tới đổi như vậyậy, còn không bị người cười chết.

Đinh Tiếu cũng không định bủn xỉn, bữa trưa ngày hôm sau liền mời đoàn người về nhà, nấu một nồi quả màn thầu to, đem hai mươi con hải sâm đã ngâm hôm qua ra. Còn về bào ngư ngâm cùng lúc có vẻ còn chưa đủ thời gian, cho nên chỉ có thể đợi sau.

Đinh Tiếu không biết làm hải ngư, nhưng trong sách dạy nấu ăn có ghi cách làm hải sâm nướng hành, món ăn tanh vẫn là khẩu vị của người Đông Bắc như Đinh Tiếu cho nên làm mặc dù hoàn toàn không chính tông, nhưng trình độ tiếp thu trong lòng vẫn rất cao. Dù sao bản thân cậu ăn cũng đã thấy không tồi, cầm quả màn thầu chấm với hải sâm nướng hành, thật là mỹ diệu nói không nên lời.

Tuy ngày hôm nay mọi người không được nếm thử cái thứ rõ ràng là sò hến lại gọi là bào ngư kia, nhưng Đinh Tiếu cho bọn họ nếm thử hương vị bí đỏ hầm.

Bí đỏ trong ruộng đã có mấy quả chín, đặc biệt là trong sân vườn nhà mình, cũng không biết lý do gì, so với trồng ngoài ruộng thí nghiệm chín sớm hơn, hơn nữa kích cỡ cũng lớn hơn. Hôm nay cậu liền hầm một quả bí đỏ nặng tầm 40 cân. Sau khi bỏ hạt, cho thêm thịt và nước, hầm cả ba bình lớn.

Phương pháp hầm bí đỏ của Đinh Tiếu là học từ ba cậu, đơn giản đến cực điểm, ngay cả làm thơm chảo cũng không cần. Trực tiếp đun sôi nước, đem thịt ba chỉ thái mỏng, bí đỏ cùng sò biển mang từ bở biển về cũng nhau cho vào. Chỉ cần hầm đến khi bí đỏ mềm nát, lại cho thêm chút muối là được. Còn có cho thêm hành hay không là tùy sở thích của từng người, Đinh Tiếu liền không cho, đương nhiên đây hoàn toàn là vì bản thân cậu đối với vị tanh của biển có chút ưa thích.

Bí đỏ là thực vật thực dễ no, nhưng cung tùy người mà khác nhau. Đinh Tiếu chính là người có thể ăn bí đỏ thay cơm, nhưng cậu tin giống đực nơi này hiện tại tuy ăn đến một bụng tròn xoe, nhưng không đến bữa tối sẽ lại đói bụng. Nhưng đó là việc cậu không phải phụ trách, nếm thử món mới mà thôi, cậu cũng không định đem bí đỏ thành món chính giới thiệu cho mọi người. Nhưng thật ra đám bán thú nhân ấu tể cùng em gái Liên Chi đều nhất trí cho rằng bí đỏ ăn ngon. Vị mặn mặn tăng thêm độ thơm ngọt, kèm với thịtba chỉ ăn đặc biệt ngon. Hơn nữa mềm như bông, có loại càng ăn càng muốn ăn thêm. Dù sao mấy người bọn họ đều đã no quá sức. Hôm nay Khôn ca cũng không phát bệnh keo kiệt, phát cho mỗi người một quả bí đỏ, đại khái tầm trên dưới 10 cân. Cứ như vậy giàn bí trong sân có vẻ không còn quả lớn chồng chất nữa, mọi người đều có chút ngại ngùng, nhưng nghe Đinh Tiếu nói hiện tại bítrên giàn trong hai tháng nữa còn có thể tiếp tục lớn, nếu đám bí lớn này còn ở đây sẽ lấy mất chất dinh dưỡng gì đó. Cho dù nghe được mơ hồ, nhưng tổng thể ý tứ là minh bạch, trong lòng mỗi người đều giảm bớt ít nhiều ngại ngùng.

Mọi người trước khi rời đi, Đinh Tiếu dặn dò mấy người hạt bí đỏ ngàn vạn đừng vứt đi, bỏ ra phơi khô để giữ lại, đầu xuân sang năm trực tiếp trồng trong sân nhà mình, chờ đến tầm này năm sau, trong sân nhà bọn họ cũng sẽ giống như nhà mình treo đầy bí đỏ, đây cũng coi như là cho đám bạn tốt một chút tiểu phúc lợi trước đi.

Khi một đám anh em tốt càng ngày càng khát khao chờ đợi đối với gieo trồng, rất nhiều người trong thôn cũng đã bắt đầu quan tâm đến việc trồng trọt này. Nguyên bản còn một số người quan vọng, thậm chí là không coi trọng, hiện tại nhìn đến quả lớn chồng chất trong ruộng, đặc biệt là một mảnh lớn quả trân châu, lúc này không có ai còn hoài nghi trồng trọt rốt cuộc có tốt nào hay không nữa. Thử nghĩ một chút ở cửa nhà liền có thể thu hoạch tràn đầy một kho đồ ăn, vậy mùa đông còn phải sầu nữa sao?

Cho nên khi trái cây trong ruộng thí nghiệm càng ngày càng thành thục, thái độ của các thôn dân đã có biến hóa phi thường rõ ràng.

Không có ai sẽ đi hỏi Khôn, vì người này ngoài lúc trước mặt Đinh Tiếu sẽ cười ha ha ra, thấy ai cũng đều mặt lạnh như tiền.

Cũng không có mấy người có cơ hội hỏi Đinh Tiếu, thứ nhất dạo gần đây Đinh Tiếu rất bận rộn, vì lúc trước muối cải trắng hương vị không tồi, cậu liền bắt đầu cân nhắc các loại đồ muối khác. Giống như hồng măng tây, cà rốt, dưa tím...những thứ quen thuộc với mỗi nhà, còn có bắp cải, su hào, rau cải cùng với bạch đậu. Cậu còn dùng trứng gà mà ba và mình tích cóp được làm một bình trứng muối, nhưng cái này chính là vật trân quý tư nhân, không thể cho người khác cùng chung.

Nhìn các loại bình muối rau bày đầy nhà kho, Đinh Tiếu rốt cuộc cảm thấy thành tựu viên mãn. Nhưng khi cậu cho rằng rốt cuộc có thể nghỉ hai ngày thì thôn trưởng đại nhân lê tiếng, muốn cậu đến Thôn bộ mở họp.

Cư nhiên dùng từ "mở họp" rất không được người thích như này! Đinh Tiếu buồn bực buông bát trà trong tay xuống. Chuyên chọn lúc Khôn không có nhà mở họp, aiz, thật sợ một mình mình không cẩn thận lại nói ra cái gì không hay ho.

Cũng may khi cậu tới Thôn bộ, mới vừa ngồi trong lều uống nước một lát, Khôn đã được đổi người từ đội tuần tra về.

Nhanh chóng tiến gần bên cạnh bạn lữ nhà mình, Khôn lấy ánh mắt dò hỏi một chút, khi nhìn thấy Tiếu Tiếu vẻ mặt mờ mịt lung lay, Khôn ca tính toán một chút mấy ngày nay trong thôn nghị luận, phỏng chừng có liên quan tới việc trồng trọt, nhóm người này, cũng quá sốt ruột rồi.

Phải nói hôm nay là "đại hội đại biểu thôn" mới đúng, trừ bỏ một số người ở Thôn bộ cùng mấy vị đội trưởng đội tuần tra và hiến tế ra, còn có một số bán thú nhân và giống cái tham dự, những người này không phải là tương đối lớn tuổi thì chính là uy vọng tương đối cao. Văn tiên sinh cũng ở trong số đó.

Đối với đội hình này Đinh Tiếu có chút ngốc, từ sần bên ngoài xem náo nhiệt đến trong sân mở họp, cậu là người có tuổi nhỏ nhất, mà nhìn thấy hiến tế an bài vị trí cho mình, còn là chỗ ngồi trung tâm, chột dạ là không thể tránh được. Mặc dù khi trộm thì thầm vài câu với Khôn, đại thểcó thể hiểu nội dung hội nghị này, cậu cũng không cảm thấy thoải mái hơn chút nào, ngược lại là càng rối rắm.

Đếm số người một chút, xác định nhân viên quan trọng đều đến, thôn trưởng đại nhân bắt đầu chủ trì hội nghị.

Đề tài thảo luận chính là ruộng trồng như thế nào, trồng cái gì, trồng ở đâu, ruộng phân chia như nào, ai có thể được phân ruộng.

Đương nhiên đây là Đinh Tiếu tổng kết ra, thôn trưởng nói tương đối có trình độ, cậu ở đây cân nhắc, hắc lão hổ nhà mình thật không có phong phạm của cha hắn, quả nhiên là tuổi trẻ mà! Còn trồng như thế nào, đây là vấn đề được mọi người thảo luận cuối cùng. Mà người có quyền lên tiếng nhất chính là Đinh Tiếu và Khôn, nói cách khác, một đám người bắt đầu chưa cho hai người bọn họ lên liếng, này vừa lúc hợp với tâm tư của Đinh Tiếu, ít nói tự nhiên sẽ ít nói sai hơn.

Đầu tiên mọi người quan tâm chính là trồng ruộng ở đâu, vấn đề này mọi người thống nhất rất cao, đó chính là trong phạm vi tuần tra của thôn. Nếukhông một số bán thú nhân liền không có biện pháp đi săn, hơn nữa cũng ảnh hưởng một ít điều kiện sinh tồn của động vật, nhưng cứ như vậy, ruộng liền ít đi.

Đầu tiên, mọi người nhất trí tán thành Thôn bộ cần phải giữ lại một mảnh ruộng, phiến ruộng này diện tích không thể quá nhỏ, giống như đội tuần tra của giống đực, ruộng thôn yêu cầu thôn dân cắt lượt tới chăm sóc, như vậy đồ vật thu hoạch được vào mùa đông sẽ do Thôn bộ cất giữ. Giống như con mồi, đến lúc đó sẽ chiếu cố người già, phụ nữ và trẻ em không có năng lực kiếm được đồ ăn trước, cũng có đủ đồ ăn, sau đó mới chia cho những người còn lại.

Cứ như vậy ruộng phân phối liền giảm đi. Thôn trưởng phu nhân tới tham dự hội nghị đề nghị, hiện tại mỗi một nhà khoảng cách từ sân tới nhà hàng xóm gần nhất đều rất xa, cho nên sân nhà mình có thể lập ra một khối ba trượng vuông trồng cây. Dựa theo tỷ lệ ruộng thí nghiệm tính ra, nếu trồng quả trân châu, cũng có thể hai ba túi.

Đề nghị này đều được mọi người tán thành, dù sao cho tới nay, sân mỗi nhà đều là cỏ mọc hoặc là trống trơn, dùng để trồng cây cũng không lãng phí chỗ. Hơn nữa ba trượng vuông tuy không lớn, nhưng trên thực tế cũng không nhỏ. Đinh Tiếu tính toán một chút, vậy đại khái có khoảng một nửa đất bị phân, kỳ thực vừa vặn có thể để cho mọi người nơi này thoải mái mà trồng trọt. Cũng có thể cho giống cái không biết săn thú cùng bán thú nhân không giỏi săn thú cung cấp một ít đồ ăn, dù sao ngoại trừ nhà mình, các gia đình khác chủ yếu vẫn là lấy thịt làm chủ. Dù sao người nơi này thu hoạch lương thực cũng không mang đi bán.

Nhưng vấn đề tồn tại là đất còn dư lại rốt cuộc người như nào mới được chia tới? Mọi người nhìn hiến tế và thôn trưởng, đều chờ quyết sách được đưa ra. Nhưng mỗi người đều muốn đãi ngộ này, dù sao nhìn quả lớn chồng chất trong ruộng thí nghiệm, quá làm người thèm thuồng hâm mộ.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện