Hai mẫu đất trồng quả chân châuđược mọi người cẩn thận hái xuống đựng vào trong túi. Hết 60 túi, điều này đối với bất cứ ai mà nói đều là một con số tương đối khó lường.
Thôn trưởng trước mặt mọi người, tính cả Cát Trung đem 30 túi quả trânchaau trở về hầm đất củ Thôn bộ. Còn dư lại 30 túi, Đinh Tiếu cũng không có khả năng độc chiếm, Phong, Mộc Ngõa, Thạch Trung, Hắc Ất, Minh, Nhất Toàn, Hôi Hổ bảy người mỗi người được chia một túi.
Bảy người này căn bản không nghĩ tới bọn họ còn có thể được chia tới nhiều như vậy, rõ ràng trừ bỏ làm một số việc như xới đất gieo hạt, những lúc khác bọn họ cũng chưa làm cái gì. Cho nên khi Đinh Tiếu mở miệng, bọn họ thực ngượng ngùng, cũng không chịu lấy.
Khôn ca rất có trọng lượng, chỉ một câu liền khiến bọn họ ngoan ngoãn nghe lời: "Những thứ này là hạt giống cho các ngươi sang năm trồng, không cần lấy ở Thôn Bộ nữa." Ngụ ý bảy người bọn họ không lấy ở thôn bộ, tộc nhân khác có thể phân nhiều hơn một chút. Tuy rừng rậm có quả trân châu, nhưng loại việc phân chia này luôn bị mọi người để ý ở trong mắt. Đây chính là vấn đề thái độ.
Quả nhiên có lão hổ vạn sự suôn sẻ! Đinh Tiếu cảm thán trong lòng, hắc lão hổ nhà mình sao lại có uy nghiêm phong phạm như vậy chứ! (Này này!)
Dư lại 23 túi cho vào hầm đồ ăn nhà mình mười túi, đưa tới nhà thôn trưởng đại nhân 6 túi, nhà ba và cha nhà mình 6 túi. Dư lại một túi Đinh Tiếu quyết định ngày mai đều xay thành bột, hấp bánh bao, nấu mì sợi, làm bánh nướng! Để Kinh và Lục Hi bọn họ cũng được ăn cho đã nghiền. Thật là đã hơn nửa năm không có hưởng thụ qua mì sợi chân chính! Quỳnh ba tự nhiên không khách sáo với con trai bảo bối nhà mình, anh cũng biết không lấy Tiếu Tiếu sẽ không vui. Dù sao hai đứa nhỏ cũng mỗi ngày tới ăn cơm, để chỗ nào cũng không quan trọng. Nhưng Liễu Đại lại có chút ngượng ngùng, nàng thật không nghĩ tới Tiếu Tiếu sẽ để Khôn mang về nhà mình nhiều như vậy. Dù sao bọn họ cũng không làm gì trong ruộng, cho dù mình và Bằng Giáp là cha mẹ của Khôn, nhưng ở Thú Thế loại việc không làm mà hưởng như này chính là không thường thấy. Trong lòng bất an rất nhiều, Liễu Đại còn thực đau lòng thay Tiếu Tiếu. Rõ ràng trong ruộng thu hoạch nhiều như vậy, đảo mắt con trai và con dâu chỉ còn lại 10 túi, hai đứa nhỏ này cũng nỡ bỏ được. Nhưng tâm tính tuy là như vậy, đồ vật hài tử đưa nàng cũng cân nhắc, tìm thời gian nàng đến nói chuyện với đứa nhỏ này, cũng không thể cho đồ hào phóng như vậy, cho dù là quan hệ thân nhân bằng hữu, chờ có thời điểm khó khăn giúp là được.
Buổi tối lửa trại yến, hiến tế tuyên bố ba sự kiện.
Thứ nhất chính là bao gồm cả Đinh Tiếu bên trong, tổng cộng có 8 người trở thành nhóm học đồ đầu tiên của nàng. Mà 8 người này có 4 người là bán thú nhân, 4 người là giống cái, tất cả đều là ấu tể trên 20 tuổi, dưới 30 tuổi, hơn nữa tất cả đều có bạn lữ tương lai.
Chuyện thứ hai chính là xác định Lục Hi là người kế nghiệp sau này của hiến tế. Cho dù chuyện này xảy ra ngoài ý liệu của mọi người, dù sao Lục Hi cũng là một bán thú nhân ấu tể không đáng chú ý, lại không hiện ra bản thân có thiên phúc thần tích linh tinh gì. Nhưng mà hiến tế lựa chọn người nối nghệp là người khác không thể lắm miệng xen vào, mọi người kinh ngạc một hồi rồi liền qua đi. Chỉ là khi ánh mắt nhìn về phía Lục Hi liền nhiều thêm một loại tò mò, đồng thời cũng nhiều thêm một phần cẩn thận cùng tôn trọng. Cũng may lúc trước hiến tế có nói qua với Lục Hi, nếu không lấy can đảm của Lục Hi, đột nghiên nghe được như vậy có lẽ sẽ bất ngờ mà ngất đi.
Chuyện thứ ba chính là hôn sự của nàng và Cát Trung. Vì xác định người nối nghiệp, cho nên nàng tính toán cho mình một gia đình chân chính, cũng cho Cát Trung có thể có càng nhiều thời gian bồi bên bạn lữ của mình. mà nghi thức kết thân của bọn họ sẽ cử hành sau khi mọi người từ chợ Đông trở về.
Tin tức cuối cùng tất cả mọi người đều không ngờ tới, cho nên các tất cả thôn dân đến lựa trại yến đều sôi trào có cao hứng vì hiến tế và Cát Trung, có đơn thuần chỉ là xem náo nhiệt, còn có mấy giống đực yêu thầm hiến tế ảm đạm thương tâm, đương nhiên cũng không thiếu mấy vị giống cái và bán thú nhân đã từng thích Cát Trung trong lòng ghen tị.
Đinh Tiếu thực hưng phấn, từ lần đầu tiên nghe từ miệng Khôn "bát quái" về hiến tế và Cát Trung, cậu vẫn luôn cảm thấy Cát Trung bá bá thực không dễ dàng, là một giống đực tuyệt đối có giá trị có thể dựa vào. Hiện tại người có tình đến với nhau, tất nhiên là một việc đại hỉ. Huống chi hiến tế đối với mình chiếu cố, Đinh Tiếu sao có thể không biết, mà bản thân cậu cũng đã sớm đem hiến tế trở thành thân nhân giống như ba và cha của mình. Hỉ sự của người thân, còn không phải vui mừng gấp bội sao? Ừm! Đến lúc đó nhất định phải làm thật nhiều món ăn ngon cho hôn lễ của dì hiến tế càng hoàn mỹ hơn mới được! Đúng rồi, phải thiết kế một bộ lễ phục càng xinh đẹp, mình không thể động thủ, nhưng vẫn có thể thiết kế mà~!
Sau khi thu hoạch quả trân châu chính là thu hoạch bắp râu dài và bí đỏ, lần này không làm hoạt động chúc mừng gì nữa, ngay cả quần chúng vây xem cũng ít đi. Vì lúc này đã tới mùa vào rừng thu thập rồi.
Hạ cha và Khôn chủ yếu là phụ trách đi xa hai quả gạo, bọn họ chuyến đi này tất nhiên là muốn sớm về thôn. Mà Quỳnh ba và thôn dân cùng nhau hái quả trân châu, Đinh Tiếu cũng cùng mọi người đi vào rừng, nhưng số lượng quả trân châu cậu hái rất ít. Nhưng lại hái rất nhiều gừng và tỏi gì đó về, một số loại có thể dùng làm dược liệu hương liệu là mục tiêu chủ yếu của cậu. Dù sao mùa đông năm nay đồ ăn chắc chắn cũng đủ, còn không bằng ở mặt dinh dưỡng và hương vị tốn nhiều chút công phu.
Thu hoạch đồ ăn không sai biệt mấy, Đinh Tiếu liền bắt đầu cùng ba chế tác muối cá khô.
Khôn và Hạcha dùng thời gian nửa ngày làm mấy lưới ở ao cá nhà mình, thành công vớt ra cá lớn, để lại cá nhỏ trong ao, lại còn ngoài ý muốn bắt được một con rùa không nhỏ. Nhưng con rùa này Đinh Tiếu lập tức thả lại trong hồ, lý do là thứ này ở quê mình tượng trưng cho trường thọ khỏe mạnh, còn có thể mang tới cát tường và giàu có cho người ta. Cho nên nếu nó đi vào ao cá nhà mình chính là dấu hiệu tốt, không thể ăn. Mà kỳ thật cậu làm như vậy nguyên nhân chính là vì cha và Khôn nhà mình hoàn toàn không cần thiết phải bồi bổ thêm nữa, chảy máu mũi gì đó cũng không phải trò đùa!
Bọn họ bổ quá độ, mình và ba sẽ thực thảm cũng không phải là trò đùa!
Cá vớt lên tầm năm sáu mươi con. Đừng thấy số lượng không nhiều lắm, nhưng những gia hỏa này đều nặng hơn bảy tám cân, vừa nhìn liền biết là loại cá bưu hãn có thể đoạt đồ ăn. Chỉ tiếc vẫn là miếng cơm trong miệng nhân loại.
Vì có Liễu Đại bá mẫu đề điểm và dạy dỗ lúc trước, Đinh Tiếu không lại nơi nơi đưa cá nữa, nhưng vẫn tặng nhà đại bá và nhà hiến tế mỗi nhà 10 con. Còn cá dư lại, bốn người thu thập suốt một ngày mới tính xong việc, làm cho một sân toàn là mùi tanh của cá và mùi máu tươi.
Gia vị ướp cá Đinh Tiếu không tốn nhiều quá công phu, ngoại trừ tiêu đen và bột ớt ra, dư lại cậu đều dùng muối để yêm chế. Dù sao muốn ăn cá tươi trong sông còn nhiều, cá mặn này Đinh Tiếu dùng nhiều muối, phơi cả đêm, bề ngoài cá lớp một tầng sương muối trắng bóng.
Đương nhiên, đâu thể yêm hết hơn 100 con cá, lấy 20 con trong đó giao cho Khôn phụ trách làm cá viên, 4 con lấy sốt chua ngọt, hai con kho tàu, bốn con nướng ăn. Đinh Tiếu còn làm 6 con lấy thịt tạc. Tóm lái sau hai ngày đánh cá, trên bàn cơm của bốn người liền không thiếu món cá lúc nào.
Gió thu càng trở nên lạnh hơn, nhớ tới lông chim mình bảo Khôn thu thập, Đinh Tiếu bận việc ba ngày làm ra một kiện áo lông vũ da rắn dài qua đầu gối. Sau khi mặc vào đi thử trong sân một chút, tính giữ ấm tuyệt đối không thể kém hơn xã hội hiện đại, không đến 5 phút cậu liền đổ mồ hôi. Đương nhiên, chưa đúng mùa, mặt trời vẫn còn phát huy uy lực của nó trên cao mà.
Khôn đối với cái áo lông vũ này hơi cảm thấy hứng thú. Da rắn sờ lên bóng loáng mềm mại, mà lớp lông bên trong lại mềm nhẹ xõa tung, dán vào người cảm giác rất không tồi. Đáng tiếc giống đực bọn họ không cần ngoạn ý này.
"Lông chim này thật khá tốt."
Đinh Tiếu ôm áo lông vũ lăn hai cái trên giường đất: "Nếu làm thành chăn, so với chăn bông mềm mại còn vừa nhẹ vừa ấm hơn nhiều. Nhưng mà em không thích chăn lông, cảm giác quá nhẹ, giống như không đắp gì vậy. Đúng rồi, chợ Đông hai ngày tới, Nhất Toàn bọn họ có đi không?"
Khôn gật đầu: "Màu làm một ít quần áo da dày định đi chợ Đông bán, Nhất Toàn sẽ dẫn y đi. Lục Hi hiện tại đang học chữ, Phong chắc chắn không đi. Kinh và Mộc Ngõa đi, em có cái gì muốn mua có thể nhờ bọn họ."
Đinh Tiếu lắc đầu: "Chỗ nào nhiều đồ vật muốn mua như vậy, đồ vật năm nay lăn lộn kiếm về đã đủ nhiều. Em hiện tại liền cảm thấy, làm gì cũng không tốt bằng nằm trên giường đất." Nếu có quyển sách để đọc càng tốt, chỉ tiếc đây là hy vọng xa vời.
Khôn sờ sờ đầu Tiếu Tiếu: "Em gần đây quá vất vả, gầy đi rồi."
"Vậy sao anh không nói em thịt rắn chắc hơn nhiều chứ? Nhưng mà rất mệt, thật hâm mộ thể lực của anh và cha." Aiz, loại sự tình xuyên qua này, thân thể xuyên cùng một chỗ, thể trạng đúng là chú định ném xa mấy con phố mà!
Khôn cười: "Chờ thành niên, là có thể giống Quỳnh thúc thúc."
Đinh Tiếu lườm hắn một cái, nhưng cũng không phát biểu ý kiến gì khác. Mình thực muốn có thể trạng được như ba đã là phi thường lợi hại, nhưng mà cậu hiện tại đã thực thỏa mãn, nếu là trước kia, một bàn tay muốn xách lên 100 cân gạo quả thực chính là nói đùa. Kỳ thực ngẫm lại....vẫn là thấy đủ mới vui a!
Sau khi mọi người rời thôn đi chợ Đông, người lưu lại trong thôn tiếp tục sưu tập đồ ăn ở khu an toàn và khu gần lãnh địa. Người một nhà Đinh Tiếu đã cất trữ đủ lương thực, cho nên trừ bỏ Hạ cha và Khôn dẫn dắt đội săn thú trong thôn đi săn thú ra, Đinh Tiếu và Quỳnh ba chính là ở nhà mình dọn dẹp một chút da thú, nên phơi thì phơi, nên giặt thì giặt. Một ít mảnh da thú nhỏ được Đinh Tiếu thu thập lại, cậu chuẩẩn bị làm mấy con gấu đồ chơi cho Miêu Miêu, thuận tiện đem thử lên chợ tiêu thụ xem sao.
Hôm nay Hạ cha và Khôn như cũ không ở nhà, Đinh Tiếu và Quỳnh ba ở nhà gõ gậy tre làm sạch da thú. Mùa đông năm này có thêm chăn bông càng ấm áp hơn để đắp, đám da thú này phải xếp vào đáy hòm rồi. Hai ba con nói nói cười cười, đột nhiên nghe được nơi xa truyền tới tiếng bước chân, chỉ chốc lát sau liền nhìn thấy Đông Y chạy đến cửa nhà mình.
Đinh Tiếu chạy nhanh tới mở cửa: "Ngươi chạy gì a? Có chuyện gì sao?"
Đông Y trên mặt hồng hồng, như bị lạnh lại như có chút hưng phấn, đương nhiên có thể nhìn ra còn có một chút sốt ruột: "Tĩnh và Lĩnh ở khu an toàn đánh nhau, kinh động tới cả hiến tế và thôn trưởng."
Đinh Tiếu nhướng mày, hai người kia Đinh Tiếu có nghe qua tên, bộ dáng cũng có chút ấn tượng, Tĩnh là giống cái, hẳn là đã thành thân. Lĩnh cũng là giống cái thành niên, nhưng trước mắt còn chưa có bạn lữ tương lai: "Ngươi chạy tới là vì muốn bảo chúng ta đi xem náo nhiệt?"
Đông Y gật đầu thật mạnh: "Đương nhiên! Tĩnh là giống cái miệng lưỡi rất lợi hại! Nhưng mà Lĩnh cũng không kém, mọi người đều đi xem náo nhiệt!"
Nhìn biểu tình "xem đi, chỉ có ta còn nghĩ tới ngươi" của Đông Y, Đinh Tiếu nhịn không được bật cười. Đối với tình trạng giải trí nghèo nàn của các thú nhân, cậu rất hiểu hành động của Đông Y. Nhưng mà đối với việc đánh nhau, cậu thực không có hứng thú mấy. Trốn tránh còn không kịp kìa. Nhưng Quỳnh ba rất là tò mò: "Các nàng vì sao lại đánh nhau?"
Đông Y lập tức trả lời: "Vì hái quả trân châu, các nàng nhìn chúng một mảnh quả trân châu, vốn dĩ chính là ai nhanh tay người đó hái được nhiều, nhưng thể trạng của Lĩnh chính là tốt số một số hai trong giống cái, Tĩnh sao nhanh tay được bằng Lĩnh. Kết quả nàng sốt ruột liền bẻ luôn cả cành lá quả trân châu, còn bẻ thực nhiều. Lĩnh phát hiện liền cùng nào ồn ào."
Hai ba con vừa nghe liền nhíu mày, lúc trước đã nói qua với mọi người, cây quả trân trâu này là thực vật thân thảo lâu năm. Chỉ cần không đứt cảnh, không phá hư cây cối, năm thứ hai nó sẽ tiếp tục kết quả. Hiến tế đã báo cho thôn dân không được phá hư cây quả trân châu, hiện giờ xảy ra việc như vậy, liền giống như phá hủy đồ ăn không khác gì nhau. Cũng khó trách sẽ khiến nhiều như cùng nhau tới vây xem náo nhiệt như vậy: "Ba, chúng ta qua xem thử đi."
Trước kia, cây quả trân châu liền bị nhổ nhóm lửa cũng không ai thèm nhìn, nhưng tình hình hôm nay không giống như vậy. Hiện tại vài vòng người vây quanh, Tĩnh đã hoàn toàn không có sức mạnh đấu khẩu cùng Lĩnh như vừa rồi, hơn nữa nàng cũng thực hối hận, hiện tại người càng ngày càng nhiều lên. Bạn lữ và cha của nàng hiện tai đang ở trong đội săn thú, chỉ có mẹ và em trai đuổi tới đây. Nhưng đối mặt với thôn trưởng và hiến tế, nàng biết mình đã làm việc sai, hiện tại chỉ có thể không nói một lời, chờ đợi xử lý.
Lĩnh lúc này cũng nhìn đến cây quả trân châu bị phá hư trên mặt đất, trong mắt vẫn mang theo lửa giận.
Hiến tế rất rõ ràng, vì trước kia Lĩnh đã từng thích qua Dương bạn lữ của Tĩnh, cho nên mặc dù hai người hiện tại cũng không tiếp xúc qua, nhưng Tĩnh vẫn luôn xem Lĩnh không vừa mắt. Hơn nữa Lĩnh vẫn luôn không có lựa chọn bạn lữ thành thân, lại so với giống cái đều có thể làm, cho nên mỗi lần Tĩnh đều phải tranh đua với Lĩnh một phen. Nhìn hai ba mươi cây quả trân châu bị bẻ gãy còn nhổ cả rễ, nàng thật không có cỡ nào cảm giác đau lòng, dù sao ngoạn ý này ở khu an toàn thôn Thiên Hà bọn họ có rất nhiều, số lượng như vậy cũng không tính là tổn thất, nhưng nếu mặc kệ, ngày sau mọi người đều muốn bớt việc mà làm như vậy liền không được.
Khi mọi người đang ta nhìn ngươi, ngươi nhìn ta, chờ đợi hiến tế và thôn trưởng lên tiếng, Đinh Tiếu và Quỳnh ba liền tới.
Nhìn thấy Đinh Tiếu và Quỳnh, người vây xem lập tức nhường đường cho hai ba con. Người trồng ruộng đã tới, có lẽ sẽ có cách gì cũng không chừng.
Nhìn thấy Đinh Tiếu, hiến tế lập tức dò hỏi: "Tiếu Tiếu, con xem những cây này còn cứu được không?"
Đinh Tiếu nhìn thoáng qua, tình huống có chút thảm, nhưng cũng không quá mức. Cậu hiểu ý hiến tế, vì thế nhíu mày: "Này còn cũng không dám nói, trước đem đám cây này trồng lại. Mấy cái cành bị bẻ gãy không biết sang năm có thể mọc ra hay không." Nói xong cậu liền kéo ba một chút, hai ba con nhanh chóng đi thu thập những viên quả trân châu đáng thương. Kỳ thực Đinh Tiếu cũng không rõ lắm, có lẽ đem đem cành lá năm nay cắt bớt chỉ để lại rễ, sang năm mọc ra cành mới có thể cũng tốt. Cũng có thể ngoạn ý này có năng lực tái sinh không cường gì đó, cậu cũng không phải học nông nghiệp, quả trân châu này lại không phải đồ vật đời trước cũng có. Cậu chỉ có thể cẩn thận một chút. Nhưng mà cậu cảm giác được không có vấn đề gì lớn, cũng không biết mấy cây bị nhổ rễ kia còn sống được không.
Nhìn một chút rễ cây quả trân châu, Đinh Tiếu rất bội phục Tĩnh, nếu muốn rút ra cũng tốn không ít sức lực đâu, thật là giống cái khó lường!
Nhìn ba con Đinh Tiếu bên kia sửa sang lại giải quyết tốt hậu quả, Tĩnh liền càng khó xử: "Ta....ta...thực xin lỗi mọi người." Trừ bỏ điều này nàng cũng không biết nói gì cho phải.
Đinh Tiếu đên bây giờ cũng không thực hiểu được chấp niệm của các thú nhân này với đồ ăn, dù sao nghe nói và trải qua chênh lệch quá lớn, sau khi cậu tới nơi này liền tìm thấy nhiều thứ có thể ăn như vậy, vì vậy câu "thực xin lỗi" này của Tĩnh làm cậu đột nhiên rất là cảm khái. Tôn trọng đồ ăn, chỉ sợ là tâm thái cơ bản nhất mà người hiện đại đã quên đi.
"Về sau tất cả mọi người đều không được như vậy, đặc biệt là sang năm bắt đầu trồng trọt, mọi người liền càng phải hảo hảo quý trọng thực vật trong rừng rậm này. Có rất nhiều tiểu động vật đều dựa vào trái cây này đó là thức ăn, nếu chúng ta phá hủy chúng nó, sẽ có rất nhiều động vật liền bị đói bụng, nếu tiểu động vật chết đói, những dã thú lớn hơn cũng sẽ không có đồ ăn. Tóm lại bất luận là một đồ vật gì trong rừng rậm đều có vị trí và tác dụng của riêng nó, chúng ta phải đối xử tử tế quý trọng chúng nó."
Hiến tế tán thành lời thuyết giáo của Đinh Tiếu, mở miệng nói: "Đinh Tiếu nói không sai, mọi người không thể vì cái lợi của mình mà gây bất lợi cho người khác tổn thương rừng rậm. Đây là việc Thần Thú không cho phép. Tĩnh, ngươi phạm lỗi, nhất định phải bị trừng phạt. Buổi chiều ngày mai ngươi đến chỗ ta hỗ trợ chế tác bột gừng. Còn có, hôm may tất cả mọi người ở đây đều phải nghe rõ ràng, về sau nếu ai cố ý phá hư đồ ăn trong rừng rậm, thì không phải chỉ là trừng phạt hỗ trợ đơn giản như vậy!"
Thôn trưởng trước mặt mọi người, tính cả Cát Trung đem 30 túi quả trânchaau trở về hầm đất củ Thôn bộ. Còn dư lại 30 túi, Đinh Tiếu cũng không có khả năng độc chiếm, Phong, Mộc Ngõa, Thạch Trung, Hắc Ất, Minh, Nhất Toàn, Hôi Hổ bảy người mỗi người được chia một túi.
Bảy người này căn bản không nghĩ tới bọn họ còn có thể được chia tới nhiều như vậy, rõ ràng trừ bỏ làm một số việc như xới đất gieo hạt, những lúc khác bọn họ cũng chưa làm cái gì. Cho nên khi Đinh Tiếu mở miệng, bọn họ thực ngượng ngùng, cũng không chịu lấy.
Khôn ca rất có trọng lượng, chỉ một câu liền khiến bọn họ ngoan ngoãn nghe lời: "Những thứ này là hạt giống cho các ngươi sang năm trồng, không cần lấy ở Thôn Bộ nữa." Ngụ ý bảy người bọn họ không lấy ở thôn bộ, tộc nhân khác có thể phân nhiều hơn một chút. Tuy rừng rậm có quả trân châu, nhưng loại việc phân chia này luôn bị mọi người để ý ở trong mắt. Đây chính là vấn đề thái độ.
Quả nhiên có lão hổ vạn sự suôn sẻ! Đinh Tiếu cảm thán trong lòng, hắc lão hổ nhà mình sao lại có uy nghiêm phong phạm như vậy chứ! (Này này!)
Dư lại 23 túi cho vào hầm đồ ăn nhà mình mười túi, đưa tới nhà thôn trưởng đại nhân 6 túi, nhà ba và cha nhà mình 6 túi. Dư lại một túi Đinh Tiếu quyết định ngày mai đều xay thành bột, hấp bánh bao, nấu mì sợi, làm bánh nướng! Để Kinh và Lục Hi bọn họ cũng được ăn cho đã nghiền. Thật là đã hơn nửa năm không có hưởng thụ qua mì sợi chân chính! Quỳnh ba tự nhiên không khách sáo với con trai bảo bối nhà mình, anh cũng biết không lấy Tiếu Tiếu sẽ không vui. Dù sao hai đứa nhỏ cũng mỗi ngày tới ăn cơm, để chỗ nào cũng không quan trọng. Nhưng Liễu Đại lại có chút ngượng ngùng, nàng thật không nghĩ tới Tiếu Tiếu sẽ để Khôn mang về nhà mình nhiều như vậy. Dù sao bọn họ cũng không làm gì trong ruộng, cho dù mình và Bằng Giáp là cha mẹ của Khôn, nhưng ở Thú Thế loại việc không làm mà hưởng như này chính là không thường thấy. Trong lòng bất an rất nhiều, Liễu Đại còn thực đau lòng thay Tiếu Tiếu. Rõ ràng trong ruộng thu hoạch nhiều như vậy, đảo mắt con trai và con dâu chỉ còn lại 10 túi, hai đứa nhỏ này cũng nỡ bỏ được. Nhưng tâm tính tuy là như vậy, đồ vật hài tử đưa nàng cũng cân nhắc, tìm thời gian nàng đến nói chuyện với đứa nhỏ này, cũng không thể cho đồ hào phóng như vậy, cho dù là quan hệ thân nhân bằng hữu, chờ có thời điểm khó khăn giúp là được.
Buổi tối lửa trại yến, hiến tế tuyên bố ba sự kiện.
Thứ nhất chính là bao gồm cả Đinh Tiếu bên trong, tổng cộng có 8 người trở thành nhóm học đồ đầu tiên của nàng. Mà 8 người này có 4 người là bán thú nhân, 4 người là giống cái, tất cả đều là ấu tể trên 20 tuổi, dưới 30 tuổi, hơn nữa tất cả đều có bạn lữ tương lai.
Chuyện thứ hai chính là xác định Lục Hi là người kế nghiệp sau này của hiến tế. Cho dù chuyện này xảy ra ngoài ý liệu của mọi người, dù sao Lục Hi cũng là một bán thú nhân ấu tể không đáng chú ý, lại không hiện ra bản thân có thiên phúc thần tích linh tinh gì. Nhưng mà hiến tế lựa chọn người nối nghệp là người khác không thể lắm miệng xen vào, mọi người kinh ngạc một hồi rồi liền qua đi. Chỉ là khi ánh mắt nhìn về phía Lục Hi liền nhiều thêm một loại tò mò, đồng thời cũng nhiều thêm một phần cẩn thận cùng tôn trọng. Cũng may lúc trước hiến tế có nói qua với Lục Hi, nếu không lấy can đảm của Lục Hi, đột nghiên nghe được như vậy có lẽ sẽ bất ngờ mà ngất đi.
Chuyện thứ ba chính là hôn sự của nàng và Cát Trung. Vì xác định người nối nghiệp, cho nên nàng tính toán cho mình một gia đình chân chính, cũng cho Cát Trung có thể có càng nhiều thời gian bồi bên bạn lữ của mình. mà nghi thức kết thân của bọn họ sẽ cử hành sau khi mọi người từ chợ Đông trở về.
Tin tức cuối cùng tất cả mọi người đều không ngờ tới, cho nên các tất cả thôn dân đến lựa trại yến đều sôi trào có cao hứng vì hiến tế và Cát Trung, có đơn thuần chỉ là xem náo nhiệt, còn có mấy giống đực yêu thầm hiến tế ảm đạm thương tâm, đương nhiên cũng không thiếu mấy vị giống cái và bán thú nhân đã từng thích Cát Trung trong lòng ghen tị.
Đinh Tiếu thực hưng phấn, từ lần đầu tiên nghe từ miệng Khôn "bát quái" về hiến tế và Cát Trung, cậu vẫn luôn cảm thấy Cát Trung bá bá thực không dễ dàng, là một giống đực tuyệt đối có giá trị có thể dựa vào. Hiện tại người có tình đến với nhau, tất nhiên là một việc đại hỉ. Huống chi hiến tế đối với mình chiếu cố, Đinh Tiếu sao có thể không biết, mà bản thân cậu cũng đã sớm đem hiến tế trở thành thân nhân giống như ba và cha của mình. Hỉ sự của người thân, còn không phải vui mừng gấp bội sao? Ừm! Đến lúc đó nhất định phải làm thật nhiều món ăn ngon cho hôn lễ của dì hiến tế càng hoàn mỹ hơn mới được! Đúng rồi, phải thiết kế một bộ lễ phục càng xinh đẹp, mình không thể động thủ, nhưng vẫn có thể thiết kế mà~!
Sau khi thu hoạch quả trân châu chính là thu hoạch bắp râu dài và bí đỏ, lần này không làm hoạt động chúc mừng gì nữa, ngay cả quần chúng vây xem cũng ít đi. Vì lúc này đã tới mùa vào rừng thu thập rồi.
Hạ cha và Khôn chủ yếu là phụ trách đi xa hai quả gạo, bọn họ chuyến đi này tất nhiên là muốn sớm về thôn. Mà Quỳnh ba và thôn dân cùng nhau hái quả trân châu, Đinh Tiếu cũng cùng mọi người đi vào rừng, nhưng số lượng quả trân châu cậu hái rất ít. Nhưng lại hái rất nhiều gừng và tỏi gì đó về, một số loại có thể dùng làm dược liệu hương liệu là mục tiêu chủ yếu của cậu. Dù sao mùa đông năm nay đồ ăn chắc chắn cũng đủ, còn không bằng ở mặt dinh dưỡng và hương vị tốn nhiều chút công phu.
Thu hoạch đồ ăn không sai biệt mấy, Đinh Tiếu liền bắt đầu cùng ba chế tác muối cá khô.
Khôn và Hạcha dùng thời gian nửa ngày làm mấy lưới ở ao cá nhà mình, thành công vớt ra cá lớn, để lại cá nhỏ trong ao, lại còn ngoài ý muốn bắt được một con rùa không nhỏ. Nhưng con rùa này Đinh Tiếu lập tức thả lại trong hồ, lý do là thứ này ở quê mình tượng trưng cho trường thọ khỏe mạnh, còn có thể mang tới cát tường và giàu có cho người ta. Cho nên nếu nó đi vào ao cá nhà mình chính là dấu hiệu tốt, không thể ăn. Mà kỳ thật cậu làm như vậy nguyên nhân chính là vì cha và Khôn nhà mình hoàn toàn không cần thiết phải bồi bổ thêm nữa, chảy máu mũi gì đó cũng không phải trò đùa!
Bọn họ bổ quá độ, mình và ba sẽ thực thảm cũng không phải là trò đùa!
Cá vớt lên tầm năm sáu mươi con. Đừng thấy số lượng không nhiều lắm, nhưng những gia hỏa này đều nặng hơn bảy tám cân, vừa nhìn liền biết là loại cá bưu hãn có thể đoạt đồ ăn. Chỉ tiếc vẫn là miếng cơm trong miệng nhân loại.
Vì có Liễu Đại bá mẫu đề điểm và dạy dỗ lúc trước, Đinh Tiếu không lại nơi nơi đưa cá nữa, nhưng vẫn tặng nhà đại bá và nhà hiến tế mỗi nhà 10 con. Còn cá dư lại, bốn người thu thập suốt một ngày mới tính xong việc, làm cho một sân toàn là mùi tanh của cá và mùi máu tươi.
Gia vị ướp cá Đinh Tiếu không tốn nhiều quá công phu, ngoại trừ tiêu đen và bột ớt ra, dư lại cậu đều dùng muối để yêm chế. Dù sao muốn ăn cá tươi trong sông còn nhiều, cá mặn này Đinh Tiếu dùng nhiều muối, phơi cả đêm, bề ngoài cá lớp một tầng sương muối trắng bóng.
Đương nhiên, đâu thể yêm hết hơn 100 con cá, lấy 20 con trong đó giao cho Khôn phụ trách làm cá viên, 4 con lấy sốt chua ngọt, hai con kho tàu, bốn con nướng ăn. Đinh Tiếu còn làm 6 con lấy thịt tạc. Tóm lái sau hai ngày đánh cá, trên bàn cơm của bốn người liền không thiếu món cá lúc nào.
Gió thu càng trở nên lạnh hơn, nhớ tới lông chim mình bảo Khôn thu thập, Đinh Tiếu bận việc ba ngày làm ra một kiện áo lông vũ da rắn dài qua đầu gối. Sau khi mặc vào đi thử trong sân một chút, tính giữ ấm tuyệt đối không thể kém hơn xã hội hiện đại, không đến 5 phút cậu liền đổ mồ hôi. Đương nhiên, chưa đúng mùa, mặt trời vẫn còn phát huy uy lực của nó trên cao mà.
Khôn đối với cái áo lông vũ này hơi cảm thấy hứng thú. Da rắn sờ lên bóng loáng mềm mại, mà lớp lông bên trong lại mềm nhẹ xõa tung, dán vào người cảm giác rất không tồi. Đáng tiếc giống đực bọn họ không cần ngoạn ý này.
"Lông chim này thật khá tốt."
Đinh Tiếu ôm áo lông vũ lăn hai cái trên giường đất: "Nếu làm thành chăn, so với chăn bông mềm mại còn vừa nhẹ vừa ấm hơn nhiều. Nhưng mà em không thích chăn lông, cảm giác quá nhẹ, giống như không đắp gì vậy. Đúng rồi, chợ Đông hai ngày tới, Nhất Toàn bọn họ có đi không?"
Khôn gật đầu: "Màu làm một ít quần áo da dày định đi chợ Đông bán, Nhất Toàn sẽ dẫn y đi. Lục Hi hiện tại đang học chữ, Phong chắc chắn không đi. Kinh và Mộc Ngõa đi, em có cái gì muốn mua có thể nhờ bọn họ."
Đinh Tiếu lắc đầu: "Chỗ nào nhiều đồ vật muốn mua như vậy, đồ vật năm nay lăn lộn kiếm về đã đủ nhiều. Em hiện tại liền cảm thấy, làm gì cũng không tốt bằng nằm trên giường đất." Nếu có quyển sách để đọc càng tốt, chỉ tiếc đây là hy vọng xa vời.
Khôn sờ sờ đầu Tiếu Tiếu: "Em gần đây quá vất vả, gầy đi rồi."
"Vậy sao anh không nói em thịt rắn chắc hơn nhiều chứ? Nhưng mà rất mệt, thật hâm mộ thể lực của anh và cha." Aiz, loại sự tình xuyên qua này, thân thể xuyên cùng một chỗ, thể trạng đúng là chú định ném xa mấy con phố mà!
Khôn cười: "Chờ thành niên, là có thể giống Quỳnh thúc thúc."
Đinh Tiếu lườm hắn một cái, nhưng cũng không phát biểu ý kiến gì khác. Mình thực muốn có thể trạng được như ba đã là phi thường lợi hại, nhưng mà cậu hiện tại đã thực thỏa mãn, nếu là trước kia, một bàn tay muốn xách lên 100 cân gạo quả thực chính là nói đùa. Kỳ thực ngẫm lại....vẫn là thấy đủ mới vui a!
Sau khi mọi người rời thôn đi chợ Đông, người lưu lại trong thôn tiếp tục sưu tập đồ ăn ở khu an toàn và khu gần lãnh địa. Người một nhà Đinh Tiếu đã cất trữ đủ lương thực, cho nên trừ bỏ Hạ cha và Khôn dẫn dắt đội săn thú trong thôn đi săn thú ra, Đinh Tiếu và Quỳnh ba chính là ở nhà mình dọn dẹp một chút da thú, nên phơi thì phơi, nên giặt thì giặt. Một ít mảnh da thú nhỏ được Đinh Tiếu thu thập lại, cậu chuẩẩn bị làm mấy con gấu đồ chơi cho Miêu Miêu, thuận tiện đem thử lên chợ tiêu thụ xem sao.
Hôm nay Hạ cha và Khôn như cũ không ở nhà, Đinh Tiếu và Quỳnh ba ở nhà gõ gậy tre làm sạch da thú. Mùa đông năm này có thêm chăn bông càng ấm áp hơn để đắp, đám da thú này phải xếp vào đáy hòm rồi. Hai ba con nói nói cười cười, đột nhiên nghe được nơi xa truyền tới tiếng bước chân, chỉ chốc lát sau liền nhìn thấy Đông Y chạy đến cửa nhà mình.
Đinh Tiếu chạy nhanh tới mở cửa: "Ngươi chạy gì a? Có chuyện gì sao?"
Đông Y trên mặt hồng hồng, như bị lạnh lại như có chút hưng phấn, đương nhiên có thể nhìn ra còn có một chút sốt ruột: "Tĩnh và Lĩnh ở khu an toàn đánh nhau, kinh động tới cả hiến tế và thôn trưởng."
Đinh Tiếu nhướng mày, hai người kia Đinh Tiếu có nghe qua tên, bộ dáng cũng có chút ấn tượng, Tĩnh là giống cái, hẳn là đã thành thân. Lĩnh cũng là giống cái thành niên, nhưng trước mắt còn chưa có bạn lữ tương lai: "Ngươi chạy tới là vì muốn bảo chúng ta đi xem náo nhiệt?"
Đông Y gật đầu thật mạnh: "Đương nhiên! Tĩnh là giống cái miệng lưỡi rất lợi hại! Nhưng mà Lĩnh cũng không kém, mọi người đều đi xem náo nhiệt!"
Nhìn biểu tình "xem đi, chỉ có ta còn nghĩ tới ngươi" của Đông Y, Đinh Tiếu nhịn không được bật cười. Đối với tình trạng giải trí nghèo nàn của các thú nhân, cậu rất hiểu hành động của Đông Y. Nhưng mà đối với việc đánh nhau, cậu thực không có hứng thú mấy. Trốn tránh còn không kịp kìa. Nhưng Quỳnh ba rất là tò mò: "Các nàng vì sao lại đánh nhau?"
Đông Y lập tức trả lời: "Vì hái quả trân châu, các nàng nhìn chúng một mảnh quả trân châu, vốn dĩ chính là ai nhanh tay người đó hái được nhiều, nhưng thể trạng của Lĩnh chính là tốt số một số hai trong giống cái, Tĩnh sao nhanh tay được bằng Lĩnh. Kết quả nàng sốt ruột liền bẻ luôn cả cành lá quả trân châu, còn bẻ thực nhiều. Lĩnh phát hiện liền cùng nào ồn ào."
Hai ba con vừa nghe liền nhíu mày, lúc trước đã nói qua với mọi người, cây quả trân trâu này là thực vật thân thảo lâu năm. Chỉ cần không đứt cảnh, không phá hư cây cối, năm thứ hai nó sẽ tiếp tục kết quả. Hiến tế đã báo cho thôn dân không được phá hư cây quả trân châu, hiện giờ xảy ra việc như vậy, liền giống như phá hủy đồ ăn không khác gì nhau. Cũng khó trách sẽ khiến nhiều như cùng nhau tới vây xem náo nhiệt như vậy: "Ba, chúng ta qua xem thử đi."
Trước kia, cây quả trân châu liền bị nhổ nhóm lửa cũng không ai thèm nhìn, nhưng tình hình hôm nay không giống như vậy. Hiện tại vài vòng người vây quanh, Tĩnh đã hoàn toàn không có sức mạnh đấu khẩu cùng Lĩnh như vừa rồi, hơn nữa nàng cũng thực hối hận, hiện tại người càng ngày càng nhiều lên. Bạn lữ và cha của nàng hiện tai đang ở trong đội săn thú, chỉ có mẹ và em trai đuổi tới đây. Nhưng đối mặt với thôn trưởng và hiến tế, nàng biết mình đã làm việc sai, hiện tại chỉ có thể không nói một lời, chờ đợi xử lý.
Lĩnh lúc này cũng nhìn đến cây quả trân châu bị phá hư trên mặt đất, trong mắt vẫn mang theo lửa giận.
Hiến tế rất rõ ràng, vì trước kia Lĩnh đã từng thích qua Dương bạn lữ của Tĩnh, cho nên mặc dù hai người hiện tại cũng không tiếp xúc qua, nhưng Tĩnh vẫn luôn xem Lĩnh không vừa mắt. Hơn nữa Lĩnh vẫn luôn không có lựa chọn bạn lữ thành thân, lại so với giống cái đều có thể làm, cho nên mỗi lần Tĩnh đều phải tranh đua với Lĩnh một phen. Nhìn hai ba mươi cây quả trân châu bị bẻ gãy còn nhổ cả rễ, nàng thật không có cỡ nào cảm giác đau lòng, dù sao ngoạn ý này ở khu an toàn thôn Thiên Hà bọn họ có rất nhiều, số lượng như vậy cũng không tính là tổn thất, nhưng nếu mặc kệ, ngày sau mọi người đều muốn bớt việc mà làm như vậy liền không được.
Khi mọi người đang ta nhìn ngươi, ngươi nhìn ta, chờ đợi hiến tế và thôn trưởng lên tiếng, Đinh Tiếu và Quỳnh ba liền tới.
Nhìn thấy Đinh Tiếu và Quỳnh, người vây xem lập tức nhường đường cho hai ba con. Người trồng ruộng đã tới, có lẽ sẽ có cách gì cũng không chừng.
Nhìn thấy Đinh Tiếu, hiến tế lập tức dò hỏi: "Tiếu Tiếu, con xem những cây này còn cứu được không?"
Đinh Tiếu nhìn thoáng qua, tình huống có chút thảm, nhưng cũng không quá mức. Cậu hiểu ý hiến tế, vì thế nhíu mày: "Này còn cũng không dám nói, trước đem đám cây này trồng lại. Mấy cái cành bị bẻ gãy không biết sang năm có thể mọc ra hay không." Nói xong cậu liền kéo ba một chút, hai ba con nhanh chóng đi thu thập những viên quả trân châu đáng thương. Kỳ thực Đinh Tiếu cũng không rõ lắm, có lẽ đem đem cành lá năm nay cắt bớt chỉ để lại rễ, sang năm mọc ra cành mới có thể cũng tốt. Cũng có thể ngoạn ý này có năng lực tái sinh không cường gì đó, cậu cũng không phải học nông nghiệp, quả trân châu này lại không phải đồ vật đời trước cũng có. Cậu chỉ có thể cẩn thận một chút. Nhưng mà cậu cảm giác được không có vấn đề gì lớn, cũng không biết mấy cây bị nhổ rễ kia còn sống được không.
Nhìn một chút rễ cây quả trân châu, Đinh Tiếu rất bội phục Tĩnh, nếu muốn rút ra cũng tốn không ít sức lực đâu, thật là giống cái khó lường!
Nhìn ba con Đinh Tiếu bên kia sửa sang lại giải quyết tốt hậu quả, Tĩnh liền càng khó xử: "Ta....ta...thực xin lỗi mọi người." Trừ bỏ điều này nàng cũng không biết nói gì cho phải.
Đinh Tiếu đên bây giờ cũng không thực hiểu được chấp niệm của các thú nhân này với đồ ăn, dù sao nghe nói và trải qua chênh lệch quá lớn, sau khi cậu tới nơi này liền tìm thấy nhiều thứ có thể ăn như vậy, vì vậy câu "thực xin lỗi" này của Tĩnh làm cậu đột nhiên rất là cảm khái. Tôn trọng đồ ăn, chỉ sợ là tâm thái cơ bản nhất mà người hiện đại đã quên đi.
"Về sau tất cả mọi người đều không được như vậy, đặc biệt là sang năm bắt đầu trồng trọt, mọi người liền càng phải hảo hảo quý trọng thực vật trong rừng rậm này. Có rất nhiều tiểu động vật đều dựa vào trái cây này đó là thức ăn, nếu chúng ta phá hủy chúng nó, sẽ có rất nhiều động vật liền bị đói bụng, nếu tiểu động vật chết đói, những dã thú lớn hơn cũng sẽ không có đồ ăn. Tóm lại bất luận là một đồ vật gì trong rừng rậm đều có vị trí và tác dụng của riêng nó, chúng ta phải đối xử tử tế quý trọng chúng nó."
Hiến tế tán thành lời thuyết giáo của Đinh Tiếu, mở miệng nói: "Đinh Tiếu nói không sai, mọi người không thể vì cái lợi của mình mà gây bất lợi cho người khác tổn thương rừng rậm. Đây là việc Thần Thú không cho phép. Tĩnh, ngươi phạm lỗi, nhất định phải bị trừng phạt. Buổi chiều ngày mai ngươi đến chỗ ta hỗ trợ chế tác bột gừng. Còn có, hôm may tất cả mọi người ở đây đều phải nghe rõ ràng, về sau nếu ai cố ý phá hư đồ ăn trong rừng rậm, thì không phải chỉ là trừng phạt hỗ trợ đơn giản như vậy!"
Danh sách chương