Quỳnh và Hạ cũng không chơi nhiều ngày giống như Đinh Tiếu và Khôn, mục đích chủ yếu của bọn họ là ngâm suối nước nóng, lại lấy mấy khối quặng sắt mang về. Quỳnh ba còn dùng thời giản rảnh rỗi ngao không ít muối biển, tuy không có thu hoạch gì khác, nhưng cảm giác ngâm suối nước nóng đã khiến anh phi thường vừa lòng.
Ngày hôm sau hai người trở về, mọi người đi chợ Đông cũng trở về, nói cách khác, hôn lễ của hiến tế và Cát Trung có thể cử hành vào 5 ngày sau.
Ngày hôn lễ, Thôn Bộ cố ý mở ra một lu rượu quả lê, tuy không thể mỗi người đều được uống, nhưng các trưởng bối trong thôn và mấy vị hiến tế ngoại thôn vẫn có thể được nếm thử.
Khi hiến tế mặc lễ phục đi ra, quả thực có thể nói là diễm áp quần phương. Mọi người nhìn thấy đôi mắt đều thẳng tắp.
Quần áo của Cát Trung hôm nay cũng thực đáng chú ý, một thân quần áo lông chồn màu đen, tuy tạo hình không cầu kỳ, nhưng không che được màu sắc xinh đẹp! Chồn lông đen là một loại độngv ật lớn hơn miên chuột một chút, cả người da lông đen bóng như mực, tuy lông không dài, xúc cảm lại mười phần mềm mại thoải mái. Giống đực muốn tích cóp làm đủ một thân quần áo lông chồn đen cho mình cũng không phải là một việc dễ dàng. Đầu tiên chồn đen này tốc độ cực nhanh, leo cây đào dộng đều là hảo thủ, thậm chí bơi lội cũng là cường hạng. Một nửa bán thú nhân đều không bắt được. Nhưng loại động vật này có một cái khuyết điểm trí mạng, đó chính là khi gặp được hơi thở uy hiếp của giống đực sẽ giả chết, vì vậy cũng chỉ có giống đực mới có thể dễ như trở bàn tay đem loại động vật nhỏ không thường thấy này bắt giữ.
Bộ quần áo này của Cát Trung hôm nay, chính là hiến thế nhiều năm nay tích cóp cho Cát Trung, tuy là làm quần áo cho hắn, nhưng đối với bất luận giống đực nào mà nói, bạn lữ có phần tâm ý này đều là đáng để cảm động và kiêu ngạo.
Đinh Tiếu cũng nhìn trúng thân quần áo lông chồn đen này, trong lòng cân nhắc, cũng muốn Khôn đi bắt một ít chồn đen về, tuy không biết thịt có ngon không, dù sao nhóm giống đực có thịt ăn liền sẽ không lãng phí. Quan trọng là bộ da này quá tuyệt vời. Đây chính là áo khoác lông chồn nha! Khôn cái gia hỏa lông đen này nếu mặc vào một tấm áo choàng lông chồn đen, chậc chậc chậc, nghĩ thế nào cũng thấy cảm xúc mênh mông~~
Cảm giác được ánh mắt của bạn lữ liên tiếp nhìn mình, Khôn lập tức thò qua dò hỏi: "Có việc gì?"
Đinh Tiếu ghé tới gần tai Khôn nói: "Quần áo của Cát Trung bá bá rất đẹp, anh cũng bắt nhiều chút chồn đen về, tốt nhất là có thể bắt một đôi còn sống, nuôi sống có lẽ sẽ có rất nhiều ấu tể, tích cóp đủ liền làm cho anh quần áo càng đệp hơn."
Khôn lập tức chém đinh chặt sắt: "Ừ! Ngày mai ta liền đi bắt!" Tuy chồn đen không dễ tìm, nhưng Tiếu Tiếu muốn làm cho mình quần áo càng đẹp mắt mà! Quả nhiên bạn lữ nhà mình rất biết thương người!
Người toàn thôn đều tới tham gia lễ cưới tự nhiên phải cử hành ở quảng trường. Đương nhiên tiệc cưới cũng phải tổ chức ở đây.
Đinh Tiếu tổng cộng định ra hai loại hình thức.
Một loại là món lẩu, dù sao người quá nhiều, xào rau gì đó căn bản không thể được. Mà ăn lẩu vào thời điểm này vừa mỹ vị vừa ấm áp. Chỉ là nước dùng cho người toàn thôn, muốn ngao ra cũng không phải chuyện dễ dàng.
Còn một loại là tiệc đứng thịt chiên, đủ loại thịt được thái ướp sẵn, sau đó trực tiếp co vào trông bồn lớn, ăn liền đi lấy, nhìn thấy nhiều người như vậy, lấy tinh thần diện mạo của Thú Thế, hẳn sẽ không một người lấy một đống lớn. Huống chi thịt chắc chắn sẽ chuẩn bị đủ, hương liệu dùng làm bột ngũ vị hương Khôn đã nhận thức, hiện tại màu này đi ra ngoài thu thập mấy túi cũng không phải vấn đề lớn. Còn rau quả linh tình càng đơn giản hơn, chủ yếu là bạch đậu, khoai lang, củ từ làm chủ lưu, có lẽ quả màn thầu cắt bỏ vỏ cắt lát cũng không ai biết là gì.
Không thể nghi ngờ loại hình thứ hai càng đơn giản hơn loại một. Nước dùng cũng không cần nấu, Đinh Tiếu đem gia vị quấy lên, mỗi người đều hỗ trợ ướp thịt, cậu còn lấy đến lu rượu lê, lấy tới ướp thịt vừa lúc có thể cho tất cả mọi người nếm thử hương vị.
Vì thế khi tiệc cưới bắt đầu, vài vị hiến tế ngoại thôn được an bài ngồi cùng Đằng và Cát Trung, nhìn loại phương pháp trực tiếp chiên thịt trên đá phiến này đầu tiên là ngoài ý muốn, sau đó chính là kinh hỉ.
Nhìn từng "ngọn núi" thịt từng tầng một từng tầng một giảm bớt, mà "món chính" bên cạnh lại không giảm bao nhiêu, Đinh Tiếu oán hận mà gặm sườn dê Khôn chiên cho mình: "Đám giống đực các anh thật không biết ăn! Chỉ biết ăn mỗi thịt! Bạch đậu chiên ăn rất ngon có phải không! Còn có khoai lang, sau khi chín vừa ngọt vừa thơm, mềm mại ngon miệng. Không hiểu mỹ vị!"
Khôn lập tức phụ họa: "Ta sẽ ăn, Bạch Đậu Tiếu Tiếu chiên ăn ngon nhất." Đặc biệt là sau khi chấm với tương ớt Đinh Tiếu đặc chế, liền không có thứ gì là không thể ăn!
Đáng tiếc số lượng tương ớt hữu hạn, tuy sử dụng đậu phộng, đậu nành và ớt cay của Thôn Bộ, cũng chỉ có thể đủ mỗi người một đĩa nhỏ. Người nhiều mà, thử hương vị là tốt rồi. Muốn ăn càng nhiều nước tương cay, còn có hoa tiêu cay tương đậu, không thì nước tương tỏi cũng là lựa chọn không tồi!
Gia vị trộn lẫn một chút bột thì là càng làm hương vị thịt cao cấp hơn một bậc, tuy khó chịu với hành vi không thích ăn rau quả của giống đực, nhưng đối với gia vị mình ướp được khen không dứt miệng vẫn khiến cậu phi thường vui vẻ. Như vậy xem ra, sinh ý nước sốt sang năm nhất định sẽ nâng cao một bậc! (Tham tiền!)
Ăn cơm ngoài trời bi thôi nhất là gì? Chắc chắn chính là sắc trời có thay đổi.
Tuy từ ngày hôm qua sắc trời vẫn luôn âm u, nhưng ngày không có gió càng thích hợp một đám người vây quanh bếp lò vừa ăn vừa uống. Nhưng một khi có tuyết rơi, sự tình liền có biến hóa.
Cảm giác được mu bàn tay chợt lạnh, Đinh Tiếu ngửa đầu nhìn lên, liền thấy không trung đã bắt đầu có tuyết rơi. Tốc độ rơi của tuyết còn rất nhanh, tuy cũng không dày, nhưng cũng khiến mọi người trở tay không kịp. Cũng may để che bụi, trên bàn để nguyên liệu nấu ăn đều dựng lều, nên không lo lắng bông tuyết sẽ rơi vào đồ ăn.
Khi chỗ ăn cơm thì không được che chắn, đột nhiên bị như vậy, mọi người đều trở nên rối loạn.
Khi Đinh Tiếu cho rằng tất cả mọi người đều phải thu thập về nhà, phát hiện các thôn dân lộn xộn cũng không phải vì mất hứng, mà là vì hưng phấn. Điều này khiến cho cậu rất là khó hiểu: "Khôn, mọi người sao lại vui vẻ như vậy?"
Khôn hơi mang theo ý cười: "Vì trận tuyết đầu chính là vào đông a, khi thành thân có tuyết rơi, đó là dấu hiệu cát tường."
Lúc này liền nghe bên cạnh có người hưng phấn ồn ào: "Hiến tế không hổ là người tiếp cận gần nhất với thần! Đây chính là Thần Thú chúc phúc!" Ngay lập tức những người khác cũng phụ họa theo, khiến cho không khí lại lần nữa "nhiệt liệt" lên.
Đinh Tiếu 囧. Đám người nà thật quá không khoa học! Trời đã âm u hai ngày, tuyết rơi có cái gì kỳ quái? Đều lạnh như vậy. Nhưng mà cũng phải, vì sao không sớm hay muộn một ngày mà lại rơi đúng ngày hôm nay? Dù sao chính là chuyện vui, mọi người vui vẻ, mình cũng liền vui vẻ theo. Loại tập tục này, chỉ cần vâng theo không cần tích cực: "Vậy đồ ăn thì phải làm sao?"
Khôn nghiêng đầu, một bộ không hiểu: "Tiếp tục ăn a, làm sao vậy? Lạnh? Ta đi lấy kiện quần áo cho em nhé?"
Đinh Tiếu lắc đầu: "Em là nói một bên tuyết rơi một bên ăn, không phải sẽ ăn luôn cả tuyết hay sao?"
Khôn sờ sờ đầu bạn lữ: "Tuyết tan chính là nước, không bẩn."
Đinh Tiếu vô ngữ, ai nói với anh là không bẩn? Cho dù hiện tại không ô nhiễm, nhưng cũng không tỏ vẻ tuyết sẽ không mang theo tro bụi nha! Ách...vẫn là thôi đi, dạ dày cường hãn của các thú nhân đã vô số lần khiến mình thán phục, thích ăn thì ăn đi, loại ngoại lai dân cư như mình tuy rằng trải quả cải tạo, nhưng có thể không ăn thì không ăn thôi, dù sao cũng ăn no rồi.
"Vậy tiếp tục ăn đi, em về nhà lấy quả táo ăn, anh có ăn không?"
Khôn lắc đầu: "Ta đi lấy cho em, em chiên thịt cho ta, ta muốn ăn thịt thăn trâu." Nói xong đứng lên, sải bước đi về phía nhà mình, hoàn toàn không cho Đinh Tiếu con đường từ chối.
Nhìn bóng dáng rời đi của lão hổ nhà mình, Đinh Tiếu đầy đầu hắc tuyến, kỳ thực yêm còn muốn về nhà nấu chút canh gừng có được không!
Chức mừng vào đông liền tổ chức cùng với hôn lễ của hiến tế.
Cũng may tuyết rơi thực thức thời, vẫn luôn duy trì rời rạc mà nhẹ nhàng chậm chạp bay xuống, tuy ngẫu nhiêu rơi vào mặt hoặc cánh tay sẽ cảm thấy lạnh buốt một chút, mọi người vây quanh bếp lò ăn uống lại càng thêm thích ý.
Trận tuyết này bắt đầu từ giờ Tý liền biến lớn, nếu bắt đầu tính từ tiệc cưới, trận tuyết này ước chừng rơi một ngày hai đêm, đến sáng sớm ngày thứ ba thì ngừng lại. Cho dù bông tuyết không lớn, nhưng sau lại thập phần dày đặc, hiện tại trong thôn đã bị phủ thêm một lớp tuyết màu trắng xóa.
Áo lông vũ của Đinh Tiếu rốt cuộc có tác dụng, mặc quần bông, bên ngoài mặc một tầng quần da dê, áo lông vũ dài qua gối phủ lên lớp áo da dê bên trong. Chuyển động vài vòng trong sân, lúc này mới cầm chổi bắt đầu quét tuyết.
Khôn như cũ chỉ mặc áo dài quần dài, bên ngoài khoác thêm cái áo lông cộc tay. Da lông màu nâu đỏ kết hợp với quần áo màu đen, khiến Khôn nhìn qua càng thêm tinh thần: "Khôn, látnữa đi trong thôn quét tuyết sao?"
"Ừ, em muốn đi đắp người tuyết không?" Khôn một bên cầm cái chổi lớn đem tuyết trên nóc nhà quét xuống, một bên hỏi.
Đinh Tiếu lắc đầu: "Em không xem náo nhiệt, không biết ao cá như thế nào?" Hồ nước đào rất sâu, mình không có việc gì đều chuẩn bị, phỏng chừng cá không thể bị đông chết đi? Tuy nghĩ như vậy, nhưng tâm lý không yên lòng vẫn nổi lên.
Khôn lập tức trả lời: "Ngày hôm qua đi qua ta tiện thể nhìn thoáng qua, không có việc gì, cá đều ở đáy nước, không có chết nổi."
"Vậy là tốt rồi." Kỳ thực cho dù cá bị đông chết cũng không sao, cùng lắm thì vớt lên ăn luôn là được.
"Tuyết ngoài ruộng muốn quét sao?" Đó chính là một mảnh rất lớn nha, muốn quét phải làm ngay, Khôn dò ý hỏi.
Đinh Tiếu cười: "Trong ruộng thì không cần, nhưng cái cây đó đều sinh trưởng ở tộc Dực Hổ chúng ta, mùa đông nào không bị tuyết vùi qua a! Còn có, anh nhớ nói cho đại bá, đừng cho thôn dân động tới đám ruộng chuẩn bị gieo trồng, tuyết này sang năm vào mùa xuân coi như là nước tưới ruộng."
Sau khi tuyết rơi, nhiệt độ không khí giảm xuống càng lúc càng nhanh, mấy nhà thay đổi giường đất cực kỳ thích ý, mà các lão nhân và tiểu ấu tể được phân tới chăn bông và áo bông cũng thực thỏa mãn.
Hôm nay mới vừa ăn qua cơm trưa, Đinh Tiếu đang ngồi trên giường đất xem rau hẹ mới cắt từ chậu cây, Kinh và Lục Hi liền nhảy nhót lại đây.
Khôn mở cửa, hai người không nói hai lời, vào nhà bỏ dép leo lên giường đất, nghiễm nhiên giống như ở nhà mình. Mà hiện tại bọn họ đã vô cảm với khí lạnh của Khôn ca phát ra, dù sao bọn họ thấy rõ, Tiếu Tiếu ở, Khôn có không vui cũng không dám nói ra.
"Tiếu Tiếu, rau hẹ nhà ngươi sao lớn nhanh vậy? Nhà ta mới chỉ có cao tầm này!" Kinh với tới bàn bên cạnh giường đất, lấy qua một đám rau hẹ bắt đầu hỗ trợ nhặt, cảm khái nói.
"Này có gì kỳ quái, ngươi trồng muộn hơn ta nửa tháng mà! Nhà Lục Hi cũng lớn không khác mấy với nhà ta." Đinh Tiếu đem bàn dịch tới gần người Kinh, miễn cho gia hỏa ăn mặc như quả cầu này khom lưng khó khăn.
"Ngươi mặc nhiều như vậy không nóng à?"
Lục Hi một bên nhặt rau hẹ một bên trêu chọc: "Mộc Ngõa nhà bọn họ đau lòng y, không mặc như vậy không cho ra khỏi cửa đâu."
Đinh Tiếu lập tức nhếch miệng cười to: "Mộc Ngõa cư nhiên còn dám quản Kinh, thật là lạ nha! Đúng rồi, hai người các cậu đã tới đây, Lục Hi ngươi hôm nay đã nhớ hết chữ rồi à?"
Lục Hi thẳng sống lưng: "Đó là đương nhiên! Aiz, biện pháp kia của cậu thực là có tác dụng. Viết chữ trước, không bao lâu là có thể nhớ kỹ, chính là có đôi khi vẫn sẽ quên. Nhưng trên vở đều có, hiện tại mỗi ngày trước khi ngủ ta lại lấy ra xem một lần, rất hữu dụng. Sư phụ nói ta học đã rất nhanh."
Kinh chậc lưỡi: "Ta xem ngươi kia một tờ một tờ chữ liền đau đầu. May mắn đó không phải việc của ta!"
Đinh Tiếu bĩu môi: "Ngươi còn không biết xấu hổ mà nói. Ngươi không được hiến tế nhận, mẹ ngươi và mẹ Mộc Ngõa rất thất vọng a!"
Kinh "Hắc hắc" bật cười: "Ta cùng Liên Chi đều cảm thấy, theo ngươi học làm đồ ăn còn hữu dụng hơn."
Lục Hi liếc y một cái: "Ngươi chỉ biết ăn! Ngươi xem ngươi năm nay so năm trước tròn lên nhiều ít!"
Kinh cũng không yếu thế: "Vậy thì đã sao? Mộc Ngõa nhà của chúng ta nói ta như vậy đặc biệt tốt! Hơn nữa, có Tiếu Tiếuở đây, không muốn béo cũng rất khó đi? Chính ngươi cũng béo."
Nhìn thoáng qua ngón tay so với trước kia mập hơn một chút, Lục Hi thở dài: "Tuy là sự thực, nhưng sao Tiếu Tiếu vẫn như vậy a? Giống như chỉ cao lên một chút, vẫn cứ gầy còm, không biết đồ ăn vào đi đâu vậy."
Đinh Tiếu vô cùng buồn bực: "Ai ai ai! Đừng nhắc tới cái đề tài này nữa! Các ngươi cho rằng ta không muốn nhiều thêm chút thịt sao? Vốn dĩ mùa hè còn nặng một ít, kết quả cả mùa thu đều bận việc, lại xẹp trở về." Cho nên nói, lao động đúng là công thần giảm béo số một! Nhưng mình mới không muốn giảm béo được không!
Nhìn Đinh Tiếu buồn bực, Kinh liền có chút không đi được, nhìn bạn tốt không che dấu được thèm muốn chút nào, Đinh Tiếu cười giữ hai người bọn họ buổi tối ở đây ăn cơm. Có Tiếu Tiếu làm đồ ăn, sắc mặt Khôn có là cái gì?! Kinh đã sớm đem việc bản thân đã từng yêu thầm cái tên đại gia hỏa đáng ghét Khôn này quăng tới chín tầng mây, khi về nhà gọi Mộc Ngõa tới đây, còn đặc biệt khoe khoang mà ở trong sân cùng Khôn nhắc đi nhắc lại hai lần. Là hôm nay lạicó thể được ăn tới đồ ăn Tiếu Tiếu làm gì đó blah blah blah. Khiến cho Khôn ca một trận buồn bực, lại không thể làm gì.
Lục Hi cũng về gọi phong, nhưng nhà của y và Phong không cách xa nhà Đinh Tiếu và Khôn mấy, cho nên quay lại sớm hơn Kinh rất nhiều.
Tay không là không thể đủ, tới ăn phải mang theo đồ ăn tới là quy tắc làm khách của Thú Thế, nhìn thịt chân và thịt ba chỉ heo trong tay Phong, Đinh Tiếu không chút do dự bảo Khôn đem băm thành nhân làm bánh bao thịt. Còn chân heo chính là đồ ăn chủ yếu, hôm nay cậu chỉ làm một chậu mì, nếu muốn giống đực chỉ ăn mỗi bánh bao liền no thì không hiện thực, vẫn là để cho bụng của ba bán thu nhân bọn họ đi.
Lúc Kinh và Mộc Ngõa tới đây mang theo một túi bột quả trân châu, vốn dĩ Mộc Ngõa đã ngượng ngùng vì lấy một túi quả trân châu trong ruộng rồi, hiện tại còn tới đây ăn, vừa lúc trở về lấy một chút. Dù sao lúc thu tập nhà hắn cũng thu được vài túi, đồ ăn cho mùa đông năm nay khẳng định không thành vấn đề. Đương nhiên, chỉ có một túi bột trân châu thì không đủ, Kinh còn thập phần khoe khoang mà đem mấy quả trứng gà rừng nhà mình nuôi lại đây. Đừng thấy chỉ có bốn quả thôi, nhưng ý nghĩa rất to lớn. Đây chính là thu hoạch đầu tiên trong nghiệp chăn nuôi nhà bọn họ. Tuy không có quả trứng nào có thể nở.
Rau hẹ, trứng gà, nhân thịt cộng theo thịt muối sau khi ngâm, đây là ba loại nhân mà Đinh Tiếu từ nhỏ đã yêu thích nhất. Cái gì? Đây là bốn loại? Không phải vậy! Đây là tên, không liên quan tới số lượng. Huống chi mỗi gia đình khác nhau đều có cách làm ba loại nhân không giống nhau, chỉ là Đinh Tiếu thích phối hợp như vậy mà thôi. Kỳ thực nếu đem thịt muối đổi thành tôm bóc vỏ thì càng ngon hơn. Chỉ tiếc là thời tiết này cũng không vớt đâu ra được tôm.
Ngày hôm sau hai người trở về, mọi người đi chợ Đông cũng trở về, nói cách khác, hôn lễ của hiến tế và Cát Trung có thể cử hành vào 5 ngày sau.
Ngày hôn lễ, Thôn Bộ cố ý mở ra một lu rượu quả lê, tuy không thể mỗi người đều được uống, nhưng các trưởng bối trong thôn và mấy vị hiến tế ngoại thôn vẫn có thể được nếm thử.
Khi hiến tế mặc lễ phục đi ra, quả thực có thể nói là diễm áp quần phương. Mọi người nhìn thấy đôi mắt đều thẳng tắp.
Quần áo của Cát Trung hôm nay cũng thực đáng chú ý, một thân quần áo lông chồn màu đen, tuy tạo hình không cầu kỳ, nhưng không che được màu sắc xinh đẹp! Chồn lông đen là một loại độngv ật lớn hơn miên chuột một chút, cả người da lông đen bóng như mực, tuy lông không dài, xúc cảm lại mười phần mềm mại thoải mái. Giống đực muốn tích cóp làm đủ một thân quần áo lông chồn đen cho mình cũng không phải là một việc dễ dàng. Đầu tiên chồn đen này tốc độ cực nhanh, leo cây đào dộng đều là hảo thủ, thậm chí bơi lội cũng là cường hạng. Một nửa bán thú nhân đều không bắt được. Nhưng loại động vật này có một cái khuyết điểm trí mạng, đó chính là khi gặp được hơi thở uy hiếp của giống đực sẽ giả chết, vì vậy cũng chỉ có giống đực mới có thể dễ như trở bàn tay đem loại động vật nhỏ không thường thấy này bắt giữ.
Bộ quần áo này của Cát Trung hôm nay, chính là hiến thế nhiều năm nay tích cóp cho Cát Trung, tuy là làm quần áo cho hắn, nhưng đối với bất luận giống đực nào mà nói, bạn lữ có phần tâm ý này đều là đáng để cảm động và kiêu ngạo.
Đinh Tiếu cũng nhìn trúng thân quần áo lông chồn đen này, trong lòng cân nhắc, cũng muốn Khôn đi bắt một ít chồn đen về, tuy không biết thịt có ngon không, dù sao nhóm giống đực có thịt ăn liền sẽ không lãng phí. Quan trọng là bộ da này quá tuyệt vời. Đây chính là áo khoác lông chồn nha! Khôn cái gia hỏa lông đen này nếu mặc vào một tấm áo choàng lông chồn đen, chậc chậc chậc, nghĩ thế nào cũng thấy cảm xúc mênh mông~~
Cảm giác được ánh mắt của bạn lữ liên tiếp nhìn mình, Khôn lập tức thò qua dò hỏi: "Có việc gì?"
Đinh Tiếu ghé tới gần tai Khôn nói: "Quần áo của Cát Trung bá bá rất đẹp, anh cũng bắt nhiều chút chồn đen về, tốt nhất là có thể bắt một đôi còn sống, nuôi sống có lẽ sẽ có rất nhiều ấu tể, tích cóp đủ liền làm cho anh quần áo càng đệp hơn."
Khôn lập tức chém đinh chặt sắt: "Ừ! Ngày mai ta liền đi bắt!" Tuy chồn đen không dễ tìm, nhưng Tiếu Tiếu muốn làm cho mình quần áo càng đẹp mắt mà! Quả nhiên bạn lữ nhà mình rất biết thương người!
Người toàn thôn đều tới tham gia lễ cưới tự nhiên phải cử hành ở quảng trường. Đương nhiên tiệc cưới cũng phải tổ chức ở đây.
Đinh Tiếu tổng cộng định ra hai loại hình thức.
Một loại là món lẩu, dù sao người quá nhiều, xào rau gì đó căn bản không thể được. Mà ăn lẩu vào thời điểm này vừa mỹ vị vừa ấm áp. Chỉ là nước dùng cho người toàn thôn, muốn ngao ra cũng không phải chuyện dễ dàng.
Còn một loại là tiệc đứng thịt chiên, đủ loại thịt được thái ướp sẵn, sau đó trực tiếp co vào trông bồn lớn, ăn liền đi lấy, nhìn thấy nhiều người như vậy, lấy tinh thần diện mạo của Thú Thế, hẳn sẽ không một người lấy một đống lớn. Huống chi thịt chắc chắn sẽ chuẩn bị đủ, hương liệu dùng làm bột ngũ vị hương Khôn đã nhận thức, hiện tại màu này đi ra ngoài thu thập mấy túi cũng không phải vấn đề lớn. Còn rau quả linh tình càng đơn giản hơn, chủ yếu là bạch đậu, khoai lang, củ từ làm chủ lưu, có lẽ quả màn thầu cắt bỏ vỏ cắt lát cũng không ai biết là gì.
Không thể nghi ngờ loại hình thứ hai càng đơn giản hơn loại một. Nước dùng cũng không cần nấu, Đinh Tiếu đem gia vị quấy lên, mỗi người đều hỗ trợ ướp thịt, cậu còn lấy đến lu rượu lê, lấy tới ướp thịt vừa lúc có thể cho tất cả mọi người nếm thử hương vị.
Vì thế khi tiệc cưới bắt đầu, vài vị hiến tế ngoại thôn được an bài ngồi cùng Đằng và Cát Trung, nhìn loại phương pháp trực tiếp chiên thịt trên đá phiến này đầu tiên là ngoài ý muốn, sau đó chính là kinh hỉ.
Nhìn từng "ngọn núi" thịt từng tầng một từng tầng một giảm bớt, mà "món chính" bên cạnh lại không giảm bao nhiêu, Đinh Tiếu oán hận mà gặm sườn dê Khôn chiên cho mình: "Đám giống đực các anh thật không biết ăn! Chỉ biết ăn mỗi thịt! Bạch đậu chiên ăn rất ngon có phải không! Còn có khoai lang, sau khi chín vừa ngọt vừa thơm, mềm mại ngon miệng. Không hiểu mỹ vị!"
Khôn lập tức phụ họa: "Ta sẽ ăn, Bạch Đậu Tiếu Tiếu chiên ăn ngon nhất." Đặc biệt là sau khi chấm với tương ớt Đinh Tiếu đặc chế, liền không có thứ gì là không thể ăn!
Đáng tiếc số lượng tương ớt hữu hạn, tuy sử dụng đậu phộng, đậu nành và ớt cay của Thôn Bộ, cũng chỉ có thể đủ mỗi người một đĩa nhỏ. Người nhiều mà, thử hương vị là tốt rồi. Muốn ăn càng nhiều nước tương cay, còn có hoa tiêu cay tương đậu, không thì nước tương tỏi cũng là lựa chọn không tồi!
Gia vị trộn lẫn một chút bột thì là càng làm hương vị thịt cao cấp hơn một bậc, tuy khó chịu với hành vi không thích ăn rau quả của giống đực, nhưng đối với gia vị mình ướp được khen không dứt miệng vẫn khiến cậu phi thường vui vẻ. Như vậy xem ra, sinh ý nước sốt sang năm nhất định sẽ nâng cao một bậc! (Tham tiền!)
Ăn cơm ngoài trời bi thôi nhất là gì? Chắc chắn chính là sắc trời có thay đổi.
Tuy từ ngày hôm qua sắc trời vẫn luôn âm u, nhưng ngày không có gió càng thích hợp một đám người vây quanh bếp lò vừa ăn vừa uống. Nhưng một khi có tuyết rơi, sự tình liền có biến hóa.
Cảm giác được mu bàn tay chợt lạnh, Đinh Tiếu ngửa đầu nhìn lên, liền thấy không trung đã bắt đầu có tuyết rơi. Tốc độ rơi của tuyết còn rất nhanh, tuy cũng không dày, nhưng cũng khiến mọi người trở tay không kịp. Cũng may để che bụi, trên bàn để nguyên liệu nấu ăn đều dựng lều, nên không lo lắng bông tuyết sẽ rơi vào đồ ăn.
Khi chỗ ăn cơm thì không được che chắn, đột nhiên bị như vậy, mọi người đều trở nên rối loạn.
Khi Đinh Tiếu cho rằng tất cả mọi người đều phải thu thập về nhà, phát hiện các thôn dân lộn xộn cũng không phải vì mất hứng, mà là vì hưng phấn. Điều này khiến cho cậu rất là khó hiểu: "Khôn, mọi người sao lại vui vẻ như vậy?"
Khôn hơi mang theo ý cười: "Vì trận tuyết đầu chính là vào đông a, khi thành thân có tuyết rơi, đó là dấu hiệu cát tường."
Lúc này liền nghe bên cạnh có người hưng phấn ồn ào: "Hiến tế không hổ là người tiếp cận gần nhất với thần! Đây chính là Thần Thú chúc phúc!" Ngay lập tức những người khác cũng phụ họa theo, khiến cho không khí lại lần nữa "nhiệt liệt" lên.
Đinh Tiếu 囧. Đám người nà thật quá không khoa học! Trời đã âm u hai ngày, tuyết rơi có cái gì kỳ quái? Đều lạnh như vậy. Nhưng mà cũng phải, vì sao không sớm hay muộn một ngày mà lại rơi đúng ngày hôm nay? Dù sao chính là chuyện vui, mọi người vui vẻ, mình cũng liền vui vẻ theo. Loại tập tục này, chỉ cần vâng theo không cần tích cực: "Vậy đồ ăn thì phải làm sao?"
Khôn nghiêng đầu, một bộ không hiểu: "Tiếp tục ăn a, làm sao vậy? Lạnh? Ta đi lấy kiện quần áo cho em nhé?"
Đinh Tiếu lắc đầu: "Em là nói một bên tuyết rơi một bên ăn, không phải sẽ ăn luôn cả tuyết hay sao?"
Khôn sờ sờ đầu bạn lữ: "Tuyết tan chính là nước, không bẩn."
Đinh Tiếu vô ngữ, ai nói với anh là không bẩn? Cho dù hiện tại không ô nhiễm, nhưng cũng không tỏ vẻ tuyết sẽ không mang theo tro bụi nha! Ách...vẫn là thôi đi, dạ dày cường hãn của các thú nhân đã vô số lần khiến mình thán phục, thích ăn thì ăn đi, loại ngoại lai dân cư như mình tuy rằng trải quả cải tạo, nhưng có thể không ăn thì không ăn thôi, dù sao cũng ăn no rồi.
"Vậy tiếp tục ăn đi, em về nhà lấy quả táo ăn, anh có ăn không?"
Khôn lắc đầu: "Ta đi lấy cho em, em chiên thịt cho ta, ta muốn ăn thịt thăn trâu." Nói xong đứng lên, sải bước đi về phía nhà mình, hoàn toàn không cho Đinh Tiếu con đường từ chối.
Nhìn bóng dáng rời đi của lão hổ nhà mình, Đinh Tiếu đầy đầu hắc tuyến, kỳ thực yêm còn muốn về nhà nấu chút canh gừng có được không!
Chức mừng vào đông liền tổ chức cùng với hôn lễ của hiến tế.
Cũng may tuyết rơi thực thức thời, vẫn luôn duy trì rời rạc mà nhẹ nhàng chậm chạp bay xuống, tuy ngẫu nhiêu rơi vào mặt hoặc cánh tay sẽ cảm thấy lạnh buốt một chút, mọi người vây quanh bếp lò ăn uống lại càng thêm thích ý.
Trận tuyết này bắt đầu từ giờ Tý liền biến lớn, nếu bắt đầu tính từ tiệc cưới, trận tuyết này ước chừng rơi một ngày hai đêm, đến sáng sớm ngày thứ ba thì ngừng lại. Cho dù bông tuyết không lớn, nhưng sau lại thập phần dày đặc, hiện tại trong thôn đã bị phủ thêm một lớp tuyết màu trắng xóa.
Áo lông vũ của Đinh Tiếu rốt cuộc có tác dụng, mặc quần bông, bên ngoài mặc một tầng quần da dê, áo lông vũ dài qua gối phủ lên lớp áo da dê bên trong. Chuyển động vài vòng trong sân, lúc này mới cầm chổi bắt đầu quét tuyết.
Khôn như cũ chỉ mặc áo dài quần dài, bên ngoài khoác thêm cái áo lông cộc tay. Da lông màu nâu đỏ kết hợp với quần áo màu đen, khiến Khôn nhìn qua càng thêm tinh thần: "Khôn, látnữa đi trong thôn quét tuyết sao?"
"Ừ, em muốn đi đắp người tuyết không?" Khôn một bên cầm cái chổi lớn đem tuyết trên nóc nhà quét xuống, một bên hỏi.
Đinh Tiếu lắc đầu: "Em không xem náo nhiệt, không biết ao cá như thế nào?" Hồ nước đào rất sâu, mình không có việc gì đều chuẩn bị, phỏng chừng cá không thể bị đông chết đi? Tuy nghĩ như vậy, nhưng tâm lý không yên lòng vẫn nổi lên.
Khôn lập tức trả lời: "Ngày hôm qua đi qua ta tiện thể nhìn thoáng qua, không có việc gì, cá đều ở đáy nước, không có chết nổi."
"Vậy là tốt rồi." Kỳ thực cho dù cá bị đông chết cũng không sao, cùng lắm thì vớt lên ăn luôn là được.
"Tuyết ngoài ruộng muốn quét sao?" Đó chính là một mảnh rất lớn nha, muốn quét phải làm ngay, Khôn dò ý hỏi.
Đinh Tiếu cười: "Trong ruộng thì không cần, nhưng cái cây đó đều sinh trưởng ở tộc Dực Hổ chúng ta, mùa đông nào không bị tuyết vùi qua a! Còn có, anh nhớ nói cho đại bá, đừng cho thôn dân động tới đám ruộng chuẩn bị gieo trồng, tuyết này sang năm vào mùa xuân coi như là nước tưới ruộng."
Sau khi tuyết rơi, nhiệt độ không khí giảm xuống càng lúc càng nhanh, mấy nhà thay đổi giường đất cực kỳ thích ý, mà các lão nhân và tiểu ấu tể được phân tới chăn bông và áo bông cũng thực thỏa mãn.
Hôm nay mới vừa ăn qua cơm trưa, Đinh Tiếu đang ngồi trên giường đất xem rau hẹ mới cắt từ chậu cây, Kinh và Lục Hi liền nhảy nhót lại đây.
Khôn mở cửa, hai người không nói hai lời, vào nhà bỏ dép leo lên giường đất, nghiễm nhiên giống như ở nhà mình. Mà hiện tại bọn họ đã vô cảm với khí lạnh của Khôn ca phát ra, dù sao bọn họ thấy rõ, Tiếu Tiếu ở, Khôn có không vui cũng không dám nói ra.
"Tiếu Tiếu, rau hẹ nhà ngươi sao lớn nhanh vậy? Nhà ta mới chỉ có cao tầm này!" Kinh với tới bàn bên cạnh giường đất, lấy qua một đám rau hẹ bắt đầu hỗ trợ nhặt, cảm khái nói.
"Này có gì kỳ quái, ngươi trồng muộn hơn ta nửa tháng mà! Nhà Lục Hi cũng lớn không khác mấy với nhà ta." Đinh Tiếu đem bàn dịch tới gần người Kinh, miễn cho gia hỏa ăn mặc như quả cầu này khom lưng khó khăn.
"Ngươi mặc nhiều như vậy không nóng à?"
Lục Hi một bên nhặt rau hẹ một bên trêu chọc: "Mộc Ngõa nhà bọn họ đau lòng y, không mặc như vậy không cho ra khỏi cửa đâu."
Đinh Tiếu lập tức nhếch miệng cười to: "Mộc Ngõa cư nhiên còn dám quản Kinh, thật là lạ nha! Đúng rồi, hai người các cậu đã tới đây, Lục Hi ngươi hôm nay đã nhớ hết chữ rồi à?"
Lục Hi thẳng sống lưng: "Đó là đương nhiên! Aiz, biện pháp kia của cậu thực là có tác dụng. Viết chữ trước, không bao lâu là có thể nhớ kỹ, chính là có đôi khi vẫn sẽ quên. Nhưng trên vở đều có, hiện tại mỗi ngày trước khi ngủ ta lại lấy ra xem một lần, rất hữu dụng. Sư phụ nói ta học đã rất nhanh."
Kinh chậc lưỡi: "Ta xem ngươi kia một tờ một tờ chữ liền đau đầu. May mắn đó không phải việc của ta!"
Đinh Tiếu bĩu môi: "Ngươi còn không biết xấu hổ mà nói. Ngươi không được hiến tế nhận, mẹ ngươi và mẹ Mộc Ngõa rất thất vọng a!"
Kinh "Hắc hắc" bật cười: "Ta cùng Liên Chi đều cảm thấy, theo ngươi học làm đồ ăn còn hữu dụng hơn."
Lục Hi liếc y một cái: "Ngươi chỉ biết ăn! Ngươi xem ngươi năm nay so năm trước tròn lên nhiều ít!"
Kinh cũng không yếu thế: "Vậy thì đã sao? Mộc Ngõa nhà của chúng ta nói ta như vậy đặc biệt tốt! Hơn nữa, có Tiếu Tiếuở đây, không muốn béo cũng rất khó đi? Chính ngươi cũng béo."
Nhìn thoáng qua ngón tay so với trước kia mập hơn một chút, Lục Hi thở dài: "Tuy là sự thực, nhưng sao Tiếu Tiếu vẫn như vậy a? Giống như chỉ cao lên một chút, vẫn cứ gầy còm, không biết đồ ăn vào đi đâu vậy."
Đinh Tiếu vô cùng buồn bực: "Ai ai ai! Đừng nhắc tới cái đề tài này nữa! Các ngươi cho rằng ta không muốn nhiều thêm chút thịt sao? Vốn dĩ mùa hè còn nặng một ít, kết quả cả mùa thu đều bận việc, lại xẹp trở về." Cho nên nói, lao động đúng là công thần giảm béo số một! Nhưng mình mới không muốn giảm béo được không!
Nhìn Đinh Tiếu buồn bực, Kinh liền có chút không đi được, nhìn bạn tốt không che dấu được thèm muốn chút nào, Đinh Tiếu cười giữ hai người bọn họ buổi tối ở đây ăn cơm. Có Tiếu Tiếu làm đồ ăn, sắc mặt Khôn có là cái gì?! Kinh đã sớm đem việc bản thân đã từng yêu thầm cái tên đại gia hỏa đáng ghét Khôn này quăng tới chín tầng mây, khi về nhà gọi Mộc Ngõa tới đây, còn đặc biệt khoe khoang mà ở trong sân cùng Khôn nhắc đi nhắc lại hai lần. Là hôm nay lạicó thể được ăn tới đồ ăn Tiếu Tiếu làm gì đó blah blah blah. Khiến cho Khôn ca một trận buồn bực, lại không thể làm gì.
Lục Hi cũng về gọi phong, nhưng nhà của y và Phong không cách xa nhà Đinh Tiếu và Khôn mấy, cho nên quay lại sớm hơn Kinh rất nhiều.
Tay không là không thể đủ, tới ăn phải mang theo đồ ăn tới là quy tắc làm khách của Thú Thế, nhìn thịt chân và thịt ba chỉ heo trong tay Phong, Đinh Tiếu không chút do dự bảo Khôn đem băm thành nhân làm bánh bao thịt. Còn chân heo chính là đồ ăn chủ yếu, hôm nay cậu chỉ làm một chậu mì, nếu muốn giống đực chỉ ăn mỗi bánh bao liền no thì không hiện thực, vẫn là để cho bụng của ba bán thu nhân bọn họ đi.
Lúc Kinh và Mộc Ngõa tới đây mang theo một túi bột quả trân châu, vốn dĩ Mộc Ngõa đã ngượng ngùng vì lấy một túi quả trân châu trong ruộng rồi, hiện tại còn tới đây ăn, vừa lúc trở về lấy một chút. Dù sao lúc thu tập nhà hắn cũng thu được vài túi, đồ ăn cho mùa đông năm nay khẳng định không thành vấn đề. Đương nhiên, chỉ có một túi bột trân châu thì không đủ, Kinh còn thập phần khoe khoang mà đem mấy quả trứng gà rừng nhà mình nuôi lại đây. Đừng thấy chỉ có bốn quả thôi, nhưng ý nghĩa rất to lớn. Đây chính là thu hoạch đầu tiên trong nghiệp chăn nuôi nhà bọn họ. Tuy không có quả trứng nào có thể nở.
Rau hẹ, trứng gà, nhân thịt cộng theo thịt muối sau khi ngâm, đây là ba loại nhân mà Đinh Tiếu từ nhỏ đã yêu thích nhất. Cái gì? Đây là bốn loại? Không phải vậy! Đây là tên, không liên quan tới số lượng. Huống chi mỗi gia đình khác nhau đều có cách làm ba loại nhân không giống nhau, chỉ là Đinh Tiếu thích phối hợp như vậy mà thôi. Kỳ thực nếu đem thịt muối đổi thành tôm bóc vỏ thì càng ngon hơn. Chỉ tiếc là thời tiết này cũng không vớt đâu ra được tôm.
Danh sách chương