Là người có cơ thể đuổi trùng tự nhiên, đối với việc ở trong rừng rậm ban đêm Đinh Tiếu không hề áp lực. Ngay cả Khôn cũng thập phần vui vẻ công năng đặc thù của bảo bối nhà mình, hắn đã thật lâu không bị con muỗi gì đó quấy rầy. Ban đêm mùa hè, cho dù bên người không có con muỗi đáng ghét và sâu bọ tới gần, nhưng cũng không tránh khỏi có những âm thanh to to nhỏ nhỏ của những sinh vật sống về đêm. Không có lều trại kín che đậy, thật đúng là cảm thấy rất ồn.

Kỳ thực bởi vì rốt cuộc có thể bước lên con đường trở về nhà, cho nên Đinh Tiếu mới cảm thấy hưng phấn. Một người hưng phấn tất nhiên sẽ không ngủ được, ngay từ đầu cậu còn lăn lộn qua lại trên thảm da thú, một lát suy nghĩ ba và cha thế nào, một lát lại cân nhắc tình hình trong nhà thế nào. Cuối cùng ngay cả ấu tể bán thú nhân mà Thiển vừa mới sinh hai tháng trước cũng nghĩ tới, nhưng vẫn không thấy buồn ngủ.

Cuối cùng không chịu nổi cậu dứt khoát ngồi dậy, dựa vào hắc lão hổ nhà mình sờ sờ lông hổ trên bụng: "Khôn, anh ngủ chưa?"

Không có lều trại, Khôn ca cuối cùng biến thành thú hình để ngủ. Thứ nhất là vì sau khi cơm chiều bản thân hôn hôn sờ sờ một hồi lâu, ở bên ngoài nên mình cũng không mang thuốc mỡ, không thể tiến thêm một bước, biến thành hình thú có thể tránh cho bản thân tiếp tục đi xuống. Thứ hai là dù sao đây cũng là địa phương xa lạ, cho dù là khu an toàn cũng không nhất định trăm phần trăm an toàn, vẫn là ở trạng thái hình thú độ minh mẫn với hoàn cảnh xung quanh là cao nhất, quan trọng là như này mình có thể ngăn cản gió đêm, Tiếu Tiếu sẽ không bị cảm lạnh.

Xem xem, một bạn lữ giống đực cường đại là cỡ nào đáng tin, cỡ nào vạn năng!

"Nhớ nhà sao?" Khôn hỏi tương đối khẳng định.

"Ừ, nhưng cũng không hẳn, có thể là do hưng phấn quá độ đi!" Ngay sau đó cậu liền nghĩ ra, nếu về sau ra ngoài du lịch, chẳng lẽ đi được mấy ngày đã nhớ nhà? Mình quả nhiên vẫn còn non lắm! Làm trai chí tại bốn phương mới được.

Khôn dùng cái đuôi vỗ vỗ đầu Tiếu Tiếu: "Về sau chúng ta một năm đi ra ngoài một lần, hai tháng làm hạn định, được không?"

Quả nhiên là hắc lão hổ nhà mình, thật hiểu biết hoạt động nội tâm của mình mà!

"Được! Nhưng mà như vậy không phải không đi được tới nơi quá xa sao?" Cho dù nơi này đã thay đổi so với địa cầu mà mình quen thuộc, nhưng về mặt lý luận thì cũng không có gì biến hóa đi? Cho nên mặc dù Khôn chạy đi nhanh, hai tháng cũng không dài. Huống chi bọn họ vẫn là một bên đi một bên tìm kiếm các loại động thực vật gì đó, sao có thể cưỡi ngựa xem hoa.

Khôn tiếp tục dùng cái đuôi chiếm tiện nghi mà ôm eo nhỏ của Tiếu Tiếu: "Quen rồi, liền có thể lâu một chút."

Ừ, thói quen còn có thể xem nhẹ động tác đáng khinh của cái đuôi......

Hai người thả chậm bước chân, trừ bỏ vào buổi tối Khôn sẽ biến thành hình thú, vào ban ngày vợ chồng son đều là dùng hình người đi, tốc độ tự nhiên sẽ không được nhanh.

Nhưng hai người cũng thu hoạch được tương đối, đi tới lạc đường lâm đào một ít củ cải, củ lớn để ăn trên đường, củ nhỏ giữ lại về trồng. Nhưng kỳ thực củ nhỏ cũng to cỡ đậu hầu, để giảm bớt gánh nặng trên đường, cho nên hai người cũng không đào quá nhiều. Dù sao trở về trồng mà sống được thì cải cũng sẽ ra hạt, có hạt giống sang năm lại trồng một mảnh nhỏ, lại có thể chạy tới lạc đường lâm thu thập hạt giống nữa mà~!

Ớt ngọt không thành vấn đề, vì không thể để trong thời gian dài, cho nên Bạch Nguyệt đồng ý về sau mỗi lần tới lấy tương thịt nướng sẽ mang một ít cho Tiếu Tiếu. Đương nhiên Đinh Tiếu cũng không phải một gốc cây cũng không mang về. Ở khu an toàn, cậu vẫn nhổ hai cây non ớt ngọt, để Khôn làm một cái chậu gỗ đơn giản trồng vào, trải qua hai ngày quan sát, hai cây ớt này sinh mệnh rất tràn đầy, bị di dời đi trồng chỗ khác cũng không có trạng thái héo rũ, xem ra mang về trồng không thành vấn đề.

Kỳ thực đồ vật xung quanh thành Hổ Thần có rất nhiều, nếu không phải phần lớn chủng loại cũng không khác ở thôn Thiên Hà bọn họ thì Đinh Tiếu đều muốn mỗi một loại đều "thuận tay" mang về. Đặc biệt là bọn họ lựa chọn con đường này, sau hai ngày từ khi rời khỏi khu an toàn của thành Hổ Thần, đã bị cậu tìm được thánh phẩm giải nhiệt mùa hè - - dưa hấu.

Không phải là thanh dưa như ở gần thôn Thiên Hà, mà cái này chính là dưa hấu chân chính Đinh Tiếu quen thuộc. Nhìn thấy giống loài quen thuộc này, Đinh Tiếu vui vẻ muốn chết.

"Khôn, anh có ăn qua dưa hấu này chưa?"

Khôn gật đầu: "Ăn rất ngon, ngọt ngào, nhiều nước. Nhưng phụ cận thôn Thiên Hà chúng ta rất ít thấy." Nói xong nhìn trái phải: "Bên này hình như rất nhiều."

"Dưa này đã trưởng thành, chúng ta đem thịt dưa ăn, để lại hạt, mang về trồng! Em nói cho anh nha, dưa hấu này là thứ tốt có thể giải nhiệt, mùa hè quá nóng, khi người cảm thấy bực bội khó chịu không chịu nổi, ăn mấy miếng dưa hấu, hoặc là uống một chén nước dưa hấu lập tức sẽ dễ chịu rất nhiều. Còn nữa, dưa hấu không chỉ thịt quả ăn ngon, cùi dưa cũng có thể ăn. Lấy nấu ăn, làm nhân, xào với thịt, tóm lại chỉ cần đủ dày, ăn vào hương vị vừa tươi ngon lại tốt. A đúng rồi, nếu là miệng bị loét....chính là nổi mụn rất đau hoặc là bị rách da, dưa hấu cũng có hiệu quả trị liệu." Đinh Tiếu một bên nói, một bên cầm chủy thủ Khôn đưa bắt đầu bổ dưa hấu.

Nghe Tiếu Tiếu một hơi nói ra nhiều chỗ tốt của dưa hấu như vậy, Khôn không khỏi nở nụ cười: "Thứ tốt như vậy thì mang vài quả đi thôi."

Đinh Tiếu do dự một chút, lắc đầu: "Thôi, mang hạt dưa hấu là được rồi, mang cả quả rất nặng. Ngoạn ý này không thể để dập, bằng không thịt quả bên trong sẽ không thể ăn. A đúng rồi, nơi này cách thôn Thiên Hà chúng ta còn xa lắm không?"

Khôn nheo lại đôi mắt: "Nếu đi như này, hai mươi ngày liền tới. Nhưng nếu ta chạy, hai ngày là có thể qua lại."

Đinh Tiếu đầu tiên là like một cái cho tốc độ chạy của giống đực, nhưng sau đó hai mắt cậu liền sáng lên: "Vậy chờ tới khi chúng ta trở về, anh có thể mang theo vài người tới hái về nhiều một chút, sau đó đem hạt giống trồng ở khu an toàn thôn chúng ta, như vậy về sau mỗi năm vào mùa hè đều có thể ngay tại chỗ ăn dưa, thế nào?"

Khôn tiếp nhận miếng dưa hấu Tiếu Tiếu đưa, gật gật đầu: "Được, vậy hôm nay ăn vỏ dưa sao?"

Nhìn thoáng qua lớp cùi dưa đại khái dày 3cm, Đinh Tiếu sờ sờ cằm: "Có thể, vỏ dưa này độ dày rất thích hợp. Nhưng chúng ta không có mì, em liền làm dưa xào thịt cho anh đi, lại làm thử chút rau trộn. Chờ lần sau em làm sủi cảo nhân cùi dưa hấu cho anh, bảo đảm anh có thể ăn rất nhiều rất nhiều."

Khôn cười: "Em làm cái gì ta đều có thể ăn rất nhiều rất nhiều."

Đã lâu không ăn rất khó khiến người kháng cự, sau khi Đinh Tiếu tiêu diệt nửa quả dưa hấu thành công no không chịu được. Trái lại Khôn vẫn như cũ từng miếng từng miếng gặm dưa hấu, hơn nữa còn cẩn thận đem hạt dưa phun ra lá cây, đây là quả dưa thứ hai Đinh Tiếu chọn cắt ra, mắt nhìn cũng chỉ còn thừa hai quả.

"Đừng ăn nhiều quá, ngoạn ý này tính lạnh, hơn nữa rất lợi tiểu."

Hương vị kỳ thực cũng không khác với thanh dưa mấy, nhưng cẩn thận nếm thì vẫn có thể tìm được điểm khác. Giữa hai bên khác nhau lớn nhất ngoại trừ màu sắc ra còn có tính vị. Thanh dưa là tính bình, mà dưa hấu là tính hàn. Thể chất giống đực vốn dĩ rất nóng, mùa hè đặc biệt khổ sở, lúc này ăn dưa hấu, Khôn cảm thấy thoải mái từ trong ra ngoài không ít. Còn việc lợi tiểu này, hắn không thèm để ý.

"Đủ vỏ dưa rồi ta sẽ không ăn nữa."

"Phốc! Anh đây hóa ra là vì muốn vỏ dưa sao! Vậy được rồi, đừng ăn nữa, no bằng nước cũng không thích hợp với giống đực các anh. Em đi tới bờ sông đem vỏ dưa thu thập một chút, làm cho anh ăn!"

Dùng muối xanh đem cùi dưa giảm đi chút nước, cũng để cùi dưa có chút mùi vị. Thừa dịp này, Đinh Tiếu bắt đầu thái thịt hun nửa chín.

Thịt hun này là đêm qua mình và Khôn mất rất nhiều công sức làm ra, sau khi ướp muối gần hai tiếng đem rửa sạch rồi dùng nhánh gỗ cây đào đốt lửa tạo khói hun đến hơi cháy bên ngoài. Đương nhiên đây chỉ là tạm thời chống phân hủy, dù sao con heo này bọn họ cũng ăn không tới mấy hôm, chính là để chuẩn bị cho ngày hôm sau mà thôi.

Hiện tại đem thịt hun cắt ra, phần bên ngoài màu đen sau khi rửa sạch bị bài trừ đi không ít, thiên nhãn không biểu hiện ra những thứ màu đen đó có độc, Đinh Tiếu liền tạm thời tin tưởng nó vô hại. Lãng phí thật sự không phải nguyên tắc ở nơi này, vì thế sau khi thái xong, thịt heo mang theo lớp ngoài màu đen thoạt nhìn còn khá đẹp mắt. Lớp vỏ đen, thịt nàng đỏ, mỡ màu trắng, còn có phần nửa sống nửa chín màu vàng và hồng nhạt, còn chưa chế biến mà đã coi như sắc hương vị đều đủ rồi.

Cùi dưa sau khi giảm bớt nước được cắt thành hai loại kích cỡ, một phần là thái lát mỏng, vừa lúc để xào thịt. Để bảo đảm vẫn giữ được vì giòn, bạo xào là tất nhiên. Dùng một chút quả dầu đem thịt hun xào chín, lại bỏ thêm bột hành và bột hoa tiêu làm gia vị, không cho muối, mà là cho nước tương làm tăng thêm vị, cuối cùng đem cùi dưa bỏ vào. Nhanh chóng đảo đảo, cũng chỉ một phút đồng hồ là xào xong.

Thừa dịp nóng Đinh Tiếu tự tay dùng đũa gắp một đũa thịt và dưa đưa tới miệng Khôn, còn nhẹ nhàng thổi thổi vài cái: "Đây, miếng thứ nhất anh ăn thử nha, xem thử hương vị thế nào."

Khôn trong lòng sung sướng không chịu nổi, tiểu bạn lữ nhà mình đúng là biết thương người, miếng thứ nhất cho mình ăn gì đó quả nhiên thực hạnh phúc! Há miệng đem mỹ thực trước mặt ăn xuống, nhai hai cái, ừm?! Thật sự không tồi a~ Cùi dưa còn có mùi vị của thanh dưa, hơi hơi ngọt một chút, nhưng không rõ ràng lắm. Dựa theo cách nói của Tiếu Tiếu, vậy hẳn là vị cam. Thịt hun sau khi xào qua rất thơm, đương nhiên cái này không cần ăn hắn cũng biết, chỉ là xào chung với cùi dưa, thật sự cảm giác rất tươi ngọt.

"Ăn ngon!"

Đinh Tiếu vui sướng: "Đương nhiên! Thanh dưa thì không được, tuy hương vị không khác mấy, nhưng vỏ quá mỏng, không thể làm được. Anh ăn trước, em lại làm chút rau trộn, nhưng không có dấm, chắc chắn là kém vị một chút!"

Đồ ăn mỹ vị không thể nghi ngờ là một trong những suối nguồn động lực của giống đực. Khôn không màng tới Đinh Tiếu khuyên can, ngày hôm sau khăng khăng muốn mang theo bốn quả dưa hấu lên đường. Lại còn chọn những quả to nhất trong phiến dưa này nữa. Điều này khiến Đinh Tiếu thực rối rắm, cậu biết Khôn sức lực lớn, chút trọng lượng này không tính là gì. Nhưng nó chiếm chỗ nha! Chỉ bốn quả này, nếu để trong sọt tre nhưng thứ khác liền không còn chỗ. May là Khôn dùng dây cỏ tại chỗ đan một cái võng lớn thả bốn quả dưa này vào, lại nói tiếp, đây hẳn cũng coi như là vì ăn mà sinh ra động lực lao động đi....

Rời đi thành Hổ Thần ngày thứ năm, hai người gặp phải một trận mưa lớn.

Trận mưa này tới quá nhanh, Khôn cảm giác được trời sắp mưa lập tức dựng lên lều trại, nhưng trận mưa này vẫn làm ướt cả hai người.

Loại cảm giác này thực sự không xong, Đinh Tiếu tổng cộng chỉ mang theo hai bộ quần áo để thay, hiện tại thì hay rồi, sọt đồ vật đều bị xối ướt, quần áo tắm rửa cũng không ngoại lệ.

Lều trại tự nhiên cũng không thể sưởi ấm, hai người đành phải ở bên trong đợi trời tạnh mưa. Cũng may trận mưa này cũng chỉ rơi hơn một giờ, hơn 12 giờ trưa liền ngừng lại, nhưng Đinh Tiếu vẫn không trụ nổi mà hắt xì vài cái. Vừa rồi tuy đã cởi hết quần áo ướt ra, mình được Khôn ôm vào trong ngực rất ấm. Nhưng lúc trước trời nóng khiến cơ thể chảy ra một thân mồ hôi, lại đột nhiên bị mưa to và gió xối tới, thể trạng của Đinh Tiếu vẫn không chống đỡ được thời tiết kiêu ngạo này, quang vị bị cảm.

Khôn vừa đau lòng vừa tự trách, điều này khiến hắn cũng không còn tâm tư mà du nhàn nữa: "Mau đi về thôi."

Sau khi hắt xì xong liền cảm thấy đầu có chút choáng, buồn bực bản thân sao lại yếu ớt như vậy, chỉ bị nước mưa xối một cái đã bị cảm. Nhưng hiện tại đúng là cậu rất nhớ giường đất trong nhà.

"Ừm, nhưng mà vẫn nên tìm một chỗ đốt lửa sưởi ấm đi, bên kia có núi, không biết có sơn động hay không."

Sơn động là có, hơn nữa dựa theo lối vào, có thể thấy diện tích bên trong tương đối rộng lớn. Đinh Tiếu vào trong sơn động lập tức rùng mình một cái. Này CMN quả thực giống như rơi xuống hầm băng! Nhưng đột nhiên nhớ tới bản thân hiện tại đang mặt một cái quần xà lỏn, sắc mặt hơi hơi tối sầm: "Chúng ta ở cửa động đi, đem quần áo hong cho khô, may là không có thứ gì cần tránh nước."

Khôn chạy nhanh một đường nhặt nhánh cây củi đốt gì đó đều đặt ở cửa động, đá lấy lửa bị dính nước cũng không dùng được, lúc này bật lửa vẫn luôn cất dấu liền có tác dụng. Sau khi Đinh Tiếu nhìn thấy thập phần cảm khái, tuy là hàng giá rẻ, nhưng ngoạn ý này thật đúng là tiện lợi, thời khắc mấu chốt cũng không tuột xích.

Tuần tra một vòng trong sơn động, Khôn lúc này mới yên tâm mà rời khỏi sơn động đi săn. Trong động có một ít rắn và sâu, nhưng cũng không có loài gì nguy hiểm khác. Dược đuổi rắn không sợ nước, chỉ cần có gói thuốc rắn sẽ không tới gần, còn sâu thì càng không cần lo lắng.

Đinh Tiếu cũng không quan tâm tới những thứ kia, hiện tại điều cậu muốn làm nhất chính là tắm nước ấm một cái, nhưng sưởi ấm cũng rất quan trọng, đặc biệt là quần áo và thảm da thú, mấy thứ này không giống lều trại không thấm nước.

"Thật là, sau khi trở về liền nhờ ba hỗ trợ làm một cái áo mưa bằng da không thấm nước mới được. Cũng phải suy xét tới ô che nữa." Dựa vào tay nghề của ba và Khôn, làm khung ô hẳn không phải vấn đề lớn nhỉ? Xe gỗ còn làm ra được, ô che đơn giản hẳn là cũng không phải vấn đề gì lớn đi?

Đem quần áo và thảm da thú trải lên một tảng đá, Đinh Tiếu một bên thỉnh thoảng thêm củi, một bên đem đồ vật trongsọt cùng trên người của mình đều lấy ra kiểm tra một chút.

Vì gia vị đều được đựng trong ống trúc, cho nên không có bất cứ vấn đề gì. Cây ớt non cũng vẫn như cũ rất thẳng. Chủy thủ có da thú bọc lại, hơn nữa được cắm vào giày của mình, lưỡi dao cũng không dính chút nước nào. Những thứ linh tinh khác cũng không có vấn đề gì lớn, nhưng khi kiểm tra đồng hồ, Đinh Tiếu nhíu mày.

Cậu biết rõ cái đồng hồ này không thấm nước, cho nên tuyệt đối sẽ không xuất hiện hiện tượng bị ngấm nước mưa không chạy được. Vậy vì sao kim la bàn lại bắt đầu "run run"? Cầm đồng hồ chuyển động một vòng ở xung quanh, đúng là rất quái dị, giống như lần đầu tiên mình phát hiện kim la bàn xuất hiện vấn đề. Chỉ run run, nhưng không hề chuyển động. Chẳng lẽ lại hỏng rồi? Bị gián đoạn hay là? Khoan đã, nếu la bàn không hỏng, có phải chứng tỏ trong động này có cái gì đó?!!!
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện